Hoa Tâm Diễm đột nhiên cảm thấy người chung quanh rất cao lớn, cao lớn khó có thể tin nổi, so với chính mình lúc ngưỡng mộ cha mẹ còn cao hơn lớn hơn nhiều…
Sau đó nàng không biết làm sao cúi đầu nhìn bầu ngực của mình, trắng noãn phấn hồng, đích thật là của bản thân…
Lại nhìn về phía mặt đất, mặt đất đá cẩm thạch màu trắng bóng loáng sáng ngời, rõ ràng hiện ra bộ dáng nàng…
Một con Anh Vũ màu sắc và hoa văn?
Một con Anh Vũ màu sắc và hoa văn!
Toàn bộ thần kinh Hoa Tâm Diễm thác loạn, nàng phát hiện bản thân cư nhiên biến thành một con Anh Vũ màu sắc và hoa văn phong phú! Nhìn kỹ sắc lông kỳ quái trên người, giống xiêm y đang mặc như đúc!
Nàng, Hoa Tâm Diễm, Đại Tề Quốc trừ công chúa ra, một trong những cô nương cao quý nhất, tiền đồ vô hạn tốt đẹp, tự nhiên nhất thời vô duyên vô cớ, bị một cái thiên sư hạng ba biến thành một con… Anh Vũ màu sắc và hoa văn!
Vấn đề là con Anh Vũ màu sắc và hoa văn này còn đeo hai luồng tuyết diễm hào nhũ hoàn toàn thuộc về loài người, giắt ở ngoài lông, lay động không thôi… Bộ dáng quỷ dị tới cực điểm. Cho dù là hóa thân làm chim, nàng cũng là một con chim dị hình a!
A… A… A…
Hoa Tâm Diễm gáy lên một tiếng, vỗ cánh, mổ thẳng hướng Điêu Điêu Tiểu Cửu…
Long Tại Thiên lôi kéo che chắn cho Điêu Điêu Tiểu Cửu, lấy tay một phát bắt được Hoa Tâm Diễm, không nghĩ tới Hoa Tâm Diễm giận điên lên, mổ một nhát lên tay Long Tại Thiên, Long Tại Thiên trở tay không kịp, bị Hoa Tâm Diễm mổ phá ngón tay, chảy máu…
Lần này biến hóa khó lường, Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Long Chi Hưng ngây ra như phỗng.
Phải biết rằng Hoa Tâm Diễm bị biến thành Anh Vũ cũng không đáng sợ, chỉ cần Điêu Điêu Tiểu Cửu lại làm phép cái loại pháp thuật hạ lưu này của nàng… đem nàng ta biến trở về là được. Nhưng Hoa Tâm Diễm biến thành Anh Vũ màu sắc và hoa văn lại lập tức mổ Long Tại Thiên chảy máu, cái này tương đương với việc ước hẹn chủ tớ sinh tử với Long Tại Thiên. Cái này rất nghiêm trọng. Nếu như Long Tại Thiên là một thiên sư, Hoa Tâm Diễm từ đó sẽ biến thành thức thần của Long Tại Thiên. Trừ phi Long Tại Thiên chết, Hoa Tâm Diễm sẽ không có khả năng khôi phục lại hình người!
Cho dù Long Tại Thiên không phải thiên sư, nhưng nếu hắn học tập pháp thuật sư môn khác hoặc có tuệ căn. Hoa Tâm Diễm cả đời này chắc chắn làm người hầu cho Long Tại Thiên rồi!
Cái này phiền phức rất lớn!
Long Chi Hưng ánh mắt nổi loạn, hắn là cực kỳ không tình nguyện dẫn Ma vương pháp lực cao thâm Hoa gia đến, Hoa Thệ Chi yêu thương muội muội ở Đại Tề Quốc là nổi danh, phải biết rằng hiện tại muội muội bảo bối của hắn chẳng những không phải hình người, trong tâm hồn còn biến thành người hầu của Long Tại Thiên, nhất định sẽ bạo phát.
Nhưng Long Chi Hưng càng không thể để đệ đệ yêu quý của bản thân vô duyên chịu chết.
Biện pháp hiện tại, cũng chỉ có hết sức bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn.)
Ánh mắt hẹp dài ma mỵ của Long Chi Hưng nhìn chăm chú Hạnh nhi đang nằm trên mặt đất giả chết, nữ nhân này từng dùng thân thể mang đến cho hắn vô số lần cao trào, nhưng, điều này đối với hắn mà nói, căn bản không có bất cứ… ý nghĩa gì! Không có nàng, luôn luôn có thiếu nữ khác nguyện ý vì hắn dâng lên thân thể tuyết trắng mềm mại, cùng hắn phát tiết.
Vì Long Tại Thiên mà hy sinh Hạnh nhi, Long Chi Hưng cảm thấy đáng giá, hiện tại hắn mong muốn tận lực đem việc này làm cho hoàn mỹ một chút!
Dù sao một tên Ma vương của Hoa gia, đạo hạnh vẫn cao thâm hơn hắn một chút.
Lúc này, Hoa Tâm Diễm hoàn toàn không biết tình cảnh nguy hiểm của bản thân, cực lực phản đối, nhắm hướng Điêu Điêu Tiểu Cửu kia giãy dụa thân thể, mặc kệ vết máu dài nơi khóe miệng.
Ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu phức tạp, Hoa Tâm Diễm cả đời trở thành Anh Vũ mặc dù đáng thương, nhưng sinh mệnh Long Tại Thiên lại càng thêm quý giá, nàng quyết định quyết tâm sau này sẽ đối xử tốt với Hoa Tâm Diễm một chút, để đền bù sai lầm của bản thân.
55555555555…
Lần sau nàng cũng không dám… tùy tùy tiện tiện sử dụng pháp thuật còn chưa quá thành thục cao siêu của bản thân nữa.
Đáng tiếc, mục tiêu của Điêu Điêu Tiểu Cửu chính là muốn hết lần này tới lần khác sử dụng những… pháp thuật bản thân vô phương khống chế này…
Có lẽ sứ mạng sinh tồn của nàng nhất định là phá hỏng cùng gây dựng lại!
…………………..
Phủ Hoa tướng quốc – tiểu tạ ban công.
Đã sắp tối, tà dương như lửa, khuất dần phía chân trời…
Đây là tiểu cư của Hoa Tâm Nhị, bố trí thanh nhã xuất trần.
Đèn cung đình đã sáng, dưới đèn cung đình Hoa Tâm Nhị đang thêu hoa, trái một châm phải một châm, nghiên sáp khắp nơi, yên ả thanh bình.
Hoa Tâm Nhị mặc một kiện váy màu trắng, khí chất trong trẻo lạnh lùng, có vài phần hương vị văn nhân phiêu nhiên tự tại.
Lúc này, nàng như có điều suy nghĩ mà ngừng châm tuyến, nhìn về phía Hoa Tâm Diễm ngồi xuất thần ngẩn người ngơ ngác ở một bên.
Hôm nay Đại tỷ rất không bình thường, đã ngẩn người một canh giờ, nàng trước kia chính là trừ ngủ ra, miệng căn bản là nói không dừng được, hôm nay làm sao vậy?
Tinh tế nhìn thoáng qua, chứng thật là Đại tỷ, trừ ngẩn người ra, cũng không có cái gì không đúng.
Mặc dù hai người là tỷ muội sớm chiều ở chung, nhưng, đại khái là bởi vì vấn đề tính cách đi, hai người cũng không thân cận. Thậm chí Hoa Tâm Nhị còn đối với tỷ tỷ giảm bớt lễ tiết, có vài phần khinh thị.
Cho dù Hoa Tâm Diễm có cái gì không đúng, cũng không có quan hệ trực tiếp đến Hoa Tâm Nhị, nàng cũng cũng không muốn xen vào việc của người khác.
……………
Long vương phủ – Lăng Tà Các.
Long Chi Hưng đứng đó, bất động trước gió!
Trước mặt hắn đặt một cái bàn vuông cổ kính, bên cạnh đặt một cái ghế đặc chế, năm đấu trà màu đặt trên ghế, trên đấu giống như bày đồ cúng Thái thượng lão quân, trước có cái bát, có nửa bát dầu hạt cải, một cái sợi đốt thô to, hai bên đều có một cây nến thô to vô cùng, ba phần ánh sáng ở trong gió mơ hồ lung linh, biến ảo…
Trong lòng bàn tay hắn nắm một nắm hình nộm, không tới năm tấc. Vải trên người hơi lăng loạn bùa chữ cuồng thảo, người bình thường không thể nhìn ra.
Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng sau hắn, một con Anh Vũ màu sắc và hoa văn lúc này nhắm mắt lại nằm nghiêng trên vai trái Long Tại Thiên, nó mặc một kiện đồ lót hồng nhạt, mặc dù chỉ là một con chim, nhưng chủ nhân nó Long Tại Thiên cũng kiên trì làm một kiện xiêm y cho nó, có thể thấy được xiêm y mặc vào Anh Vũ bầu ngực đứng thẳng, dính áo mà động. Đôi cánh nó khép lại, gối lên đầu, bộ dáng nói không hết lời đáng yêu.
So với lúc nó làm người kiêu ngạo, Hoa Tâm Diễm làm một con vẹt thì đáng yêu hơn!
Long Chi Hưng mở quạt ra, thấp giọng niệm chú, thanh âm gợi cảm ma mỵ, không để người nghe được một chữ, dù sao gộp lại cũng không hiểu ý tứ đầy đủ: “…”
Ngón tay Long Chi Hưng bắn bắn ra, quyển sách trên bàn theo gió tự lật, trở mình đến một trang, kẹp một tờ giấy gấp hạc, con hạc đột nhiên cử động, từ từ đứng lên, sau đó động động thân thể, cung kính gật đầu với Long Chi Hưng, vỗ hai cánh, lập tức biến thành một con chim ác màu đen, giương cánh bay cao, hướng ngoài cửa bay đi.
Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn không quen, việc thiên sư chuẩn bị thức thần này, có thể là một tờ giấy, cũng có thể là thực vật hay động vật, thậm chí còn có thể là ma là quỷ là thần! So với quan hệ Hoa Tâm Diễm cùng Long Tại Thiên rất giống, chúng cũng lập ước hẹn chủ tớ sanh tử với chủ nhân, chúng sẽ hoàn toàn nghe theo chủ nhân cả một đời, căn bản không có khả năng có… chủ nhân thứ hai nữa!
Thức thần bay đi, sau đó không lâu đã mang về cho hắn tin tức phương xa mà hắn quan tâm.
Long Chi Hưng bắt đầu lấy tay nhẹ nhàng gây sức ép khởi động sợi vải, khiến nó bắt đầu chuyển động ba bốn cái!
…………
Phủ Hoa tướng quốc – tiểu tạ ban công.
Hoa Tâm Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như có ai triệu hoán nàng, ánh mắt vẫn dại ra, nhưng người lại đứng lên, bay thẳng về phía trước, một bước đi tới bên cạnh bàn, cầm đèn cung đình, một câu cũng không nói, mở cửa phòng, đi ra ngoài!
Ngày hôm qua Đại tỷ từ Long gia trở về, cũng không gặp mặt Hoa Tâm Nhị liền đã đi ngủ thật sớm, một ngày hôm nay đều thần thái kỳ cục. Hiện tại, bộ dáng này tám phần là bị trúng tà! Không thể khinh thường.
Nếu đại ca xuất môn ra ngoài biết bản thân không coi chừng tỷ tỷ cho tốt, nhất định sẽ thương tâm đi? Hoa Tâm Nhị thả châm tuyến, phất tay một cái, mấy người thị nữ vô thanh vô tức đi theo Hoa Tâm Diễm.
Hoa Tâm Nhị nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ một chút, suy nghĩ qua, chuyện này nói cho đại ca thật thì hơn, nàng đã rất lâu không nhìn thấy đại ca, trong lòng không khỏi có một chút nhớ mong. Vừa lúc mượn cơ hội này…
Nghĩ tới đây, Hoa Tâm Nhị lấy tay gấp một hạc giấy, xuất ra một cái la bàn tinh mỹ đặt ở trên một tờ giấy trắng, từ trong túi hương mang theo tùy thân cẩn thận lấy ra hai sợi tóc cùng lá bùa rồi đốt thành tro, suy nghĩ một chút, sợ pháp lực của bản thân duy trì không lâu, lại châm kim vào ngón giữa nặn một giọt máu lên mặt giấy, sau đó ba một cái giấy hạc dính máu quăng lên trời, “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước,… Đi!”
Một con hạc tuyết cất cánh bay cao, xuyên cửa sổ bay đi. Nàng từ la bàn trên tờ giấy trắng lôi một cái dây nhỏ ra, trên la bàn tiểu kim cầu cùng hồng tuyến bắt đầu chuyển động…
Hoa Tâm Nhị tự biết pháp lực nông cạn, hy vọng đại ca có thể sớm một chút trở về, lại hy vọng hắn…
Cho nên phương thức của nàng chỉ có thức thần, pháp lực nàng yếu, thức thần chỉ là con hạc tuyết không có lực công kích.
Hoa Tâm Nhị một hồi sắc mặt ửng đỏ, một hồi ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, sóng mắt như xuân trên sông nước dập dờn bồng bềnh, ánh mắt đó đâu giống muội muội nhớ huynh trưởng!
………………
Long vương phủ – Lăng Tà Các.
Long Chi Hưng đem hình nộm cầm trong tay từ từ tới gần bát dầu hạt cải để trên một sợi thô to… Đốt…
Hình nộm một khi dính dầu, bùng một tiếng cháy to, cháy bùng lên…
Hình nộm vặn vẹo trong lửa, không có ngũ quan nên không lộ vẻ gì trên mặt, vậy mà có thể thấy một tia gọi là đau khổ vì tình.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng tiến sát trong lòng Long Tại Thiên, có chút khiếp sợ, nàng biết mặc dù chỉ là hình nộm, nhưng bởi vì được rót máu sống cùng bộ dạng chủ nhân vào, có một linh hồn cũng như người, cũng nhất định sẽ cảm thấy đau đớn, đau đớn…
Điêu Điêu Tiểu Cửu biết Long Chi Hưng làm như vậy, hoàn toàn là vì bảo vệ Long Tại Thiên cùng nàng, là vì hoàn toàn chặt đứt mùi của Hoa Tâm Diễm, để cho người khác không tìm thấy dấu vết.
Nhưng, nàng cũng cảm thấy, như vậy, quá tàn nhẫn.
Điêu môn mặc dù trêu cợt người so với Long Chi Hưng ác hơn nhiều, nhưng dù sao chỉ lấy trêu đùa làm thú vui, không có đoạt mệnh người nào, thấy một người đồng loại bởi vì bản thân mà không thể không đi tìm đến cái chết, luôn cảm thấy rất sợ hãi, rất khổ sở, rất áy náy.
Hạnh nhi kia, mặc kệ nàng khi còn sống đã làm cái gì, có cái bí mật gì, đại khái cùng nàng chết đi, tất cả đều hóa thành mây khói đi!
………………
Phủ Hoa tướng quốc
Hoa Tâm Nhị ngồi không yên, nàng đứng lên, nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài, dù sao tỷ muội liền tâm, nàng có một tia dự cảm không tốt lắm.
Đúng lúc, Hoa Tâm Nhị thấy một màn nàng suốt đời khó quên…
Hoa Tâm Diễm đánh vỡ đèn cung đình, lửa theo dầu bén lên trên người, mắt nàng quay nhìn Hoa Tâm Nhị, lửa cháy…
Hỏa thiêu màu váy lam, liền mang một chút lam, lửa thiêu xiêm y màu tím, chỉ còn chờ chết… Nếu như không phải xiêm y còn có một người sống mà nói, cảnh trí này nhìn cũng không tệ.
Hoa Tâm Nhị ngơ ngác nhìn tỷ tỷ…
Khuôn mặt Hoa Tâm Diễm bắt đầu biến hình nho nhỏ, cảm giác yêu dị…
Bọn người bị dọa không biết làm sao cho phải.
Trong lúc lửa chậm rì rì bò lên trên người Hoa Tâm Diễm, rốt cục lúc đốt tới khuôn mặt phấn bạch của nàng, Hoa Tâm Nhị đột nhiên phát hiện, người này, nữ nhân này, tuyệt đối không phải tỷ tỷ nàng!
Nàng biết nữ nhân này, tên nàng là… Hạnh nhi!
Đây là chuyện gì?
Hoa Tâm Nhị thanh âm lạnh băng, “Còn không mau cứu Đại tiểu thư?”
Chúng nha hoàn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đem Đại tiểu thư đang cháy đẩy mạnh xuống hồ, không có một chút giãy dụa, Hoa Tâm Diễm chìm vào trong nước, lửa nhanh chóng được dập!
Hoa Tâm Nhị nhìn Hoa Tâm Diễm ba chân bốn cẳng được vớt lên, một khuôn mặt đã không thể nhìn, nhưng nàng vẫn một mực cho là may bạch thỏ vẫn còn sống linh linh nhảy lên không thôi đây.
Hoa Tâm Nhị nhẹ nhàng xoay thân Hoa Tâm Diễm, có thể thấy sau tai Hoa Tâm Diễm có một thứ ánh sáng nho nhỏ bén nhọn như tuyết…
Hoa Tâm Nhị khom người xuống, nhẹ nhàng mà nhổ thứ đó xuống, thu vào trong túi hương của bản thân.
Rất xa chân trời bay tới một con chim ác màu đen, một đôi mắt đỏ chăm chú nhìn tất cả chuyện này, sau đó vỗ cánh bay đi.
………….
Long vương phủ – Lăng Tà Các
Chim ác đen bay trở về, đậu trên tay Long Chi Hưng.
Long Chi Hưng phất phất tay, Long Tại Thiên kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu đi tới hướng ngoài cửa.
Đột nhiên phía sau truyền đến một câu nói lành lạnh của Long Chi Hưng: “Ta tính qua cho các ngươi, thời gian tốt nhất gần đây cũng phải sau nửa năm nữa.”
Long Tại Thiên đột nhiên mềm nhũn dưới chân, thiếu chút nữa quỵ xuống. Đại ca thật biết chọn thời gian. Nửa năm… Thời gian thật dài a, hắn sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết.
Nhưng, thật sự hắn không cách nào chết được, trước tiên hắn có thể chuẩn bị kỹ càng rồi mới cử hành nghi thức, dù sao chỉ cần để mẫu phi biết Điêu Điêu Tiểu Cửu là một cô nương băng thanh ngọc khiết là được.
Hắc hắc ~~
Long Tại Thiên kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu đi ra ngoài, bên ngoài, sắc trời đã tối hẳn, lại là một đêm dài.
PS: có người nói thích màn ân ái như vậy, đào hố khó như sinh hài tử vậy, thấy người khác khó sinh là rất đáng sợ, ta hiện tại chỉ hy vọng Tình Phi cùng Sồ Phi thuận lợi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu niệm chú: Tình Phi cục cưng, ra đời nhanh lên một chút đi! Để mụ mụ yêu thương ngươi!