Tình Phi Đắc Ý

Chương 80: Mưa gió nổi lên



Lưu Quang Cung Long Tại Thiên đột nhiên nhớ ra: "Thế thân của ngươi đâu?" 

Tề công chúa nói: "Lần này thế thân không phải do ta chọn, là phụ hoàng ta. Chỉ nghe nói nàng từ Đại Hạ Quốc, rất đẹp."

Long Tại Thiên đột nhiên cười nói: "Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua nàng, ha ha... Ngươi biết không, ta nghe nói một chuyện không hay lắm." 

Tề công chúa tức giận nói: "Không phải định nói ta qua đêm ở tẩm cung của phụ hoàng sao? Thật đáng ghét, muốn... giết nhân nữ kia quá." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại lo lắng hỏi han: "Mấy ngày hôm trước người bác gả đến Đại Hạ đã chết, các ngươi lại không có ở đây, liền phái nàng đi sứ Đại Hạ, cũng không biết nàng có làm bại hoại thanh danh của ta hay không?" 

Long Tại Thiên đồng tình nhìn nàng. Tề công chúa khi còn sống thật đúng là bất hạnh, không phải giả nam nhân thì là giả bộ bệnh. Dù nàng là nam nhân hay nữ nhân đều là người ẩn núp, hơn nữa sở thích Hoàng thượng quá nặng, mấy năm này thế thân của nàng đều bị Hoàng thượng làm hư. Hoàng thượng Đại Tề Quốc nhất định là ác mộng của nữ nhân, hắn sủng ái qua ba nghìn nữ nhân cũng chưa ngừng lại. Ỷ vào các thiên sư tinh luyện đan dược thượng hảo cho hắn, một ngày hắn chơi 10 nữ nhân là khỏi phải bàn. Hơn nữa gần đây thân thể hắn yếu đuối, phương diện kia lại vẫn gia tăng. Long Tại Thiên biết làm vua một nước bởi vì nắm giữ quyền lực cao nhất, chắc chắn sẽ vì thế mà sinh ra biến đổi tâm tính. Sẽ làm ra rất nhiều hành vi vừa sai lầm, vừa không thể nói lý. 

Nhưng làm được như Hoàng thượng Đại Tề chắc cũng không nhiều lắm. Đặc biệt hai năm gần đây, Hoàng thượng càng lúc càng không ra dáng. Hắn triệu tập quần thần mở cái gì mà quần yến trần truồng đã không phải là lần đầu tiên, bắt đầu cái loại tình dục... mang tính chất cuồng hoan cùng hỗn loạn này, có thể khiến cho người tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào, Long Tại Thiên cũng từng trầm mê qua, nhưng rất nhanh hắn liền ghét cảnh tượng tạp giao người thú chẳng phân biệt được này. Ở... trong cung điện cổ quái này, mọi người có thể ở giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, tiến hành cuộc sống tình dục, hơn nữa còn rất đa dạng phong phú, cái gì hai người, ba người, bốn người, thậm chí nhiều không đếm hết những người có thể cùng nhau vui vẻ. Hơn nữa không chỉ có tình dục bình thường, khác phái thậm chí người thú cũng có thể giữa mọi người mà biểu diễn. Hoàng thượng thích nhất là nhìn cảnh người thú giao phối, thường xuyên coi đây là tiết mục biểu diễn giải trí đại chúng. chủng loại thú phong phú đến mức người khác cũng phải trố mắt mà nhìn. Thật sự là chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, không có gì hắn không làm được. Mỗi lần Long Tại Thiên diện thánh, đều cảm thấy chán ghét. Làm hại hắn có một hồi thiếu thốn tình dục. Nếu không phải từ nhỏ thích nơi này thì sẽ tìm tới xả tức giận, Long Tại Thiên sẽ cho rằng bản thân bị Hoàng thượng đáng ghét vô nhân đạo hại. 

Ở... trong cung điện này con nhà thế gia đệ tử không thích cảnh tượng đó có rất nhiều, nhưng người có thể lấy cớ không tham gia như Long thị huynh đệ cũng không nhiều. Cho nên Tề công chúa đã sớm tuyên bố, nàng phải gả cũng chỉ có thể gả cho Long gia huynh đệ, những người khác đều thường xuyên tham gia cái loại... giao phối thú vật này, nàng hiểu biết nông cạn, chịu không được. Bởi vì nàng là huyết mạch duy nhất của Hoàng thượng, cho nên, lời của nàng, Hoàng thượng ít nhiều cũng chịu nghe một chút. 

Long Tại Thiên thán khí, hôm nay là tang sự của Hoàng thái tử. Hắn dù sao cũng phải lộ mặt trong Hoàng cung. Ai, nghĩ đến chuyện Hoàng thượng bởi vì hoang dâm vô độ mà biến hình thành thân thể trần truồng, Long Tại Thiên liền cảm thấy buồn nôn. Haiz, hắn vì ba ngày sau phải diện thánh, mấy ngày nay cũng không muốn ăn cái gì. Phải biết rằng dâm đãng chỉ là một tính nết đặc biệt của Hoàng thượng, còn có một cái tính tàn nhẫn cùng máu tanh nữa kia. Đầu óc Hoàng thượng không tốt lắm, nếu trở mình, hắn sẽ tạm thời không nhớ rõ Tề công chúa là ai cũng sẽ trước hết giết người rồi nói sau. 

Còn có một chuyện, Long Tại Thiên cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng bản thân lớn lên rất cường tráng, Hoàng thượng biến thái lại năm lần bảy lượt muốn hắn. Mỗi một lần, hắn đều trốn thật là gian nan. Lần này ở tang lễ Hoàng thái tử, chắc sẽ không phát sinh việc này đi. Nhưng gần đây hành vi của Hoàng thượng càng lúc càng phóng đãng không thể kiềm chế được, có đôi khi có cảm giác tà ma. Lần trước lại còn viết thư cho Tiểu Liễu Thái hậu của Vô Vi, mời nàng tới hậu cung đông đúc của Đại Tề. Phải biết rằng Tiểu Liễu Thái hậu chính là một nhân vật độc ác, giết chồng giết con một tay đoạt được Vương vị, kiến thức chính trị cùng kinh tế trác tuyệt cũng tới mức người thường không thể với tới, được nhân dân Vô Vi tôn làm thần thông quảng đại. Vô duyên vô cớ khiêu khích nàng, thật không biết đầu óc Hoàng thượng gần đây có phải bị rượu ngập úng hay không. May là giữa hai nước còn cách Vệ quốc nho nhỏ, bằng không, sợ rằng sớm muộn cũng chém giết tới đây. Một con thức thần Phượng Hoàng màu đen từ cửa sổ bay vào, phải biết rằng thức thần hoa lệ đẹp mắt như vậy, cả Đại Tề chỉ có một người có, đó chính là Long Chi Hưng. 

Long Tại Thiên tiếp nhận thư tín trong miệng thức thần, nhìn thoáng cái, giao cho Tề công chúa. Đại khái thông báo Điêu Bì đang ở chỗ hắn, cũng lại tiện thể nói ra chuyện hay của Hoa Thệ Chi. Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung... Hoa Thệ Chi, chính hắn dựng chuyện ngày hôm đó? Long Tại Thiên căm hận nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: "Vô luận ra sao, ta muốn giết tên hỗn đản này!" Bắt nạt tiểu yêu nhà hắn, còn dám giả mạo thân phận ca ca hắn, Hoa Thệ Chi, sợ là đã sống đủ rồi.

Tề công chúa rất đạm nhạt đối với việc này, "Không biết hưởng thụ sung sướng sao? Hoa Thệ Chi ta giữ lại còn hữu dụng gì nhỉ? Hắn lớn lên xinh đẹp, phá pháp thuật hắn để hắn làm nam sủng cũng không tệ" 

Long Tại Thiên hơi say say: "Công chúa, ngươi còn chưa lập gia đình đâu?" 

Tề công chúa cười hì hì nói: "Lo trước khỏi hoạ, lời này ngươi chưa từng nghe sao?" 

Hoa Thệ Chi sống chết không quan trọng, có thể chọc tức Long Tại Thiên là tốt rồi, ai kêu hắn dám không muốn cưới nàng. Hừ, cũng may nàng thích Điêu Điêu Tiểu Cửu, bằng không, nàng không hung hăng ngược lại hắn là không được. 

................................... 

Phủ Hoa tướng quốc Hoa Tâm Nhị rên rỉ, trên mặt trắng noãn của nàng ửng lên đỏ hồng... Hoa Tâm Nhị vốn đẹp nhờ khí chất, nhưng thánh khiết cao quý tới đâu, một khi lây dính vẻ dâm đãng, cũng mất đi phần cao quý xuất trần, cũng trở nên tục tĩu tầm thường. Nam nhân trên người nàng đang kịch liệt vận động, cảm xúc mãnh liệt, mồ hôi từ trên thân thể thon dài rắn chắc từng giọt từng giọt rơi xuống diễm thể tuyết trắng của Hoa Tâm Nhị, mỗi một giọt đều khiến Hoa Tâm Nhị không tự chủ được mà run rẩy... "Ca ca..." Hoa Tâm Nhị từ từ nhắm hai mắt khó chịu thét chói tai... Khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một đoàn. Tinh thần nam nhân đã bị kích thích mãnh liệt, đột nhiên tăng thêm tốc độ cùng sức mạnh, sau đó, hung hăng đâm tới, đem thứ nam tính thô suyễn phóng trên vai tuyết trắng của Hoa Tâm Nhị...... Nam nhân xoay thân rời đi, nhặt xiêm y lên mặc vào, đúng là Hoa Thệ Chi. Hoa Tâm Nhị mở mắt ra, trong ánh mắt dịu dàng có một chút yếu ớt tổn thương. Người nàng yêu nhất trong lòng a... lại bị huyết thống ràng buộc... cấm kỵ... 

Hoa Thệ Chi dịu dàng nói: "Đi thôi, chuẩn bị cho thật tốt. Ngày sau, Hoàng cung Đại Tề sẽ có một hồi thịnh yến." 

Hoa Tâm Nhị không hiểu bèn hỏi: "Ca ca không phải vẫn không muốn chúng ta tham gia cái loại... yến hội này sao?" 

Hoa Thệ Chi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng mờ sao thảm, thần hồn nát thần tính, một đêm hiu quạnh... "Đêm hôm đó sẽ là đêm thuộc về ta, trời xanh sẽ đem vinh quang nguyên bổn thuộc về ta ban trả lại cho ta. Ta muốn muội muội chứng kiến cho ta." Đại khái là từ nhân tố huyết thống điên cuồng của hắn, đối với gia tộc hắn mà nói, loạn luân cho tới bây giờ không phải một loại cấm kỵ, chỉ có thể là một loại dụ dỗ, một loại thói quen mà thôi. Hắc, muội muội của hắn, muội muội chân chính của hắn, chắc chắn cùng với đất đai Đại Tề quốc, mọi lúc đều thuộc sở hữu của hắn! 

..................... 

Long vương phủ - Lăng Tà Các Long Chi Hưng cùng thiếu nữ trúc ốc đang không coi ai ra gì hôn hít tự nhiên... 

"Long đại ca, miệng ngươi vận động mãi không mỏi sao?" Điêu Điêu Tiểu Cửu ngồi xổm một bên rất chi là buồn bực. Ai, nam nhân Long gia đều là sắc lang da mặt dày, đều thích ở trước mặt mọi người thể hiện kỹ năng hôn cao siêu của bọn họ, hôn cho nữ hài tử mơ hồ ngây ngốc. Long Chi Hưng buông... thiếu nữ trong lòng ra, thấy hơi đau đầu. Hắn vốn trông cậy Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy hắn làm ra hành động thân mật tự giác mà bỏ đi, kết quả, từ đầu tới đuôi tiểu yêu này thấy vậy vẻ mặt đần độn vô vị, thật sự là đáng giận.

"Ngươi đi gọi ông chủ cho ngươi ăn đi." Long Chi Hưng căn bản coi Điêu Điêu Tiểu Cửu như heo đang nuôi dưỡng. 

"Khí trời quá nóng, ăn không vô." Gần đây cũng không biết là khí trời hay là do cái gì, Điêu Điêu Tiểu Cửu không phấn chấn ăn uống, lời này mà để người Điêu môn nghe xong, nhất định sẽ cười rụng răng. 

Long Chi Hưng cả giận: "Vậy ngươi tìm gì thích mà chơi đi, đừng ở đây." 

Điêu Điêu Tiểu Cửu: "Ngươi lại không cho ta xuất môn, lại không cho ta tìm Long Tại Thiên, ta đi đâu a? Nơi nào cũng nóng, quái dị" 

Long Chi Hưng nói: "Đến lúc qua tang lễ Hoàng thái tử, Long Tại Thiên sẽ trở về. Đến lúc đó, ngươi muốn đi đâu thì đi. Hiện tại, ngươi ngoan ngoãn một chút không được sao?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tiếp tục đi, coi như ta không tồn tại." Nàng bước đi thong thả đến bên cửa sổ, lười biếng phất phất tay, nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, ngồi ở đó, một bộ dáng vô tình, một thân áo đỏ xinh đẹp cũng trở nên tinh thần sa sút mờ ảo. 

Long Chi Hưng không buông... thiếu nữ trong tay xuống, thật sự lại cùng nàng ôn tồn đứng lên. Vô luận hôn hay ôm, tay Long Chi Hưng chưa từng rời khỏi vai trái thiếu nữ. Một con Anh Vũ màu sắc và hoa văn bay tới, từ sau khi Hoa Tâm Diễm biến thành Anh Vũ, Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa thấy tranh hoa chim sẽ cảm thấy chíp bông. Nhưng màu lông con này hiển nhiên không giống con Hoa Tâm Diễm biến ra. Anh Vũ màu sắc và hoa văn bay đến trước mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu, dừng trên khúc tất trái của Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó, mở miệng nói chuyện: 

"Tiểu yêu, có... ngoan ngoãn không đó?" Thanh âm lại là tên biến thái Long Tại Thiên kia.

Long Chi Hưng ghé mắt nhìn thoáng qua, cười: "Thức thần của Nhị đệ thật bình dân. Xem ra pháp thuật học cấp tốc cũng chỉ có thể triệu hoán những... thứ thế này." 

Điêu Điêu Tiểu Cửu không để ý đến hắn, nghe được thanh âm Long Tại Thiên, nàng đã sớm mừng rỡ mặt mày hớn hở, lập tức thanh âm ngọt ngào nói: "Có rất ngoan a." 

Long Chi Hưng mắt trợn trắng, gần đây trời nóng, ăn chút đồ ăn cũng không dễ dàng, hy vọng đừng để thấy tiểu yêu này sến quá mà ói ra. 

"Đây là bùa hộ mệnh ta cho ngươi, phải nhớ mang theo." Cũng không thấy Anh Vũ biến đổi ra sao, một chiếc vòng tay rớt lên váy Điêu Điêu Tiểu Cửu, đây là một vòng tay bảo thạch đính vàng lớn, vừa lớn lại hoa mắt. 

Long Chi Hưng hắc một tiếng, nhìn vòng cổ tình chú có thể nói giống như vòng trang sức cho chó trên cổ Điêu Điêu Tiểu Cửu, đối với thưởng thức của đệ đệ hoàn toàn tuyệt vọng. 

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn vòng tay, không lập tức nhận lấy. Về những... thứ lòng vòng loằng ngoằng này, trên thân thể nàng còn thiếu sao? Đầu tiên là một cái vòng cổ tình chú, lại thêm một chiếc nhẫn thật lớn, nếu như thêm cái vòng tay như vậy, nàng vô luận mặc cái gì đều không thoát khỏi một câu tằn tục nhà giàu mới nổi. Hơn nữa, những... đồ quỷ này đeo vào liền căn bản không tháo ra được. Nàng có một cái vòng cổ rồi, không cần lại phải... mang thêm cái này đi?! 

"Vòng tay thật hoa lệ" Thiếu nữ trúc ốc thán phục. 

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười mà như không cười nói: "Nếu ngươi thích thì cho ngươi đó." 

Mắt phượng tinh tế của thiếu nữ trúc ốc cũng mở lớn, vẻ mặt vui mừng hỏi: "Thật sự có thể chứ?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu. Thiếu nữ trúc ốc nhẹ nhàng nhìn Long Chi Hưng, chậm rì rì thoát thân khỏi tay hắn đi ra, từng bước từng bước đi tới chỗ Điêu Điêu Tiểu Cửu, nàng đưa lưng về phía Long Chi Hưng, tay trái chìa tới Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó sờ sờ tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, lấy vòng tay, rồi lại chậm rì rì đi trở về. Vẫn chui vào ngồi trong lòng Long Chi Hưng. 

Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ lấy tay sờ, cũng biết là một hạt châu nho nhỏ. Tại sao người khác sau khi giao hợp liền sinh Long châu mà độc nàng không có? Tại sao thiếu nữ trúc ốc muốn đem hạt châu đưa cho nàng đây? Không phải nói Cơm Cái Xẻng mới là Long nữ đứng đầu sao? Thật loạn nha! Điêu Điêu Tiểu Cửu không quá muốn hạt châu. Nàng nhàn nhàn đưa tay vuốt Anh Vũ, Anh Vũ quay đầu, vỗ vỗ cánh, bay đi. Ngày mai, ngày mai là tang lễ của Hoàng thái tử, thiếu niên xinh đẹp yếu ớt lại siêu biết nấu đồ ăn kia cứ như vậy không một tiếng động mà đi. Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thấy hơi đáng tiếc, lại cảm thấy hình như bản thân khá vô tình. Vốn đang muốn gả cho hắn đây, giờ hắn đã chết, nàng lại cũng không thương tâm gì. Đại khái là trong cuộc sống ngắn ngủn của nàng đã thấy sinh ly tử biệt quá nhiều, cảm giác phai nhạt dần. Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn theo nơi Anh Vũ bay đi, nở một nụ cười ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.