Ta cao hứng đứng trên bãi cỏ hậu hoa viên, múa bài Thiếu Lâm La Hán quyền. La Hán quyền này là căn nguyên của Thiếu Lâm ngoại gia công phu, bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm gì đó cũng là từ nó diễn hóa mà ra. Rất nhiều võ giả đều xem loại thuyết pháp này là chuyện cười, nhưng ta đã đạt đến Tích Cốc hậu kỳ thì có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực của nó. Theo như ta phán đoán, pho quyền pháp này rất có thể là Phục Ma La Hán quyền của Phật tông tại Tu Chân giới. Phục Ma La Hán quyền và Phục Ma Kim Cương quyết đều là bảo vật trấn tông của Phật tông. Phục Ma Kim Cương quyết thì càng kỳ diệu hơn, nghe nói phân thành mười tám tầng, luyện đến cao nhất thậm chí có thể trực tiếp tiến vào Thần giới mà không cần tiến vào Tiên giới. Quan trọng nhất chính là chỉ có tầng mười tám mới có kiếp nạn, còn lại đều rất an toàn. Còn pháp quyết tu chân mặc dù tốc độ nhanh hơn, nhưng kiếp nạn trong đó lại quá nhiều, một lần không cẩn thận là có thể hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Ta đến thế giới này, chuyện cao hứng nhất chính là luyện tập quyền pháp, càng ngày càng tâm đắc. Dần dần, ta càng múa càng chậm, nhưng tất cả chung quanh lại chuyển động theo quyền thế của ta. Không biết trải qua bao lâu, ta chầm chậm thu thế lại. Ta đột nhiên kinh ngạc phát hiện dịch thể tiên thiên chân khí trong cơ thể đã bắt đầu ngưng tụ, đây là dấu hiệu chuẩn bị hình thành kim đan. Ta quá hưng phấn, hai ngày nay vận khí thật tốt, ha ha…
- Thiếu gia, thiếu gia, không hay rồi! Âu Dương lão đầu đến rồi, còn muốn tìm ngài đòi nợ, nói rằng hôm qua ngài đã đánh con trai của lão. Thiếu gia, ngài hãy cẩn thận nhé!
Xuân Vũ đứng trước cửa hoa viên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Ai, đúng là vui quá hóa buồn. Vừa rồi còn nói vận khí tốt, bây giờ Âu Dương lão quỷ lại đến. Âu Dương lão quỷ này hiện tại còn cùng với nhà ta kinh doanh quáng sản ở Viễn Đông, lần này thì thảm rồi.
Làm sao đây? Âu Dương lão quỷ này rất gian xảo, không phải như con trai bảo bối của hắn, khó đối phó đây.
- Nhị đệ, sao lại phiền não như vậy? Nói cho ta nghe đi, xem ta có thể nghĩ biện pháp giúp đệ không!
Lang Phong đại ca từ cửa đi vào. Ai bảo đại ca là huynh đệ, vì vậy ta đã cho phép đại ca tùy ý tiến vào bảo địa của ta.
- Phụ thân của Âu Dương Lượng đến, muốn tìm ta thanh toán chuyện hôm qua. Ai!
Ta không kìm được bắt đầu phiền não.
- Không phải Âu Dương Lượng là người gây sự trước sao? Là do hắn không đúng, vậy mà phụ thân của hắn còn tìm đệ tính sổ. Chuyện này không cần lo lắng, chúng ta chiếm lý chẳng lẽ phải sợ lão sao?
Đại ca dường như rất phẫn nộ, đúng là một người chất phác.
- Đại ca, huynh không biết đâu. Không phải huynh nói chúng ta chiếm lý là được, có ai chứng minh đây? Huống hồ hiện giờ ta vẫn khỏe mạnh thế này, còn con trai của lão hôm qua trở về lại rất yếu ớt, chuyện này quả thật rất khó nói.
Ta chịu khó giải thích cho đại ca.
- Vậy thì đệ tự suy nghĩ đi, ta không có biện pháp!
Đại ca cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ giống như đứa trẻ mười tuổi.
- Đại ca, huynh ở đây chơi nha, ta đi đến đại sảnh!
Ta nói với đại ca một câu, sau đó đi ra bên ngoài. Chuyện này ta chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi.
Ta vừa đi vừa nghĩ cách đối phó, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào. Cuối cùng ta quyết định cứ kiên quyết nhận mình không hề đánh hắn, còn lại thì đi bước nào tính bước đó.
- Tam công tử, Âu Dương gia chủ đến rồi, lão gia hiện đang tiếp đãi hắn. Lão gia bảo ta gọi ngài đến đó, hình như là vì con trai của Âu Dương gia chủ. Ngài hãy cẩn thận nhé!
Trương tổng quản cẩn thận nhắc nhở ta. Ông ấy đã nhìn ta lớn lên, đối với ta vô cùng quan tâm.
Nói thật, cả phủ cũng chỉ có đại nương và nhị nương là có địch ý với ta, ta cũng không biết vì sao như vậy. Ta đã từng hỏi mẫu thân, một nữ nhân xinh đẹp hiền hậu, nhưng mẫu thân chỉ nói rằng ta còn nhỏ, còn chưa đến lúc, chờ đến khi ta lớn lên sẽ nói với ta. Ta cũng đã từng phiền não, nhưng sau đó lại suy nghĩ, chỉ cần ta giữ lễ, không hổ thẹn với lòng là được rồi.
Bất kê là chuyện gì, ta không đánh Âu Dương Lượng, sợ gì chứ? Hừ!
Ta thẳng bước đi đến đại sảnh, trong lòng nhẹ nhàng.
Đến đại sảnh, ta liền ngẩng đầu lên nhìn. Ngồi phía trên là phụ thân ta và đại nương, còn bên phải là mẫu thân ta và nhị nương, tứ nương, ngũ nương, lục nương. Các thê tử của phụ thân ta đều có mặt, xem ra lớn chuyện rồi.
- Tham kiến phụ thân, mẫu thân, đại nương, nhị nương, tứ nương, ngũ nương, lục nương! Tiểu điệt tham kiến Âu Dương bá bá!
Ta lập tức cúi đầu chào hỏi.
Tại sao bọn đại nương, nhị nương đều ở đây? Chuyện này lẽ ra không thể nghiêm trọng như vậy chứ.
Âu Dương lão quỷ đang ngồi bên trái, bên dưới là người do hắn mang đến. Sắc mặt Âu Dương lão quỷ lạnh lùng nhìn ta, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống, giống như có cừu hận rất lớn với ta.
Trong lòng ta chấn động, chẳng lẽ Âu Dương Lượng kia đã xảy ra chuyện gì? Ta nghĩ không ra, liền cẩn thận ngẫm lại sự tình từ đầu tới cuối. Đột nhiên, ta nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng. Âu Dương Lượng còn quá nhỏ, lại liên tục phải chịu ảnh hưởng của khí thế ta và đại ca. Hơn nữa Âu Dương Lượng là một kẻ được nuông chiều từ bé, tâm trí quá yếu ớt, làm sao có thể chịu được áp lực như vậy? Ta hơi lo lắng, là do từ đầu ta thấy Âu Dương Lượng nói toàn điều xảo trá, vì vậy cho rằng hắn có năng lực chịu đựng rất cao. Ai!
- Tiểu tam, con có hành vi uy hiếp hay dọa nạt gì đối với Âu Dương công tử không?
Mẫu thân ta lên tiếng, có vẻ rất lo lắng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù Âu Dương Lượng mắc bệnh, cũng không thể khiến mẫu thân như vậy chứ? Ta không khỏi nhíu mày.
- Tiểu tam, con rốt cuộc có làm không? Mau trả lời!
Phụ thân rất nghiêm túc, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.
Ta chấn động. Đây là lần đầu tiên phụ thân nói với ta như vậy. Từ nhỏ đến giờ phụ thân đều rất cưng chiều ta, không ngờ lúc này lại đối xử với ta như vậy. Ta không nhịn được có phần tức giận, liền ngẩng đầu lên, gằn từng chữ:
- Con… không… có!
Ta nhìn thẳng vào phụ thân.
- Ngươi không có? Được lắm, tam công tử thật lợi hại, làm hại cả đời của con ta. Ha ha, ngươi còn không thừa nhận? Ngươi nói thử xem, hôm qua ngoại trừ ngươi ra thì con ta còn có mâu thuẫn với ai? Hừ, Âu Dương Minh ta cho dù khuynh gia bại sản cũng phải báo thù cho con ta.
- Âu Dương gia chủ, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời. Hôm nay tri phủ đại nhân của Tô Châu phủ cũng có mặt ở đây, hơn nữa ngài còn dẫn đến một nhóm người làm chứng, ngài cũng đừng nên vội!
Phụ thân ta lập tức nói.
Một lão già ngồi phía sau Âu Dương gia chủ liền đứng dậy nói:
- Công tước, bá tước đại nhân! Hạ quan nhất định sẽ xử lý công bình, xin hai vị đại nhân cứ yên tâm!
Lão già này chính là tri phủ Tô Châu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, xem ra chuyện này quả thật rất phiền phức. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Âu Dương lão quỷ còn nói con trai của hắn xong rồi. Cái gì là xong rồi, chẳng lẽ bệnh một lần là xong? Không lẽ vận khí của ta kém đến vậy, chỉ dọa người một lần mà khiến cho hắn xong đời?
Phụ thân nhíu mày nói:
- Tiểu tam, con nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cứ nói thật từ đầu đến cuối.
- Tam công tử, ngươi tốt nhất nên nói thật, bên cạnh ta có không ít nhân chứng đâu.
Âu Dương lão quỷ lập tức lạnh lùng nói.
- Âu Dương gia chủ, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng xin hãy nghe con ta nói rõ sự tình đã!
Phụ thân ta lập tức lên tiếng. Dù sao ông ấy cũng là gia chủ của Trương thị, một trong tứ đại thế gia, Âu Dương lão quỷ dám không nể mặt sao?
Ta bình thản kể lại sự tình ngày hôm qua:
- Các vị, hôm qua khi ta đến tiểu hoa viên ở tây thành, Âu Dương công tử đang ở đó. Sau đó hắn lại bảo người hầu của hắn tỉ thí võ công với ta. Sau khi ta đánh bại người hầu của hắn, mới phát hiện ra người hầu này là một kẻ rất đáng thương, hắn vì mẫu thân của hắn nên mới đến nhà Âu Dương. Ta đã bảo Âu Dương Lượng đưa mẫu thân của hắn đến Tinh Phong các, Âu Dương Lượng cũng đã làm theo. Sau đó thì các vị đến tìm ta. Chỉ có như vậy thôi.
Nghe xong, phụ thân của ta lập tức nói:
- Âu Dương gia chủ, ngài nói xem lời con ta nói có phải là sự thật không?
- Tam công tử thật lợi hại, không ngờ lại cố tình bỏ qua vấn đề chính. Hắn căn bản là không nói hết. Hắn dám nói hắn không uy hiếp dọa nạt con trai của ta hay không? Hừm!
- Âu Dương bá bá, ta dám nói ta không hề nói lời nào uy hiếp hay dọa nạt. Ngài có thể tìm những người có mặt lúc đó để làm chứng.
Ta cứ nói theo như sự thật. Từ đầu đến cuối ta không hề nói lời nào uy hiếp hay dọa nạt hắn, chỉ dùng khí thế chấn nhiếp hắn mà thôi.
- Bọn nhóc biết gì mà nói. Bọn chúng chỉ mới mấy tuổi, nói ra chưa chắc đã là sự thật. Ta có phương pháp để chứng minh tất cả đều là do tam công tử làm. A Điền, kể lại hành vi cử chỉ của thiếu gia hôm đó đi!
Âu Dương lão quỷ quay đầu gọi một hạ nhân.
- Vâng, lão gia, các vị đại nhân! Hôm đó tiểu nhân từ sớm đã theo hầu thiếu gia, nhớ rõ thiếu gia tâm tình rất tốt, ăn cơm rất sớm, vui vẻ đi đến tiểu hoa viên ở tây thành. Hoa viên này các vị thiếu gia đều nói không cho người thành niên vào, chỉ cho phép trẻ con vào, cho nên bọn tiểu nhân đành phải ở ngoài cửa. Một lát sau thì tam thiếu gia đưa các vị đệ đệ muội muội đến. Qua một lúc nữa, có một nhóm trẻ con đi ra, thần sắc mỗi đứa đều lo lắng trở về nhà. Một lát sau thì thiếu gia đi ra, sắc mặt trắng bệch, lúc đó tiểu nhân còn tưởng thiếu gia mắc bệnh gì. Thiếu gia lập tức ra lệnh về phủ, đồng thời bảo bọn tiểu nhân lập tức đưa mẫu thân của người hầu đến Tinh Phong các của tam thiếu gia. Sau đó thiếu gia về nhà là nằm ngay lên giường, cả đêm phát sốt, sau đó thì Vu thần y đến.
Một lão già vận trường bào tay áo rộng, mái tóc búi cao liền đứng dậy nói:
- Công tước đại nhân, bá tước đại nhân, tri phủ đại nhân! Ta làm nghề y đã có kinh nghiệm bốn mươi năm. Âu Dương công tử nhất định là đã phải chịu sự nguy hiểm rất lớn, đến nỗi mất cả tâm thần. Tối đó lại phải chịu phong hàn, phát sốt, trong ngoài cùng lúc phát tác. Hơn nữa Âu Dương công tử tuổi còn nhỏ, sức đề kháng rất yếu, lần phát sốt này khiến cho não của công tử phát sinh vấn đề. Âu Dương công tử tuổi còn quá nhỏ, năng lực khôi phục quá thấp, sau này có lẽ cả đời đầu óc đều không tốt.
Ta ngẩn người. Sao có thể chứ? Đầu óc đều hư tổn. Ta chẳng qua chỉ dùng khí thế để dọa hắn thôi, sao lại đến mức này?
- Trương Thiên Đức, ngươi nói xem rốt cuộc là ai sai? Con trai của ta bị như vậy, nó lại là con trai duy nhất của ta. Ngươi nói đi!
Âu Dương lão quỷ như muốn nổi điên. Cũng khó trách, năm nay lão đã hơn năm mươi tuổi, Âu Dương Lượng lại là đứa con duy nhất của lão. Hiện tại con trai bảo bối của lão trở nên như vậy, lão không nổi điên mới chuyện lạ.
- Âu Dương gia chủ, đừng gấp, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng. Nhiều người ở đây như vậy, còn sợ không cho ngài công đạo sao?
Phụ thân ta lập tức an ủi lão. Âu Dương lão quỷ này không hổ là kiêu hùng một đời, liền kìm nén tâm tình ngồi xuống.
- Tiểu tam, người của Âu Dương phủ nói có đúng không?
Phụ thân quay đầu nhìn ta hỏi.
- Không sai, nhưng mà con không có uy hiếp dọa nạt gì hắn.
Ta khẳng định không có uy hiếp dọa nạt gì Âu Dương Lượng. Nói xong ta lại hối hận, như vậy không phải là đã thừa nhận Âu Dương Lượng đi ra sắc mặt không tốt sao? Những đứa trẻ khác đều đã đi hết, kết quả không phải chỉ có một hay sao? A, thật là đau đầu, làm sao đây?
Âu Dương lão quỷ ngồi một bên cười lạnh.
Mẫu thân ta lộ ra vẻ lo lắng.
Đại nương và nhị nương sắc mặt vui mừng.
Phụ thân ta lập tức nhíu mày, nhưng lại nói:
- Tiểu tam, ngươi nói xem Âu Dương công tử vì sao từ chỗ các ngươi đi ra sắc mặt lại trắng bệch?
……
Chú thích:
Những đại gia tộc của Minh vương triều đều được phong tước vị, phân biệt gồm công tước, bá tước và nam tước. Những danh hiệu này chỉ cấp cho thương nhân, còn chân chính cấp cho quan lại thì gồm có năm bậc công, hầu, bá, tử, nam.