Trần Uyên thu kiếm Tức Long vào lòng bàn tay, Hổ Phách nhíu mày, vừa tính nói gì đó thì thấy đối phương nhắm mắt thủ quyết, sau đó từ từ biến thành mãng xà thất thải.
Đông Thủy không chắc chắn kêu: "Trần Uyên à?"
Trần Uyên quơ quơ đuôi rắn, triệu Vũ Lộ Tường Vân tới, hắn nhìn Hổ Phách nhàn nhạt nói: "Ngươi nói với ta nhiều vậy ta vốn không hiểu gì hết, ta chỉ biết Trầm Bạch bị đè dưới chân núi, mà ta phải cứu y."
Trầm Bạch nhắm mắt, cảm thấy có vật gì đang quấn râu rồng của y, mở mắt ra thì thấy Trần Uyên đang phun lưỡi rắn cọ mặt y.
Trầm Bạch không chắn chắn hỏi: "Trần Uyên ư?"
Đối phương không nói gì, hình thể mãng xà thất thải không lớn, đúng chuẩn như một tiểu long vị thành niên, Trần Uyên thấy dường như y tỉnh nên vẫy đuôi.
Cộng Công đâm vào Bất Chu Sơn không gián đoạn, Trần Uyên ngẩng đầu nhìn một hồi, dò hỏi: "Đâm vào như vậy... bao lâu nữa?"
Trầm Bạch yên lặng hồi lâu, đỏ mắt nói: "Lúc đó hắn đụng suốt bốn mươi chín ngày."
Trần Uyên suy nghĩ một lát, nghiêm túc hỏi: "Nói cách khác cuối cùng Cộng Công tự đâm vào tới chết à?"
Trầm Bạch: "..."
Đông Thủy thận trọng nhìn Hổ Phách, kiềm chế hồi lâu vẫn không kiềm được: "Hổ Phách... Ừ, Ngọc Đế cái kia... Ngươi không đi tới đó sao?"
Mặt Hổ Phách đầy sương lạnh liếc cậu, hừ cười: "Liên quan tới quá khứ của ta mà nhỉ? Làm kỳ đà cản mũi hay gì?"
Đông Thủy 囧 rồi lại 囧: "Gì thế... Chúng ta có thể giúp đâm vào núi mà..."
Mặt Hổ Phách đen một nửa: "Sao ngươi ngốc quá vậy, đây là ảo cảnh của Trầm Bạch và Trần Uyên, ngươi cho là mấy thứ ngươi thấy đều là thật sao? Nếu có thể qua đó ngươi cho là ta làm ngơ đứng đây à?!"
Đông Thủy mê mang, cậu thử đưa tay ra, quả nhiên xúc tua đụng được toàn là gợn sóng ảo ảnh, cậu cứng lưỡi há miệng nhìn Hổ Phách, đối phương buồn bực tiếp tục ngồi tại chỗ.
Đông Thủy hiểu rõ xoắn xít: "Thế mà ngươi còn kích động Trần Uyên, nếu huynh ấy quay đầu đi rồi sao? Bạch ca không đau lòng chết à!"
Hổ Phách cười lạnh: "Ta muốn Trầm Bạch từ bỏ ý định với Trần Uyên, lúc ấy Cộng Công đâm vào Bất Chu Sơn bốn mươi chín ngày, sau bốn mươi chín ngày Trầm Bạch sẽ phá ma chướng, tới lúc đó Trần Uyên thế nào cũng không phải chuyện của y." Dừng một lát, oán hận nói: "Ai ngờ con rắn ngu xuẩn này lại không chờ tới lúc ta tới!"
Đông Thủy ngồi chồm hổm bên cạnh Hổ Phách, do dự một hồi rốt cuộc vỗ vai nam nhân an ủi: "Thật ra cũng không có gì, làm một pháo hôi công vẫn cho phép ngươi biểu diễn kỹ xảo."
Hổ Phách: "..."
Đông Thủy: "Mọi người sẽ cảm ơn ngươi đã cống hiến to lớn vì hai nam chính, làm tình cảm họ thăng hoa, nếu ngươi muốn lan truyền á~"
Hổ Phách: "..."
Trần Uyên cau mày thăm dò xuất hiện bên cạnh Trầm Bạch, trên đầu rắn chất không ít bụi đất, ào ạt rơi xuống đất: "Chỗ này chui vào không tốt tí nào... Nếu con Thất Thải Long kia nếu dùng sức đâm vào thì làm sao? Vậy phải đâm vào tới khi nào chứ?"
Trầm Bạch thở dài: "... Ta đã nói bốn mươi chín ngày."
Trần Uyên kỳ quái nhìn y: "Ngươi còn chịu để hắn đâm vào tới bốn mươi chín ngày?"
Trầm Bạch hơi đau đầu, mờ mịt nhìn Trần Uyên, ánh mắt đối phương nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: "Đây là ma chướng, Trầm Bạch, ngươi nói ái biệt ly, Cộng Công đã chết rồi, ngươi không phá được là vì... Không muốn xa cách hắn ư?"
Trầm Bạch lắc đầu: "Ta không biết... Đừng hỏi nữa, ta không biết..."
Trần Uyên cười lên: "Nếu em không biết vậy ta cho em câu trả lời được không?"
Trầm Bạch: "..."
Trần Uyên: "Ta sẽ trở thành Thất Thải Long vì em, giống y như đúc Thất Thải Long Cộng Công."
Trầm Bạch: "..."
Ánh mắt Trần Uyên nghiêm túc nhìn y: "Sau đó ta sẽ ở với em mãi mãi, vĩnh viễn không rời bỏ em."
Đông Thủy há miệng ngơ ngác nhìn Trầm Bạch ngồi ngay ngắn trên tòa sen, long văn màu trắng bạc trên trán xuyên qua theo ánh nắng thiếu chút nữa đâm mù long nhãn của cậu.
Đông Thủy nuốt nước miếng: "Bạch ca... Trần Uyên đâu?"
Trầm Bạch phất tay áo, một con mãng xà thất thải mềm nhũn nằm trên đầu gối y: "Tinh nguyên hao tổn quá nhiều, ngủ mất rồi."
Biểu tình Hổ Phách u ám, cắn răng nghiến lợi nhìn Trầm Bạch chằm chằm, há miệng nhưng lại chán nản không biết nói sao.
Trầm Bạch lướt qua nam nhân, tức giận nói: "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa bao giờ à?"
Hổ Phách: "..."
Đông Thủy: "..."
Trầm Bạch không để ý tới hai người nữa, thu ống tay áo lại, ngồi trên tòa sen bay tới Thiên Trúc.
Đông Thủy đương nhiên biết y đưa Trần Uyên tới thiên trì chữa thương, ngoan ngoãn nhường đường, kết quả chờ Trầm Bạch đi xa mới kịp phản ứng, hoảng hốt lo sợ đuổi theo sau la lớn: "Bạch ca àaaaaaaa!! Còn có cầu bất đắc đóooooo!! Tính rắn vốn dâm áaaaaaa!! Huynh phải cẩn thận nhaaaaaa!!"