Tinh Quỹ

Chương 11



Trong gia đình, Ngô Hàn Giang ở hàng lão Nhị (1), lão Đại (2) là Ngô Vân Thành có người con trai là Ngô Đồng Châu lớn hơn Ngô Lạc Dương bảy tuổi, năm nay hai mươi hai, du học ở Anh quốc, đêm trước Noel đã đặc biệt từ nước ngoài bay trở về vui chơi mùa Giáng Sinh. Đêm Noel, hắn hẹn tất cả anh em bạn bè, tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn năm sao, một đám nam nữ chúng tinh củng nguyệt (3), hắn rất thích ý.

Lí Hàng và Ngô Đồng Châu là bạn thân chơi chung hồi trung học, cũng được mời. Em bà con của Ngô Đồng Châu là Ngô Lạc Dương, lần đầu tiên tham dự, do ông nội bọn họ xưa nay không quen nhìn phong cách ăn chơi trác táng của Ngô Đồng Châu, mà Ngô Lạc Dương ở nhà luôn luôn ngụy trang là một đứa cháu ngoan ngoãn, bởi vậy ông cụ không thích hắn lui tới cùng Ngô Đồng Châu, sợ bị hắn ảnh hưởng, năm nay Ngô Lạc Dương vào trung học, ông cụ mới cho phép hắn đi chơi với Ngô Đồng Châu.

Trước khi khai tiệc, ở trước mặt nhóm bạn bè Ngô Đồng Châu long trọng giới thiệu em họ hắn:   “Người có dáng vẻ đường đường phong độ đẹp trai đây, là em họ tôi Ngô Lạc Dương, nhìn hắn cao một thước tám vậy thôi, chứ kỳ thật mới mười lăm, cao nhất, tài mạo song toàn, là cục cưng của ông nội nhà chúng tôi, cho nên nhiều năm qua đây mới lần tiên dẫn hắn đi chơi, đàn anh đàn chị các người đều phải hảo hảo chiếu cố hắn, sắc nữ (4) thỉnh tự trọng!”

Lí Hàng hô:   “Phân biệt đối xử, chúng ta đây cũng có sắc nam làm sao bây giờ!”

Phía dưới cười vang, không biết hắn đang nói thật hay nói giỡn, nhưng Ngô Đồng Châu biết rõ hắn đều ăn cả nam lẫn nữ, nên nhìn hắn một cái cảnh cáo. Lí Hàng bày ra ánh mắt vô tội, dù sao thì với một mình Cha của Ngô Lạc Dương hắn cũng đã muốn niếm qua đủ rồi. Bỗng nhiên, ánh sáng chợt lóe, trong đầu hắn một âm mưu nổi lên.

Ngô Lạc Dương lười biếng ăn uống, tán gẫu với mọi người nói chưa được mấy câu, sau khi họ biết được thân phận của phụ thân, thì cố tình tiếp cận hắn, thậm chí còn xin số điện thoại di động của hắn.

Ngô Lạc Dương ngại mặt mũi anh họ, đành phải cho số, Lí Hàng vẫn lưu ý hắn nên càng âm thầm nhớ số.

Sau đó, Lí Hàng do dự vài ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, dùng phương thức nặc danh đem các bức ảnh chụp gửi cho Ngô Lạc Dương, hắn phỏng chừng có khả năng Ngô Lạc Dương sẽ nói cho Mẹ hắn biết, khi Mẹ hắn ra mặt, Ngô Hàn Giang hẳn là sẽ không hoài nghi mình.

Lí Hàng mua một chiếc sim điện thoại nặc danh ở ven đường, bỏ vào di động của chính mình, gửi các bức ảnh cho Ngô Lạc Dương, sau đó nhanh chóng ném sim điện thoại đi, xoá dấu vết.

Không nghĩ tới, ngày hôm sau hắn bị bại lộ.

Lúc ấy Lí Hàng đang ở quán bar ăn chơi trác táng cùng vũ nữ, điện thoại hiện lên một dãy số lạ, Lí Hàng nghe,    “A lô, ai đấy?”

“Lí Hàng?”

Lí Hàng nghe giọng nói có chút quen thuộc, tiếp theo trong nháy mắt hắn cảm thấy một trận kinh sợ lạnh người. Đây đúng là giọng nói của Ngô Lạc Dương vài ngày trước mình gặp mặt, trí nhớ của hắn hãy còn nguyên xi, chất giọng ngây ngô hơi khàn khàn, nhưng âm điệu lại giống y chang người cha, lãnh đạm, lộ ra sát ý.

“Cậu nhầm số rồi.”   Lí Hàng nhanh chóng cắt đứt điện thoại, giờ phút này di động trong tay hắn hệt như một quả bom hẹn giờ, khiến hắn muốn ném nó thật xa.

Thế nhưng để một tiểu quỷ mười lăm tuổi dọa thành như vậy, Lí Hàng không phục lắm, làm bộ như không quan tâm tiếp tục quần lấy vũ nữ, nhưng một chút thích thú cũng không còn.

Mười lăm phút sau Ngô Lạc Dương xuất hiện trước mặt hắn, lúc này hắn hoàn toàn bị dọa đến xa xẩm mặt mày.

Ngô Lạc Dương nhìn quét qua hắn mắt một cái,    “Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Lí Hàng hối hận xanh cả ruột, chỉ có thể đi theo hắn.

Ngô Lạc Dương tìm được Lí Hàng cũng không phí nhiều sức lực. Ở giai đoạn thông tin khoa học kỹ thuật điện tử phát triển hiện đại, tìm người chỉ là một chuyện đơn giản, nhất là đối với một người có đặc quyền như hắn thì càng dễ.

Lúc Ngô Lạc Dương nhận được ảnh chụp, thực đã bị chấn động kinh ngạc một trận. Tuy rằng hắn hiểu tình cảm giữa cha mẹ không tốt, cũng cam chịu phụ thân ở bên ngoài có người khác, dù sao đàn ông cần phải phát tiết, hắn có thể thông cảm. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đối tượng là nam, bộ dáng thoạt nhìn cùng lắm lớn hơn hắn hai tuổi.

Hắn cảm thấy ghê tởm.

Trên bức ảnh chụp là cảnh phụ thân và thằng nhóc kia gắt gao ôm nhau, khiến hắn tức giận. Một công cụ tiết dục dùng để ngươi nông ta nông sao? Hắn nhận thức phụ thân mười lăm năm nay, hắn không thể tưởng tượng được một người máu lạnh như y lại có thể để người khác tiếp cận, nhiệt tình ôm nhau.

Ngô Lạc Dương vô cùng hiếu kỳ đối với người tình bé nhỏ này, hơn nữa muốn xem nhan sắc cậu ta như thế nào mà có khả năng khiến Mẹ mình phải bị đội mũ xanh? Tuy rằng bản thân nàng có lẽ cũng không màng để ý.

Ngô Lạc Dương quyết định lần theo những bức ảnh này điều tra cho rõ. Ngô Lạc Dương ở ngoài mặt là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng kỳ thật đã sớm có thế lực một bang của chính mình, hắn tìm người thông qua thông tin từ chiếc di động tra tìm ra số điện thoại người gửi những bức ảnh tới, không có gì lấy làm lạ, là một tài khoản nặc danh, chỉ có thể tra ra thời gian đăng kí, loại số này trên đường nơi nơi đều có bán, tìm người như thế này thì chỉ giống như tìm kim đáy biển.

Vì thế hắn lại thông qua tín hiệu di động tra được số của đối phương, vận dụng đặc quyền, tiến thêm một bước tập trung số điện thoại di động của mọi người lại.

Tên người sở hữu số di động giả là Lí Hàng. Ngô Lạc Dương có ấn tượng với hắn, vài ngày trước đã từng gặp qua ở bữa tiệc, thời gian cũng ăn khớp, vừa vặn vài ngày không lâu sau, hắn nhận được ảnh chụp.

Chẳng qua vì sao Lí Hàng lại gửi những bức ảnh này, mục đích là gì? Cái này phải tự đi hỏi hắn.

Ngô Lạc Dương dẫn Lí Hàng vào một nhà trọ hoang vắng, đây là nơi nhóm bọn hắn thường hay tụ tập.

“Ngồi đi.”   Ngô Lạc Dương ý bảo Lí Hàng ngồi trên sô pha đối diện hắn.

Lí Hàng nơm nớp lo sợ ngồi xuống. Trong lòng rên rỉ: Thằng nhóc ranh này vậy mà vênh mặt hất hàm sai khiến ông đây, ranh con ranh con…… Được rồi, nếu làm quá trớn sẽ khó tránh khỏi khiến phụ thân nổi khùng, hắn không so đo với một thằng nhóc con.

“Các bức ảnh này đã được chụp khi nào?”

Lí Hàng ăn ngay nói thật:    “Khoảng một tuần trước.”

“Làm sao chụp được? Theo dõi hay là tình cờ gặp phải?”

“Tình cờ!”

Ngô Lạc Dương nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, Lí Hàng bị hắn nhìn đến phát run,  “Tôi thề, tuyệt đối là tình cờ.”

“Vì sao lại gửi cho tôi?”

“À ờ…… Chỉ là hảo tâm nhắc nhở cậu một chút.”

“Ba tôi đắc tội anh, hay người tình bé nhỏ của ông ấy đắc tội anh?”

“À ờ…… Đương nhiên là tiện nhân kia đắc tội tôi. Tôi chỉ là đơn giản cảm thấy ba cậu không nên bị cậu ta mê hoặc.”

Ngô Lạc Dương khinh thường,    “Anh cũng thật ngây thơ quá. Nói cho tôi nghe một chút về chuyện của tên tiện nhân kia đi.”

Lí Hàng do dự, nhìn tình hình này, tiểu ma đầu sẽ tất yếu trừng trị tên tiện nhân Hứa Minh kia, mà mình bây giờ lộ mặt, nếu sau này Ngô Hàn Giang truy cứu, không phải chứng minh hắn là đồng phạm sao? Đến lúc đó khẳng định hắn sẽ ăn không hết tội đâu.

Cân nhắc nửa ngày giữa lão ma đầu và tiểu ma đầu, Lí Hàng bi ai phát hiện, người nào cũng không thể đắc tội được.

“Nói cậu biết cũng được, nhưng cậu phải cam đoan nhất định không được tiết lộ là tôi nói.”

“Tôi cam đoan. Anh yên tâm, luật đó tôi biết.”

Lí Hàng cắn răng một cái,    “Cậu ta tên là Hứa Minh, là ca sĩ của ‘Đông Phương’.”

“Anh có thể đi rồi. Xoá ảnh gốc của anh đi, đừng để người thứ 3 biết chuyện này.”

“Đã biết.”   Lí Hàng tâm tình phức tạp rời đi, có chút chờ mong tương lai không lâu có thể thưởng thức một vỡ kịch hay ho.

Lí Hàng đi rồi, Ngô Lạc Dương lấy di động nhìn các bức ảnh một lần nữa, câu trai này hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết, rốt cục hắn cũng nhớ ra, đây là phục vụ sinh lần trước lúc hắn ăn cơm cùng cha mẹ, lúc ấy đã cảm giác được cậu ta có chút không thích hợp, làm bị thương tay của phụ thân rồi bỏ đi không quay lại, vì thế quản lý khách sạn phải đến xin lỗi cả nửa ngày. Chẳng lẽ khi đó đã có gian tình?

Hắn quyết định phải tra rõ đến cùng.

Ngô Lạc Dương một mình đến Đông Phương, nhìn nơi Hứa Minh biểu diễn, phát hiện đối phương và hình tượng hồ ly tinh trong tưởng tượng của hắn có điều bất đồng.

Ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng thoải mái, biểu tình lạnh nhạt, lúc ca hát thì rất tập trung, giọng nói trong trẻo, là một tay ghi-ta giỏi, điều này khiến một kẻ học đàn ghi-ta bỏ dở nửa chừng như Ngô Lạc Dương phải hâm mộ một phen.

Đáng tiếc tướng mạo như vậy mà lại đi quyến rũ đàn ông.

Ngoại trừ ngoại hình tác phong cũng không tệ lắm, Ngô Lạc Dương nghĩ không ra phụ thân bị điểm nào của hắn hấp dẫn. Ồ ~ chắc là kỹ thuật trên giường rất giỏi, Ngô Lạc Dương tưởng tượng bộ dáng hai người đàn ông ở trên giường quay cuồng, một trận lạnh người, nghĩ phụ thân có khẩu vị thật nặng.

Tuy rằng hắn không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng một khi sự việc đổ lên trên đầu của chính mình rồi thì lại là một chuyện khác. Không biết vì sao, nhưng hắn có loại cảm giác bị lừa gạt và phản bội – phụ thân hắn lạnh lùng cao ngạo như thế thì không được hiện ra một gương mặt dịu dàng đối với bất luận kẻ nào.

Ngô Lạc Dương suy nghĩ vài phương án trừng trị phụ thân và người tình bé nhỏ của y. Thứ nhất, là phái một tên đẹp trai đến quyến rũ cậu ta, sau đó chụp cảnh cậu ta gian *** làm bằng chứng rồi đưa cho phụ thân nhằm làm hư mặt mũi của y, đây là cách đơn giản nhất cũng là biện pháp giải hận tốt nhất.

Ngô Lạc Dương tìm trong đám bạn bè long xà hỗn tạp (5), muốn tìm một ngoại hình tuấn lãng đẹp trai cũng không khó, hắn liếc mắt nhìn đến Tạ đồng học trong số các cậu bạn trai gia đình giàu có thích ăn chơi.

Ngô Lạc Dương dẫn Tạ đồng học đến xem Hứa Minh biểu diễn, Tạ đồng học lần đầu tiên nhìn thấy liền sâu kín nói:    “Là đồ ăn của tớ.”

Ngô Lạc Dương khinh bỉ liếc hắn một cái,    “Có dám cá cược không, một tuần phải cua được cậu ta.”

“Đêm nay có thể.”

“Tin được sao?”

Tạ đồng học nhéo cằm Ngô Lạc Dương, hướng hắn phóng điện,     “Tớ có vốn rồi đây mà.”

“Chết đi.”

Ngô Lạc Dương chán ghét né tránh hắn,    “Trước tiên tôi phải dặn dò rõ ràng với cậu, miễn cho cậu nói tôi chơi xấu cậu. Cậu ta là tình nhân bí mật của ba tôi……”

“Đệt! Này còn không phải cậu chơi xấu tôi thì là cái gì?”

“Có thể dụ tình nhân của ba tôi tới tay, không phải càng có thể chứng minh mị lực của cậu hay sao?”

Vì sĩ diện hơn nữa bị khiêu khích đến khả năng cưa cẩm của mình khiến Tạ đồng học do dự,    “Nói thế cũng đúng, nhưng nếu bị ba cậu biết, tớ không thê thảm nữa thì thôi.”

“Yên tâm, loại chuyện bất nghĩa với bạn bè tôi làm không được. Cậu chỉ cần hẹn cậu ta đến cửa khách sạn, rồi cầm điện thoại lên nghe, sau đó nói hiện giờ có việc gấp phải đi. Tôi sẽ liền tìm giúp cậu một người thay thế, ba tôi sẽ nghĩ các người chỉ là tình một đêm, sẽ không mất công tức giận mà đi tìm cậu làm gì, mà sẽ chỉ đổ lỗi cho thằng nhóc lăng nhăng kia. Sau khi thành công, tôi sẽ trả cậu một khoản tiền.”

Tạ đồng học cân nhắc một phen,    “Cứ tính như vậy đi.”

Hứa Minh biểu diễn xong, đi ra phía sau đài, bắt gặp một cậu trai có dáng người cao gầy với gương mặt đẹp trai tà tuấn đang đi tới, Hứa Minh chỉ quét mắt nhìn hắn một cái rồi đi xẹt qua người hắn.

Cậu bé đẹp trai này chính là Tạ đồng học, hắn một phen giữ chặt Hứa Minh, mờ ám ghé vào lỗ tai cậu thổi khí,    “Khi nãy nhìn cậu biểu diễn, cảm thấy cậu thực không tồi, muốn cùng nhau không?”

Hứa Minh ghê tởm một trận, một phen đẩy hắn ra, lạnh lùng nói một câu:    “Không có hứng thú.”  Xoay người bỏ đi.

Trong mắt cậu biểu hiện sự khinh thường quá mức rõ ràng, không có chút say đổ nào, Tạ đồng học không khỏi chán nản nhún vai cười nhìn Ngô Lạc Dương ở phía sau.

Không biết điều. Ngô Lạc Dương nhìn bóng dáng Hứa Minh rời đi, sắc mặt âm trầm lạnh băng, tựa như dã thú đang rình rập con mồi.

P.s:

(1) lão Nhị: con thứ, (2) lão Đại: con trưởng ; giữ nguyên văn QT là vì muốn nhấn mạnh gia đình thế lực lớn thì thân phận thành viên xưng hô trong gia đình cũng không bình thường, lão này nọ nghe phát ngầu.

(3) chúng tinh củng nguyệt: tụ họp, quay quần, ý chỉ đông đúc, náo nhiệt, nhiều.

(4) sắc nữ: sắc ở đây là háo sắc, sắc nam cũng vậy.

(5) long xà hỗn tạp: xấu có tốt có, tốt xấu lẫn lộn, giữ nguyên là vì đọc nghe nó … cao thâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.