Tinh Quỹ

Chương 26



Hứa Minh khóc đến thiên hôn địa ám, khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, ánh sáng mông lung vây quanh cậu, cậu ngọ nguậy đứng lên, run run mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào, khiến đầu óc dần tỉnh táo lại.

Gió thổi cả người cậu lạnh lẽo, trái tim cũng không có bao nhiêu độ ấm, toàn thân thật trơ trọi.

Cậu vẫn thua, một giấc mộng công dã tràng.

Cậu xoay người nhìn chiếc giường quen thuộc kia, muốn lấy dao đâm chết chính mình, rồi trên tấm ra giường này, sẽ lưu lại máu của mình, nhuộm đỏ toàn bộ căn phòng, mặc kệ Ngô Hàn Giang có nhìn đến hay không, vào mỗi đêm, trong giấc mơ của y một cảnh tượng kinh hoàng như thế này có lẽ sẽ hiện ra, ít nhất sẽ khiến y bất an, để lại cho y một ký ức không thể quên đến suốt cuộc đời.

Về một người điên mang tên Hứa Minh, điên cuồng mà theo đuổi y, yêu y, vì y mà chết…… Ngô Hàn Giang sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ?

“Ha ha.”

Hứa Minh nở nụ cười, cậu sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu. Cho dù chỉ là kỷ niệm, nhưng cậu cũng muốn được sống tự nhiên, tươi sáng, như vậy, mỗi khi Ngô Hàn Giang nhớ tới mình, sẽ không tới nỗi chán ghét mình.

Mặc dù Ngô Hàn Giang không thương mình, nhưng mình vẫn như cũ muốn giữ một bộ mặt tốt nhất của bản thân để lại cho y.

Nghĩ vậy, Hứa Minh thu xếp đóng gói những vật dụng của cậu, dọn dẹp sửa sang toàn bộ gian phòng, mang theo hành lý của chính mình rồi rời khỏi.

Trước khi đi, cậu đứng ở cửa, nhìn quanh căn phòng lần cuối, từng hình ảnh không ngừng lần lượt hiện lên trong mắt cậu, cậu buộc lòng phải xoay người.

Chìa khóa nằm trong tay, do dự thật lâu, sau cùng vẫn không buông bỏ được, đặt vào túi tiền gần sát ngực, mang đi.

Trở lại nhà trọ của cậu và Trịnh Khải, phát hiện bạn gái Trịnh Khải, Tiểu Nguyên đã đến ở.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyên gặp Hứa Minh, nàng đã sớm từ Trịnh Khải nghe nói qua về tiểu đệ thông minh hiểu chuyện này, cùng cậu nhất kiến như cố (1), trò chuyện thật vui.

Tiểu Nguyên không chú ý tới Trịnh Khải liên tiếp ra hiệu với nàng, năn nỉ Hứa Minh đàn một đoạn ghi-ta, Hứa Minh cười đáp ứng, vào phòng lấy đàn ghi-ta.

Trịnh Khải ngăn cản cậu,   “A Minh, đừng cậy mạnh, anh và chị dâu cậu đều là người một nhà, khó chịu thì liền nói cho chúng ta biết, cho dù chúng ta giúp không được gì, nhưng ít nhất có thể an ủi cậu, cho cậu lời khuyên.”

Hứa Minh nhếch miệng cười,    “Khải ca, anh đừng xem thường em, một mình em hoành hành đã qua nhiều năm, khả năng chịu đựng chống chọi vẫn rất mạnh mẽ. Thiên nhai nơi nào mà không có cây cỏ, em còn trẻ kia mà, về sau sẽ gặp được người thích hợp. Anh và chị dâu đừng quá bận tâm về em.”

Tiểu Nguyên nhìn cậu miễn cưỡng cười vui, trong lòng cảm thấy chua xót, nàng cũng có biết một chút về thân thế của Hứa Minh, vậy nên tội nghiệp đau lòng cậu, nàng đi qua cho Hứa Minh một cái ôm,     “Đừng gọi chị là chị dâu, nếu cậu đồng ý, cứ gọi là tỷ tỷ đi, về sau em chính làm em trai của chị.”

Cái ôm thơm ngát nữ tính mềm mại vây quanh Hứa Minh, khiến cậu nhớ tới nhiều năm trước mình được bà viện trưởng ôm, đó là thời thơ ấu ấm áp duy nhất của cậu, cậu không khỏi khoé mắt nóng lên.

“Tỷ tỷ……”    Cậu nghẹn ngào gọi.

Hứa Minh nghĩ, kỳ thật mình rất may mắn, một đường đến đây, tuy rằng đã gặp không ít người xấu, nhưng cũng có không ít người tốt, một thiện ý cũng tốt hơn so với nhiều ác ý.

Nhìn lại, cảm giác thật thoả mãn, có một người bà, có ca ca, có tỷ tỷ, từng có mối tình đầu, và còn một…… Không thể gọi là phụ thân hay người yêu, mà là oan gia trời sinh.

Cơm chiều, ba người ở nhà ăn cơm cùng nhau.

Trên bàn cơm, không khí ấm áp khiến tâm tình rét lạnh của Hứa Minh được sưởi ấm thêm một ít, cậu mỉm cười nghe Trịnh Khải và Tiểu Nguyên nói về chuyện những việc lặt vặt trong cuộc sống tương lai sắp tới, rồi chuyện hai người bọn họ thường hay cãi nhau.

Thì ra đây mới chính là tình nhân thật sự, cùng nhau vì chuyện phiền não mà phát sầu, cùng nhau tính toán cho tương lai của cả hai, có thể cùng cười cùng cãi vả, đủ thứ ghét bỏ đối phương, nhưng kì thực lại bao dung tôn trọng, mỗi một ánh mắt mỗi một động tác đều là tình yêu.

Những thứ đó, chưa từng xuất hiện giữa mình và Ngô Hàn Giang.

Hứa Minh không khỏi có chút ghét bỏ Ngô Hàn Giang, người này vừa cứng ngắt lại vừa không thú vị, cả ngày khuôn mặt đóng băng, hung dữ, lạnh lùng lại bá đạo, một chút cũng không dịu dàng, không lãng mạn, cơ hồ không có ưu điểm, vậy mà mình sao lại mê y đến thần hồn điên đảo, không có y là không được?

Đúng là bị ma ám.

“Hôm qua, anh đã hỏi cấp trên, tạm thời không có vị trí nào thích hợp cho em, bất quá, em vẫn nên nghỉ việc ở đó đi, chuyển sang bên này ở chung với anh, tốt xấu gì thì anh sẽ thanh toán hết khoảng thủ phó (2), rồi đến bàn với ba mẹ em về chuyện kết hôn.”    Trịnh Khải cười giảng giải.

Tiểu Nguyên hơi do dự,     “Về chuyện này, rủi như đến lúc đó sang bên này không tìm được việc làm thì sao?”

Trịnh Khải vỗ ngực,     “Có ông xã em để làm gì, nuôi em không là vấn đề.”

Tiểu Nguyên xì nở nụ cười,    “Em biết năng lực của anh. Bất quá, nhà ở đây không phải đắt bình thường, bằng vào tiền tiết kiệm của hai ta, chỉ sợ không đủ, em không muốn lấy tiền trong nhà, anh cũng thế đúng không.”

Trịnh Khải không khỏi mặt lộ ra vẻ buồn rầu,    “Trước tính đã rồi nói sau.”

Hứa Minh nghe, yên lặng ghi tạc trong lòng, lặng lẽ dự tính. Vốn, cậu không muốn yêu cầu gì đối với Ngô Hàn Giang, nhưng nếu y đã bảo sẽ cho mình căn nhà kia, vậy chứng tỏ căn nhà đó đối với y mà nói là không đáng kể, vậy nếu mình dứt khoát mua lại, có lẽ y sẽ ra giá phóng khoáng.

Buổi sáng ngày hôm sau, cậu liên lạc với Ngô Hàn Giang, hỏi y có thể giảm giá nhà xuống được hay không.

Ngô Hàn Giang rất nhanh hồi đáp lại, bảo cậu gửi số tài khoản ngân hàng cho mình.

Hứa Minh gửi qua chưa được vài phút, Ngô Hàn Giang đã bảo cậu đi kiểm tra tài khoản.

Hứa Minh đến kiểm tra, đã có ba trăm vạn. Quả nhiên hào phóng, đây là đãi ngộ của tình nhân như trong tiểu thuyết? Hứa Minh không biết có nên vui mừng hay không.

Tiểu Nguyên xin nghỉ việc, chuyển sang bên này ở cùng Trịnh Khải, qua vài ngày, Trịnh Khải một mình thu xếp cho nàng, đối đãi với nàng rất tốt, hai người vô cùng vui vẻ, Hứa Minh cũng mừng cho bọn họ.

Hứa Minh cảm thấy đã đến lúc mình cần phải đi, bởi vì cậu phải nhanh chóng để lại số tiền kia cho Trịnh Khải, mà Trịnh Khải nhất định sẽ không nhận, vậy nên mình phải rời khỏi trước có như vậy hắn sẽ không tìm ra mình.

Trịnh Khải bỗng nhiên nói cho cậu biết hắn và Tiểu Nguyên sắp đính hôn, mời cậu tham gia, Hứa Minh vui vẻ đáp ứng.

Ngày đính hôn, thân thích hai bên đến đây không ít, tiệc đính hôn vui mừng náo nhiệt, Hứa Minh ca vài bài góp vui cho bọn họ.

Nói cười vui vẻ, ăn uống linh đình, nhưng Hứa Minh không biết vì sao đột nhiên có hơi hoảng hốt, không kiềm được nước mắt.

Cậu lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, trốn vào một góc, lấy ra tấm ảnh chụp của mình và Ngô Hàn Giang lúc ở khu vui chơi – cậu đã ném chiếc di động đi rồi, cũng may còn lưu lại trong hòm thư điện tử, cậu in màu nó ra, đặt trong ví tiền.

Trên bức ảnh bọn họ vẫn tươi cười như cũ, khoảnh khắc đẹp nhất của mình và y chỉ còn đọng lại duy nhất trên bức ảnh này, thế nhưng, về sau sẽ không bao giờ có nữa!

“Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu cậu.”

Lời nói trước khi đi của Ngô Hàn Giang vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hứa Minh không chịu nổi ôm đầu ngồi xổm xuống, nước mắt tuông rơi, khóc nức nở……

Bỗng nhiên, cậu được một người ôm chặt lấy, là Trịnh Khải.

Những thống khổ tích tụ nhiều ngày qua của Hứa Minh giờ đây như thủy triều dâng lên, cậu ôm Trịnh Khải đau khổ khóc lớn.

“Vì sao y không thể yêu em? Vì cái gì……”

Trịnh Khải nâng gương mặt đầy nước mắt của cậu lên, nhìn ánh mắt thống khổ của cậu, giảng giải nói:    “Yêu một người có lẽ không cần lý do, nhưng không thương một người, thì nhất định là có nguyên nhân. Nhưng này không phải là cậu sai, chẳng qua hai người không hợp nhau thôi.”

“Em đây thuận theo sở thích của y mà thay đổi không được sao?”

Trịnh Khải đoán nói:    “Có lẽ là vì thân phận của cậu, cái này thì cậu không thể thay đổi.”

Hứa Minh bừng tỉnh đại ngộ,    “Đúng vậy, y từng có nhiều phụ nữ, y thích phụ nữ, em là nam, cho nên y không có khả năng yêu em, thì ra là như vậy, em thật sự là quá ngu ngốc.”

Cậu lung tung lau đi nước mắt, thật có lỗi đối Trịnh Khải cười cười,   “Thực xin lỗi Khải ca, ngày vui của anh mà em lại trở nên như thế này, chúng ta trở về đi.”

“Không sao. Anh biết mấy ngày nay cậu đã kiềm nén nhiều, phát tiết được thì tốt rồi, A Minh nhà ta tuấn tú lịch sự, lo gì không tìm được đối tượng, ca trở về liền tìm người thích hợp cho cậu.”

Hứa Minh cười hắc hắc, lôi kéo hắn cùng nhau trở lại buổi tiệc.

Tiệc đính hôn kết thúc, Hứa Minh bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị rời khỏi.

Nhân lúc Trịnh Khải đi làm, cậu đến một văn phòng luật sư, lập di chúc, một nửa tài sản cho Trịnh Khải, một nửa quyên góp cho các tổ chức giúp đỡ người nghèo.

Ra khỏi văn phòng, cậu trở về chốn cũ thăm lại từng nơi mà mình đã cùng Ngô Hàn Giang đi qua.

Bước chân chậm rãi chuyển động, mỗi một kỷ niệm dần dần ùa về.

Hứa Minh một lần nữa ôn lại từng giọt từng giọt vết tích giữa mình và Ngô Hàn Giang, phát hiện, Ngô Hàn Giang đã thật sự hết lòng quan tâm giúp đỡ mình.

Lý do khởi đầu trò chơi tình ái vớ vẩn này của bọn họ, là vì con trai của y gây sự với cậu, Ngô Hàn Giang xuất phát từ tâm lý áy náy, mà bồi thường cho cậu. Kỳ thật y thực không nhất thiết phải làm tới bước này, vốn là cậu sai trước, con trai y muốn dạy dỗ con hồ ly tinh quyến rũ phụ thân mình mà thôi, không đáng trách, tuy rằng thủ đoạn độc ác, nhưng không tạo thành thương tổn gì.

Ngô Hàn Giang quyền cao chức trọng, cậu chỉ một người dân nho nhỏ, khoảng cách cực kỳ xa, thế nhưng Ngô Hàn Giang đã quan tâm đến cảm nhận của mình, vì cậu mà đồng ý tiến đến bước này, có thể thấy y là người tốt khó gặp được.

Mà y cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, thích phụ nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dựa vào cái gì phải phản ứng với y. Từ đầu tới đuôi, đều là do mình tùy hứng, Ngô Hàn Giang vẫn bao dung mình. Cuối cùng, còn cho mình một khoảng tiền lớn như vậy.

Mình nên thấy đủ, cũng không nên tiếc nuối. Một đoạn tình cảm kia, Ngô Hàn Giang đã làm cho mình tất cả những gì mà một người yêu nên làm. Y chăm sóc mọi mặt trong cuộc sống của mình, vì mình mà chịu đựng khó chịu ngồi ma thiên luân, chèo thuyền, sau khi cãi nhau thì không màng mặt mũi xin lỗi, lấy lòng mình…… Khi đó Ngô Hàn Giang vừa nhăn mày vừa cười, Hứa Minh nhớ đến, cảm thấy buồn cười.

Hứa Minh khẳng định Ngô Hàn Giang là một người cha tốt, có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, y còn có thể là một tình nhân tốt, đáng tiếc người kia sẽ không là mình.

Cậu nhắn tin cho Ngô Hàn Giang, viết: Ngô Hàn Giang, ông là người tốt, cám ơn những gì ông đã làm cho tôi. Chúc ông hết thảy đều tốt đẹp.

Sắc trời ngả tối, Hứa Minh nhìn bầu trời đen kịt, nghĩ, Ngô Hàn Giang, bây giờ ông đang làm gì? Tôi rất nhớ ông, ông có cảm thấy không? Ông có chút nào nhớ đến tôi?

P.s:

(1) nhất kiến như cố: vừa mới gặp đã cảm thấy thân quen

(2) thủ phó: tiền trả trước, lúc mua nhà chưa đủ tiền thì trả trước một phần, phần còn lại vay ngân hàng trả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.