Tinh Quỹ

Chương 6



“Ngô Hàn Giang, từ nay về sau chúng ta cả đời không qua lại với nhau. Tạm biệt!”

Nói xong những lời này, Hứa Minh đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, muốn hảo hảo mà ngủ một giấc, ngủ bất tỉnh nhân sự luôn cũng không sao cả.

Phút cuối cùng cậu liếc nhìn Ngô Hàn Giang một cái, xoay người rời đi, không ngờ cổ tay bị mạnh mẽ nắm giữ, thân thể bị một lực lớn kéo trở về.

Ngô Hàn Giang từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt cực lạnh,    “Cậu xem tôi là ai, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Cậu không khỏi quá ngây thơ rồi!”

Cổ tay Hứa Minh bị y nắm sinh đau, đối phương dùng lực mạnh kinh người, phản kháng mỏng manh của cậu chỉ có thể bị xem nhẹ không đáng kể, cậu vừa tức vừa giận, khoé mắt đã ừng ực nước, lại còn cậy mạnh:    “Buông ông đây ra, Tôi hô ông cưỡng ***! Cứu mạng a!”

Ngô Hàn Giang một tay bắt lấy cậu quăng đến sô pha, cả người Hứa Minh ngão nhào phát đau, đầu óc choáng váng, lấy lại tinh thần ngồi xuống, Ngô Hàn Giang cong đầu gối, kiềm chặt bắp đùi cậu. Hứa Minh lập tức giãy dụa vặn vẹo, thể lực không đủ cậu rất nhanh bị đánh bại, sắc mặt đỏ nhạt vô lực thở hổn hển, miệng vẫn không chịu thua:    “Hôm nay ông đây không có tâm trạng, ông nhớ kỹ đó cho tôi……”

Hai viên thuốc kích dục vì động tác kịch liệt mà văng ra từ đai lưng, đôi mắt Ngô Hàn Giang nhíu lại, bốc lên hai viên thuốc kia, nhìn thoáng qua, cơ bản đoán được đây là cái gì.

Hàn quang gọng kính chợt lóe, Hứa Minh trông thấy viên thuốc trong tay Ngô Hàn Giang, quá sợ hãi, trong lòng nghĩ xong rồi xong rồi, đêm nay dữ nhiều lành ít.

“Đó là vitamin F, bổ lắm, ông thích tôi cho ông đó uống khoẻ lắm……”

“Cho cậu một cơ hội, nói thật.”

“…… Đại khái là có khả năng kích – à ừ dục hiệu quả……”

Lời còn chưa dứt, Ngô Hàn Giang đột nhiên mở miệng của cậu ra, ném hai viên thuốc vào, nâng cằm cậu hướng lên rồi hợp lại, Hứa Minh phản ứng không kịp bất ngờ nuốt luôn.

Ngô Hàn Giang buông bỏ sự khống chế đối với cậu, Hứa Minh cuống quít đứng dậy khom thắt lưng sống chết móc họng, nôn khan cả nửa ngày mà cái gì cũng không nôn ra được.

Cậu cáu giận nhìn chằm chằm Ngô Hàn Giang,     “Lời tôi nói là thật thế sao ông còn hạ độc thủ với tôi?!”

“Đây là nhẹ.”

Ngô Hàn Giang nói xong, thong dong mà tao nhã mở chai rượu vang đỏ, rót vào một chiếc ly chân dài, chậm rãi nhấp một ngụm, nhướn mày với Hứa Minh,     “Không uống một ly sao?”

“Uống!”   Hứa Minh cùng đường dứt khoát không đếm xỉa tới, cậu buông tay áo, đổ đầy một ly lớn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lafite 70 năm bị cậu phóng khoáng uống như trâu, Trương quản lí đại khái là đã ngầm rơi lệ, bình rượu báu vật này là hắn vì muốn thuyết phục Ngô Hàn Giang nên mới trấn định dâng ra, giá trị gần hai mươi vạn.

Hứa Minh một hơi uống hết mấy chục vạn, cau mày nói, “Khó uống muốn chết.” Trương quản lí mà nghe được sẽ đau lòng mà khóc ngất mất.

Nếu Hứa Minh không ghi nhớ trong lòng lời của tiểu ca bán thuốc nói “Dùng với rượu hiệu quả càng mạnh”, thì cậu sẽ không làm ra cái loại chuyện tình bỏ thêm củi vô lửa này. Cồn là chất xúc tác cho thuốc kích dục, rất nhanh đã phát huy tác dụng của nó, Hứa Minh dần dần cảm thấy trong thân thể toát ra một cỗ tà hỏa, hướng chạy đến hạ phúc của cậu, tế bào toàn thân giống như đều bắt đầu bất an náo động, cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng nóng lên, cổ họng khát khô, chạy nhanh đi rót một cốc nước trắng để uống, nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào, tiểu huynh đệ phía dưới không hề nể nang cậu đang không thể cực lực kiềm chế mà cứng rắn lên, cậu ở trong lòng ân cần thăm hỏi họ hàng Ngô Hàn Giang một lượt, lúng túng khốn đốn kẹp chặt chân, làm bộ như không có việc gì thúc giục Ngô Hàn Giang nói:     “Ngô tổng, thời gian không còn sớm, ngài sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Đáng tiếc biểu hiện của cậu quá mức dữ dội, dục vọng bốc lên khiến gương mặt đỏ thẫm và giọng nói thì cực lực khắc chế đến độ ảm ách vô cùng lộ liễu, Ngô Hàn Giang nhìn quét qua cậu, liếc mắt một cái, hơi hơi giễu cợt,    “Thời gian còn sớm, không vội.”

Ông không vội nhưng tôi thì đang cấp bách! Hứa Minh sắp nghẹn ra nội thương, thời gian với cậu mà nói một giây cứ như một năm cũng không phải là nói khoa trương đâu, cậu cắn môi, hai chân hơi hơi cọ xát run rẩy, cái này không khác gì với uống rượu độc giải khát, lửa “Tạch” một cái lập tức bừng cháy, cổ họng của cậu gian nan phát ra một tiếng rên rỉ mỏng manh khó nhịn.

Bây giờ, cậu thật sự hiểu được thực lực của mình và Ngô Hàn Giang trong lúc đó quá chênh lệch, hơn nữa cậu tột độ hối hận với cái ý tưởng của chính mình.

Ngô Hàn Giang thong thả uống rượu, quay đầu nhìn cậu một cái, chỉ thấy gương mặt đỏ bừng của cậu có thể so với anh đào, chân mày nhăn nhó gần như vặn vẹo, môi dưới bị cậu cắn trắng bệch, sự kiêu ngạo cứng đầu của trước giờ cũng không thấy, con ngươi trong mắt ướt sũng, lông mi tựa hồ đều dính hơi nước, cậu phải luôn cực tận nhẫn nại nuốt nước miếng, hầu kết xinh xắn hơi hơi trượt lên trượt xuống.

Cảm giác được tầm mắt của y, Hứa Minh quay đầu cũng nhìn Ngô Hàn Giang, đôi mắt dĩ nhiên đỏ bừng, mặc dù oán hận trừng mắt mình, nhưng bộ dáng cũng là tủi thân sắp khóc.

Lòng Ngô Hàn Giang hiện lên một tia không đành, nhưng hôm nay phải giáo huấn đứa nhỏ cứng đầu không biết trời cao đất dày này một phen.

“Ngô Hàn Giang, tôi hận ông!”

Hứa Minh hướng về phía Ngô Hàn Giang mà rống hết lực, cam chịu buông bỏ tự trọng dùng tay thô bạo cởi dây nịt, để rồi đáng thương bị ngăn lại, một bàn tay của Ngô Hàn Giang dễ dàng ghìm chặt hai tay cậu, nắm lấy cằm của cậu, cười lạnh nói:     “Cậu nghĩ mình là ai, dựa vào cái gì mà hận tôi?”

Lệ trong mắt Hứa Minh ngần ngật rơi xuống.

Đúng vậy, tôi dựa vào cái gì để hận ông. Tôi căn bản không chứng minh được ông có phải là cha của tôi hay không, tôi dựa vào cái gì mà trách cứ ông đã vứt bỏ tôi chứ? Thế nhưng, ông làm sao biết, tôi đã tưởng tượng đến giọng nói, dáng điệu và nụ cười trên gương mặt ông biết bao nhiêu năm rồi, khát khao chờ đợi được gặp ông biết bao nhiêu năm rồi, ông là giấc mộng hảo huyền suốt cả cuộc đời này của tôi, vận mệnh thật khắc nghiệt cho tôi cơ hội gặp lại ông ở những phút giây cuối cùng, tôi muốn nhìn ông thêm vài lần, hưởng thụ đôi mắt không có bao nhiêu dịu dàng của ông, vậy mà cũng không được, ông nói đi, tôi có nên hận ông hay không?

Hứa Minh đột nhiên hung hăng hôn Ngô Hàn Giang, hoặc nói đúng hơn là đập mạnh vào, Ngô Hàn Giang bị cậu ấn môi sinh đau, trên môi dính nước mắt rót vào trong khoang miệng, một tia chua sót lan tràn nơi đầu lưỡi.

Giữa lúc y đương sửng sờ, Hứa Minh hung hăng tiến vào lòng y, gắt gao ôm lấy y giống lần trước.

A, phụ thân……

Cha có biết không, cái ôm này con đã chờ đợi bao lâu?

Đầu vai hoá thành một mảnh ẩm ướt nong nóng, Ngô Hàn Giang hơi giật giật người.

“Đừng đẩy tôi ra…… Xin ông……”

Lồng ngực truyền đến thanh âm nức nở kiềm nén, thân thể đơn bạc trong lòng lạnh run. Ngô Hàn Giang bỗng nhiên ý thức được, đây chỉ là một đứa nhỏ mười bảy tuổi mà thôi, hơn nữa còn là một đứa nhỏ đã nếm trải quá nhiều đau khổ.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, y vẫn không thể hiểu được ánh mắt nọ phải chăng là vừa hâm mộ vừa oán hận. Nhưng cậu bé này lại một lần nữa khiêu khích mình, là vì muốn khiến mình chú ý đến cậu.

Là như vậy sao?

Mặc kệ cậu trai này đang che dấu mục đích tiếp cận mình là gì, nhưng Ngô Hàn Giang thừa nhận, tâm của y đã bị cậu quấy rầy.

Một tảng băng cứng ngắt, gặp được một đóm lửa, phải chăng cũng muốn hoà tan.

Ước chừng mười phút trôi qua, Ngô Hàn Giang nâng tay nhìn đồng hồ, cảm giác được động tác của y, Hứa Minh rời khỏi ngực y, gắt gao cúi đầu.

“Bây giờ cũng biết không còn mặt mũi nhìn người?”   Giọng điệu Ngô Hàn Giang thường thường, mang theo một chút hài hước đùa bỡn.

Hứa Minh bực bội, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt trêu tức của Ngô Hàn Giang, đôi mắt sưng đỏ làm một động tác trừng liếc người ta, nhưng không hề có sự uy hiếp, hoàn toàn là bộ dáng của một con thỏ đang tức giận.

“Tự giải quyết cho tốt.”    Ngô Hàn Giang cầm lấy áo khoác, đi ra cửa.

“Đợi đã!”     Hứa Minh gọi y lại.

Ngô Hàn Giang quay đầu.

Hứa Minh nhìn đến một mảnh ướt đẫm từ trên bả vai áo sơ mi màu xám đến trước ngực, cảm giác khó xử lại có chút vui vẻ nhè nhẹ, dừng một chút, cậu nhìn đôi mắt Ngô Hàn Giang lớn tiếng nói:    “Ngô Hàn Giang, tôi thích ông! Từ lần đầu tiên trông thấy ông tôi đã thích ông! Ông…… có tin tôi không?”

Nói ra những lời này, Hứa Minh cảm thấy hành vi của bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí, chính mình giống như biến thành một con người khác, cậu phát hiện mỗi lần mình gặp Ngô Hàn Giang, cậu đều sẽ làm chút chuyện điên cuồng, cũng không thiếu phần tùy hứng phóng túng, nhưng mà cậu mặc kệ.

Bởi vì vừa nãy đã khóc một hồi, tiếng nói của Hứa Minh khàn khàn lại mang theo giọng mũi dày đặc, gương mặt xinh xắn khóc lóc có chút chọc người đau lòng, lời thổ lộ còn thật sự hiện ra nét ngây thơ, không khỏi khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

Ngô Hàn Giang ngẩn người, hình như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình được người khác tỏ tình. Lúc còn trẻ, nhờ điều kiện gia đình quá tốt y nhận được không ít sự ái mộ, nhưng đại đa số đều e ngại dáng vẻ lạnh như băng của y, không dám tiếp cận, can đảm lắm thì cũng là viết thư tình, đáng tiếc y đến xem còn không xem đã ném đi, tổn thương biết bao trái tim của nữ sinh. Sau khi kết hôn, cơ hội y gặp vợ so với ngưu lang gặp chức nữ không nhiều hơn bao nhiêu, đương nhiên, tình cảm vợ chồng cũng kém cách xa vạn dặm so với kẻ khác. Có thể nói, cuộc sống của Ngô Hàn Giang cho đến nay cùng với chuyện yêu đương là không có một chút quan hệ.

Không nghĩ tới ở độ tuổi ba mươi lăm, mà vẫn còn bị một thằng nhóc mao đầu thành niên thổ lộ tình cảm.

Đào hoa loạn thất bát tao gì đó. Ngô Hàn Giang cảm thấy dùng cái từ này cho bản thân mình thì có chút buồn cười.

“Tin hay không thì có ý nghĩa gì?”

Gương mặt Ngô Hàn Giang khôi phục nét vui buồn vô sắc vốn có, Hứa Minh chịu đả kích không nhỏ, nhưng vẫn cường ngạnh nói:    “Tôi biết ông có cảm giác với tôi. Tuy rằng ông hung hăng với tôi, nhưng không cố ý thương tổn tôi, cho nên tôi mới dám làm càn với ông như vậy……”

“Coi như cậu tự biết thân biết phận.”

Hứa Minh xấu hổ buồn bực trừng mắt y,    “Ngu ngốc sao, tôi làm thế còn không phải là vì muốn tiếp cận ông sao, nè ông đừng chuyển đề tài, rõ ràng ông có ý tứ với tôi, làm chi mà không thừa nhận?”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Cậu có được lợi thế này thì cứ coi như đây là do tôi mang tình thương của một người cha quá lan tràn đi.”    Ngô Hàn Giang xoay người ra khỏi phòng.

“Nè!”

Hứa Minh muốn đuổi theo, nhưng huynh đệ phía dưới bất mãn nhắc nhở cậu một chút, cậu nhìn cửa phòng hẳn là đã khoá, lúc này mới nhanh chóng cởi dây nịt, phóng xuất dục vọng cực hạn bị kiềm nén nãy giờ. Cậu nằm vào chỗ Ngô Hàn Giang đã ngồi trên sô pha, động tác gần như thô bạo triệt động phía dưới, thân thể tựa như vẫn còn đắm chìm trong cái ôm không lâu kia, cảm giác làn da cách hai tầng vải tiếp xúc chặt chẽ, mùi hương thơm ngát trên thân người đàn ông nọ như có như không, và đôi môi vô tình, rõ ràng chỉ là ảo giác nhưng lại chân thực đến đáng sợ.

“A, phụ thân……”    Một khắc cao trào, cậu thất thần hô.

Trương quản lí nghe nói Ngô Hàn Giang đi rồi, ngay lập tức đuổi theo sau, đuổi tới trước xe Ngô Hàn Giang, nhìn sắc mặt y không có gì dị thường, đoán có khả năng y và tiểu tình nhân đã làm hoà, liền thở gấp nói:    “Ngô thính trưởng, hồi nãy tôi có nói với ngài về chuyện……”

“Chờ thông báo đi.”

“Vâng, ngài đi đường cẩn thận! Đến thường xuyên a! tôi sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho Tiểu Minh!”

Ngô Hàn Giang cho hắn một ánh mắt cảnh cáo,    “Quản cho tốt cái miệng của anh.”

Trương quản lí vội vàng nói,    “Vâng, vâng.”

Đối với sự hiểu lầm của Trương quản lí Ngô Hàn Giang cũng lười giải thích, hoặc là nói căn bản chẳng muốn giải thích. Tình thương tràn lan của một người cha? Đó là một lý do hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.