Tô Tỉnh vốn cũng chẳng có chút hứng thú nào với cái gọi là thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ của Giải Tích.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại thì hình như cũng không tệ lắm.
Ví dụ như, anh có thể yêu cầu một ước nguyện là trong vòng hai tuần cô gái nhỏ không được tới tìm anh.
Khoảng thời gian không ngắn, cũng đủ để anh hạ quyết tâm đưa ra quyết định từ chối.
Dù sao thì anh vẫn luôn có cách để từ chối cô.
Thời gian cũng không quá dài, Giải Tích cũng có thể chịu đựng được.
Cho nên mới nói, nửa tháng, là vừa vặn.
Nghĩ đến đây, Tô Tỉnh cúi đầu nhìn Giải Tích.
“Cô có chắc là cô có thể thỏa mãn không?”
Khóe môi Giải Tích cong cong: “Đương nhiên là chắn chắn rồi.”
Tô Tỉnh gật đầu, quan sát căn mật thất này một chút.
Đại khái là chỉ cần ném quả bóng vào lỗ phía trước, là có thể mở cánh cổng sắt ra.
Xung quanh lỗ đều có bóng, chắc là Giải Tích đã thử rất nhiều lần nhưng không trúng.
Giải Tích cũng tò mò Tô Tỉnh sẽ làm thế nào.
Cô đã thử qua, rất khó để ném vào.
Vừa hay bọn họ có thể ở đây thêm một lúc.
Sau đó Giải Tích nhìn thấy Tô Tỉnh cầm một cây gậy dài đi tới, thọc một chút …vào cái lỗ kia.
Cửa sắt theo tiếng động mở ra.
Giải Tích: “……”
Anh trở nên đơn giản thô bạo như thế từ khi nào vậy?
Sau khi Tô Tỉnh mở cánh cửa sắt ra, toàn thân tràn ngập hơi thở kiêu ngạo.
Tuy rằng ngoài miệng anh không nói gì, nhưng Giải Tích chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Cô đã chứng kiến rất nhiều lần giành được hạng nhất, muốn khoe với mọi người nhưng lại quá xấu hổ nên chỉ bày ra dáng vẻ lén lút kích động.
“Anh vui vẻ đến vậy à?”
Tô Tỉnh rất tò mò làm sao mà Giải Tích biết được anh đang vui vẻ.
Nhưng mà không hỏi.
“Đó là đương nhiên.”
Giải Tích gật đầu, hỏi anh, “Vậy anh có nguyện vọng gì nào.”
“Trong vòng hai tuần, cô không được đến tìm tôi, cũng không được gửi cho tôi bất kỳ tin nhắn nào.”
Giải Tích: “……”
Tự lấy đá đập chân mình.
Nếu không phải do một khi cô đã hứa hẹn điều gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được thì cô chắc chắn sẽ trổ tài diễn xuất của mình ra, khóc cho anh xem.
Cô miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi.”
Vừa hay cô sẽ đi tìm Khương Trác nói chuyện hợp tác.
Tô Tỉnh có hơi bất ngờ khi cô lại dễ nói chuyện như vậy, trước khi rời đi còn nghi ngờ nhìn cô vài lần.
–
Giải Tích liên lạc với Khương Trác, trả lời là bản thân cô bằng lòng hợp tác.
Khương Trác gửi liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn kiểu có thật không?
Suýt chút nữa làm rơi điện thoại của Giải Tích.
Giải Tích tức giận gọi điện thoại cho anh ta, hẹn một nơi gặp mặt.
Kết quả bước vào nhà hàng, mới nhận ra là không chỉ có Khương Trác, anh Thành người đại diện mà còn có một người đàn ông cô không quen biết, có lẽ là cấp cao của Khương Trác ở Star Entertainment.
Có điều ngẫm lại cũng dễ hiểu, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên Star Entertainment tự sản xuất.
Mánh lới rất đầy đủ.
Người cấp cao nói chuyện với Giải Tích là người Lâm Phổ, khiến cho Giải Tích có cảm giác rất thân thiết.
“Cô Giải, rất vui khi có thể mời cô đến đây.”
Giải Tích: “Tôi cũng rất vui khi được mời đến đây.”
“Vậy cô nhìn xem hợp đồng này có phù hợp không? Tôi nghĩ Tiểu Khương đã cho cô xem qua kịch bản.”
Cô đúng là đã xem qua, nhân vật nữ chính là một hacker hàng đầu, mặc dù cô không phải là hacker hàng đầu, nhưng tốt xấu gì cũng có thể gọi là hacker, Khương Trác chính là đã dùng nữ chính để thuyết phục Giải Tích.
Giải Tích gật đầu, tiếp nhận hợp đồng.
Sau đó cô phát hiện cái hợp đồng này, quả thực là đang cho không tiền.
Cô ngay lập tức nhận ra ai là người soạn thảo bản hợp đồng này.
Bởi vì loại hợp đồng này mấy năm qua cô đã xem qua rất nhiều lần.
Vị giám đốc kia thấy cô xem xong thì cười tủm tỉm nói, “Cô cứ yên tâm, hợp đồng này chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất thực tế, ông chủ của chúng tôi còn đích thân xem xét hợp đồng, ông ấy hôm nay cũng tới.”
Khương Trác nghe nói vậy thì cũng tò mò đi qua xem thử.
Sau đó trực tiếp phun ra miệng.
“Chời đựu, các người có lương tâm như vậy từ bao giờ vậy? Tôi là sao hạng nhất sao có thể thua kém cô ấy nhiều như vậy?”
Có tiếng động truyền đến từ cánh cửa.
Một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước vào.
Nhìn thấy người kia, Khương Trác lập tức ngoan ngoãn câm miệng, trước khi quay trở lại bên cạnh anh Thành còn lặng lẽ nói với cô, “Đây là ông chủ của chúng tôi.”
Người đàn ông đi đến bên cạnh Giải Tích.
Cười tủm tỉm nói, “Sao nào, nhìn thấy ba mà không chào à?”
Khương Trác kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống rồi.
Chuyện này không thể trách anh không biết, chủ yếu là không ai nói với anh ta, với lại ông chủ họ Đường, Giải Tích họ Giải, quăng tám sào cũng không tới.
Giải Tích ngoan ngoãn gọi, “Ba.”
Đường Hải Sinh xoa đầu cô.
“Vì sao ba lại đưa cho con loại hợp đồng này?”
Đường Hải Sinh trầm mặc không nói, không trả lời.
Thực ra Giải Tích đáng lẽ phải được gọi gọi là Đường Giai Hào.
Ở nhà họ Đường, làm một cô gái nhỏ vui vẻ.
Ông cảm thấy rất có lỗi với Giải Tích, thiên kim nhà mình bị người ta mang đi, bản thân ông cho đến lúc Đường Giai Hào bị bệnh muốn hiến máu, mới phát hiện ra nhóm máu của bản thân không trùng khớp.
Không phải con gái ruột của ông.
Tới lúc tìm tìm được, Giải Tích đã đi học cấp hai, thay những người vốn không có quan hệ với cô trả món nợ hơn mười năm.
“Thật ra người không cần như vậy.”
Giải Tích nhỏ giọng nói.
Cô rất quý trọng người ba ruột này, những chuyện Đường Hải Sinh làm để đền bù cho cô cô đều nhìn thấy.
Gíup cô chuyển đến trường học tốt.
Biết cô có ý muốn trở thành hacker còn giật dây giúp cô với Khương Trác.
Dùng sản nghiệp của bản thân ký cho Giải Tích đủ loại hợp đồng kỳ kỳ quái quái.
Chầm chậm giao hết tài sản của mình cho Giải Tích.
Nếu không có Đường Hải Sinh, có lẽ cô mãi mãi sẽ không bao giờ có dũng khí đứng trước mặt Tô Tỉnh bày tỏ.
Khiến cô từ một con vịt đen biến thành cái gọi là thiên nga trắng, sải rộng đôi cánh trước mặt người mình thích.
Nếu không cô cũng sẽ không nộp đơn vào học viện điện ảnh.
Đường Hải Sinh vẫn còn cười tủm tỉm, “Ba chỉ đang vui vẻ, ba còn tưởng rằng con sẽ tiếp tục làm việc liên quan đến máy tính kia, như vậy thì ba chỉ có thể giúp con giật dây, nhưng mà nếu con muốn vào giới giải trí, ba còn có thể bảo vệ con.”
–
Chờ tới lúc Khương Trác và Giải Tích đi ra ngoài.
Khương Trác vẫn là đang ngẩn ngơ.
“Chị có thân phận như này, sao còn muốn đi học cái môn hacker kia?”
Trước kia anh ta có biết hồi đại học Giải Tích học diễn xuất.
Còn tưởng rằng Giải Tích sợ nước quá sâu, mới chạy đi học hacker.
Giải Tích cong cong khóe môi.
“Tôi học hacker là vì tìm Tô Tỉnh đó, bây giờ tìm được rồi, không phải tôi đã có thể chạy đi thực hiện ước mơ à.”
Khương Trác gật đầu, “Sức mạnh của tình yêu đúng là vô cùng lớn.”
“Chị đuổi tới tay chưa?”
Giải Tích lắc đầu, oán giận, “Tôi hứa với anh ấy sẽ thực hiện một ước nguyện của anh ấy, kết quả là anh ấy bảo tôi trong vòng hai tuần đừng tới làm phiền anh ấy.”
Khương Trác: “Phương pháp theo đuổi người ta của chị chưa đúng rồi.”
Giải Tích:?
Khương Trác: “Chị phải để cho anh ta nếm thử một chút đau đớn vì đã mất đi.”
Giải Tích nghi ngờ hỏi, “Được không đấy? Nhìn qua chẳng thấy anh ấy thích tôi một chút nào.”
Khương Trác: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm diễn vai nam chính Mary Sue của tôi ra bảo đảm nhé.”
Giải Tích như đang suy ngẫm gì đó, gật đầu.
Khương Trác lại hỏi: “Sau này có phải tôi nên gọi chị là đàn em không nhỉ?”
Vừa rồi Đường Hải Sinh bảo anh Thành mang theo Giải Tích.
Giải Tích nheo mắt.
Khương Trác đầu hàng, “Được rồi được rồi, ngài vẫn là chị Tây của tôi.”
–
Thông báo về bộ phim tự sản xuất được tung ra rất nhanh.
Thực ra ban đầu Đường Hải Sinh dự định sẽ lót đường, vào thời điểm thích hợp sẽ thông báo, nhưng bị Giải Tích từ chối, lý do là, tung là lúc nào mà chẳng bị mắng chửi, còn không bằng tranh thủ thời gian, bây giờ đang trong quá trình bị bôi đen làm xong sớm kết thúc sớm.
Mặc dù Đường Hải Sinh rất bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy những gì Giải Tích nói rất đúng.
Kết quả đột nhiên nhảy ra một cô nàng xa lạ diễn vai nữ chính, lập tức bùng nổ.
Đối với chuyện này, Giải Tích cũng chẳng để ý, chỉ là mấy cái thủ tục, ngẫu nhiên sẽ bị bôi xấu.
Nhưng rồi các cô ấy phát hiện, mắng Giải Tích ở trên Weibo thì sẽ không thể đăng được.
Mỗi lần đăng lên thì chỉ trong vài giây đã bị xóa.
“Định mệnh, người phụ nữ này có bối cảnh gì vậy.”
Các cô ấy mang sự lửa giận phun ra ngoài ngoại tuyến.
Không có thứ gì mà fans đỉnh lưu không làm được.
Rõ rành rành như vậy làm cho bộ phim này nhận được gấp đôi sự chú ý của mọi người, danh sách diễn viên của bộ phim này thậm chí còn bay tới tay Tô Tỉnh.
Tô Tỉnh nhìn danh sách diễn viên, một lời khó nói hết.
Anh còn tưởng rằng câu nói hợp tác kịch bản mới kia của cô gái nhỏ chỉ là thuận miệng nói.
Không ngờ là sự thật.
Có vài người trong văn phòng dành cho Giải Tích những lời nhục mạ rất chói tai khiến cho anh tâm phiền ý loạn.
Lâm Trướng vừa vào cửa thì nhìn thấy Tô Tỉnh đang túm lấy một người, hung dữ khiến cho người kia im miệng.
Lặp đi lặp lại việc dụi mắt rất nhiều lần.
Cậu ta vội vàng kéo ra.
“Anh, anh đang làm gì vậy?”
“Hắn ta mắng Giải Tích.”
Lâm Trướng: “……”
“Không phải, anh, em nghi ngờ anh thích người ta rồi mà không biết.”
Tô Tỉnh:?
“Cậu cút đi, trước khi tôi biết cô ấy quen biết tôi từ khi còn nhỏ, tôi cũng chỉ coi cô ấy là một cô gái nhỏ hay gây rối vô cớ.”
“Sau khi biết được.”
Tô Tỉnh đột nhiên bị mắc kẹt, không biết nên nói như thế nào.
Thế nhưng Lâm Trướng vẫn cứ khăng khăng hỏi: “Sau đó thì sao? Anh cứ nói chuyện kiểu nửa vời như này rất dễ bị đánh đấy.”
Tô Tỉnh cân nhắc một lúc, nói: “Thì tôi coi cô ấy như một người em gái.”
Lâm Trướng: “…..”
“Anh đối xử như thế với Tô Nghiên từ bao giờ vậy? Hai ngày trước có đồng nghiệp nói cô ấy là cọp mẹ, anh còn hùa vào nói cùng người ta.”
Tô Tỉnh: “……”
“Hai chuyện này không giống nhau.”
“Tại sao lại không giống nhau? Anh đừng để tới lúc mất đi rồi mới hối hận.”
“Nói mới nhớ, sao gần đây cô gái nhỏ người ta không liên lạc với anh.”
“Anh sẽ không niên lão sắc suy nên bị người ta vứt bỏ đấy chứ.”
*niên lão sắc suy (年老色衰). Bởi vì già rồi nên nhan sắc giảm sút, không còn như trước.
Tô Tỉnh nghe được câu này thì không kìm được phản bác nói: “Tôi nói với cô ấy trong hai tuần đừng đến tìm tôi.”
“Cậu mới là niên lão sắc suy.”
Lâm Trướng: “Nhìn cái kiểu suy nghĩ này của anh, còn rất kiêu ngạo vì người ta thích anh, nói anh niên lão sắc suy rồi người ta sẽ không thích anh nữa, câu này chính là không hợp với ý anh chứ gì, cho nên anh ngay lập tức phản bác.”
Tô Tỉnh đuổi Lâm Trướng đi.
Không thích chính là không thích, làm gì có chuyện anh đã 20 hơn tuổi rồi mà còn không nhìn rõ tình cảm của bản thân.