Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 1 - Chương 43: Tỷ muội



Ta theo đó xoay người, nhìn thấy thân ảnh minh hoàng kia ở phía xa xa. Dương tướng quân đi bên cạnh hắn, dường như muốn nói gì. Khoảng cách quá xe, ta không nghe thấy, thậm chí sắc mặt của hắn cũng không rõ lắm.

Hiền Phi vẫn an tĩnh đứng như vậy, ánh mắt trước sau chưa từng dời khỏi nam tử.

Mãi đến khi thân ảnh kia rời khỏi tầm mắt, nàng vẫn ngơ ngác đứng đó.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, trong mơ hồ còn kèm theo tiếng ngọc châu va chạm. Ta lần nữa quay đầu, mới thấy cung nữ thái giám theo sau đã quỳ xuống đất.

Một nữ tử đi tới, y phục màu đỏ viền vàng, ngọc châu trước ngực rũ xuống, mỗi một bước đi đều tạo ra tiếng vang rất nhỏ. Nàng bối tóc cao, mặt mày đoan trang hiền huệ, cẩn thận nhìn, dường như có vài phần tương tự Hiền Phi.

Nghĩ lại, trong cung, người duy nhất có thể dùng y phục này chỉ có Hoàng Hậu.

Vội quỳ xuống, ta cung kính hành lễ.

Hiền Phi lúc này mới hoàn hồn, hướng nàng hành lễ.

Hoàng Hậu được cung nữ dìu tới, cười nói: "Mạn Tâm, muội đúng thật vẫn không thay đổi. Xa xa mà nhìn, không bằng đuổi theo, khoảng cách như vậy, làm sao Hoàng Thượng biết muội ở đây?" Thanh âm của nàng rất dễ nghe, dịu dàng giống hệt Hiền Phi.

Hiền Phi chỉ cười: "Hoàng Thượng và Dương tướng quân đang có chuyện quan trọng cần thương lượng, thần thiếp không thể làm kẻ không hiểu chuyện."

Hoàng Hậu cũng cười: "Chẳng trách Thái Hoàng Thái Hậu thương muội, còn thường nói với bổn cung, muội muội này của bổn cung vô cùng hiểu chuyện." Thoáng dời tầm mắt chuyển sang người ta, nàng vẫn cười, "A, đây là tiểu thư Cung gia Hoàng Thượng đưa về sao?"

Ta cúi thấp người: "Nô tỳ Cung Vũ Sinh."

"Ngẩng đầu lên." Mắt phượng nhìn ta, cười kẽ "Quả thật rất xinh đẹp, chỉ là không biết tên của ngươi viết như thế nào?"

Ta ngẩn ra, đúng rồi, chợt nghĩ tới cái tên kia, ở trong cung thật không may mắn, cũng may, tỷ tỷ đã giúp ta sửa lại.

Ở nơi này chỉ có thể viết lên mặt đất, chỉ là hai chữ kia, ta thật sự không biết viết thế nào. Ta không phải tỷ tỷ, cũng không thể dùng nhiều thơ từ ca phú giới thiệu tên của mình như vậy. Cắn môi, ta nâng tay, lại nghe Vân Mi lên tiếng: "Hoàng Hậu nương nương thứ tội, bàn tay tiểu thư nhà nô tỳ ốm yếu, vẫn là để nô tỳ làm." Dứt lời, nàng vội đứng dậy, chấm chút nước, lại quỳ xuống, cẩn thận viết hai chữ "Vũ Sinh 妩妡".

Ta cảm kích nhìn nàng, Hoàng Hậu cười nói: "Đúng là tên hay, không ngờ nét chữ của nha đầu này lại đẹp như vậy."

Lời Hoàng Hậu nói khiến ta không khỏi chột dạ, chữ của ta còn không viết tốt bằng Vân Mi.

Hoàng Hậu lại đi: "Đứng lên đi, không cần động một chút phải quỳ, ngày sau đều là người một nhà, bổn cung cũng nên gọi muội một tiếng "muội muội"."

Ta tạ ơn đứng dậy, Hiền Phi đứng cạnh đột nhiên nhẹ giọng: "Chỉ là không biết một tiếng "muội muội" này nàng ấy nhận nổi không."

Hoàng Hậu cười nhạo: "Muội ghen tỵ sao?"

"Không cần phải ghen tỵ, chuyện của thần thiếp và nương nương là ván đã đóng thuyền, người nói xem có đúng không?" Hiền Phi ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt.

Sắc mặt Hoàng Hậu thoáng thay đổi, hừ một tiếng, lại cười rộ lên: "Thời tiết hôm nay oi bức, bổn cung về cung trước." Nói rồi, nàng lập tức xoay người rời đi.

Ta trộm nhìn Vân Mi, thấy nàng gật đầu một cái.

Ta đoán không sai, Hoàng Hậu và Hiền Phi là thân tỷ muội, vừa rồi Vân Mi vừa về Hiền Phi lại tới, cho nên nàng còn không kịp nói với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.