Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 15: Thân thế



Căng hai mắt nhìn gã, gã nói cái gì? Ngọc Đế Cơ, không phải thân cốt nhục của Nguyên Thừa Hạo?

Một khắc đó, cũng không biết làm sao, cảm thấy người trước mặt buồn cười đến tột đỉnh, ta dùng sức gạt tay gã ra, lạnh giọng mắng: "Ngươi đánh rắm!"

A, vì sao phải nói ời thô tục như vậy, ta cũng không biết, chỉ là đột nhiên rất muốn mắng người.

Huyết mạch hoàng thất há có thể bị trộn lẫn? Nguyên Phi Cẩm, gã tưởng ta là kẻ ngốc sao?

Gã hiển nhiên bị phản ứng của ta dọa sợ, sau lúc lâu, mới hừ một tiếng: "Ta gạt ngươi làm gì, với ta cũng không có chỗ tốt!"

Vân Mi hoảng sợ nhìn chúng ta, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám lại gần khuyên can, chỉ biết co quắp đứng một chỗ, lo lắng nhìn bốn phía, xác định nơi nay không có ai mới thoáng yên lòng.

Nam tử trước mặt một chút cũng không kinh hoảng, thậm chí có thêm vài phần trầm ổn.

Ta ngơ ngẩn mà nhìn, nghiền ngẫm lời gã.

Đúng vậy, đúng như gã nói, gã gạt ta cũng chẳng có chỗ tốt gì.

Thấy ta bình tĩnh trở lại, gã mới cười nói: "Sao hả? Muốn nghe không?"

Về Nguyên Thừa Hạo và Ngọc Đế Cơ sao?"

Đứng một lúc lâu, ta thế mà ma xui quỷ khiến gật đầu. Gã dẫn ta đi về trước vài bước, lệnh Vân Mi không được đi theo.

"Phụ thân của hài tử là một ngự tiền thị vệ, ba năm trước từng có người muốn hành thích Hoàng Thượng, ông ta hộ giá mà hi sinh. Thời điểm tin tức truyền tới phủ, phu nhân ông ta vì chịu kích thích mà sinh non, hài tử bình an chào đời, bà ấy lại khó sinh mà chết. Sau Hoàng Thượng biết việc này liền đón hài tử vào cung, phong làm Đế Cơ, hiện tại chính là Ngọc Đế Cơ." Gã nhìn ta.

"Đế Cơ là hài tử Hoàng Thượng thu dưỡng?"

Nguyên Phi Cẩm gật đầu: "Nếu không phải vì phụ thân của nó, Hoàng Thượng sợ là..." Những lời này, gã không nói tiếp, nhưng ta nhìn ra bộ dáng phẫn hận của người trước mặt.

"Ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ta nhịn không được mà hỏi.

Gã lúc này mới hoàn hồn, chỉ nói: "Việc này ngươi không nên quản." Dừng lại, gã như nhớ tới vài việc buồn cười, nhìn ta, kể tiếp, "Thời điểm hài tử tiến cung còn chưa đủ tháng, ý của Hoàng Thượng là muốn xem phi tần trong cung có ai muốn nhận nuôi nó. A, nhưng ai biết được, phi tần trong cung chẳng có ai bước ra, ngoại trừ một người."

Nắm chặt hai tay, người nọ, là Diêu Tu Dung.

Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nguyên Thừa Hạo chậm chạp không tiến vị cho nàng, hắn đang thử cái gì. Hiện tại, ta cuối cùng cũng biết. Hắn chẳng qua là muốn nhìn xem đối đãi với hài tử không phải nữ nhi thân sinh của mình, Diêu Tu Dung có thật lòng không.

Suốt ba năm, Diêu Tu Dung đúng là không làm hắn thất vọng.

Hôm nay gặp Đế Cơ liền biết, tình thương của nàng tuyệt đối không ít hơn mẫu thân thân sinh.

Nguyên Phi Cẩm đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, cười nhạo: "Hiện tại những kẻ đó hối hận cũng không có cửa, các nàng sao có thể ngờ Thái Hoàng Thái Hậu muốn hoàng trưởng tử do Hoàng Hậu sinh hạ, mà sau khi lâm hạnh các nàng, Hoàng Thượng đều sẽ phái người mang đến chén thuốc không cho hoài thai."

Khi đó các phi tần đa số đều nghĩ, tương lai họ đều có hài tử, cần gì phải giúp người khác giáo dưỡng một kẻ không phải hài tử của mình? Cắn môi, Diêu Tu Dung thật thông minh, nàng xuất thân thấp hèn, từng có một lần ân sủng, tiếp theo cũng không biết là khi nào, chi bằng nàng nhận một vị Đế Cơ. Mặc kệ hài tử có phải thân sinh của Hoàng Thượng hay không, nếu đã nguyện ý phong nó làm Đế Cơ, hắn tất nhiên sẽ không bạc đãi.

Gã thấy ta kinh ngạc, lại nói: "Việc này ở trong cung cũng không phải bí mật, chỉ là Hoàng Thượng đã hạ lệnh, không được ai nhắc tới thân thế của Đế Cơ."

Ta hiểu, hắn muốn hài tử vui vẻ trưởng thành, vì thế mới hạ mệnh lệnh như vậy. Quay đầu nhìn Nguyên Phi Cẩm, ta nhịn không được mà hỏi: "Như vậy, sao phải nói ta biết?"

Gã trừng mắt: "A Tụ, ngươi thật sự cho rằng ngài ấy làm hoàng đế cao cao tại thượng vui vẻ lắm sao?"

Ta nhất thời nghẹn họng, gã vội vã nói tiếp: "Ta đi rồi, bên cạnh Hoàng Thượng còn có ai có thể đùa giỡn với ngài ấy? Còn có ai thời điểm khiến ngài ấy không vui sẽ bị phạt chép kinh văn?"

Đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc nhìn Nguyên Phi Cẩm như vậy, thu lại ý cười bất cần đời, thì ra, hắn cũng có thể nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.