Lại không biết vì sao, ta khẽ mở môi, nói: "Tạ nương nương."
Đúng vậy, ta nên cảm tạ nàng. Mấy câu đó, không hỏi lý do, nhưng chung quy vẫn là vì tốt cho ta. Có lẽ vì cùng thân thế, nữ nhân trước mặt này không hề khiến ta cảm thấy chán ghét.
Ngược lại, có loại cảm giác thân thiết.
Ta không thể giải thích vì sao, nhưng chính là cảm nhận như thế.
Bỗng nhiên nhớ tới thời điểm ở trên ngự giá, những lời nói với Nguyên Thừa Hạo, thì ra, trực giác của ta vẫn rất chuẩn. Nghĩ tới, thế mà bất giác cười.
Diêu Tu Dung ngước mắt nhìn ta, đúng lúc này, tiếng khóc của Đế Cơ từ tẩm cung đột nhiên truyền tới.
Ta và Diêu Tu Dung đều sửng sốt, lập tức đứng lên.
Đế Cơ khóc rất lớn, nhưng, Nguyên Thừa Hạo còn đang ở trong phòng.
Xảy ra chuyện gì? Nhất định đã xảy ra chuyện!
Không biết vì sao, trong đầu ta thoảng qua bộ dáng hắn phát bệnh ở Thủy Yên Các đêm đó.
Mười ngón tay nắm chặt, Diêu Tu Dung vội vàng chạy về phía tẩm cung, đi được vài bước, nàng chạy chậm lại.
Cung nữ trong Trữ Ngọc Cung ai nấy đều kinh hoảng theo sau.
"Nhị tiểu thư." Vân Mi tới gần nhỏ giọng gọi ta.
Ta chần chờ, cũng nâng bước đi theo.
Ta tới vốn là để gặp hắn, hiện tại sao lại khiếp đảm như vậy?
Cách tẩm cung càng gần, tiếng khóc của Đế Cơ càng chói tai.
Theo vào, cách bình phong, chỉ thấy nam tử ngồi ở mép giường, Đế Cơ nằm trong lòng hắn khóc rất dữ dội. Hắn thậm chí chưa từng ngước mắt, chỉ trầm giọng: "Tuyên thái y!"
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, trong giọng nói của hắn lại tràn đầy hối hận.
Diêu Tu Dung chạy đến, che miệng sửng sốt một hồi, mới lại xông lên, run giọng nói: "Ngọc Nhi ngoan, Ngọc Nhi không khóc, Ngọc Nhi, mẫu thân ở đây." Nàng cúi người nhận lấy hài tử trong lòng hắn.
Ánh mắt của ta đã vòng qua bình phong, Vân Mi phía sau "A" một tiếng, cuối cùng cũng không dám nói gì.
Ta thấy rất rõ, trên trán Đế Cơ có vết cắt, không dài, nhưng máu tươi chảy ra lại không ít.
Thái y rất nhanh đã tới, Diêu Tu Dung ôm Đế Cơ ra ngoài để thái y chẩn trị.
Ta vẫn đứng đó, hắn không đứng dậy, một tay toàn là máu đỏ thẳm, hơi thở có chút dồn dập, mồ hôi dọc theo gương mặt chảy xuống. Ta không khỏi nhíu mày, vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hít một hơi, ta nâng bước lên trước. Vân Mi vốn muốn cản ta, chỉ là duỗi tay, rốt cuộc đành từ bỏ. Tới trước mặt hắn, ta thử cầm khăn đưa qua, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn.
"Hoàng Thượng... Vẫn ổn chứ?" Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không quá tốt.
Hắn lúc này mới hoàn hồn, khẽ nâng mắt, lập tức bắt lấy cổ tay của ta, nhìn ta chằm chằm, hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"
Vết thương trên cổ tay còn chưa khỏi, sức lực hắn lại lớn, ta nhíu mày, nhưng không kêu đau, chỉ đáp: "Thần thiếp cùng Tu Dung nương nương nói chuyện bên ngoài, nghe tiếng Đế Cơ khóc nên mới vào đây..." Ta vốn nên nói sự tình của tỷ tỷ, chỉ là, tình hình hiện tại dường như không thích hợp.
Hắn nhìn qua có chút loạn, lúc này sẽ không hỏi vì sao ta lại tới Trữ Ngọc Cung tìm Diêu Tu Dung.
Quả nhiên, hắn chậm rãi buông tay ta ra, ngẩn người một lát, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài.
"Hoàng Thượng!" Ta vội đi theo, hắn không hề dừng bước. Ta cho rằng hắn muốn đi xem Đế Cơ, lại không ngờ, không có, hắn lập tức rời khỏi Trữ Ngọc Cung. Ta không dừng bước, cắn răng chạy theo.