Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 38: Lấp liếm



Nhìn chén thuốc mà nâu kia, ai mà biết hắn cho ta uống cái gì!

Hắn quay đầu nhìn vị thái y kia, lên tiếng: "Mạch cũng đã bắt, có thể lui xuống rồi."

Thái y vẫn còn run lên bần bật, nghe hắn nói thế, như trút được gánh nặng mà lặng lẽ lui xuống. Thường công công cũng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

"Sao thế, nàng có gan nói dối như cuội, lại không dám uống chén thuốc này sao?" Giọng của nam tử lần nữa truyền tới.

Ta lúc này mới hoàn hồn, khẽ cắn môi. Uống thì uống, nếu hắn muốn độc chết ta, cũng không cần vòng vo như vậy. Duỗi tay nhận lấy, ta ngừng hít thở, ngửa đầu uống cạn.

Thuốc vẫn còn hơi nóng, từ yết hầu một đường trượt xuống dạ dày, dư vị thế mà lại là ngọt ngào.

Dùng đầu lưỡi liếm liếm, thật sự rất ngọt.

Như là...

Nghĩ tới một thứ, ta đột nhiên ngước mắt nhìn hắn.

Hắn cười rộ lên: "Sao hả? Chẳng qua là chén nước đường mà thôi, dễ uống vậy sao?"

Không khỏi cảm thấy túng quẫn, ta thế mà bị một chén nước đường chơi xỏ.

Nhưng hắn làm việc thật cẩn thận, còn đặc biệt kêu thái y tới Thủy Yên Các một chuyến, phân phó cung nhân nấu "thuốc" mang tới đây. Tất cả, đều giống như ta vừa sinh non.

Mà chén nước đường này, đúng lúc là thứ giúp ta làm dịu cơn đau bụng. Ta không biết hắn là cố ý hay vô tâm.

Ngơ ngẩn suy nghĩ, lại nghe hắn nói: "Chẳng lẽ uống chưa đủ, muốn trẫm lại có người làm cho nàng thêm một chén?"

Ta cắn răng: "Đa tạ Hoàng Thượng, không cần."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt hắn cẩn đi, bàn tay chậm rãi lướt qua chăn gấm trên người ta, nhẹ giọng: "Nàng đúng là, muốn thoát tội, cách như vậy cũng dám dùng, ai mà không biết nàng mới vào cung mấy ngày, cho dù hoài hài tử của trẫm, thời gian cũng quá ngắn." Hắn bỗng nhiên ngước mắt, phảng phất muốn nhìn thấy trái tim của ta.

Thân mình theo bản năng lui về sau, ta cười đáp: "Nhưng Hoàng Thượng sẽ nói, thời điểm ở Du Châu kỳ thật đã muốn thần thiếp." Nếu tính từ khi đó, như vậy cũng đã hơn một tháng.

Hắn đương nhiên không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, tay đặt trên chăn gấm thoáng cứng đờ, thoáng nhíu mày.

"Hoàng Thượng cho rằng thần thiếp nghe lén chuyện ngài nói?" Vẻ mặt hắn đã nói cho ta, ta đoán đúng rồi.

Kỳ thật cũng không tính là đoán, hắn muốn giúp ta lấp liếm, chỉ có thể nói như vậy.

Hắn, thời điểm ở Du Châu đã chạm vào ta.

Không ai nghi ngờ, ai cũng không dám.

Hắn là hoàng đế, hắn muốn một nữ nhân, hết sức bình thường.

Hắn cười nhạt: "Trẫm thật đúng là đã coi thường nàng."

Nghe hắn nói như vậy, ta cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Thoáng chần chờ, ta thấp thỏm hỏi: "Hoàng Thượng đã làm gì Hiền Phi nương nương?" Nếu hắn đã lăn lộn trở về Tuệ Như Cung, tuyệt đối sẽ không tay không rời khỏi.

Nghe vậy, sắc mặt hắn trầm xuống. Ta không khỏi giật mình, xem ra sự tình không được thuận lợi. Như vậy, chỉ có thể là Thái Hoàng Thái Hậu đã tới.

Đúng rồi, sao ta lại quên, Hiền Phi là người của Thái Hoàng Thái Hậu.

Hắn đứng dậy, đưa lưng về phía ta, lạnh giọng: "Điều trẫm muốn làm, không chỉ dừng lại như vậy."

Trước sau hắn chưa từng nói đã xử lý Hiền Phi thế nào, nhưng ta biết, hắn muốn rất nhiều thứ, nhưng lại không dám cãi ý Thái Hoàng Thái Hậu. Bất giác giơ tay chậm rãi xoa cánh tay phải, bởi vì chỉ cần điều tra, rất nhanh sẽ tra ra được, ta, vẫn là tấm thân xử nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.