Sau một hồi im lặng, không ai lên tiếng.
Hàn Diệp cười khổ nghĩ, hóa ra Thích Thời Tự đã sớm nhìn ra anh không ổn.
Ngược lại chỉ có anh ở đây lo lắng vô ích.
Thích Thời Tự thật sự không biết cuộc điện thoại của Hàn Diệp rốt cuộc đến từ ai.
Nhưng nhìn vào thái độ lẫn tâm trạng của Hàn Diệp cũng đủ để hắn đoán ra được bảy tám phần.
Sau đó thuận theo Hàn Diệp đến công viên giải trí, nhìn biểu hiện của Hàn Diệp, hắn cũng hiểu được phần nào câu chuyện.
Nhưng không phải Hàn Diệp đã biến lời tiên tri thành hiện thực, mà chính là hắn.
Nếu thật sự không có chút cảm giác gì, tại sao khi Hàn Diệp thúc giục hắn ra ngoài, hắn lại mang theo thư của Thôi Húc?
Đây không phải là ngày tốt nhất mà hắn chọn để thẳng thắn, có lẽ những người yêu thương Thôi Húc, thay Thôi Húc chán ghét những người không xứng đáng với anh ta, đã cho hắn rất nhiều thời gian để hưởng thụ sự tốt đẹp của Hàn Diệp, mà hắn lại không biết xấu hổ, tới tận bây giờ vẫn còn vọng tưởng chiếm làm cửa riêng, không tiết lộ một phần sự thật nào ra cả.
Thế nên số phận đã giúp hắn lựa chọn xong thời gian.
Ngay hôm nay, tại nơi này, hắn phải thua cuộc.
Hắn biết, có lẽ tất cả những biểu hiện ở đầu dây bên kia điện thoại là nguyên nhân khiến Hàn Diệp bất an, đây thật sự không phải là lần cuối cùng, cho dù Hàn Diệp có nhìn thấy tất cả những chứng cứ hoàn hảo liền mạch không thể chê vào đâu được, thì hẳn là hắn vẫn còn cơ hội.
Chỉ là đáng tiếc thay, hắn chọn cách đóng gói lý do và đẩy ra.
Chuyện đến đây, đã không còn bất kỳ con đường nào cho sự vãn hồi nữa.
Sự chuẩn bị và thói quen của Hàn Diệp khác với thường lệ, anh luôn nghĩ đến điều hoàn hảo nhất trong mọi khoảnh khắc.
Nó thật sự quá giống với một lời từ biệt, mặc dù trong lòng hắn đã sớm đọc xong đoạn kết, nhưng vẫn hy vọng sự chậm trễ này có thể kéo dài thêm một chút nữa.
Để tình bạn cuối cùng, được chân thật hơn một chút.
Cũng tốt hơn cho ký ức sau này, mỗi lần hồi tưởng lại chỉ còn bên kia nhân nhượng và bên kia thỏa hiệp.
Thế nên hắn nói Không cần phải hoàn hảo.
Có thể nó kém hoàn hảo, giả sử rằng chúng ta vẫn còn lần sau.
Thời gian trôi qua chậm quá, sao trời vẫn chưa tối.
Mặt nạ lại rách quá nhanh, hắn còn có thể leo lên vòng đu quay khổng lồ kia không?
Hàn Diệp hít sâu một hơi, cố gắng để gương mặt của mình không biểu hiện gì cả: Thích Thời Tự, em viết xong đoạn kết chưa?
Thích Thời Tự không biết nên mở miệng thế nào, nắm chặt bức ảnh trong tay đến nỗi nổi đầy gân xanh, nhưng lời hắn thốt ra lại nhẹ nhàng mà mềm mại: Sắp rồi ạ...
Có lẽ đã viết xong.
Chẳng qua là cần có sự hợp tác của anh và em lần sau mà thôi.
Hàn Diệp chỉ nghĩ rằng Thích Thời Tự thật sự giỏi về điều đó.
Vốn là tức giận đến mức muốn trực tiếp rời đi, nhưng lại cảm thấy mình quá giống với một Thích Thời Tự không bao giờ chịu mở miệng giải thích.
Biết vì sao hôm nay anh lại đến đây không?
Hàn Diệp cười lạnh, nhìn bộ dạng khó lòng mở miệng được của Thích Thời Tự: Em thì biết cái gì? Điều đó không liên quan gì tới em cả.
Bố mẹ anh muốn trở về, chỉ có vậy mà thôi.
Thích Thời Tự bị mắng đến sửng sốt.
Chú và dì muốn trở về?
Hàn Diệp giận mà không có chỗ phát tiết, nhìn biểu cảm như rơi vào mộng của Thích Thời Tự. Nói tiếp: Chỉ là anh đang nghĩ cách nên giới thiệu em với bố mẹ như thế nào để bọn họ tiếp nhận em, phiền không chịu được.
Lại sợ bọn họ nói chuyện không biết nặng nhẹ, dọa em chạy mất, vậy thì anh biết đi đâu tìm em đây?
Ánh mắt Hàn Diệp đỏ hoe, giọng nói trầm thấp nhưng gần như là gầm lên: Em nói cho anh biết, nếu em đi rồi, anh phải đi đâu tìm em?
Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp đau khổ đến mức gần như tan vỡ.
Đưa tay ra muốn kéo người vào trong ngực nhưng lại bị Hàn Diệp ngăn lại.
Không cần, lần này anh muốn ở bên em một cách hoàn hảo, bởi vì anh muốn dỗ dành em hạnh phúc một lần, cho dù anh có mất đi em, lần này anh sẽ không tìm em nữa, sẽ không lo lắng về chuyện liệu sau này sẽ có ai đến thực hiện mong muốn của em thay anh hay không.
Hàn Diệp vừa khóc nấc vừa thở hổn hển: Anh tự hỏi... Một người không tim không phổi lại ôm nhiều tâm sự như em, có thể nhìn một lần hoàn hảo nào rồi cảm thấy tiếc nuối, không bỏ được nữa hay không? Anh tự hỏi... Rốt cuộc em có thể gạt một chút sự bất an và sợ hãi sang bên cạnh, nhìn thấy tình yêu của anh trong trái tim anh, vậy thì anh... Còn có thể giữ em lại.
Nhưng mà, Thích Thời Tự, em không nhìn thấy gì cả...
Đôi mắt của Hàn Diệp ướt át, đỏ như máu, nhưng lại không có lấy một giọt nước mắt nào rơi xuống, như thể cuối cùng anh cũng đã thật sự buông tay: Anh mệt lắm, Thích Thời Tự...
Anh không yêu nổi nữa...
Trái tim của Thích Thời Tự đau khủng khiếp, thậm chí còn đau hơn cả ca phẫu thuật mở lồng ngực năm năm trước.
Hàn Diệp nói với hắn rằng anh không yêu nổi nữa...
Hắn muốn tiến lên trước ôm người kia, để anh nhìn thấy sự thật lòng của hắn, muốn giải thích hiểu lầm trong đó, nhưng không có cách nào cả, Hàn Diệp căn bản không cho hắn đến gần, ánh mắt lạnh lùng giống hệt với Hàn Diệp năm năm trước.
Hàn Diệp nên không yêu nổi nữa...
Thích Thời Tự chỉ cảm thấy bất lực.
Một người như hắn, bí mật nhiều đến vậy, vết sẹo nhiều đến vậy, người bình thường còn sợ rằng lỗ thủng trên người hắn sẽ rỉ máu chỉ vì những lời nói vô tình nào đó của bọn họ, mà hắn còn không chịu nhìn xem bản thân, đi yêu người khác, để họ gánh chịu áp lực lớn bao nhiêu?
Làm sao yêu được?
Đúng vậy, Hàn Diệp còn phải yêu như thế nào.
Tình yêu còn sót lại dưới ánh trăng triền miên có đủ để bày tỏ không?
Niềm vui tràn ngập trái tim và ánh mắt đã đủ thành khẩn hay chưa?
Duy trì chú tâm khắp mọi nơi có đủ sâu hay không?
Từ đầu tới cuối đều là hắn, là hắn không dám nhận.
Là hắn cảm thấy mình không đáng được yêu thương, là hắn luôn muốn đẩy Hàn Diệp đi thật xa, là hắn tâm cơ tính toán, lặp đi lặp lại từng bước khẳng định sự chân thành của Hàn Diệp...
Toàn bộ đều là lỗi của hắn...
Thích Thời Tự cười thê lương, một câu "Em thay đổi có được không, anh có thể trở lại không? nghẹn ngào nơi cổ họng, thốt ra không được.
Hắn ư? Hắn có tư cách gì muốn Hàn Diệp trở lại?
Sau khi trở lại thì sao? Sau khi trở lại, hắn sẽ tiếp tục liên tục xác nhận xem mình có phải thế thân của Thôi Húc hay không? Rốt cuộc là Hàn Diệp thương tiếc đồng cảm hay là thật lòng thật dạ mà yêu hắn? Hay là dùng những lời nói dối và câu đố của chính mình để khiến Hàn Diệp kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần?
Nực cười biết bao...
Hắn không có tư cách muốn Hàn Diệp trở lại.
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự thất thần, không đành lòng nghiêng mặt đi.
Tất nhiên Thích Thời Tự cũng thu hết thảy vào trong tầm mắt.
Như vậy — dứt khoát buông tay đi, A Diệp, em không đáng để anh thương tâm...
Không cần cảm thấy có lỗi với em, là em đẩy anh ra, là em không cần anh...
Thích Thời Tự điều chỉnh xong tâm trạng của mình, nhẹ nhàng hô một tiếng: A Diệp!
Biểu tình của Hàn Diệp lãnh đạm, chỉ nhìn Thích Thời Tự, không nói lời nào.
Thích Thời Tự không cười được, đau quá...
Người cuối cùng đã có được nó, lúc này lại quyết tâm từ bỏ, bởi vì trong đầu hắn đã nghĩ đến việc từ bỏ nhạy cảm hàng ngàn lần nhưng vẫn không thể nào quen được.
Nhưng vẫn phải nói.
A Diệp, em nói cho anh nghe một bí mật này được không?
- ------------------------------------
Hai người im lặng trở về chỗ cũ, một trước một sau không nói lời nào.
Hàn Diệp lạnh lùng nhìn Thích Thời Tự lục lọi gì đó trong ba lô.
Anh thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng không phải mới vừa rồi, mà là bây giờ.
Anh cho rằng Thích Thời Tự sẽ chuộc lỗi, sẽ giải thích, sẽ kéo anh lại và nói Yêu một lần nữa.
Nhưng Thích Thời Tự buông tay còn dễ dàng hơn cả anh.
Không phản bác, không tan vỡ, trừ khóe mắt đỏ hoe, thậm chí còn có thể giữ vững phong độ, mỉm cười với anh.
Anh không có dũng khí như vậy.
Đương nhiên anh sẽ không nghi ngờ tình yêu của Thích Thời Tự dành cho anh, anh chỉ nghĩ mấy tháng nay tựa như không có gì thay đổi.
Cho dù anh có nhấn mạnh ra sao, Thích Thời Tự vẫn không chịu tin tưởng tình yêu của anh, không chịu tin rằng sự thuyết phục của hắn có hiệu quả.
Đã vậy rồi, anh còn có thể tiếp tục làm gì đây?
Không thể làm gì được.
Có lẽ anh thật sự không đủ khả năng...
Thích Thời Tự lặng lẽ lau đi nước mắt trên khóe mắt trong lúc lấy đồ sau lưng Hàn Diệp.
Hắn cũng không muốn khóc, nhưng thật sự đau quá.
Mười ngón tay nối liền trái tim sao? Nhưng tại sao tim hắn đang đau như thế mà động tác ngón tay vẫn vô cùng nhạy bén, vẫn... Không tốn chút sức nào lôi di vật của Thôi Húc ra?
Hàn Diệp chờ rất lâu, rốt cuộc Hàn Diệp cũng đứng lên.
Trong tay cầm một chiếc hộp.
Hàn Diệp gần như là không dám tin!
Chiếc hộp của Thôi Húc.
Em lấy nó từ đâu ra!
Thích Thời Tự nhìn khoảnh khắc Hàn Diệp trước mắt mất khống chế.
Suy cho cùng... Vẫn không giống.
Cũng may là hắn vẫn còn cười được.
Thích Thời Tự cười rất yếu ớt. Đôi mắt hồ ly lặng lẽ thâm tình nhưng chất chứa đau thương không biết để đâu cho hết, làm ướt sũng con ngươi màu lưu ly càng lúc càng méo mó.
Anh xem trước đi...
Hàn Diệp run rẩy nhận lấy chiếc hộp Thích Thời Tự đưa tới, chẳng qua không biết anh quá mức bất ngờ hay là sợ hãi những thứ bên trong nó.
Tay run đến mức không thể mở ra được.
Hàn Diệp cố hết sức khống chế hô hấp, cuối cùng cũng kiềm chế được bắp thịt đang run rẩy của mình, mở chiếc hộp trước mặt ra.
Mười hai bức thư tình.
Thích Thời Tự: Đây là thư tình Thôi Húc viết cho anh.
Đường viền của những ngọn núi phía xa không còn nhìn thấy rõ ràng nữa, hoàng hôn rốt cuộc cũng mang theo một màu đen đậm, dần dần xua đi ánh hoàng hôn, màn đêm lặng lẽ bao trùm bầu trời.
Màn đêm hắn mong đợi, sắp tới rồi.
Hàn Diệp không kiềm được nước mắt rơi xuống.
Đôi tay run rẩy mở một bức thư tình ra.
Một lá thư như một cuộc gặp gỡ, A Diệp.
Giọng nói của Thích Thời Tự cuối cùng cũng thể hiện được sự đau khổ của chủ nhân nó: Em giấu kín vật này suốt năm năm.
Em đã sớm biết Thôi Húc thích anh.
Ngày đó mọi người vẫn không muốn tiếp nhận sự thật Thôi Húc đã đi rồi, trên người em không có đồng nào, chỉ có thể ra khỏi bệnh viện, trở về nhà cũ...
Sau khi trở về nhà cũ, hắn mất máu quá nhiều, dù vết thương đã được khâu lại nhưng trên đường về vô tình bị ướt mưa, có thể là bị nhiễm trùng, mọi thứ trước mắt đều như bị phủ một lớp sương dày đặc, lảo đảo tiến vào một căn phòng rồi mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại, mới phát hiện đồ đạc khắp nơi khác với căn phòng của mình.
Có lẽ thật sự là trực giác, đối với Thôi Húc, người xa lạ mà hắn quen thuộc nhất, hắn có thể cảm thấy đau buồn trước cái chết của Thôi Húc.
Một chiếc hộp thiếc mộc mạc được đặt dưới gối, không phù hợp với mọi thứ trong căn phòng.
Vẫn không nhịn được tò mò nên mới mở ra xem.
Phá vỡ một bí mật.
Ai có thể khắc chế được những suy nghĩ xấu xa của mình? Hắn thậm chí còn không có sức để bước đi, nhưng hắn lại đang nghĩ về tất cả những khả năng mà chiếc hộp thiếc này sẽ mang lại trong tương lai.
Lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh đến vậy, mà cũng là lần đầu tiên hắn vui mừng như vậy.
Hắn chạy trốn, mang theo trái tim tràn đầy tâm ý của Thôi Húc.
Những lời này Thích Thời Tự cũng vừa nói ra khỏi miệng, chuyện cho tới bây giờ, giải thích những sai lầm của hắn, còn có những chi tiết về bệnh tật của hắn thì có ích lợi gì?
Lời của Thích Dương nói rất có đạo lý: Ai sẽ đau lòng đây? Chỉ bị người ta chán ghét thôi.
Sau khi trở lại nhà cũ... Em nhìn thấy chiếc hộp thiếc này.