Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 50





“Có chuyện gì vậy?” Nhìn đám phóng viên đứng vây quanh tòa cao ốc, tôi chỉ khẽ nhíu mày mở miệng hỏi.
“Công trình Tinh Diệu xảy ra chuyện, khá là ầm ĩ.

Khoan hãy nói đi, cô nhanh chóng trở về đã.” Người kia sốt sắng cúp máy.
Tôi trầm ngâm một lúc, nhìn đám phóng viên đang vây chặt, lại thầm cười khẩy trong lòng.


Tinh Diệu xảy ra chuyện nhanh vậy sao? Xem ra Trần Minh Nhật làm việc rất có hiệu quả.
Quay trở lại văn phòng, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lục Thị họp xong lại triệu tập nhân viên trong phòng ban cùng họp.
Bên trong phòng họp, chủ đề thảo luận của mọi người đều liên quan tới công trình Tinh Diệu, công trình đó vốn đã làm xong, gần đây đang bắt đầu giai đoạn bàn giao.

Nhưng tối hôm qua tất cả tầng trệt lại đột ngột bị sụt lún, tường vôi nặng trịch đều bị sụp hơn phân nửa, cũng may vì chưa có bàn giao phòng ốc nên không có thương vong về người, phóng viên vây chặt ở dưới lầu là đang muốn phỏng vấn thái độ của Lục Tuấn Kiệt đối với chuyện này.
Nội dung của cuộc họp là dặn dò nhân viên chuẩn bị tâm lý ứng phó.

Còn cả người từng phụ trách dự án công trình Tinh Diệu trước đó nữa, cũng phải lật lại tư liệu tìm ra nguyên nhân khiến công trình xảy ra tình trạng như thế.
Ra khỏi phòng họp, Lưu Thanh Tâm vẫn lải nhải: “Tai nạn lớn như vậy, cho dù chúng ta có lật nát cả tư liệu cũng không hiểu rõ bằng trong lòng của lãnh đạo.

Vấn đế phát sinh ở chỗ đó mà lại công khai giày vò chúng ta.”
Tôi đi theo sau Lưu Thanh Tâm, nói: “Chị Lưu, lãnh đạo phụ trách công trình Tinh Diệu là ai?”
Chị ta ném xấp tài liệu lên bàn, đáp: “Tổng giám đốc Lục chứ còn có thể là ai nữa, tất cả dự án của công ty đều phải thông qua anh ta, nhưng mà người phụ trách trực tiếp của Tinh Diệu là giám đốc Lý Hữu Đạt.”
Có vẻ như chợt nhận thức ra gì đó, chị ta quay đầu lại nhìn tôi một cái, chột dạ cười nói: “Tôi cũng chỉ là sẵn trớn oán hờn chút thôi, chủ yếu là vì chúng ta vẫn còn bận bịu dự án khác nữa nhưng Tinh Diệu lại xảy ra chuyện ngay lúc này, khó tránh khỏi làm chậm trễ tiến độ của công việc khác.”

Chị ta nói mấy câu này đơn giản là sợ tôi sẽ nói lại gì đó với Lục Tuấn Kiệt, tôi mỉm cười, không tiếp lời.
Trong đầu đang nghĩ ngợi chuyện của công trình Tinh Diệu, bỗng một lúc sau, tôi tìm ra được tài liệu mà hai ngày trước mình đã giao cho Lục Tuấn Kiệt, sau đó mang thẳng tới phòng làm việc của Lục Tuấn Kiệt.
Tôi đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của Lục Tuấn Kiệt, nghe bên trong truyền tới một giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, con định thẳng tay bàn giao cả Lục Thị đấy à? Lục Tuấn Kiệt, ba không cần biết chuyện lần này như nào, tốt nhất con hãy cho ba thấy một cái kết có hậu.”
Là tiếng của Lục Thái Tuệ.
Cảnh cáo xong xuôi, ông ta đi thẳng ra ngoài phòng làm việc của Lục Tuấn Kiệt.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy tôi đang đứng ở đó, ông ta hơi khựng lại một chút, dáng vẻ như có chuyện muốn nói.

Nhưng chắc vì ngại đây là công ty nên Lục Thái Tuệ chỉ nhìn tôi rồi nói: “Đường Hoài An, tối nay có rảnh không? Cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Tôi còn đang ôm tài liệu trong tay, mở miệng đáp: “Tối nay tôi có hẹn với mẹ và em trai của mình rồi, xin lỗi ông.”
Sắc mặt của ông ta u ám thêm đôi chút, hơi bất mãn nói: “Đường Hoài An.”
“Đường Hoài An, em tới đưa tài liệu sao? Vào đi!” Lục Thái Tuệ còn chưa nói xong đã nghe tiếng của Lục Tuấn Kiệt vọng tới từ trong phòng làm việc.
Dĩ nhiên là Lục Tuấn Kiệt không mong muốn mâu thuẫn giữa tôi và Lục Thái Tuệ sẽ càng thêm gay gắt.
Tôi nhìn qua Lục Thái Tuệ rồi nở một nụ cười nhạt, không nói thêm nữa mà đi thẳng vào trong phòng làm việc.

Lục Tuấn Kiệt ngồi ở bàn làm việc, chung quy là vì Tinh Diệu xảy ra chuyện nên sắc mặt của anh ta không được tốt lắm.

Nhìn thấy tôi, anh ta dừng một chút rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tôi mang tài liệu đã sửa xong qua cho anh ta, nói: “Từ góc độ nào đó thì sự cố của công trình Tinh Diệu là chuyện hiển nhiên thôi.

Trước đó anh bảo tôi tổng hợp tài liệu, tôi phát hiện toàn bộ những vật liệu an toàn mà ban đầu được quy định dùng để xây dựng công trình Tinh Diệu đều đã bị đổi hết thành vật liệu cấp thấp.

Bởi ban đầu vốn đã quyết định vật liệt đều là hàng nhập khẩu, phần lớn đều được đánh dấu bằng tiếng Anh nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào phát hiện được chuyện thay đổi vật liệu.

Có thể nói công trình Tinh Diệu không đạt tiêu chuẩn, không thể bàn giao được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.