Tình Sâu Không Đáy, Yêu Em Không Phai

Chương 8





Trong đầu tôi ngừng lại một chút, sau đấy lập tức tỉnh táo lại, biết được người đàn ông này chính là Lục Tuấn Kiệt, người thừa kế tập đoàn Lục Thị.

Giám đốc Lý có vẻ đang vội vàng muốn lôi tôi khỏi phòng bao.
Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể túm chặt ống quần Lục Tuấn Kiệt, cố hết sức nói lớn: “Tổng giám đốc Lục, Lục Thị các anh gia lớn nghiệp lớn, cũng chẳng thiếu mấy trăm triệu tiền mồ hôi nước mắt của công nhân, cầu xin anh rủ lòng từ bi tha cho ba tôi đi.”
Lục Tuấn Kiệt rõ ràng có chút hoang mang, nhíu mày nhìn giám đốc Lý nói: “Lý Hữu Đạt, chuyện này là như thế nào?” Trong giọng của anh ấy có cảm giác áp lực vô hình khiến người ta sợ hãi.
Giám đốc Lý hoảng hốt không biết làm sao, nhìn anh ấy rồi nói: “Tổng giám đốc Lục đừng nghe người phụ nữ này nói lung tung, tôi mang cô ta ra ngoài ngay đây.”

Nói xong, ông ta liền thô lỗ túm tóc tôi kéo ra ngoài phòng bao, da đầu của tôi bị kéo đau vô cùng, nhưng tôi biết, nếu như tôi bỏ lỡ lần này, ba của tôi có thể sẽ bị định tội sau đó ngồi tù.
Vậy là tôi bất chấp đau đớn túm chặt góc bàn, giám đốc Lý thấy vậy, trong lòng tức giận, dùng ánh mắt ác độc lạnh lẽo trừng tôi: “Không biết sống chết!” Sau đấy liền nhấc chân chuẩn bị đá vào bụng tôi.
Tôi hít ngược một hơi, bỗng thấy hơi tuyệt vọng, nếu cú đá này của ông ta mà đụng vào vết thương cũ thì chỉ e cả đời này tôi sẽ khó mà mang thai tiếp được nữa.
Nhưng bây giờ tôi không có cách nào để tự cứu mình cả, chỉ có thể chịu đựng.
Tôi vô thức nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau.
“Xoảng!” Chai rượu vang tốt nhất trong phòng bao bị người nào đó đập vỡ, khí lạnh mạnh mẽ áp người vây quanh cả căn phòng bao, giám đốc Lý bị dọa đến mức thu chân trở về.
“Nếu tổng giám đốc Lục đã bận rộn như thế thì để hôm khác gặp vậy!” Cố Gia Huy nói, hờ hững lau bàn tay dính rượu vang, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Rượu vang là do anh đập, bỗng chốc, sắc mặt của người ngồi trong phòng bao mỗi người một vẻ, bầu không khí quái dị không nói nên lời.
Lục Tuấn Kiệt hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn lú không có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua giám đốc Lý, sau đó dáng người dong dỏng cao của anh đứng trước mặt Cố Gia Huy, ôn hoà cười nói: “Khiến tổng giám đốc Cố chê cười rồi, hai chúng ta cũng coi như anh em, Lý Hữu Đạt xử lý chuyện này đúng là có chút thô bạo ảnh hưởng đến tâm trạng, đến, tôi tự phạt một ly, thay ông ta xin lỗi anh.”
Nói xong, anh cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, khẽ mỉm cười nhìn Cố Gia Huy: “Lát nữa Như Mai sẽ đến, nếu em ấy không thấy anh thì lại cau có giận dỗi đấy, tổng giám đốc Cố ở lại chơi đi?”
Cố Gia Huy mím môi, trên gương mặt lạnh lùng hiện chút vẻ không vui, nhưng khi Lục Tuấn Kiệt nhắc đến Lục Như Mai, sắc mặt anh dịu đi một chút, nhìn về phía giám đốc Lý rồi nói: “Nếu mọi người đều đã ở đây rồi, chi bằng để cô ta nói hết đi, đỡ khiến mọi người ở đây mất vui.”
Lục Tuấn Kiệt nhướng mày, đôi mắt đen nhánh cẩn thận đánh giá nhìn tôi, sau đó nhìn giám đốc Lý: “Để cho cô ấy nói đi.”

Giám đốc Lý hơi kinh hoảng, nhưng vẫn buông tôi ra, chột dạ nhìn Lục Tuấn Kiệt và Cố Gia Huy: “Cô ta là một kẻ lừa đảo, tôi sợ cô ta ở đây làm ảnh hưởng tâm trạng.”
Mấy người ngồi lại chỗ của mình, Lục Tuấn Kiệt thờ ơ nói: “Không sao!”
Sau đó anh ấy nhìn tôi, nhướng mày nói: “Nói đi, chuyện cụ thể là như thế nào?”
Tôi nhẹ nhàng thở hắt ra, bất giác ngước mắt liếc nhìn sang Cố Gia Huy, người đàn ông ánh mắt lạnh lùng, tư thế tao nhã dựa vào ghế sô pha, hoàn toàn chỉ như một người xem, yên tĩnh quan sát.
Trái tim đau đớn thắt lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đấy nói hết tất cả những chuyện giám đốc Lý khất nợ tiền lương của công nhân, cả chuyện ông ta vu oan hãm hại ba.

Lục Tuấn Kiệt híp mắt lại, con ngươi đen nhánh liếc nhìn giám đốc Lý.
Giám đốc Lý bất chợt luống cuống, mặt hằm hè chỉ vào tôi rồi nói: “Con khốn này, ai cho mày vu oan cho tao.”
“Lý Hữu Đạt!” Lục Tuấn Kiệt cất lời, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo, không giận mà nghiêm, khiến Lý Hữu Đạt lập tức ngậm miệng.

Lục Tuấn Kiệt nhìn tôi nói: “Đường Hoài An, cô Đường đúng không?”
Tôi gật đầu, ngẩng đầu đúng mực nhìn anh ta.

Anh ấy nhìn tôi, không hiểu sao lại đột nhiên ngẩn người, có chút hoảng hốt, qua một hồi mới nhìn tôi nói: “Những gì cô nói tôi sẽ cho người đi điều tra.

Nếu đúng như cô nói thì cô cứ yên tâm, tiền công của ba cô, Lục thị chúng tôi sẽ trả không thiếu một đồng nào, càng sẽ không gây khó dễ cho ba cô.”
Nghe được lời hứa hẹn của anh ấy, tôi bất giác nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn anh ấy rồi nói: “Cám ơn anh!”
Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, đương nhiên tôi không cần phải ở lại nữa.

Nhưng rồi, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cánh cửa phòng bao bỗng nhiên bị đẩy ra.
Lục Như Mai bước vào, trên người mặc chiếc váy trắng trễ vai, mặt trang điểm rất xinh đẹp.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.