Không phải mặt trời quá gắt, mà là tháng năm không đủ dịu dàng.
Sự im lặng cứ vắt ngang giữa chúng tôi, anh không nói, tôi không nói.
Tôi lẳng lặng theo anh vào một nhà hàng xa hoa tên là "Forget" (lãng quên), dường như anh rất quen thuộc nơi này, ngoài hỏi xem tôi có ý kiến gì về việc chọn món hay không, anh không mở miệng nói với tôi thêm bất cứ câu nào, chỉ nhìn tôi, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tôi không hề quen thuộc.
Trước giờ vẫn thế, khả năng giữ bình tĩnh của tôi luôn không bằng anh.
""Anh tìm em có việc gì?" Tôi mở miệng trước.
"Muốn đưa em giám định và thưởng thức tác phẩm này." Tần Diệc Phong nói, mở một hộp trang sức tinh xảo đẩy đến trước mặt tôi.
"Đỏ máu, màu rất thuần khiết." Đây là ruby có màu thuần khiết nhất tôi từng giám định, xung quanh dát kim cương, ruby là vua đá quý, ruby tự nhiên được xưng là "đá tình yêu", tượng trưng cho lửa tình, tình yêu tươi đẹp, vĩnh hằng và thủy chung.
"Ruby quyến rũ và kim cương lấp lánh, kết hợp rất tuyệt." Tôi quan sát cẩn thận, nói tiếp, " Phong cách thiết kế thanh thoát, trong khiêm tốn không thiếu xa hoa, đơn giản mà không mất vẻ cao quý. Chỉ nhìn qua một lần, sẽ cảm thấy khó cầm lòng, thật ra cả tác phẩm rất dịu dàng."
"Có thể không thể dùng "thành công nhất" để hình dung tác phẩm này, dù sao mỗi thiết kế đều có nét độc đáo riêng, thậm chí sau mỗi thiết kế còn có thể có cả một câu chuyện, hơn nữa thiên phú của mỗi người không giống nhau, góc độ thưởng thức cũng khác, nhưng với em, tác phẩm này quả thật không gì sánh bằng."
Nói liến thoắng, nhìn một bàn đầy đồ ăn không biết đã được dọn lên từ khi nào và người nào đó đang chống chằm chăm chú nhìn tôi, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã thao thao bất tuyệt hơi nhiều rồi.
"Rất làm vinh hạnh vì được em thưởng thức tác phẩm này của tôi, tôi đặt tên cho nó là duyên mỏng." Tần Diệc Phong có vẻ rất vui, nói tiếp: "Nếu em đã thích như vậy, tặng em."
Tôi vốn đang uống nước, vừa mới nói nhiều như vậy, chỉ thấy uống nước mới có thể bớt xấu hổ. Nghe xong những lời này, suýt phun ra bằng hết, may mà tôi ép mình nuốt xuống được, nhưng lại sặc.
"Bao năm qua, vẫn ngốc như vậy." Anh đi tới, khẽ vỗ lưng tôi, đến khi tôi ngừng ho, anh mới về chỗ, nói ra câu này.
"Vô công bất thụ lộc, vòng cổ này rất quý giá, em không thể nhận được." Thì ra đây chính là "Duyên mỏng" tiếng tăm lừng lẫy mà rất nhiều tiểu thư cao quý muốn có được, tôi thu vòng cổ, đóng hộp trang sức lại, trả lại trước mặt anh.
Anh như sớm đã biết tôi sẽ làm như vậy, bình thản nói: "Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ."
Chỉ một câu nói, khiến nước mắt tôi trào ra. Tôi vội tìm khăn giấy, nói: "Ho đến chảy cả nước mắt rồi."
Tôi cũng đã quên hôm nay là sinh nhật của mình.
"Em vừa nói mỗi thiết kế đều có câu chuyện của mình, sợi dây chuyền này chính là về anh và em, anh đương nhiên không thể đeo, nên để em giữ, không thì thôi."
Tôi không thể phản bác: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng, Mạn Mạn..." Lúc này giọng điệu của anh không sắc bén như trước, lại có phần dịu dàng an ủi.
Tôi biết trước giờ tôi luôn không cãi lại anh, chỉ có thể thỏa hiệp: "Em giữ giúp anh, khi anh muốn lấy lại có thể đến lấy bất cứ lúc nào."
Khóe miệng anh khẽ cong lên, như đạt được kế gian, trước đây khi bên nhau, khi trêu chọc được tôi anh luôn có vẻ mặt như vậy.