Tuy đã chuyển tin nhắn cho Tần Hữu Sinh, song cô nàng Vương Trân vẫn vội
vàng đưa một miếng băng vệ sinh vào cho Ninh Nhiễm Thanh ở trong toilet, khi hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Trân cười hỏi
Nhiễm Thanh: ‘’Cậu nghĩ luật sư Tần có đưa đồ tới không?’’
‘’Ai
biết được.‘’ Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, lấy một tờ khăn giấy lau tay,
lau xong thì đưa mắt nhìn bản thân trong gương, tối qua khóc lâu như thế, giờ khóe mắt cô còn hơi sưng đỏ, trông y như người thiếu ngủ.
Tần Hữu Sinh sửng sốt nhìn tin nhắn kia, sau đó hiểu ra ngay tức thì,
nhưng tính lại ngày thì thấy hình như không chuẩn lắm, bèn nhắn ngay cho Ninh Nhiễm Thanh một tin: ‘’Bạn thân tới thật à?’’
Sau khi được xác nhận, Tần Hữu Sinh đặt di động lên bàn làm việc, gọi trợ lý A Thẩm
vào phòng, nói thẳng vào vấn đề: ‘’Có rảnh không, đi mua giúp tôi một
gói đồ dùng phụ nữ về đây.’’
‘’Luật sư Tần, mua về để anh dùng
hay là… ‘’ Giọng A Thẩm mềm mại dịu dàng như một người phụ nữ, cơ mà
thực tế anh ta lại là một người đàn ông cao to, anh ta kinh ngạc nhìn
Tần Hữu Sinh, vẻ mặt khó tin.
Tần Hữu Sinh ngẩng đầu nói: ‘’Cậu thấy sao?’’
‘’Em còn nhiều việc phải làm lắm, không rảnh được lúc nào cả.’’ A Thẩm nhìn
anh, ‘’Anh à, em thực sự chưa mua thứ ấy bao giờ, hay là em nghĩ cho anh cách khác?’’
‘’Được rồi, mau nghĩ cách đi, nhanh lên.’’ Tần Hữu
Sinh phất tay, trước khi A Thẩm đi lại dặn thêm một câu: ‘’Đừng để người khác biết.’’
Văn phòng luật sư Dịch Hòa nổi tiếng là nơi có
cường độ làm việc cực cao, từng có một thực tập sinh nam tăng ca đến ba
giờ đêm còn phải chạy vào toilet khóc lóc một hồi để giải tỏa căng
thẳng, sau đó trở lại tiếp tục viết văn bản tố tụng. Dưới cường độ làm
việc ấy, rất ít luật sư nữ trụ lại được, thực tập sinh nữ năm nay cũng
chỉ có mình Lại Thư Khiết là có thể ở lại.
Vì Lại Thư Khiết từng
là học trò của Tần Hữu Sinh, A Thẩm cũng âm thầm giao thiệp với Lại Thư
Khiết, anh ta bước tới trước bàn cô ta, đẩy cánh tay cô ta một cái: ‘’Có thứ đó không?’’
Lại Thư Khiết đưa một chiếc bút cho anh ta. <!--Ambient video inpage desktop-->
A Thẩm khoa tay ra dấu một lúc: ‘’Là thứ mà phụ nữ cần dùng ấy…’’
‘’Thứ gì cơ?’’
‘’Thì… chính là thứ mà phụ nữ các cô cần dùng…’’
Lại Thư Khiết đỏ mặt: ‘’Anh có bệnh à?’’
‘’Tôi có bệnh đâu.’’ A Thẩm nói khẽ, ‘’Cứ dùng được là tốt rồi.’’
A Thẩm vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, có một số chuyện
chẳng cần đoán cũng hiểu được nguyên do. Trong chuyện nam nữ yêu đương
một người nguyện đánh một người nguyện chịu đánh là quá bình thường, có
điều nếu người chịu đánh lại là người trong lòng của một kẻ khác, thì dù sao vẫn cũng khiến người ta chướng mắt. Tuy Lại Thư Khiết rất ghét cô
nàng Ninh Nhiễm Thanh nọ, song vẫn lấy ra một gói nhỏ từ trong ngăn kéo
dúi vào tay A Thẩm: ‘’Cầm đi.’’
Sau khi lấy được đồ, Tần Hữu
Sinh kẹp nó vào trong cặp tài liệu bằng da rồi mới đi ra khỏi phòng làm
việc, đúng lúc đụng phải Giang Hành Chi cũng định ra ngoài đàm phán hợp
đồng. Khi đi cùng thang máy xuống dưới, khóe mắt Giang Hành Chi liếc
thấy cặp tài liệu hơi phình ra của Tần Hữu Sinh, ‘’Cậu kẹp bánh mì vào
cặp tài liệu làm gì?’’
Tần Hữu Sinh ung dung nhìn con số đang lập lòe trong thang máy: ‘’Không phải bánh mì, đi đưa chút tài liệu cho
Nhiễm Thanh thôi.’’
Giang Hành Chi thoáng nhìn: ‘’Đúng là bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu.’’(*)
(*) Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo do Qúach Ngư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên
soạn. Sau đó từ này được dùng để chỉ những người con hiếu thảo. Trong
truyện này ý của tác giả là Giang Hành Chi mỉa mai Tần Hữu Sinh hết lòng chăm sóc, cung phụng bạn gái.
Tần Hữu Sinh mỉm cười, thản nhiên đáp: ‘’Cảm ơn lời khen của cậu.’’
Thang máy dừng lại ở tầng của văn phòng luật sư Vạn Chính, Tần Hữu Sinh tới
phòng làm việc của Châu Yến tán gẫu vài câu rồi mới đi tới bàn làm việc
của Ninh Nhiễm Thanh, lúc ấy cô đang cúi đầu dùng bút xóa tô tô lên tài
liệu, chắc chắn là lại làm nhầm rồi.
Tần Hữu Sinh đặt ‘’Cặp tài liệu’’ lên bàn của cô, ho khẽ một tiếng.
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn lên, anh đã đứng trước bàn cô, sau đó cô lại
liếc nhìn cặp tài liệu hơi phồng trên bàn, má thoắt đỏ ửng.
Đôi
mắt sưng đỏ, mặt mũi tái nhợt, vành mắt đen thui…Tần Hữu Sinh lo lắng
nhìn người yêu mình: ‘’Nếu thấy không khỏe thì xin nghỉ một buổi đi
em.’’
Sau khi Tần Hữu Sinh đi rồi, Vương Trân mang cho Ninh Nhiễm Thanh một cốc trà gừng: ‘’Uống đi, trông mặt cậu trắng như tờ giấy
ấy.’’
Ninh Nhiễm Thanh bèn lấy gương nhỏ ra soi: ‘’Đúng là càng trắng càng đẹp.’’
‘’Cậu cứ lảm nhảm tiếp đi!’’ Vương Trân lườm cô một cái rồi rời đi.
Ba món bảo bối trong thời gian hành kinh của phụ nữ chính là: Miếng dán ấm bụng, trà gừng đường đỏ và sự quan tâm chăm sóc của bạn trai, bạn thân. Ninh Nhiễm Thanh xoa xoa cái bụng đau đớn, chợt cảm thấy dễ chịu hơn
nhiều.
Ở văn phòng này, chuyện Ninh Nhiễm Thanh là bạn gái của
Tần Hữu Sinh cũng không phải bí mật gì to tát, dạo trước có khá nhiều
người âm thầm xì xào bàn tán, đoán già đoán non. Hôm nay là lần đầu tiên Tần Hữu Sinh sang thăm bạn gái một cách quang minh chính đại như vậy,
tới khi anh rời đi, tiếng thì thầm to nhỏ liền loáng thoáng vang lên
trong phòng.
Ninh Nhiễm Thanh vờ như không biết, tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó không biết ai khơi ra một đề tại bàn tán, đối tựng bàn tán là ngôi
sao nữ Cốc Vũ mới bám vào được một đại gia. Cốc Vũ vốn là một ngôi sao
hạng xoàng, xong vì có tin hẹn hò với Cố Đông Minh của tập đoàn Sâm
Giang mà bỗng chốc nổi tiếng, giá trị con người tăng vọt, trở thành ngôi sao hot của làng giải trí.
Sao nữ và đại gia luôn luôn là kiểu chuyện lằng nhằng vướng vít nhất.
Ninh Nhiễm Thanh tò mò lên mạng tìm kiếm thông tin về ‘’Cốc Vũ’’ và ‘’Cố
Đông Minh’’, thoạt nhìn nam chính trong scandal trên báo mạng, cô thấy
khá quen, nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra, chẳng phải anh ta chính là vị cổ đông mới của trung tâm thương mại chỗ chị gái cô làm việc đó sao?
‘’Nên với người phụ nữ mà nói, làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt.’’ Vị trợ lý hài hước nhất văn phòng buông một câu.
‘’Quy tắc ngầm thôi mà, Cố Đông Minh là cổ đông lớn thứ hai của Công ty Giải
trí Tân Tinh, Cốc Vũ leo lên giường của Cố Đông Minh thì có khác chi leo lên giường của ông chủ cô ta, nên mới nói, chuyện phụ nữ leo lên đúng
giường hay leo lên sai giường thực sự rất quan trọng đó.’’
Ninh
Nhiễm Thanh đang đọc tin tức bỗng giật mình, vị trợ lý này không nói về
Cốc Vũ, mà nhằm vào cô! Cô bỗng tức giận tới mức bụng dưới lại đau âm ỉ.
‘’Đây chính là ưu thế của người đẹp đấy, dù là bình hoa thì vẫn có giá trị
thưởng thức, có một vài người cố lắm cũng chỉ đựơc coi như một bát sứ mẻ mà thôi!’’Vương Trân vừa cười hi hi vừa đáp trả một câu.
Ninh Nhiễm Thanh hít sâu, cố để bản thân không nổi điên lên.
Khi ăn bữa trưa, Vương Trân an ủi cô: ‘’Miệng là của người ta, tai lại là của cậu, nếu cậu tức giận thì trúng ý bọn họ rồi.’’
Nói vậy cũng đúng, chỉ là…Ninh Nhiễm Thanh chợt thấy thương thay cho mình,
có điều với kiểu người siêu tự tin như cô mà nói, kiểu tâm trạng tiêu
cực này chẳng mấy chốc sẽ tan thành mây khói.
Phòng buffet ăn
trưa cực kì đông người, hóa ra nhân viên của văn phòng luật sư Dịch Hòa
cũng tới đây dùng bữa, vì Dịch Hòa có đông người tới đây, nên nhân viên
xếp riêng bàn cho bọn họ, năm sáu chiếc bàn hình chữ nhật xếp lại với
nhau thành một chiếc bàn hình vuông lớn.
Ninh Nhiễm Thanh và
Vương Trân cùng đi vào phòng ăn, Vương Trân không những giúp cô tìm thấy Tần Hữu Sinh, mà còn vội vàng gọi anh: ‘’Luật sư Tần.’’
Tần Hữu
Sinh cầm điện thoại di động đang định gọi cho Ninh Nhiễm Thanh, cho nên
sự trùng hợp này đúng là khiến người ta vui mừng, anh vừa cười cừa bước
tới trước mặt cô: ‘’Anh đang định gọi điện cho em, tới đây ăn với bọn
anh nhé.’’
Ninh Nhiễm Thanh thoáng nhìn các đồng nghiệp của Dịch Hòa đang ngồi gần đây: ‘’Nhưng em là người của Vạn Chính.’’
‘’Em cũng là người nhà của luật sư ở Dịch Hòa mà.’’ Tần Hữu Sinh vẫn cười
dịu dàng, sau đó anh nói với Vương Trân: ‘’Cô Vương cũng cùng ăn nhé,
lát nữa tôi sẽ giới thiệu mấy vị tiền bối trong nghành cho hai người.’’
Có người từng nói, hầu hết đàn ông đều có ý xấu với bạn thân của bạn gái.
Tần Hữu Sinh không rõ bản thân anh có ý tốt hay ý xấu với Vương Trân,
tuy nhiên anh đã giúp Vương Trân xây dựng các mối quan hệ, thì cũng hy
vọng cô ta có thể đối xử thật lòng với Ninh Nhiễm Thanh. Tần Hữu Sinh
dẫn Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân tới bàn ăn của văn phòng luật sư Dịch Hòa, sau đó một vị luật sư nam có thâm niên bèn cười nói: ‘’Luật sư Tần đúng là quá quyến rũ, vừa đi một chốc thôi đã dẫn về hai người đẹp
rồi.’’
Tần Hữu Sinh đáp lại bằng một nụ cười vui vẻ, giới thiệu
qua: ‘’Đây là bạn gái của tôi, Ninh Nhiễm Thanh, bên cạnh là đồng nghiệp của cô ấy, hiện giờ hai người đều đang làm việc ở văn phòng luật sư Vạn Chính.’’
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Tần Hữu Sinh, khẽ mỉm cười với mọi người đang ngồi đây: ‘’Chào mọi người.’’
Mọi người đều quay nhìn cô, bọn họ cũng không lạ cô gái đang chào hỏi này,
chẳng phải chính là người từng vào nhầm phòng đó sao, thậm chí có một
quãng thời gian, câu ‘’Thực thi chính nghĩa cho nhân gian, xóa bỏ mâu
thuẫn cho cuộc đời’’ còn trở thành danh ngôn của văn phòng luật sư Dịch
Hòa.
‘’Chào em chào em…’’
‘’Luật sư Tần đúng là ‘Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi’…’’
‘’…’’
Tần Hữu Sinh chỉ cười rồi bảo nhân viên phục vụ chuyển hai chiếc ghé tới
đây, đương nhiên xếp Ninh Nhiễm Thanh ngồi cạnh mình, sau đó lại lấy
thức ăn và đồ uống nóng giúp cô…
Tất cả mọi người ngồi ở đây đều
chưa bao giờ thấy qua luật sư Tần quan tâm săn sóc một cô gái như vậy
bao giờ, quan sát quan sát, đánh giá đánh giá, người vừa có thâm niên
vừa độc miệng như lão Ngu thì nói luôn chẳng kiêng dè: ‘’Luật sư Tần
thật là tàn nhẫn, anh làm vậy có khác chi cướp người từ tay Vạn Chính.’’
Tần Hữu Sinh chỉ cười không đáp, im lặng một thoáng mới nói: ‘’Khi Nhiễm
Thanh mới tốt nghiệp tôi vốn định đích thân hướng dẫn cô ấy, song vì có
chút mâu thuẫn mà cô ấy vào Vạn Chính lúc trước là Trung Chính…’’ Thành
viên sáng lập muốn đưa một hai người vào văn phòng là chuyện quá đơn
giản, có điều vẫn nên báo trước với mọi người.
Tần Hữu Sinh vừa
dứt lời, mấy vị thành viên sáng lập ngồi ở đây đều đã hiểu ý anh, vội
vàng nói: ‘’Chuyện này phải giải quyết nhanh nhanh lên, sao có thể để
bạn gái ở văn phòng luật sư khác được.’’
‘’Đúng thế đúng thế.’’
‘’Văn phòng của chúng ta vốn nên tuyển thêm mấy cô bé nữa cho vui cửa vui
nhà, còn nhớ trong buổi tiệc thường niên năm ngoái, vì không đủ bạn nhảy nên mọi người đành ngồi nói tán gẫu đó sao.’’
‘’Anh nghĩ hay quá nhỉ, định cướp người của luật sư Tần à.’’
‘’Vẫn còn một người nữa mà, tôi cứ đặt cọc trước đã…’’
Bầu không khí bất ngờ trở nên sôi nổi, đúng lúc ấy, Lại Thư Khiết ngồi ở
đối diện đứng lên, nâng cốc với Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân: ‘’Tôi
xin đại diện cho tập thể chị em phụ nữ ở Dịch Hòa hoan nghênh hai
người.’’
Vương Trân thực sự hơi kích động, cô ta đã có ý định rời Vạn Chính từ lâu rồi, hôm nay gặp được cơ hội tốt thế này, cô ta không
thể không giữ chặt.
Đầu tiên Vương Trân đưa mắt dò hỏi Tần Hữu
Sinh, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, bèn đứng lên cụng ly với Lại
Thư Khiết, rồi nói với tất cả mọi người đang ngồi ở đó: ‘’Dịch Hòa là
nơi tôi hằng ao ước, hôm nay tôi rất vinh hạnh vì được ăn cơm với các
tiền bối, ly rượu này tôi xin uống trước.’’
Hôm nay Ninh Nhiễm
Thanh thực sự không thể uống rượu, nên Tần Hữu Sinh chủ động uống thay
ly rượu mời của cô: ‘’Hôm nay Nhiễm Thanh không thể uống rượu, thế nên
tôi xin thay cô ấy mời mọi người một ly, cảm tạ mọi người.’’
‘’Luật sư Tần khách sáo quá.’’
Lại Thư Khiết thoáng nhìn Ninh Nhiễm Thanh, thầm nghĩ đúng là đàn ông đều
yêu bằng mắt, đến Tần Hữu Sinh cũng không phải ngoại lệ, chỉ cần mặt đẹp dáng đẹp là được rồi, những điểm khác đều chẳng quan trọng, đúng không?
Chỉ là phụ nữ như vậy yêu thương thì được, còn nếu kết hôn thì sao? Lại Thư Khiết uống một ngụm rượu hoa quả, dù sao cô ta cũng vẫn khinh thường.
Lúc nghỉ trưa, vì mệt mỏi nên Ninh Nhiễm Thanh vào phòng làm việc của Tần
Hữu Sinh nghỉ ngơi một lúc, còn Vương Trân thì phải trở về làm việc,
trước khi về Vương Trân còn chân thành cảm tạ Tần Hữu Sinh: ‘’Cảm ơn anh luật sư Tần.’’
‘’Không cần cảm ơn, văn phòng luôn hoan nghênh
những người chăm chỉ cầu tiến.’’ Ý câu này của Tần Hữu Sinh là, cho dù
vào bằng cách nào đi nữa, song một khi là việc ở Dịch Hòa thì không nỗ
lực là không được.
Vương Trân gật đầu lĩnh hội: ‘’Tôi sẽ cố gắng.’’
Ninh Nhiễm Thanh khác với Vương Trân, cô không có cảm giác gì về chuyện
chuyển sang Dịch Hòa, thậm chí làm vậy còn khiến cô thấy có lỗi với Châu Yến.
Trong phòng làm việc của Tần Hữu Sinh còn có một gian phòng riêng dùng để nghỉ ngơi, dù diện tích khá nhỏ nhưng vẫn đặt một chiếc
giường đệm êm ái, ngoài ra còn có một số vật dụng hằng ngày.
Mỗi
lần ‘’bạn thân’’ ghé thăm thì Ninh Nhiễm Thanh luôn rệu rã cả người, khi cô nằm nghỉ trên chiếc giường đệm nhỏ, Tần Hữu Sinh cũng nằm bên cô
chợp mắt một lát, tay phải dịu dàng xoa nhẹ bụng dưới của cô.
‘’Thầy Tần, anh nghĩ nếu em chuyển tới Dịch Hòa thì cô giáo em có buồn hay không?’’ Ninh Nhiễm Thanh rất lo âu về việc này.
‘’Yên tâm đi.’’ Tần Hữu Sinh xoa đầu cô, ‘’Nếu là Châu Yến thì chắc chắn sẽ rất vui, vì cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng.’’
Ninh Nhiễm Thanh nhíu mày trừng mắt lườm anh, ‘’Cô giáo em rất quý em.’’
‘’Anh biết chứ, tuy nhiên một thời gian nữa Châu Yến sẽ rời khỏi Vạn Chính.’’
Ninh Nhiễm Thanh tròn mắt, ‘’Sao có thể thế được?’’
‘’Châu Yến và chồng cô ta vẫn đang ly thân, cô ta làm vậy coi như để cứu vãn
hôn nhân. Châu Yến muốn ra nước ngoài định cư với chồng.’’ Tần Hữu Sinh
thong thả nói ra nguyên nhân.
Ninh Nhiễm Thanh lâm vào trầm tư,
Châu Yến nổi tiếng với việc giải quyết các vụ ly hôn, lại không ngờ bản
thân Châu Yến cũng gặp phải vấn đề trong hôn nhân như thế.
Tần
Hữu Sinh vuốt nhẹ tóc mái Ninh Nhiễm Thanh, cũng vì chuyện của Châu Yến
nên anh mới muốn cô mau chóng chuyển sang Dịch Hòa, chứ thực tình cô đi
theo Châu Yến cũng chưa chắn đã kém hơn đi theo anh.
Bạn trai,
thầy giáo, thầy hướng dẫn,… Những vai trò này dồn tới cùng một lúc, tất
nhiên sẽ có sự chênh lệch thiên vị, làm tốt vai trò này, có lẽ sẽ ảnh
hưởng tới những vai trò khác.
Một người bạn trai tốt chắc chắn
không thể là người thầy giáo tốt, ấy thế nhưng, nếu phải sắm vai thầy
giáo, liệu anh có còn là người bạn trai tốt nữa không?