Cố Đông Minh vẫn luôn hoài niện quãng thời gian ngọt ngào mà anh ta và Hứu Trừng ở bên nhau, năm tháng dịu dàng tựa như con đường rợp bóng cây mà
anh ta từng đạp xe đưa Hứa Trừng đi qua, thoáng hiện lên. Khi ấy anh ta
luôn đạp xe rất nhanh, Hứa Trừng ngồi sau xe níu chặt lấy áo anh ta, mặt đất rải rác từng vạt nắng nho nhỏ nơi ánh mặt trời chiếu qua khe lá.
Quãng thời gian ấy, giản đơn, thư thái, hạnh phúc.
Hứa Trừng là một cô giá biết quan tâm chăm sóc người khác, lại hay cười,
chỉ cần anh ta gặp phải chuyện gì không vui, cô đều sẽ day huyệt thái
dương cho anh ta, sau khi Hứa Trừng rời đi, anh ta không bao giờ tìm
được một phụ nữ có thể khiến anh ta thoải mái như vậy. Tuy nhiên cũng
chỉ là thoải mái mà thôi, đó không là tình yêu thề non hẹn biển gì hết,
Cố Đông Minh trời sinh đã bạc tình, cũng từng gặp quá nhiều ly biệt chia xa, mâu thuẫn cãi vã, anh ta không hề chười mong hay kỳ vọng vào hôn
nhân và tình yêu. Sự ra đi của Hứa Trừng đối với Cố Đông Minh mà nói,
thì chỉ tạo ra chút “hụt hẫng” trong sinh hoạt mà thôi, Cố Đông Minh
biết rõ mình sẽ không lấy cô, cho nên chia tay là điều tất yếu, chỉ là
việc Hứa Trừng chủ động ra đi lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Hứa Trừng để lại cho Cố Đông Minh một lá thư chia tay, là thư chia tay ấy
giờ vẫn nằm trong ngăn bàn của anh ta, chữ Hứa Trừng rất đẹp, dáng chữ
đoan chính nét chữ mềm mại. Mà qua nhiều năm như vậy, Cố Đông Minh vẫn
không nỡ vứt lá thư ấy đi, thỉnh thoảng lại mở ra xem một chút, khi vui
vẻ thì sẽ vẽ theo nét bút của Hứa Trừng vô vị tới nực cười.
Thực
ra Cố Đông Minh vẫn luôn nhớ tới Hứa Trừng, đó là một nỗi nhớ mơ hồ
thoáng qua, không đau thấu tâm can, có điều dáng vẻ của cô luôn khắc ghi trong lòng anh ta. Đôi khi mệt mỏi vì những việc trong cuộc sống thì
anh ra sẽ chợt nghĩ thế này, nếu Hứa Trừng vẫn ở bên mình thì tốt biết
bao.
Hứa Trừng đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Cố Đông
Minh, cho tới khi bà Trương qua đời, bà Trương là cô giáo của anh ta
cũng là mẹ của Hứu Trừng, Cố Đông Minh tới dự tang lễ của bà, qua năm
năm anh ta lại gặp Hứa Trừng một lần nữa. Trong tang lễ Hứa Trừng mặc
một bộ váy đen tiếp khách, làn da tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ còn môi hơi
hé, song vẫn kiên cường xử lý mọi chuyện trong tang lễ của bà Trương một cách ổn thỏa. Cố Đông Minh phải thừa nhận rằng trong giây phút ấy, anh
ta rất thương Hứa Trừng mà lòng cũng ngập tràn nhớ nhung, nhớ lại tình
yêu và những tháng ngày anh ta cũng Hứa Trừng ở bên nhau.
Khi Hứa Trừng gặp Cố Đông Minh, sau một thoáng kinh ngạc thì vẻ mặt cô lại bình thản hờ hững như trước, đôi mắt tĩnh lặng như nước song trong ấy không
hề có ánh sáng, mà là một mặt nước hoàn toàn phẳng lặng.
Cố
Đông Minh cúi người trước di ảnh của cô giáo ba lần rồi đi ra, khi anh
ta còn chưa ra ngoài thì một cô bé đã đi từ bên ngoài chạy vào, bất chợt va vào người anh ta.
Cô bé ngẩng đầu, anh ta cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Cô bé ấy gọi Hứa Trừng là mẹ, Hứa Trừng kéo cô bé ra sau lưng mình, tiếp
đó một phần sự thật như tảng băng chìm trong làn nước... từ từ nổi lên.
Tất cả đều là ý trời, trong khoảnh khắc ấy Cố Đông Minh chợt thấy sự sắp
xếp này của ông trời không tồi, anh ta không thích mấy chuyện gương vỡ
lại làng, tuy nhiên nếu người ấy là Hứa Trừng thì anh ta vẫn có thể chấp nhận được. Cố Đông Minh tìm Hứa Trừng nói ra suy nghĩ của mình, Hứa
Trừng thản nhiên nói với anh ta là anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
Cố
Đông Minh ngồi ở vị trí dành cho nguyên cáo, nhìn về phía Hứa Trừng ngồi ở vị trí dành cho bị cáo, không phải vì anh ta đã nghĩ quá nhiều, mà vì cô đã giấu kín quá nhiều điều.
Lưu Hi La đứng lên nói với Chánh
án: “Theo như tôi biết, Lâm Dật là một người đồng tính nam, anh ta không những ở chung với bạn trai, mà sinh hoạt riêng tư cũng khá hỗn loạn,
tôi không kỳ thị người đồng tính, tuy nhiên mọi người đều biết, giới đó
hỗn loạn tới mức nào không cần tôi miêu tả nhiều nữa.”
Lưu Hi La
biện luận cho Cố Đông Minh từ bốn phương diện: Thứ nhất, Đồng Đồng đúng
là con gái của Cố Đông Minh, cô ta có kết quả xét nghiệm DNA; Thứ hai,
điều kiện kinh tế của Cố Đông Minh tốt hơn Hứa Trừng và Lâm Dật rất
nhiều, anh ta có thể cung cấp cho Đồng Đồng hoàn cảnh sinh hoạt và học
tập cực tốt; Thứ ba, năm xưa khi Hứa Trừng rời đi, Cố Đông Minh không hề biết Hứa Trừng đã mang thai, trong suốt sự việc này anh ta là người bị
hại; Thứ tư, người cha hiện tại của Đồng Đồng là người đồng tính, sẽ gây ảnh hưởng tới tâm lý và sức khỏe của Đồng Đồng.
Đôi khi tranh
tụng không phải là cuộc đấu của kiến thức chuyên môn, cũng không phải
điều luật của ai mạnh mẽ uy lực hơn ai, mà là đọ xem vị luật sự nào có
da mặt dày hơn, chắc chắn da mặt của Châu Yến không thể dày bằng Lưu Hi
La. Châu Yến đưa ra phản bác từ những phương diện sau: Thứ nhất, Đồng
Đồng và Cố Đông Minh không có quan hệ pháp luật thực chất, trước đó anh
ta và Hứa Trừng không hề đăng ký kết hôn cũng không phải vợ chồng hợp
pháp, bởi vậy Đồng Đồng không có bất cứ quan hệ gì với anh ta; Thứ hai,
từ nhỏ Đồng Đồng đã sống với Hứa Trừng và Lâm Dật, gia đình đầm ấm, tâm
lý và thâm thể đều khỏe mạnh, Cố Đông Minh không thể phá hoại một gia
đình hạnh phúc chỉ vì sự ích kỷ của mình; Thứ ba, thành phần gia đình
Cố Đông Minh quá phức tạp, mà anh ta lại liên tục có tai tiếng, liệu anh ta có thể trở thành một người cha tốt hay không thì còn phải xem xét...
Sau đó Lưu Hi La đưa ra một bức ảnh, ảnh chụp tại quán bar tối tăm, một nhóm gay đang tụ tập, trong đó có Lâm Dật.
Cho dù Lâm Dật trông không hề phù hợp những người còn lại trong ảnh, dù vậy cũng không thể phủ nhận mức độ tác động thị giác của bức ảnh này, nó
cũng chứng thực cho điều Lưu Hi La vừa nói, giới gay vừa bẩn vừa loạn.
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Dật ngồi cách đây không xa, anh ta đứng
nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn chiếu với vẻ khó tin, khuôn mặt tái
nhợt, ánh mắt u ám buồn bã.
Chánh án hỏi Lâm Dật chuyện này có thật không, Lâm Dật im lặng không đáp, rất lâu sau anh ta mới gật đầu.
Một người nữa cũng tái mặt là Hứa Trừng,hết hi vọng rồi ư? Giờ phút này dù
là Hứa Trừng hay Lâm Dật, danh dự của bọn họ đều đã bị Cố Đông Minh và
Lưu Hi La giẫm nát dưới chân.
Trước đó Châu Yến từng nói một câu
thế này, cô ta hi vọng không phải dùng phương thức tố tụng để giải quyết những vụ án pháp luật về vấn đề tình cảm, vốn là hai con người cùng
chung nhịp thở, sao cứ khăng khăng phân định thắng thua trước tòa.
Tuy nhiên đâu phải ai cũng hiểu lý lẽ cuộc sống, bởi vì không phải ai cũng là con người.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu nhìn Tần Hữu Sinh ngồi ở khu dự thính, vì vụ án
không thẩm tra công khai nên khu ghế dự thính rất vắng vẻ, ở đó ngoài
Tần Hữu Sinh thì cũng chỉ có cậu của Hứa Trừng, nét mặt ông lo lắng, xoa xoa hai bàn tay vào nhau.
Còn một người nữa – là một phụ nữ
trung niên quý phái, đang kiêu căng nhìn về phía khu thẩm phán, Ninh
Nhiễm Thanh đoán ra bà ta chính là mẹ của Cố Đông Minh.
Không thể phụ nhận một điều là, xã hội này chính là một quần thể ức hiếp kẻ yếu.
Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hữu Sinh gật đầu với cô, cho cô một ánh mắt động
viên, cô lại quay sang nhìn Châu Yến, sau khi nhận được sự đồng ý của
Châu Yến, cô đứng lên từ ghế bào chữa.
“Chánh án, phía tôi cũng
có một số ảnh, chỉ là những bức ảnh tôi lấy từ album trong nhà Hứa tiểu
thư, được sự cho phép của Hứa tiểu thư nên đưa ra cho mọi người xem
thử.” Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Lưu Hi La, dùng ánh mắt để mắng thẳng
vào mặt cô ta: Tôi khinh!
Ninh Nhiễm Thanh đã tập hợp tất cả ảnh
gia đình của ba người thành một file Flash, khi kích vào file, từng bức
ảnh sẽ lần lượt hiện lên.
Trong đó có ảnh gia đình từ năm Đồng
Đồng một tuổi cho tới năm tuổi, ảnh cả nhà đi dã ngoại, ảnh Đồng Đồng
biểu diễn ở sân khấu trường mầm non...
“Dù khuynh hướng tình dục
của Lâm tiên sinh có thế nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn phải khẳng định
rằng hôn nhân của Hứa tiểu thư và Lâm tiên sinh là hôn nhân hợp pháp, vì không có điều luật nào quy định rằng người đồng tính không thể kết hôn, hôn nhân có rất nhiều hình thức, sự gắn kết của Hứa tiểu thư và Lâm
tiên sinh chỉ là một trong số đó mà thôi, vả lại đời sống hôn nhân của
họ còn hành phúc hơn rất nhiều đôi vợ chồng khác.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Cố Đông Minh, nét mặt trào phúng nói tiếp, “Ngoài ra Đồng Đồng
ra đời sau khi hai người họ đã kết hôn, dù có quan hệ huyết thống với
Đồng Đồng hay không thì quan hệ cha con giữa Lâm tiên sinh và Đồng Đồng
là không thể thay đổi, huống chi tình cảm cha con của họ cực kì thân
thiết.”
Ninh Nhiễm Thanh lại kích vào bức ảnh đầu tiên trong
laptop, đây là một bức ảnh chụp khi Đồng Đồng vừa ra đời, trong ảnh một
nhà ba người ôm nhau trong bệnh viện.
Cố Đông Minh nhìn mà đồng tử co rút.
Sau đó lần lượt là ảnh đầy tháng, ảnh tròn một tuổi, lần đầu tiên Đồng Đồng tập đi, cùng với rất nhiều ảnh sinh nhật, Đồng Đồng đội mũ sinh nhật
thổi nến trên bánh gato.
Những hình ảnh này vừa ấm áp vừa nhập
tràn yêu thương, hoàn toàn có thể nhận ra đây là một gia đình tràn đầy
hạnh phúc qua những bức ảnh này.
“Đây chính là hình ảnh thu nhỏ
đời sống sinh hoạt của gia đình Hứa tiểu thư, những bức ảnh như thế này
trong album ở nhà Hứa tiều thư vẫn còn rất nhiều, ngày nào cô ấy và Lâm
tiên sinh cũng nghiêm túc ghi lại từng bước trưởng thành của Đồng
Đồng... Cho nên việc luật sự Lưu nói Lâm tiên sinh sẽ có tác động xấu
tới Đồng Đồng là không hề chính xác, trái lại Đồng Đồng ngây thơ đáng
yêu và thông minh, chỉ một gia đình đầm ấm hạnh phúc mới có thể nuôi
dưỡng ra một đứa trẻ như vậy”.
Dứt lời Ninh Nhiễm Thanh kích
chuột vào một bức ảnh, đây là bức ảnh cưỡi ngựa ở thảo nguyên, cỏ biếc
mơn mớn, trời xanh mây trắng, một nhà ba người đều tươi cười rực rỡ.
Cố Đông Minh thoáng nhìn, anh ta thấy gai mắt...
“Tuy Lâm tiên sinh không phải cha ruột của Đồng Đồng, song anh ấy có điểm
nào không xứng làm cha, thậm chí anh ấy còn làm tốt hơn rất nhiều người
cha khác, không lẽ vì khuynh hướng tình dục khác biệt của Lâm tiên sinh
mà người ta cướp đoạt quyền làm cha của anh ấy ư, giao quyền nuôi dưỡng
Đồng Đồng cho một người đàn ông cô bé không hề quen biết?”
Chánh án hỏi Lâm Dật: “Anh phát hiện ra bản thân có khuynh hướng đồng tính từ bao giờ?”
Sắc mặt của Lâm Dật bình thản hơn, hoàn toàn không còn sự bối rối và khốn
quẫn như khi bị Lưu Hi La vạch trần việc bản thân đồng tính, anh ta nhìn Hứa Trừng một lúc rồi nói: “Tôi đã biết từ rất lâu rồi, ban đầu tôi
cũng không chấp nhận nổi bản thân mình, tôi đã tới gặp rất nhiều bác sĩ
tâm lý, song họ đều không thể chữa khỏi “Bệnh” cho tôi, bởi vì tôi bị
bẩm sinh...”
Chánh án quay sang nhìn Ninh Nhiễm Thanh, cô hắng
giọng, dõng dạc nói: “Người đồng tính bẩm sinh,vì khuynh hướng tình dục
với người bình thường mà trở thành quái nhân trong mắt chúng ta, vì khác biệt, thậm chí còn bị luật sự chỉ trích rằng không có quyền làm cha,
tôi cảm thấy điều này thật nực cười, chúng ta sống giữa xã hội này, ai
cam đoan tâm lý bản thân hoàn toàn khỏe mạnh, trầm cảm, u uất, tự kỵ,
thâm chí bệnh sợ hãi giao tiếp thông thường? Lâm Dật là một người đồng
tính bẩm sinh, theo tỉ lệ mà nói thì anh ấy đúng là một bộ phận nhỏ giữa số đông, vì là bộ phận nhỏ mà bị kỳ thị ư? Trên phương diện xã hội họ
đã bị kỳ thị, hiện tại đến pháp luật cũng nghi ngờ họ sao?”
Ninh
Nhiễm Thanh nói một hơi, chân nhũn ra, cô vịn vào ghế bào chữa rồi ngồi
xuống, Châu Yến cho cô một ánh mắt động viên, cô quay đầu nhìn về phía
khu dự thính, Tần Hữu Sinh nhìn cô bằng ánh mắt ngậm cười, sau đó nháy
mắt với cô.
Đây là lần đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh biện hộ trước tòa, với cô mà nói,
phiên tòa này vừa dài đằng đẵng vừa có ý nghĩa sâu sắc, cuối cùng khi
búa gõ xuống, Chánh án nói: “Tôi xin tuyên bố kết thức phiên tòa, toàn
án sẽ tiến hành xem xét bản án, sau đó đưa ra phán quyết.”
Cũng không ai biết kết quả là gì, Tần Hữu Sinh nói với cô: “Dù kết quả có ra sao, Nhiễm Thanh, em đã làm rất tốt.”
Sau phiên toàn, một vị thư ký đi ra từ cửa sau, Ninh Nhiễm Thanh thấy hơi
quen quen, cô cố nhớ lại, hóa ra là Kiểm soát viên của vụ án Liêu Sơ
Thu, chẳng bao lâu mà đường đường Kiểm sát viên đã biến thành thư ký của tòa án sơ cấp.
Tần Hữu Sinh nói với cô: “Muốn sinh tồn trong
ngành này thì nhất định em phải có tài năng thực sự, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta đạp xuống.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Thế em phải làm sao mới được?”
Tần Hữu Sinh nhìn cô nghiêm nghị nói: “Thực ra anh hi vognj em sẽ không theo nghề luật sư.”
“Hừ.”
Cố Đông Minh và Lưu Hi La rời khỏi tòa án trước, khi rời đi Cố Đông Minh
đưa mắt nhìn Hứa Trừng, còn Hứa Trừng chẳng buồn để ý tới anh ra. Hứa
Trừng và Lâm Dật nắm tay nhau, như thể họ là hai người thân yêu nhất của nhau trên thế gian này.
Họ không ở bên nhau vì tình yêu thì đã sao, họ còn sống hạnh phúc hơn những người bình thường nhiều lắm.
Tay chân Ninh Nhiễm Thanh mềm nẫu, ôm tay Tần Hữu Sinh mới có thể ra khỏi
tòa án, cô lại phải thừa nhận tố chất tâm lý của mình khá kém cỏi, xuống bậc thềm tòa án cô hỏi anh: “Biểu hiện của em trước tòa khi nãy, anh
chấm cho em bao nhiêu điểm?”
Tần Hữu Sinh khẽ mỉm cười, “Em tự thấy sao?”
“Em thấy em nói thừa hơi nhiều còn chưa đủ súc tích mà khi mới bắt đầu biện luận thì giọng em hơi run, cho nên em chấm cho mình năm điểm rưỡi trên
thang điểm mười.”
Tần Hữu Sinh: “Anh cho em chín điểm.”
“Cao thế cơ ạ?”
Tần Hữu Sinh gật đầu, “Nhiễm Thanh, em giỏi hơn anh tưởng.”
Ninh Nhiễm Thanh đắc ý những trong lòng vẫn rất lo lắng, “Anh nghĩ liệu Đồng Đồng có bị cướp đi không?”
“Chẳng phải một vị luật sư nổi tiếng trong tương lai đã nói rồi ư, nếu Đồng
Đồng thực sự bị Cố Đông Minh cưới đi, cô ấy sẽ rời khỏi ngành tư pháp,
chuyện đáng tiếc như vậy không thể biến thành sự thật được, phải không
nào?”
Ninh Nhiễm Thanh rên hừ hừ, nửa người tựa trên người Tần
Hữu Sinh, “Nếu một ngày nào đó em có thể trở thành luật sư nổi tiếng,
thì cũng là nhờ thầy Tần dày công chỉ bảo.”
Tần Hữu Sinh đưa mắt nhìn ra xa, không đáp lại, như đã lâm vào trầm tư.
Chẳng mấy chốc mà tới cuối thu, trời chuyển lạnh gió thi hiu hắt, mấy hôm nay Ninh Nhiễm Thanh đã phải mặc áo khoác lông cừu, đi kèm với bốt da dê
cao cổ, trong sự hoạt bát lại có nét đáng yêu. Ở phiên tòa tuyên án, kết quả giống như Tần Hữu Sinh nói với cô, trước khi Đồng Đồng đến tuổi
trưởng thành, cô bé sẽ sống cùng Lầm Dật và Hứa Trừng, Cố Đông Minh có
quyền thăm nom, tuy nhiên nhất định phải có sự đồng ý của Hứa Trừng thì
anh ta mới được thăm nom.
Thế mà không ngờ, ngay sau đó là mùa chia ky.
Đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh tiễn Hứa Trừng và Lâm Dật về thành phố Thanh, sau đó lại tiễn Châu Yến lên máy bay, trước khi lên máy bay Châu Yến động
viên cô: “Nhiễm Thanh, cố gắng lên nhé.”
Ninh Nhiễm Thanh gần như sắp khóc, ôm lấy Châu Yến, “Cô ơi, em không muốn xa cô.”
Châu Yến dở khóc dở cười, “Cô bé ngốc, em còn có luật sư Tần mà?”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ lại thấy cũng đúng, lau nước mắt đi, “Cô ơi, chắc chắn em sẽ sang Mỹ thăm cô.”
“Đúng rồi, sau này em còn phải sang Mỹ ra mắt cha mẹ chồng nữa chứ.”
Ninh Nhiễm Thanh cười hì hì, “Chuyện này nói sau ạ.”
Không ai có thể nói trước được điều gì, có quá nhiều biến số, giống như Ninh
Nhiễm Thanh tưởng rằng Hứa Trừng và Lâm Dật sẽ ở bên Đồng Đồng cả đời;
Cô và thầy Tần luôn mãi êm đẹp suôn sẻ...
Khi tin buồn của Hứa
Trừng và Lâm Dật truyền tới, bầu trời thành phố A đã lãng đãng tuyết
rơi, Cố Đông Minh đích thân tới thành phố Thanh đón Đồng Đồng về, hôm ấy Tần Hữu Sinh đã rời đi, Ninh Nhiễm Thanh vốn không định tiễn anh, rồi
sau đó lại chạy qua mấy tuyến phố mới bắt được một chiếc taxi đi thẳng
tới sân bay.
Nhưng cô đến vẫn muộn, cô ngồi thẫn thờ một lúc, khi đang định ra về thì thấy Cố Đông Minh bế Đồng Đồng đi qua cổng kiểm tra an ninh, còn có hai – người nhân viên đang đi theo sau anh ta.
Đồng Đồng khóc nháo không ngừng trên vai Cố Đông Minh, Ninh Nhiễm Thanh cũng lặng lẽ rơi lên, cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là --- Gió vô
định, người vô thường, nhân sinh như bèo giạt, tụ tán nơi xa xăm.