Trong giây phút nhìn thấy Tần Hữu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh thoáng sững sờ, sau
đó không khỏi mỉm cười, cuối cùng hai tay che miệng, mắt rơm rớm không
nói nên lời.
Cô thầm nghĩ, có lẽ đây chính là tâm trạng khi yêu, trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Ở cách không xa, Tần Hữu Sinh cũng khẽ mỉm cười, bóng dáng kiên nghị của
anh đứng dưới đèn đường, hàng mày hơi nhướn lên, tóc đen như mực, làn da trắng dường như được bao phủ bởi ánh đèn vàng nhạt, từ sống mũi cao
thẳng tới khóe miệng hơi cong lên, đường nét hoàn mỹ tới mức khó tin.
“Kẻ thứ ba” Trương Tiểu Trì rầu rĩ nhìn Ninh Nhiễm Thanh, lại nhìn Tần Hữu
Sinh, hừ khẽ một tiếng: “Hai người làm gì thế này, đóng phim truyền hình chắc?”
Ninh Nhiễm Thanh vỗ đầu ku cậu một cái, đi về phía Tần Hữu Sinh.
Cả người Tần Hữu Sinh chìm trong quầng sáng, anh đưa tay về phía cô, nét mặt ôn hòa như nước: “Lại đây nào, cô bé, ôm một cái.”
“Sao anh lại… quay về?” Ninh Nhiễm Thanh thì thầm hỏi anh.
<!--Ambient video inpage desktop-->
“Bỗng dung thấy rất nhớ em, cho nên bay về đây thăm em.”
“Vậy anh định thăm bao lâu?”
Tần Hữu Sinh nói với vẻ tiếc nuối: “Ngày kia còn có một hội nghị mà anh nhất định phải tham dự.”
Cho nên tính ra còn chưa đầy hai mươi tư tiếng, tuy nhiên Ninh Nhiễm Thanh
vẫn thấy vô cùng thỏa mãn, cô chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn anh
nói: “Thế hai mươi tư tiếng này đều cho em ư?”
“Em nghĩ sao? Nếu thấy anh quá phiền…” Tần Hữu Sinh nói chậm từng chữ, “Em có thể gọi thêm người tới cho vui.”
Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ thở dài.
Trương Tiểu Trì đứng gần đó đang nhìn chằm chằm vào cô và Tần Hữu Sinh, một
lát sau bực bội phất phất tay với cô: “Đi đi, đi đi!”
Tên nhóc
Tiểu Trì này cuối cùng cũng tinh ý hơn rồi, khi Tần Hữu Sinh quay người
mở cửa xe cho cô, Ninh Nhiễm Thanh chạy tới trước mặt cu cậu: “Vậy dì về trước đây, đừng quên giao hẹn của dì cháu mình nhé, không được kể
chuyện dì cháu mình gặp nhau cho ai biết, chị gái cũng không được.”
Ninh Nhiễm Thanh quay người tung tăng chạy về phía xe của Tần Hữu Sinh, khi
Tần Hữu Sinh lái xe ra khỏi con phố của khu chung cư hòa vào đường lớn,
cô mở hé cửa sổ xe, cô muốn nói gì đó với anh mà lại không biết nói gì,
chỉ thấy giây phút này thật tuyệt, cô quay sang nhìn Tần Hữu Sinh, anh
cũng quay sang nhìn cô, hai người nhìn nhau nở nụ cười, sau đó lại quay
đầu.
Trong xe rất tĩnh lặng, Tần Hữu Sinh bật một chương trình
phát thanh, chương trình đang phát một khúc hát dân gian Pháp, êm dịu
nhẹ nhàng, nghe rất hay.
Xe đi thẳng từ phía Bắc thành phố đến
khu Bích Quế Viên phía Nam, lúc Tần Hữu Sinh quét thẻ vào khu chung cư,
người bảo vệ ló đầu ra hỏi anh với vẻ kích động: “Luật sư Tần anh đã về
rồi đấy à?”
Tần Hữu Sinh khẽ đáp “Ừm” một tiếng, quay sang nhìn
Ninh Nhiễm Thanh, cô vẫn ngồi yên trên ghế phụ, cũng không nói câu nào,
“Hôm nay im lặng khác thường.” Tần Hữu Sinh nói.
Ninh Nhiễm Thanh đóng cửa xe, vênh mặt nói: “Đó là vì quá lâu không gặp anh, chúng ta đã trở nên xa lạ rồi.”
Tần Hữu Sinh khẽ cười, sau khi thuần thục quay xe vào bãi đỗ, anh nghiêng
người về phía Ninh Nhiễm Thanh, lẳng lặng nhìn cô, giữa khoang xe tối
tăm, đôi mắt anh vừa đen vừa sáng.
Trái tim Ninh Nhiễm Thanh chợt lỗi nhịp, “lạch cạch” một tiếng – Tần Hữu Sinh đã tháo dây an toàn cho
cô, bầu không khí như có mạch nước ngầm tuôn chảy, những cảm xúc khác lạ đang lặng lẽ sinh sôi.
Tần Hữu Sinh đưa tay vỗ nhẹ lên má cô,
bàn tay anh ấm áp, khô ráo, hơi ram ráp… Ninh Nhiễm Thanh nhìn anh, để
mặc anh nâng khuôn mặt cô lên, sau đó tựa vào ngày càng gần cô, cho tới
khi anh đặt nụ hôn lên môi cô.
Hơi thở ấm áp của anh lan tỏa lên
chóp mũi cô, ươn ướt ngưa ngứa, tư thế này khiến hai người áp sát vào
nhau, cô có thể nghe hơi thở ngày càng dồn dập của anh, anh cũng có thể
nghe thấy tiếng trái tim cô loạn nhịp, có những chuyện chờ thêm một giây đều là sự giày vò.
“Lên nhà đã?” Tần Hữu Sinh kìm nén, khàn khàn hỏi cô.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, trên môi còn lưu lại dấu vết của anh, cô đưa tay chạm vào, đầu ngón tay hơi nóng lên.
Thang máy đi lên tầng thứ hai mươi mấy, Ninh Nhiễm Thanh tựa vào người Tần
Hữu Sinh nhìn con số trên màn hình thang máy liên tục thay đổi, tới khi
cửa thang máy mở, bàn tay anh đặt trên eo cô nhẹ nhàng xiết chặt, anh
ôm cô bước vào, tới khi thang máy đi lên thẳng lên tầng nhà, ra khỏi
phạm vi của camera giám sát, Tần Hữu Sinh liền bế Ninh Nhiễm Thanh lên.
Chìa khóa nằm trong túi xách của cô, mà Ninh Nhiễm Thanh nằm trong ngực Tần
Hữu Sinh lấy chìa khóa, tư thế nửa nằm nửa ngồi này thực sự không tiện
để mở cửa, mở hai lần thì thất bại cả hai.
“Hu hu…” Ninh Nhiễm Thanh mất hết kiên nhẫn.
“Ôm chặt anh, để anh mở cửa.” Tần Hữu Sinh vỗ về lưng cô, sau đó anh phải
dùng một tay để mở khóa, chỉ có thể bế cô bằng một tay, thế nên phải bảo Ninh Nhiễm Thanh ôm chặt anh đã.
Ninh Nhiễm Thanh xoay người
trong ngực anh, không chỉ hai tay khoác lên vai anh mà hai chân cũng
quấn lên hông anh, thực ra cô có thể xuống dưới rồi mở cửa vào nhà,
nhưng cô lại không muốn rời khỏi người anh.
Tiếng “lạch cạch”
vang lên, cửa nhà được Tần Hữu Sinh mở ra, anh cất chìa khóa rồi vào
phòng, đến giày cũng không thay mà đóng cửa luôn, bế Ninh Nhiễm Thanh
vào phòng ngủ chính.
Anh đặt Ninh Nhiễm Thanh lên giường, với
chiếc giường này anh cũng đã nhớ rất lâu, huống chi là người nằm trên
giường. Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Một tuần? Nửa tháng? Rõ ràng
chưa quá nửa tháng vậy mà anh dường như sắp điên lên vì nhung nhớ tương
tư. Thế nên hôm ấy khi ngắt điện thoại của Giang Hành Chi, có những ý
nghĩ còn chưa thông qua đại não, anh đã bảo thư ký đặt vé bay về thành
phố A.
Khi ấy thư ký nhìn anh với vẻ khó tin, dùng tiếng Anh hỏi
anh: “Tần tiên sinh, anh có biết hội nghị tổ chức vào ba ngày sau quan
trọng tới mức nào không?”
Anh không cần ai nhắc nhở hội nghị cổ
đông ấy quan trọng tới mức nào, nguyện vọng của anh rất đơn giản cũng
rất thẳng thắn, hội nghị anh sẽ tham gia song thành phố A anh cũng nhất định phải về, cuối cùng thư ký đành liên hệ cho anh một chiếc máy bay
tư nhân. Đàn ông có tham vọng với tiền tài, địa vị… là vì có vài chuyện
khi lâm vào thế lưỡng nan, những thứ đồ tục tằng đầy hơi tiền ấy sẽ giúp anh “vẹn cả đôi đường.”
Trên giường, trước tiên Tần Hữu Sinh cởi áo khoác của mình, rồi giúp cô cởi từng chiếc cúc trên áo khoác, Ninh
Nhiễm Thanh mặc một chiếc áo khoác màu cam, bên trong là một chiếc áo
len màu xám, cổ chữ V xẻ sâu để lộ xương quai xanh tinh tế đáng yêu của
cô.
Ánh mắt của Tần Hữu Sinh lướt trên làn da mịn màng của cô,
trên cần cổ trắng nõn của cô còn đeo chiếc dây chuyền kim cương mà anh
tặng, dưới ánh đèn thanh nhã, đôi mắt cô rực rỡ lấp lánh hơn cả ánh kim
cương màu hồng nhạt.
Tần Hữu Sinh hôn lên xương quai xanh của cô.
Điều mà đàn ông muốn thấy nhất ở phụ nữ, không gì hơn dáng vẻ cô ấy nằm dưới người mình mà mơ màng đắm say, sống động như thế, xao lòng như thế. Vẻ
đẹp của cô lúc này là trí mạng, dù cô có lấy đi hồn phách của anh, anh
cũng chẳng hề ngần ngại.
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, Tần
Hữu Sinh luôn ở trong nhà với Ninh Nhiễm Thanh, sáng sớm hai người ngủ
bù tới trưa, bữa trưa thì gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó hai người ôm nhau
ngồi trên thảm long dưới sofa, vừa xem điện ảnh bom tấn vừa bón đồ ăn
cho nhau.
Vì thời gian gặp nhau quá ngắn ngủi, nên thời gian bên
nhau cũng lắng đọng gấp bội, ánh nắng ngoài cửa sổ trong trẻo mà rực rỡ, mây trời trắng tinh tươi đẹp, mọi thứ đều tuyệt vời như tự nhiên phải
vậy.
Hai giờ chiều Ninh Nhiễm Thanh tiễn Tần Hữu Sinh lên máy
bay, khi tạm biệt cô tựa vào ngực anh, nói: “Lần sau tới lượt em sang
thăm anh.”
Tần Hữu Sinh xoa đầu cô: “Hôn thêm một cái.”
Cô kiễng chân lên, bờ môi lướt nhẹ qua má anh, “Cố lên nhé, tuy em không
biết tại sao anh phải về San Francisco quản lý công ty của cha anh,
nhưng anh làm vậy chắc chắn có lý do của anh, em ủng hộ anh…”
Anh véo véo má cô: “Ở thành phố A phải chăm sóc tốt cho bản thân, cố gắng
học hỏi Giang Hành Chi, đừng sợ cậu ta mắng, có việc gì cứ gọi điện cho
anh, mà lần sau cậu ta còn dẫn em tới những nơi thế kia thì em nói thẳng với cậu ta là thầy Tần không cho em đi…”
Buổi chiều Ninh Nhiễm
Thanh đi làm thì mới nhớ ra mình đã quên xin phép nghỉ, vội vàng xách
túi chạy đến văn phòng Dịch Hòa, sau đó thấp tha thấp thỏm ngồi trên bàn làm việc bắt đầu công việc.
A Thẩm đi tới nói với cô: “Cô ơi, sáng nay luật sư Giang tìm cô đấy.”
“Ừm.” Ninh Nhiễm Thanh đứng lên đi đến phòng làm việc của Giang Hành Chi, khi gõ cửa thì thoáng liếc phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, không khỏi mỉm
cười.
Cô gõ cửa vào phòng, giọng nói lạnh nhạt của Giang Hành Chi vang lên từ bên trong: “Vào đi.”
Hôm nay Giang Hành Chi rất bực bội, thực ra thì chẳng có ngày nào anh ta
vui vẻ hết, thế nhưng khi nhìn thấy hai quầng thâm mắt và dấu hồng nhạt
mờ mờ trên cổ Ninh Nhiễm Thanh, anh ta thực sự tức giận.
“Cô ra ngoài trước đã!” Giang Hành Chi lạnh lùng nói với Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh mà
đóng cửa rời đi, nói với A Thẩm đang ngó ngó nghiêng nghiêng: “Hôm nay
luật sư Giang uống lộn thuốc rồi.”
A Thẩm nhướn mày với cô, thì thầm: “Tính của luật sư Giang như vậy đó, cô cứ quen dần đi là vừa.”
Giang Hành Chi thực sự sắp sửa phát điên, anh ta không biết Tần Hữu Sinh đã
quay về, cho nên anh ta thấy dấu ấn hồng nhạt trên cổ Ninh Nhiễm Thanh,
lại nghĩ đến chuyện Ninh Nhiễm Thanh sáng nay không đi làm…
Suy luận đáng sợ này khiến Giang Hành Chi cực kỳ giận dữ.
Cơn giận này rất kỳ lạ, không biết là giận thay Tần Hữu Sinh hay là vì chính anh ta.
Mà anh ta có nên gọi điện cho Tần Hữu Sinh không? Chúc mừng anh rằng, trời vừa trở lạnh, Ninh Nhiễm Thanh đã cắm sừng cho anh?