Bếp than hồng rực trước cửa, Ninh Tuân Tuân nói với Tần Hữu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh: “Bước qua đây đi, để xua đuổi vận xui.”
“Trời ơi, chị, thế mà chị lại tin thứ này.” Ninh Nhiễm Thanh cười mãi không
thôi, còn Ninh Tuân Tuân, Trương Tiêu Trì, đến cả Ninh Bối Bối đừng
trong nhà cũng mỉm cười nhìn cô.
“Phủi phui cái mồm con.” Cha
Ninh nói, ông muốn con rể tương lại Tần Hữu Sinh làm mẫu trước cho con
gái xem, “Hữu Sinh, con vào trước đi.”
Tần Hữu Sinh gật đầu, cười nhìn Ninh Nhiễm Thanh rồi bước chân vượt qua, anh mặc một chiếc áo gió
tối màu, trong giây phút bước qua, góc áo như chứa gió khiến lửa than
phía dưới nửa bừng nửa tắt.
“Được rồi, dượng bước qua rồi, Thanh Thanh đến dì đó?” Trương Tiểu Trì nói.
Một tiếng “Dượng” của Trương Tiểu Trì khiến Tần Hữu Sinh vui vẻ ra mặt, một tay anh xoa đầu cu cậu, một tay đưa về phía Ninh Nhiễm Thanh: “Mau vào
đi, khổ tận cam lai.”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười bước chân qua,
một giây sau đã đứng trước mặt Tần Hữu Sinh, sau đó cô cũng vừa cười vừa nói một câu may mắn: “Thời cơ tới rồi, vận mệnh chuyển tốt.”
“Tốt, tốt, tốt lắm!” Cha Ninh nói ra ba chứ “tốt”, sau đó nói với Tần Hữu
Sinh, “Người ta thường nói ‘hảo sự đa ma’ chính là thế này đây, hôm nay
các con có thể bình an trở về, vậy lễ đính hôn nhất định phải thật hoành tráng.”
“Cha, lễ đính hôn...” Ninh Nhiễm Thanh ấp a ấp úng lên tiếng, mặt còn đỏ hơn cả bếp than ngoài cửa.
Cha Ninh: “Sao thế, lại có vấn đề gì à?”
Tần Hữu Sinh đặt tay lên vai bà xã tương lai, nói thay cô, “Cha, ý của con
và Nhiễm Thanh là chúng con sẽ không tổ chức đính hôn nữa mà sẽ kết hôn
luôn.”
Cha Ninh thoáng ngây người, sau đó ông cười ha ha: “Đúng, đúng là cha suy nghĩ chưa thấu đáo, nên kết hôn luôn!” <!--Ambient video inpage desktop-->
“Kết hôn vạn tuế!” Trương Tiểu Trì hoan hô.
Tần Hữu Sinh mỉm cười: “Cảm ơn cha.”
Ninh Nhiễm Thanh quay sang đánh anh một cái: “Mồm miệng ngọt xớt cơ đấy.”
Ninh Tuân Tuân cũng cười rồi gọi Tần Hữu Sinh ngồi xuống sofa, bưng hoa quả
đã cắt gọt lên, còn cha Ninh thì ngồi xuống ở phía đối diện, bắt đầu hỏi han anh mấy chuyện.
Tần Hữu Sinh là một luật sư, tài ăn nói thừa sức ứng phó cha vợ, dù kể tới quãng thời gian ở Malaysia cũng làm cho
cha Ninh vui vẻ.
Ninh Nhiễm Thanh luôn cho rằng trình độ trò
chuyện của một người đàn ông thể hiện tổng hợp tất cả các mặt: văn hóa,
ứng xử, tri thức... của anh ta. Ngày xưa cô chịu đồng ý làm bạn gái của
anh, ngẫm kỹ lại đúng là vì Tần Hữu Sinh rất giỏi ăn nói, phải gọi là
nội hàm sâu sắc mới có thể nói lời châu ngọc, trân trọng chân tình mới
có thể nói lời thiết tha.
Cha Ninh hỏi Tần Hữu Sinh khá nhiều
chuyện, chỉ không hỏi tới Hoàng Tử Tiêu, Tần Hữu Sinh cũng không nhắc
đến anh ta, lần này Đỗ Nhiên Niên sa lưới, Hoàng Tử Tiêu ắt phải liên
lụy. Ninh Nhiễm Thanh đã kể lại mọi chuyện ở Malaysia cho ông Ninh Uy
Phong nghe, vậy tức là bây giờ Ninh Bối Bối cũng đã biết rồi.
Ninh Bối Bối một mình quay về phòng, lúc ăn cơm trưa Ninh Tuân Tuân bước ra
từ bếp nói với cậu nhóc Tiểu Trì: “Tiểu Trì, gọi dì Bối Bối của con ra
ăn cơm.”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu ngồi bên Tần Hữu Sinh, thoáng
thấy Tiểu Trì đang định đi về phía phòng Ninh Bối Bối, bèn đứng lên nói: “Để dì gọi cho.”
Ninh Nhiễm Thanh vừa nói xong, ông Ninh Nhiễm
Thanh bèn cười bưng cốc trà lên, như thể không nhận ra sự bối rối của
con gái tiếp tục trò chuyện với Tần Hữu Sinh. Còn Tần Hữu Sinh cũng hơi
mỉm cười, vỗ vỗ vào lưng Ninh Nhiễm Thanh: “Còn không đi mau đi?”
Có nhưng người là oan gia trời sinh, Ninh Nhiễm Thanh đi tới phòng của Ninh Bối Bối, gõ gõ cửa: “Chị đây, chị vào được không?”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Ninh Nhiễm Thanh lại gõ cửa mấy lần, một lát
sau bên trong truyền ra tiếng rời giường rồi tiếng dép lê loạt quẹt đi
tới. “Lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra, Ninh Bối Bối giận dữ nhìn Ninh
Nhiễm Thanh với đôi mắt đỏ.
Ninh Nhiễm Thanh nở một nụ cười mỉa
mai: “Hi!” Sau đó đi thẳng vào phòng, ngồi trước bàn trang điểm của Ninh Bối Bối, thoáng nhìn mỹ phẩm Ninh Bối Bối bày ở đó, hoi: “Hãng này dùng có tốt không?”
Ninh Bối Bối ngồi trên mép giường không trả lời, rất lâu sai mới nói: “Chị đến để cười nhạo em à?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Đúng rồi đấy.”
Ninh Bối Bối tức giận: “Chị!”
Ninh Nhiễm Thanh quay người lại: “Hay là em thích chị tỏ lòng thương cảm với em?”
Ninh Bối Bối hừ lạnh: “Em chẳng cần chị ra vẻ ta đây.”
Ninh Nhiễm Than chuyển ghế qua: “Nói thật nhé, ở Dịch Hòa còn rất nhiều
người đàn ông tốt, luật sư Giang này, luật sư Trần này, luật sư Bạch
này... Có cần chị giới thiệu cho em một người không?”
Ninh Bối Bối quay mặt đi, Ninh Nhiễm Thanh vỗ vỗ vai Ninh Bối Bối: “Thế
thì... đừng buồn nữa, thực ra chị cũng rất cảm kích vì em đã không nói
ra chuyện làm chị khó xử...”
Ninh Bối Bối thoáng sững sờ, hiểu ra Ninh Nhiễm Thanh đang nhắc đến chuyện gì, bèn nhếch môi: “Chị tưởng em
không muốn nói à, em chỉ đang đợi thời cơ thôi.”
“Được rồi, chị
đã nhìn lầm em, coi như ván này em thắng.” Ninh Nhiễm Thanh vỗ vỗ tay
nói, giọng điệu như cố làm ra vẻ dửng dưng. Ninh Bối Bối quay mặt đi, do dự rất lâu mới nói: “Chị thực sự... không cười nhạo em chứ...”
“Sao thế được, chị là người tốt như vậy à?” Ninh Nhiễm Thanh nói.
“Đồ thần kinh!” Ninh Bối Bối mắng, câu đồ thần kinh này là câu cửa miệng
Ninh Bối Bối dùng để mắng Ninh Nhiễm Thanh trong nhiều năm, xem ra đời
này mãi không thay đổi được.
Ninh Nhiễm Thanh đã bị mắng quen
rồi, hờ hững nhún vai,lỡ đãng thấy bức tranh sơn dầu trên tường phòng
Ninh Bối Bối: “Không ngờ em lại thích tác phẩm của Mai Tư, cũng có mắt
nhìn đấy.”
“Hừ.”
Ninh Nhiễm Thanh lại buông thêm một câu: “Vì chị cũng rất thích các tác phẩm của ông ấy.”
Rốt cuộc Ninh Bối Bối cũng bật cười: “Dù sao những thứ chị thích đều là tốt nhất, đúng không?”
Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt: “Hóa ra em hiểu chị như vậy.”
“Còn có lần em mua kẹp tóc giống chị, chị liền nói em lấy trộm của chị, chị
còn nhớ không?” Ninh Bối Bối trách Ninh Nhiễm Thanh: “Sau đó phát hiện
ra chính chị để quên ở trường.”
“Trời ạ, em vẫn nhớ cơ à.” Ninh Nhiễm Thanh thấy hơi áy náy, “Xin lỗi nhé.”
“Còn có lần chị cố ý làm bẩn váy em.” Ninh Bối Bối nói tiếp.
Ninh Nhiễm Thanh vỗ vỗ đầu mình: “Ninh Bối Bối, thế ai bảo em cho rùa của chị ăn canh rau?”
“Em chỉ muốn cho nó ăn gì đó thôi.”
“Não em là não tôm à, lại còn cho rùa đen ăn canh rau?”
“Ninh Nhiễm Thanh!”
“...”
Bên ngoài cửa, ông Ninh Uy Phong đau đầu nói với Tần Hữu Sinh: “Ôi, ngày
trước những lúc thế này cha thường nói với người ta là, nhiều con gái là có phúc.”
Tần Hữu Sinh dựa ở bên ngoài cười, sau đó nói: “Con cũng thích con gái.”
Bữa trưa vô cùng phong phú, Ninh Tuân Tuân tuyên bố tại bàn ăn rằng bữa cơm này là vì ba chuyện vui trong năm nay, thứ nhất là Ninh Nhiễm Thanh có
thai, thứ hai là Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh kết hôn, thứ ba là
mừng thọ sáu mươi tuổi của ông Ninh Uy Phong.
Trên bàn cơm mọi
người hồ hởi bàn tán xem nên xử lý chuyện vui thế nào, Trương Tiểu Trì
vui vẻ nhất, nói với mẹ: “Con sắp được làm anh rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn rất e thẹn, mặt mũi đỏ bừng cuối cùng tựa lên vai Tần Hữu Sinh, “Thôi thôi, nói chuyện khác đi được không?”
Từ khi ở Malaysia Tần Hữu Sinh đã sắp xếp cho Ninh Nhiễm Thanh nơi khám
thai tốt nhất, thứ hai là có thể cho cô làm kiểm tra một cách cẩn thận
nhất. Buổi tối Ninh Nhiễm Thanh cầm hai cuốn truyện cổ tích đưa cho anh: “Mau đọc truyện cổ tích cho bé cưng nghe, để dưỡng thai đó.”
Tần Hữu Sinh ôm cô, cầm lấy cuốn truyện cổ tích trong tay cô: “Tuân lệnh.”
Sáng hôm sau Ninh Nhiễm Thanh tỉnh dậy vào nhà vệ sinh, một lát sau phòng vệ sinh vang lên tiếng “Quỷ khóc sói tru”, Tần Hữu Sinh bật dậy theo phản
xạ có điều kiện, đi chân trần chạy thẳng về phía phòng vệ sinh, vì quá
hoảng loạn nên khi chạy tới nhà vệ sinh còn loạng choạng vài bước.
Trong nhà vệ sinh, Ninh Nhiễm Thanh đang nhăn nhó khóc lóc, nói với anh: “Huhu, chảy máu rồi...”
Tần Hữu Sinh vội động viên Ninh Nhiễm Thanh, sau đó tức tốc gọi cấp cứu
bệnh viện, anh cũng cực kỳ hoảng hốt cả người run rẩy, nhưng vẫn mặc
quần áo thay giày cho Ninh Nhiễm Thanh đâu ra đấy, sau khi chuẩn bị xong thì xe cấp cứu cũng tới.
Nửa tiếng đồng hồ, Tần Hữu Sinh đứng
ngoài hành lang bệnh viện chờ đợi ma lòng như lửa đốt, khi vị bác sĩ
quen bước ra, anh vội đi tới: “Bác sĩ Hà, Nhiễm Thanh sao rồi, còn con
của tôi... có gặp nguy hiểm không?”
Bác sĩ Hà là bác sĩ lâu năm dày kinh nghiệm, ông đẩy kính lên rồi nói với anh: “Luật sư Tần, cậu đi theo tôi.”
Tần Hữu Sinh thực sự quá lo lắng, theo bác sĩ đi vào phòng làm việc của ông ấy rồi ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Bác sĩ nói đi ạ.”
“Luật sư Tần.” Bác sĩ Hà nhìn Tần Hữu Sinh, “Tôi thấy...”
Tần Hữu Sinh thực sự rất căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi: “Có gì thì bác sĩ cứ nói đi ạ.”
“Tôi thấy...” bác sĩ Hà đẩy kính lên, “Tôi thấy tôi nên khám cho cậu mới
phải, cậu là luật sư cơ mà sao lại hồ đồ thế hả, bạn gái cậu vốn không
mang thai.”
Tần Hữu Sinh: “...”
Bác sũ cười mãi không
thôi, nghĩ tới tình hình nhốn nháo rối loạn khi nãy không khỏi cười
thành tiếng: “Trước đó có lẽ bạn gái cậu chịu áp lức quá nặng nề nên bị
chậm kinh, giờ lại có rồi... Ngoài ra tôi cũng đã bảo y tá kiểm tra cho
cô ấy, sức khỏe cũng không có vấn đề gì cả, hai người muốn mang thai
chắc chắn là không vấn đề, nhưng nếu cậu còn lo lắng thì để tôi kiểm tra cho cậu...”
Tần Hữu Sinh vỗ trán sau đó đứng lên, “Cảm ơn bác sĩ.”
Trong phòng bệnh Ninh Nhiễm Thanh đã vùi mặt vào gối, hai y tá gần đó muốn
cười mà không nỡ cười, tới khi Tần Hữu Sinh đi vào thì mới cùng ra khỏi
phòng bệnh.
Tần Hữu Sinh bước tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh rồi ngồi xuống, “Hi, bà mẹ tương lai.”
Ninh Nhiễm Thanh nén gối qua, “Anh lại còn cười em nữa.”
Tần Hữu Sinh đâu có ý cười nhạo cô, anh kéo cô lại, khuôn mặt đầy ý cười, “Thực sự anh lại thấy vậy cũng tốt.”
Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi: “Anh rất muốn có con cơ mà?”
“Muốn chứm, nhưng không phải vội thế này.” Anh ngồi xuống trước mặt cô, vén
mái tóc đen dài của cô lên, “Thứ nhất là chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị cho việc kết hôn, cũng có thêm nhiều thời gian để
hưởng thụ tuần trăng mật, sau đó anh cũng hi vọng...”
“Anh hi vọng điều gì?”
Tần Hữu Sinh nhìn cô: “Hi vọng bé cưng của chúng ta không một bất ngờ tới
quá đột ngột, mà đến trong sự chờ mong và chuận bị kỹ lưỡng của mọi
người.”
Ninh Nhiễm Thanh “huhu” mấy tiếng, hai tay ôm lấy anh: “Tuy em cũng nghĩ như vậy... nhưng mà xấu hổ thật đấy...”
“Không phải sợ, mọi chuyện cứ để ông xã em lo.”
Từ bệnh viện trở về nhà, Tần Hữu Sinh đã chuẩn bị nước đường đỏ để phục vụ bà xã mình, Ninh Nhiễm Thanh tựa vào đầu giường cầm lấy hai cuốn truyện cổ tích trên tủ: “Mất công dưỡng thai bao lâu.”
Tần Hữu Sinh bưng nước đường đỏ đi vào, “Nếu em sợ xấu mặt thì anh không ngại để chúng ta có một đứa với tốc độ nhanh nhất đâu.”
“Còn lâu nhé.” Ninh Nhiễm Thanh thoáng nghĩ ngợi, “Đến lúc ấy chắc chắn
người ta sẽ hỏi, sao người khác mang thai mười tháng mà cô lại cần những mười hai tháng, cô mang thai con gì thế hả?”
Mấy câu này của cô
làm anh bật cười, anh mớm cho cô một thìa nước đường đỏ, “Còn có thể là
con gì chứ, đương nhiên là con của anh rồi.”
Ba chuyện vui nhà họ Ninh bị bớt đi một, hai chuyện vui còn lại càng phải làm hoành tráng
hơn, Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh tổ chức hai lễ cưới một ở thành
phố A còn một ở thành phố Thanh, trước khi kết hôn anh còn đưa Ninh
Nhiễm Thanh sang San Francisco một chuyến.
Mẹ của Tần Hữu Sinh
được an táng tại nghĩa trang Golden Hills ở phía nam San Francisco, trên bia mộ có ảnh của mẹ anh, là một phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng, Ninh
Nhiễm Thanh cảm thấy Tần Hữu Sinh phải giống mẹ tới sáu phần.
Cô
đặt lên mộ mẹ chồng một bó hoa hồng trắng, cúi mình thưa: “Cảm ơn mẹ đã
cho con một người chồng tốt như vậy, con sẽ quý trọng anh ấy, cố gắng
làm một người vợ tốt.”
Tần Hữu Sinh đứng bên cô, cười nói: “Mồm miệng ngọt xớt ấy nhỉ.”
“Vì đó là mẹ chồng của em mà.” Ninh Nhiễm Thanh khoác lấy tay anh, “Anh có điều gì muốn nói với mẹ không?”
Tần Hữu Sinh ngẫm nghĩ một thoảng, “Cảm ơn mẹ đã cho con một người vợ tốt như thế, cảm ơn mẹ.”
Ninh Nhiễm Thanh che miệng cười sung sướng, nhìn lên bầu trời San Francisco
xanh thăm thẳm: “Thầy Tần, nếu anh phải tiếp tục ở lại San Francisco,
vậy cũng không sao...”
Anh xoa xoa đầu cô, “Giờ ngẫm lại mới thấy trước đây anh thật ngốc, anh đã có được thứ tốt nhất trên đời, liệu anh còn cầu mong gì hơn thế?”
“Không hối hận chứ?”
“Hối hận là cún con.” Ninh Nhiễm Thanh bỗng nhảy ra phía sau Tần Hữu Sinh, “Thầy Tần, cõng em về đi.”
“Không thành vấn đề.” Tần Hữu Sinh vững vàng cõng người con gái anh yêu, vừa
đi vừa kể lại những chuyện cũ khi anh ở San Francisco, sau đó anh thấy
sau tai hơi ngứa, rồi giọng nói dịu dàng của cô bỗng vang lên: “Thầy
Tần, em yêu thầy.”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Ninh Nhiễm Thanh nằm
trên lưng Tần Hữu Sinh, hạnh phúc thầm thì: “Có cây, có núi, có đất
trời, có tháng năm, có anh... Em không cầu mong gì hơn thế.”