Tính Sư

Chương 153: Miêu 6



Khoảnh khắc ngoài chợ bùng lên tiếng xôn xao, Tần Giao – người đang đứng tại cửa quầy thuốc lá, quay lưng về phía đám đông – liền lập tức phát hiện ra.

Trước đó, y vẫn luôn tập trung hỏi thăm cô gái tên A Nương này về chuyện của đoàn Xuyên kịch và Thạch Thủy Sinh.

Nhưng rõ ràng cô con gái xinh xắn của ông chủ quầy thuốc lại dồn nhiều tâm trí vào Tần Giao và những chuyện liên quan đến y hơn, từng lời nói của cô đều đang thấp thỏm biểu lộ suy nghĩ trong lòng.

“……Bốn năm trước, lần đầu tiên anh tới nhà bố em để mua thuốc lá, đó cũng là lần đầu em gặp anh…… Bây giờ ngẫm lại mới thấy đúng là chuyện từ rất lâu rồi, hồi đó anh vẫn để tóc dài, trên tay còn đeo chiếc vòng rồng quay đầu sáng lấp lánh, chẳng hề giống những người em từng gặp trước đây…… Lúc đó em đứng ở cửa, nhìn thấy đôi giày của anh rách nát vô cùng, đường xuống núi khiến chân anh bị thương, mu bàn chân còn chảy máu không ngừng……”

“……”

“Nhưng anh chẳng xin thuốc men hay gì khác,  chỉ mua chịu của bố em một mớ thuốc lá và một chai rượu…… Sau đó anh cứ ngồi một mình ở cửa, tựa vào tường, từ từ nhai hết thuốc lá rồi đứng dậy, cầm chai rượu rời đi…… Lúc đó em đã nghĩ, nếu mai này em học thành thạo tay nghề rồi thì liệu có thể làm tặng anh một đôi giày được chăng…… Về sau năm nào anh cũng bận việc phải ra ngoài, thế là em chẳng có cơ hội được gặp anh…… Cho nên vừa rồi em định hỏi anh…… Dạo này anh có rảnh ghé nhà em không…… Em muốn đưa cho anh đôi giày mình đã làm xong, vừa khéo bây giờ cũng là tháng chạp rồi……”

Tuy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng giọng điệu và ánh mắt vừa hồi hộp và e thẹn của cô gái hiển nhiên đã nói rõ tất cả.

Chỉ tiếc, hồi còn trẻ người non dạ, y cũng từng cùng huynh đệ tốt của mình trải qua mấy năm quá khứ phong lưu hoang đường tại Tuý Giới.

Từng là một yêu tà giỏi dùng đủ thứ thủ đoạn bỉ ổi để mê hoặc lòng người, y cũng biết rất rõ nên làm sao để khiến một cô gái hay chàng trai phải ngoan ngoãn nghe lời mình, thậm chí cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả cho mình.

Nhưng đối với y mà nói, tất cả những điều trước mắt ngoại trừ mang đến cho y một chút cảm khái thì cũng chẳng có bất cứ cảm xúc dư thừa nào cả, thậm chí chẳng sánh bằng một ánh mắt bâng quơ giản đơn của người kia, có thể dấy lên những  tình cảm và khát khao trần trụi nhất ở sâu trong đáy lòng y, dấy lên cả những ký ức dây dưa gút mắc tận hai kiếp đời.

Nghĩ đoạn, người đàn ông bỗng hơi thất thần, nhưng sau đó cũng miễn cưỡng kéo được dòng suy nghĩ của mình trở lại. Y lập tức dùng lời lẽ hờ hững qua quýt để đáp lại A Nương về câu hỏi liên quan rất nhiều tới vấn đề cá nhân của mình.

Đến khi thấy ánh mắt cô gái rốt cuộc hiện lên vẻ mất mát và tỏ tường, Tần Giao – người giả bộ hồ đồ nãy giờ –  mới nhoẻn miệng với cô, tỏ ra không hề hiểu rõ phong tình.

“Hồi đó sở dĩ tôi như vậy là vì tôi đang chờ đợi một người, bây giờ người ấy đã trở về, cho nên tất cả mọi phiền não của tôi cũng sắp tan biến rồi…… Tôi thấy em không cần phải làm vậy đâu, thứ mình tự tay làm ra thì nên trao tặng cho người mình thích, sao có thể tùy tiện đưa cho tôi được. Em hãy giữ lại, chờ sau này đưa cho một người thực sự xứng đánh để em làm vậy vì người đó.”

“……”

“Huống hồ, một gã nghèo đến mức không mua nổi một đôi giày cho mình, còn phải mặt dày xin mua chịu của bố em, thì không phải người đàn ông tốt đâu. Đối với một cô gái thì kết hôn là chuyện rất đặc biệt, trên đời này vốn chẳng có nhiều người đàn ông có trách nhiệm, nếu không cẩn thận lựa chọn cho bản thân, để lấy phải một kẻ chẳng biết yêu thương em, rồi về sau đẻ ra đứa con kỳ quái không được ai coi trọng, phải lớn lên trong ánh mắt soi mói của người khác, đến cuối cùng, kẻ chịu thiệt thòi sẽ là người phụ nữ và đứa bé xấu số ấy……. Em thấy có đúng không?”

Y bê nguyên xi lời giáo huấn mà Tấn Tỏa Dương dành cho mình lúc nãy để lừa gạt cô thiếu nữ đơn thuần vô hại, A Nương đỏ mắt cúi đầu, lòng trào dâng nỗi đau buồn xen lẫn thất vọng, song vẫn gật đầu nửa hiểu nửa không. Tần Giao thấy thế thì bèn gật đầu, nói tiếp với cô:

“Song vẫn phải cảm ơn em vì hôm nay đã nói cho tôi biết chuyện xảy ra gần đoàn Xuyên kịch, nếu  như Thạch Thủy Sinh chủ động lộ diện ở phụ cận thì cảm phiền em báo cho tôi một tiếng nhé, hôm khác tôi sẽ trở lại tìm —— “

Tần Giao còn chưa nói hết câu thì âm thanh đám đông ồ lên trầm trồ bỗng vang lên từ ngoài khu chợ, cũng chính là phía sau của y.

Con gái ông chủ quầy thuốc đang đứng trước mặt y, thấy vậy cô nàng liền chỉ vào đám đông nọ, ngạc nhiên thốt lên “Ôi, hình như, hình như bên kia xảy ra chuyện gì ấy”.

Tần Giao ngửi thấy trong không khí có thứ mùi gì đó hôi thối cực kỳ bất thường, bèn cau mày xoay người lại, nghe loáng thoáng tiếng người gào thét mấy câu “Có người trúng tà, có người trúng tà”. Đám đông lộn nhộn chật ních người, duy chỉ có ai đó là không còn đứng ở chỗ cũ nữa, rồi từ trong tốp người cách đó không xa mới vọng ra vài tiếng ngỡ ngàng và bàn tán.

“Ôi, ôi chao! Đây…… Đây là thần tiên sống ư…… Mọi người đều thấy đúng không, vừa nãy quyển sách kia, quyển sách kia tự dưng phát sáng kìa!!”

“Đúng, đúng thế…… Chuyện như này đúng là mới gặp lần đầu…… Quá…… Quá tài tình luôn…… Bọn tôi đều trông thấy…… Cái bóng đen sì bị giam trong sách có hình hài một đứa trẻ đầu to thật…… Chàng trai trẻ này rốt cuộc từ đâu đến vậy……”

“Ai biết đâu, nhưng nhìn vào cách ăn vận và tác phong thì cũng đủ biết đây là một vị đại tiên cao siêu rồi…… Mặc dù bị què chân, nhưng khắp mười dặm tám thôn này…… ông đã từng thấy ai bắt quỷ lợi hại như vậy chưa…… Ôi trời, tôi đoán chắc lai lịch phải ghê gớm lắm……”

Tiếng xì xào bằng phương ngôn của các đồng hương chậm rãi vọng ra từ giữa khu chợ tết, Tần Giao từ từ tiến tới gần đám đông, cũng ngờ ngợ đoán được người gây nên hoặc dẹp yên cuộc hỗn loạn này là ai.

Dù sao bất kể đặc điểm hay hành vi thì cũng sẽ chẳng có người thứ hai giống như vậy được. Y nhướn mày, thong dong tiến bước về phía đám đông đang chen chúc hóng hớt kia, kéo người trước mặt lại để hỏi thăm đôi câu.

Tần Giao vờ làm người qua đường đi dò hỏi một vòng, rồi qua lời kể của người khác, y mới biết trong một thoáng chốc ngắn ngủi mình rời đi mà khu chợ này đã xảy ra chuyện xôn xao gì.

“Ầy, là thế này, chắc bà bác kia đi đêm gặp quỷ nhưng không chịu đưa tiền cho quỷ nên bị quỷ nhớ mặt, âm thầm leo lên cổ. May mà có cậu trai què chân kia tốt bụng trừ tà cho bà ấy, dùng thần chú doạ đứa đồng tử ác độc đó chạy mất……”

“……”

“Mấy bữa nay cứ nghe nói xung quanh đoàn Xuyên kịch không được yên ổn cho lắm, chẳng những có mấy người tự dưng trúng tà mà còn có người nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống lúc nửa đêm. Giờ tất cả mọi người đều đang chờ để xem đồng tử kia hiện ra nguyên hình…… Cơ mà, vẫn phải cảm tạ long thần phù hộ, long thần phù hộ, cuối năm một người đang yên đang lành mà đột nhiên xảy ra chuyện như thế thì gia đình biết làm sao đây, tôi thấy chàng trai ấy nhất định là đại cứu tinh do long vương tốt bụng của chúng ta phái đến để cứu người……”

Nhìn đồng hương bản địa tỏ vẻ thành tâm cảm động, long vương đứng ở một bên, hờ hững nheo mắt chẳng hé răng, cũng lười bảo rằng không phải do mình phái tới đâu, mà là tên Lôi Phong sống nào đó rất chi thích lo chuyện bao đồng nên mới chủ động giúp đỡ mấy người này.

Tuy ngoài miệng thì ghét bỏ thế thôi chứ thật ra trong lòng Tần Long Quân vẫn hết sức thỏa mãn khi người ta đặt tên của mình và đối phương ở cạnh bên nhau, như thể bọn họ là một cặp trời sinh vậy.

Tần Giao dửng dưng khoanh tay, ngẩng lên nhìn lướt qua những người này, thật tình chẳng có tí hứng thú nào với việc bắt quỷ trừ tà và hành hiệp trượng nghĩa. Một giây sau, y tình cờ đối diện với tầm mắt của Tấn Tỏa Dương – người ở giữa đám đông chen chúc van xin, đang giúp đỡ bác gái hôn mê kia lên. Tiếp đó, y bèn nhoẻn miệng cười với chàng thanh niên tóc trắng, còn bắt chước người khác bày ra một biểu cảm vừa sùng bái vừa bội phục với hắn, nom rõ là thần kinh.

【(╭ ̄3 ̄)╭?】

Tấn Tỏa Dương: “……”

Biểu cảm này vừa không rõ ý tứ mà lại còn quai quái thế nào, cũng chẳng biết rốt cuộc y muốn biểu đạt cái gì nữa. Tấn Tỏa Dương giật giật khóe miệng, đứng đờ tại chỗ, nhăn mày bất đắc dĩ.

Mà cũng hết cách, vừa rồi tình huống cấp bách quá, hắn vội chạy tới ngay mà chẳng kịp báo cho Tần Giao một tiếng, vừa nhìn thấy đồng tử pháo trúc hiếm thấy nọ, hắn cũng lập tức quyết định dùng tính thư để giúp đỡ người phụ nữ trung niên kia, thế rồi cứ giúp tới tận giờ.

Tấn Tỏa Dương chìm vào im lặng, sau đó liền cúi đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy tạm thời vẫn chưa giải thích cặn kẽ cho y được, nên cũng dứt khoát dùng biểu cảm của mình để trả lời y.

【? _?】

Thấy thế, chẳng hiểu sao Tần Giao lại phì cười. Hai con người tự dưng lại chơi cái trò xàm xí này, nhưng hẳn đã biết đối phương nghĩ như thế nào rồi, cho nên cũng không giao lưu trao đổi gì với nhau qua đám đông nữa.

Mà kể ra thì, mang theo cuốn bách khoa toàn thư thực dụng này bên mình đúng là hữu ích, ít nhất với loại ma mới như hắn, có thể tự tích lũy một ít kinh nghiệm thực chiến bắt ma đuổi quỷ thì cũng là chuyện tốt.

Tấn tính sư gấp rút xử lý công việc tiếp theo, hắn túm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh toát của đứa đồng tử đang toan cướp đồ của mình, sau đó dựa theo những gì viết trên《Tính thư》để nghiêm khắc trừng phạt con quái vật nhỏ đang bị mình nhéo chặt hai tai.

“……Kít mèo! Kít mèo! Kít mèo dưới bếp lò! Mau để mạng của người phụ nữ này lại! Mau mau rời đi!”

“!!Đồ ngốc! Đồ ngốc!!”

Kể cũng lạ, vừa nghe thấy từ “Kít mèo”, đồng tử pháo trúc mặt mũi bặm trợn nọ liền hét lên một tiếng đau đớn, cuống cuồng hóa thành một cái bóng đen thùi lùi, bị Tấn Tỏa Dương đè lại ngay tắp lự.

Tấn Tỏa Dương nhân cơ hội túm đồng tử pháo trúc vừa gây rối này vào trong quyển tính thư tỏa hào quang, sau đó khép sách lại, chờ đến khi xác nhận động tĩnh giãy dụa kinh khủng bên trong tính thư đã hoàn toàn biến mất rồi, hắn vừa lặng lẽ nghĩ xem bài ca dao mà đồng tử pháo trúc hát rốt cuộc có ý nghĩa gì, vừa ngẩng đầu lên……

Bỗng hắn thấy cái tên Tần Giao chập mạch kia đang cùng các đồng hương bản địa hoan hô hứng khởi, còn vỗ tay bốp bốp bốp bốp cho hắn nữa.

Tấn Tỏa Dương: “……”

Cảnh tượng reo hò này khí thế náo nhiệt vô cùng, ai không biết còn tưởng chỗ này xảy ra chuyện gì cơ chứ. Lần đầu Tấn Tỏa Dương ra mắt mà đã được hưởng ứng nhiệt liệt thế này, làm hắn đỏ hết cả mặt lên, vội cúi thấp đầu xuống, sắc mặt bắt đầu trở nên phiền não.

Tần Giao biết nếu mình còn cố ý trêu hắn trước mặt mọi người như thế thì chắc hắn sẽ ngại chết mất, y cũng không muốn quấy rầy hắn tiếp tục xử lý đồng tử pháo trúc hại người, nên bèn cười lui về sau một bước, tỏ vẻ mình đã chơi đủ rồi. Đồng thời, y cũng ra dấu tay, ý bảo mình sẽ đi sang  bên cạnh chờ hắn, sau đó y tự động trở ra khỏi đám đông.

Tấn Tỏa Dương đang đỡ bác gái nhắm mắt hôn mê nọ, khom lưng bấm nhân trung cho bà ta. Thấy y đi thật rồi, bấy giờ hắn mới toan tiến lên một bước, kiểm tra tình trạng cơ thể của người phụ nữ trung niên này.

Tuy nhiên, rõ ràng đồng tử pháo trúc đã bị hắn đánh đuổi rồi, vậy mà người phụ nữ này vẫn túa mồ hôi lạnh, đau đớn nhắm nghiền hai mắt. Mãi đến khi người chung quanh và Tấn Tỏa Dương đều tỏ ra hoang mang, bà ta mới bất thình lình mở trừng mắt ra, vừa co quắp tay chân vừa nhìn người chung quanh, sợ hãi la lớn:

“Cứu mạng!!! Cứu mạng!!! Các người…… Các người là ai!!! Lão Trịnh nhà tôi đâu!! Con gà trống giết người ấy đâu!! Ai cứu tôi với!!! A a a!! Tôi không muốn chết!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.