Tính Sư

Chương 156: Miêu 9



“Ớ, ông anh, sao hôm nay anh lại ở đây, nào nào nào, làm điếu thuốc đi, dạo này làm ăn thế nào……”

Tại lễ mừng thọ tưng bừng náo nhiệt, đội kèn xô na đang đứng phía trên sân khấu, biểu diễn giai điệu truyền thống của bản địa.

Các khách mời đang ngồi dự tiệc bên dưới, thoải mái ăn uống no say, vải lụa màu đỏ sậm treo cao trên căn nhà cũ, bên dưới thì là bàn tiệc bày đầy những quả đào mừng thọ màu đỏ nhạt, hình ảnh ấy cứ có man mác một không khí kỳ lạ, âm u.

Phía sau lớp màn sân khâu kịch, con cả của ông cụ vừa tới gõ cửa đưa chút rượu và cơm canh đến cho thành viên đoàn kịch đang chuẩn bị ở trong phòng.

Sau khi anh ta gõ cửa vài lần, trong căn phòng che kín màn đen mới hé ra một khe hở nho nhỏ, một đôi mắt đỏ ngầu kề sát lên khe cửa, nhìn chòng chọc vào anh ta.

“Ơ, ủa, là, là Lão Thạch hả? Làm tôi hết cả hồn, sao tự dưng ông trốn sau cửa làm gì? Những người khác đâu rồi? Sao từ hồi sáng nay mọi người đến đây mà chưa từng thấy ai cả vậy? À mà, hôm nay đoàn kịch chuẩn bị tiết mục đến đâu rồi? Hôm nay có diễn được vở《Ông lão bán hương》chuẩn bị đặc biệt cho cha tôi không thế……”

“……”

Người con cả của chủ nhà ngập ngừng hỏi vọng vào trong, thoạt đầu đôi “mắt đỏ” phía sau cửa cứ im phăng phắc, khiến người ta thấy ngột ngạt khó tả, sau đó mới ghé vào cửa gật đầu qua quýt.

Thấy bóng người gù lưng, đầu chẳng còn mấy cọng tóc kia gật đầu bảo đảm với mình, người con trai cả cũng chẳng nghĩ nhiều, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu với lão, sau đó khẽ khàng đặt cơm canh và rượu xuống, nở nụ cười ôn hòa và tin tưởng, nói:

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có đoàn kịch ta đến biểu diễn thì tôi yên tâm về buổi lễ mừng thọ hôm nay rồi. Đặc biệt là ông đấy, ở địa phương ta có ai mà không biết bao năm qua ông là người diễn múa rối bóng giỏi nhất vùng chứ…… Đây là chút rau thịt và rượu gạo, ông với trưởng đoàn và mọi người cùng chia nhau ăn lót dạ nhé. Chờ đến tối bên ngoài chính thức khai tiệc, đoàn ta kết thúc biểu diễn rồi, tôi lại mời mọi người đi ra uống một chầu rượu ngon……”

Con cả của chủ nhà nói vậy là có vẻ yên tâm về “Lão Thạch” phía sau cửa, nói xong anh ta liền tươi cười đi về phía trước, tiếp tục chiêu đãi các khách mời địa phương đến dự lễ mừng thọ của cha mình hôm nay, giữa trưa mà bọn họ vẫn đang ồn ào đòi thêm rượu uống.

Cặp “mắt đỏ” kia thấy người bên ngoài từ từ bước đi khuất khỏi tầm mắt mình rồi, bấy giờ lão mới gật giật cặp mắt xấu xí dữ tợn và hàm răng ố vàng ẩn giấu dưới lớp mặt nạ tô màu đỏ sẫm. Ngồi trên xà nhà phía sau lão là một ả đàn bà mặt báo có đôi mắt mèo màu nâu, hai gò má và sau lưng mọc chi chít lông chim, tai đeo một cặp khuyên bạc Miêu tộc khắc đầy đồ đằng. Lão nghe thấy ả ta cười bảo với mình rằng:

“Ôi chao, tiếc thật đấy, đầu của vị trưởng đoàn xui xẻo kia đã bị kẻ nào đó chặt đứt băm vằn ra rồi, đâu còn mạng để mà xơi được chỗ rượu thịt này nữa…… Ta bảo này, ngươi hà tất phải ở lại chốn nhân gian nhàm chán tẻ nhạt này, chi bằng nghe theo lệnh của hải chủ nhà ta, đi đến biển La Sát của bọn ta đi. Xưa nay bọn ta chẳng bao giờ ăn cái thứ cơm nước tồi tàn mà đến cả chó lợn cũng chẳng thèm đụng này. Sơn hào hải vị, mỹ nữ tài bảo ở biển La Sát có đủ cho ngươi hưởng dụng cả đời không hết……”

“……”

“Ồ, sao chẳng nói gì, đừng bảo ngươi vẫn còn đang loạn trí, suốt ngày nghĩ đến chuyện báo thù cho vợ ngươi nhé? Ngươi thật sự muốn giết “con gà cuối cùng” kia đến vậy sao? Nhưng ngươi hãy nhìn lại xem mình đã làm lỡ dở bao nhiêu thời gian vì thằng nhóc phàm nhân đang trốn chui trốn nhủi ở chỗ này? Những ngày qua Xích Thủy long vương của bản địa vẫn luôn phái người đi lùng sục khắp nơi hòng bắt được ngươi đấy, nếu thật sự để y phát hiện ra mối liên hệ giữa ngươi và La Sát hải thị bọn ta rồi tìm đến đây, thì ta nghĩ thanh long thần quân kia ắt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu……”

Lời lẽ của Miêu nữ vừa chướng tai vừa trào phúng, như thể đang cố ý chọc tức lão, cũng khiến Công Kê Lang lập tức nhớ lại chuyện trên núi tối hôm ấy, lão bị thanh long với long khí cường thịnh bất ngờ phát hiện ra đầu mối rồi cướp người đi mất. Lão vừa phát ra tiếng thở hồng hộc từ trong cổ họng, vừa xoa nắn xương ngón tay đang nổi hằn gân xanh vì hận thù.

Miêu nữ mặt báo này cố ý đến đây tìm lão, còn dẫn dắt lão tới chủ đề này, dường như ả cũng đã nhận ra lão quái vật này đang bị Long Quân dùng mọi cách kìm hãm nên buộc phải thu tay, ả ta sờ môi nở nụ cười, chớp mắt nói có vẻ tò mò:

“Cơ mà…… Hồi còn ở biển La Sát ta đã nghe nói, vị Long Quân từ ác giao phi thăng hóa rồng này là kẻ chẳng hề dễ chọc. Thuở còn ở Túy Giới, tính sơ sơ số yêu tà từng chết bởi tay y đã phải hơn trăm hơn ngàn. Mấy năm nay mặc dù y vẫn luôn ở bản địa bận rộn tu sửa đường sông, ban mưa, làm việc thiện, thoạt nhìn có vẻ không thích lo chuyện bao đồng, nhưng cái danh hung thần lẫy lừng ngày xưa thì vẫn còn đó……”

“……”

“Ta còn nghe nói…… Y sở hữu một gương mặt đẹp đẽ tà khí, cực kỳ hấp dẫn. Có điều bình thường y chẳng kiêng chay mặn, không những vui giận thất thường mà có mấy sở thích quái gở của long tộc, lúc hành sự trên giường thì càng hung ác phóng túng, thích nhất là dằn vặt hành hạ trai gái xinh đẹp ngây thơ, không hiểu dục tình. Chao ôi, đúng là nghĩ thôi cũng làm người ta đỏ hết cả mặt, muốn gặp cho bằng được……”

Lời nói của ả đàn bà Miêu gia với tư thái lả lướt kia cũng chẳng khiến cặp “mắt đỏ” kề sát cánh cửa có quá nhiều phản ứng, thực tế thì trong lúc ả ta mải dặt dẹo tự biên tự diễn, Công Kê Lang “mắt đỏ” hoàn toàn chẳng hiểu ả đang nói cái gì cả, từ đầu chí cuối lão vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với ả.

Thấy hôm nay lão quái vật xấu xí ngu ngốc này dám không nể mặt mình, báo nữ tức tối sa sầm mặt, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng chẳng thèm chấp nhặt với lão già ngu si này làm gì. Ả chán chường bĩu môi, thay đổi tư thế, nhẹ nhàng nằm nhoài lên xà nhà, ngửa đầu ngáp một cái rồi nhếch đôi môi đỏ, cười bảo rằng:

“Được rồi, đúng là sợ ngươi luôn đấy lão già…… Hôm nay ta phụng lệnh hải chủ mới nhậm chức của bọn ta để tới hỏi thăm tình hình của ngươi dạo gần đây, ngươi không thể đáp lại ta một cách đàng hoàng được sao…… Hơn nữa, bao năm qua nếu không có hải chủ nhà ta tốt bụng giúp đỡ thì ngươi nghĩ với chút bản lĩnh quèn ấy, ngươi thật sự có thể báo thù rửa hận cho vợ mình được chắc…… Sao không ngẫm kỹ lại đi, năm xưa ngươi và vợ ngươi bị lũ thôn dân ác độc truy đuổi lên núi, chính lão hải chủ – cha của tân hải chủ đã hạ lệnh cho người Miêu bọn ta tới nhân gian để giúp ngươi giết sạch thôn làng, còn cho ngươi công việc ép mỡ trẻ con già cho hải chủ, nhờ thế ngươi mới có thể nuôi sống vợ con ngươi……”

“……”

“Về sau vợ con ngươi xui xẻo bị ăn thịt bởi lũ người phàm nhân xông tới Đông Sơn vào đêm trăng đỏ, cũng chính biển La Sát đã hảo tâm thu nhận ngươi, bỏ nhiều công sức ra để giúp ngươi tìm được vị trí đứa con của kẻ thù, còn bắt được hắn đến chỗ của chúng ta…… Bao nhiêu ơn sâu nghĩa nặng như thế, chẳng lẽ không đáng để ngươi cảm kích biển La Sát bọn ta hay sao? Ngươi đừng quên, cái mạng già của ngươi vẫn đang nằm trong tay hải chủ, nếu có một ngày…… ngươi dám phản bội biển La Sát và hải chủ, vậy thì hẳn ngươi cũng rõ hải chủ sẽ bắt ngươi trả giá thế nào nhỉ, Công Kê Lang?”

Hiển nhiên Công Kê Lang cũng tự hiểu rõ lời này, gương mặt giấu đằng sau lớp mặt nạ gà trống dày cộp hơi cứng lại, song lão vẫn không hé răng.

Lần này báo nữ tới tìm lão, rõ ràng là đang ấp ủ mưu đồ hiểm ích. Nhân cơ hội này, ả cũng chuẩn bị nói luôn những gì hải chủ đã bàn giao trước khi mình tới đây. Ả dừng lại một thoáng rồi nói tiếp:

“Ngươi và ta đều hiểu, tại chốn này – nơi giao giới giữa Đông Sơn, Túy Giới và biển – rốt cuộc đang che giấu bí mật gì, đây chính là kho báu mà ngàn năm qua ai ai cũng khao khát, kẻ nào có thể tìm ra được bí mật đằng sau mặt trăng đỏ thì sẽ có thể trở thành người thống trị hết thảy yêu ma, phàm nhân, thậm chí là thần linh trên thế gian này…… Nghe nói xưa kia con Niên thú trốn thoát từ Cửa của lão gia tiên chỉ trộm được một cặp bản sao chép của món bảo vật kia thôi, thế mà cũng đủ sức làm mưa làm gió ở Túy Giới suốt ngàn năm, mãi đến hơn hai mươi năm trước nó mới bị thế lực ở Túy Giới tiêu diệt hoàn toàn. Hiện giờ món bảo vật chân chính lại lần nữa xuất hiện ở Đông Sơn, ngươi nghĩ biển La Sát sẽ bỏ qua cơ hội tìm kiếm nó sao?”

“……”

“Lão già, tân hải chủ của bọn ta nói, thành hay bại đều là chuyện chỉ trong một tối mà thôi, xưa nay việc thiện ác trên đời này là do kẻ chiến thắng viết nên, ngươi và ta đều hiểu rất rõ đạo lý này. Trước đây tộc cá tử tôn đáng chết ấy cũng vì khăng khăng ngáng chân bọn ta, còn cố ý che giấu vị trí thật sự của “Niên”, cho nên mới rơi vào cảnh toàn tộc diệt vong, ngay cả tộc trưởng Dương Cơ cũng phải gả cho lão hải chủ, lẽ nào ngươi còn không rõ nếu đắc tội biển La Sát thì sẽ nhận kết cục gì ư?”

Ánh mắt của La Sát hải nữ như nhúng trong lớp độc tím thẫm, buông lời dọa dẫm xong, ả còn giương bộ nanh màu vàng của mình ra. Lời này rốt cuộc cũng khiến Công Kê Lang ngồi thộn nãy giờ sinh ra phản ứng, hồi lâu sau, lão già giấu mặt phía sau lớp mặt nạ gà trống đỏ thẫm mới khe khẽ run rẩy, khó nhọc phát ra một âm thanh khàn khàn.

La Sát hải nữ ngồi vắt vẻo trên xà nhà, ngoảnh đầu ra phía ngoài ngửi mùi con người hãy còn tươi mới. Thấy lão già khùng điên này cuối cùng cũng chịu cho mình một câu trả lời chính diện, ả ta liền hài lòng cười lớn, chỉ ngón tay đỏ chót về phía những cái bóng da người bị trói bằng dây, treo lên hai bên xà nhà. Những cái bóng ấy còn mới tinh, bôi hồng tô trắng, chúng đang run lẩy bẩy, hiển nhiên đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai kẻ này. La Sát hải nữ nói:

“Ta biết ngươi đã quen dùng bảy tấm da người của kẻ thù rồi, mấy bộ da mới lột này chắc sẽ gượng tay lắm, mà mấy bộ cũ lại được nấu bằng mỡ trẻ con già thượng hạng, thứ quý giá như thế đương nhiên ngươi cũng chẳng nỡ vứt đi. Nhưng lúc trước bị lũ hồ đồ không sợ chết ấy giở trò, bảy cái bóng kia đã nhân cơ hội cắt đứt dây, bỏ chạy mất rồi. Mấy ngày qua ngươi vẫn chưa tìm được bọn chúng, cho nên ta mới phụng lệnh hải chủ để tốt bụng cung cấp cho ngươi một chút manh mối……”

“……”

“Trạm xá số 2 huyện Đông Sơn, hai gian phòng bệnh trái phải trên tầng ba,《Trai tráng về quê》và《Vợ chồng xem đèn》hiện đang nằm ở đó.《Ba đứa cháu chúc thọ》thì ở phía Đông thị trấn, tính ra cũng không cách xa chỗ ngươi.《Ông lão bán hương》thì giờ đang bám trên người ông lão nằm trong căn phòng đằng sau. Tuy nhiên, có một tin xấu, “con gà cuối cùng” mà lúc trước ngươi không tài nào bắt được đã sắp lần theo manh mối tìm tới đây rồi……”

“……”

“Thằng nhóc này thông minh ra phết, ta nhớ hình như tên của hắn là…… Tấn Tỏa Dương gì đó thì phải. Ta lấy làm ngạc nhiên đấy, lần này sẽ là ngươi tóm được hắn hay là hắn tóm được ngươi đây hả, Công, Kê, Lang?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.