Tính Sư

Chương 186: Tần – 4



Không một ai ngờ tới sự xuất hiện của Trương Trường Thanh tối nay, sau khi cu cậu ngất xỉu lần nữa khiến A Hương sợ tái mặt, lại bận tới bận lui mất một hồi, thì mãi đến sau nửa đêm sự việc này mới coi như triệt để hạ màn.

Từ lúc thấy cậu xuất hiện, Tần Giao đã ngờ ngợ nhận ra có lẽ đứa cháu trai chó con của mình – thằng nhóc vừa tự dưng biến mất tăm một thời gian – đã gặp phải biến cố lớn gì đó mà người khác không biết rồi.

Lúc nghe rõ thằng oắt này đang la làng cái gì, mặt Tần Giao tức khắc chùng xuống. Nhưng vì thằng nhóc phản ứng quá ngứa đòn, sau đó lại ngất quá đúng lúc, cho nên cuối cùng y vẫn bận tâm xung quanh còn có người khác, không làm ra hành động tàn bạo quá khích với ranh con này kẻo truyền ra ngoài lại làm ảnh hưởng danh dự của mình.

Đối lập với đôi vợ chồng son vừa gặp lại sau nhiều ngày xa cách, Tần Giao ở đây đâm ra hơi thừa thãi. May mà tiếng la của thằng nhóc Trương Trường Thanh trước khi hôn mê cũng không quá vang dội, hơn nữa từ đầu chí cuối A Hương chỉ lo chăm sóc vết thương cho phu quân tương lai, nên y đỡ mất công giải thích là tại sao mình lại quen biết với nhóc con này.

Tần Giao kiềm chế cơn giận, chuẩn bị giúp A Hương xách thằng chó chết tự dưng chui ra này quay trở về, tiếp đó hỏi rõ ràng tình huống tối nay. Ai ngờ, búp bê bùn và trâu xanh thấy Trương Trường Thanh mãi không về, thế là cũng lần theo tiếng động ồn ào lúc trước để tìm tới đây.

Lúc mà bốn mắt nhìn nhau, búp bê bùn ngơ ngơ ngác ngác, không ngờ sẽ gặp Tần Giao ở chỗ này.

Tần Giao nghi hoặc nhìn về phía chiếc xe trâu bên cạnh, phát hiện trong số những người đồng hành kỳ quặc này, tự dưng lại lòi thêm một kẻ…… có gương mặt khiến y quen đến không thể quen hơn.

Chỉ cần nhìn phản ứng vừa mừng vừa sợ của A Hương thôi là cũng đủ biết, khuôn mặt của thanh niên gần ngay trong gang tấc này rốt cuộc giống người kia đến cỡ nào.

“Ố! Tấn, Tấn tính sư! Thì ra hôm nay anh…… anh ở đây hả…… Mà sao anh lại đi cùng Trường Thanh? Lẽ nào chính anh đã cứu Trường Thanh ư? Nè nè, Tần Giao, chú mau nhìn đi, đây chẳng phải là Tấn tính sư mà chú sáng nhớ chiều mong hay ——”

A Hương còn chưa nói hết câu đã bị Tần Giao cúi đầu nguýt cho một cái, cô đờ mặt ra, hoang mang nói “Ủa sao vậy”, rồi sau đó liền nhíu mày thắc mắc, như thể phát hiện ra gì đó.

Lúc trước Trần Gia Tường bị Trương Trường Thanh và búp bê bùn trói gô vào xe trâu, gã ngẩng phắt đầu lên, nhận ra có thể lũ yêu quái này đã gặp được đồng bọn. Gã vừa sợ hãi vừa chán ghét, chẳng buồn nhìn bọn họ mà trực tiếp kêu gào la ó, ôm đầu lăn xuống xe trâu, bắt đầu phun lời lẽ bẩn thỉu để nguyền rủa Tấn Tỏa Dương, mặc kệ sự can ngăn của búp bê bùn, sau đó còn lăn qua lộn lại dưới đất, khóc lóc như một tên vô lại.

“Chúng mày đừng tới đây! Chúng mày đừng tới đây! Tấn…… Tấn Tỏa Dương…… Thằng con hoang này……. Thằng yêu quái……. Tao nhất định phải giết mày…….. Tao biết ngay phen này mày muốn trả thù tao mà, tao rơi vào tay mày nên mày muốn hạ nhục tao chứ gì…… A…… Ha ha…… Mày đừng có hòng!! Cứ chờ đó mà xem!! Chờ bao giờ trở về rồi, tao nhất định sẽ bảo ông đuổi mày ra khỏi nhà mãi mãi…… cả đời không quay về Trần gia được! Toàn bộ Trần gia đều là của tao, không thể thuộc về mày được…… vĩnh viễn không thể…… Mày mau để tao về…… Mau để tao về…… Tao nhất định phải giết mày Tấn Tỏa Dương!!”

Tiếng bò rống thảm thiết ấy phát ra từ miệng của một kẻ hao hao Tấn Tỏa Dương, sự chênh lệch to lớn quá đỗi khiến cả những người chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì như Mẫu Nhung và A Hương cũng phải trợn mắt ngoác mồm, không thốt lên nổi lời nào.

Từ hồi mới nhìn là Tần Giao đã nhận ra vấn đề rồi, ánh mắt y lóe lên sắc xám lạnh lẽo, so với những người khác thì có vẻ y cũng chẳng thèm quan tâm kẻ đang khoác tấm da mặt giả giống hệt Tấn Tỏa Dương là ai.

Ngược lại, giờ phút này sự chú ý của y càng dồn vào mấy chữ mấu chốt mà kẻ này vừa thốt ra, khiến y cực kỳ lưu tâm.

Mặc dù trước khi tới đây, Tần Giao cũng chưa biết rõ điều gì, song khi nghe một số tin tức từ trong tiếng quỷ kêu vừa rồi, tất nhiên y đã đoán được kẻ này có thân phận gì, quan hệ như thế nào với người kia.

Từ đầu chí cuối Tần Giao không nói một lời nào, nhớ lại đêm trước cái việc mà người nào đó cố ý che giấu y qua quỷ truyền thanh có lẽ chính là việc này, mặt y cũng hơi lạnh đi.

Bên cạnh lý do tại sao Trương Trường Thanh lại ở thôn Khổng Lồ, tại sao lại đi cùng bọn họ, người kia hiện đang ở đâu, thì hiển nhiên y còn có chuyện mình quan tâm hơn.

Mà rất rõ ràng, người có thể giải đáp những vấn đề này thay cho Tần Giao cũng chỉ có búp bê bùn mà thôi. Nó vừa lần mò theo động tĩnh đi từ trong đầu bên kia cánh rừng tới đây, thấy sắc mặt y không vui, nó đâm ra hơi căng thăng sợ hãi.

Bình thường tính cách cô nàng A Hương hơi ngốc ngếch nhưng sau khi bị Tần Giao – người chung sống với cô nhiều ngày nay – hờ hững liếc một cái, cô liền ngẩn ra một thoáng rồi mau chóng hiểu được ý của y, đó chính là không muốn bất cứ ai quấy rầy cuộc đối thoại tiếp sau đây giữa y và búp bê bùn.

“Khụ, ờm…… Tần, Tần Giao à, hay chú cứ tâm sự riêng với búp bê bùn trước đi nhé, vừa rồi đầu Trương, Trương Trường Thanh…… bị trúng gậy đau điếng, không biết có nghiêm trọng không nữa, tôi với Nhung và cả…… mấy người không liên quan sẽ đi sang chỗ khác, không quấy rầy cả hai nữa. Nhưng, nhưng nói chuyện xong thì chú cũng mau qua đó nhé, vết thương trên vai chú vẫn chưa khỏi hẳn mà, tuyệt đối không được lén dùng nước chùi rửa đấy, dù khó chịu thì cũng không được rửa bằng nước đâu nha……”

Hiếm khi A Hướng mới thông minh được một lần, kiếm cớ cho mình xong, cô lại lo lắng dặn dò y vài câu rồi bèn dẫn theo phu quân chó của mình – cái tên mà cô nàng vừa tới gần đã bị dọa xỉu mất – đi sang chỗ khác tị nạn.

Sau khi xác nhận tất cả những người không liên quan đã rời đi hết, Tần Giao quay lại, nhìn về phía búp bê bùn hoang mang ngơ ngác, thấy nó đang ngước ánh mắt vô tội về phía mình, tỏ vẻ tha thiết trông mong. Phần vảy trên vai và sau lưng y đang bị thương, vì rời xa nguồn nước thích hợp đã lâu nên cũng bắt đầu trở nên khó chịu, Tần Giao lẳng lặng cúi người xuống, cố gắng duy trì sự điềm đạm nhất đời mình, híp mắt hỏi nó rằng:

“Búp bê bùn, thành thật nói cho ta biết, thôn Khổng Lồ đang xảy ra chuyện gì?”

Lúc hỏi câu này, giọng điệu Tần Giao đã dịu xuống không ít, y đè nén những cảm xúc dữ dội vì vô tình biết được chuyện nào đó, khiến sắc mặt mình không còn lạnh lùng đáng sợ nữa.

Búp bê bùn hoàn toàn chẳng hiểu sao đang yên đang lành mà cha Dương Hoa lại biểu hiện lạ lùng như vậy, nó quả thực hơi giật mình vì trạng thái khắc hẳn ngày thường của y, song rốt cuộc trong lòng vẫn xem y là người phe mình, nên nó vẫn cẩn thận đi lướt qua nhóm A Hương, lén lút kéo Tần Giao qua một bên.

Tiếp đó, nó sốt sắng thực hiện một màn khua chân múa tay loạn xị khiến cả hai đều khó hiểu, nhằm chuyển lời Tấn Tỏa Dương đã dặn trước đó cho Tần Giao – người hiếm hoi mà nó y tin tưởng ngoài tính sư.

Trước đấy Tần Giao cũng đã đoán được tình huống ở thôn Khổng Lồ có lẽ không đơn giản như mình và Tấn Tỏa Dương nghe từ nhóm Phạm Thanh Chiêm.

Búp bê bún vất vả diễn đạt lại chuyện xảy ra mấy ngày qua cho y nghe, Tần Giao cúi đầu, thi thoảng liếc búp bê bùn một cái, nghe xong bèn lấy làm lạ.

“Ờm, ý ngươi là, kẻ vừa rồi đi cùng các ngươi…… thật ra là người thân của Tấn Tỏa Dương…… ở một dòng thời gian khác? Đám phàm nhân bị nhốt ở thôn Khổng Lồ đều bị nước đen từ một dòng thời gian khác cuốn đến đây? Mà Cẩu Lang…… thì quen biết với các ngươi lúc ở thôn Khổng Lồ? Lần này cậu ta cũng đi theo giúp các ngươi? Tấn Tỏa Dương nói cậu ta mắc một loại bệnh tên là bệnh trẻ? Cho nên hiện tại chỉ có tư duy và hình hài của một đứa trẻ…… không biến về người lớn được?”

Dạo trước Tần Giao còn không thể giao lưu hẳn hoi với búp bê được, song lần này dựa vào nửa đoán ý nửa phán bừa, thế mà y cũng hiểu được đại khái ý tứ của mấy câu lung tung nó nói.

Búp bê bùn vốn còn lo cha Dương Hoa không hiểu mình đang khua khoắng múa may cái gì, vậy mà y lại hiểu rõ được, nó tất nhiên vui vẻ hết sức. Nó vội gật đầu lia lịa, lại khó nén nổi tức giận và âu lo, tiếp tục khua chân múa tay nhiệt tình với Tần Giao.

【Đúng…… Đúng rồi ạ! Đúng rồi! Cha Dương Hoa, vừa rồi ý của búp bê bùn…… đúng là thế đấy! Tính sư nói sắp tới đây thôn Khổng Lồ có lẽ sẽ không được an toàn……. nên mới bảo búp bê bùn và Cẩu Lang nấp ở ngoài thôn, trước tiên quan sát tình huống, như vậy đến lúc phát sinh nguy hiểm gì thì có thể chạy thoát kịp thời……】

Búp bê bùn bất đắc dĩ giải thích xong, Tần Giao lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng cũng nắm rõ đại khái tình hình của Tấn Tỏa Dương ở thôn Khổng Lồ mấy hôm nay.

Trong lòng Tần Giao cũng rất quan tâm tới những việc sắp tới đây, nghĩ tới “căn bệnh trẻ” kỳ quái mà Trương Trường Thanh mắc phải cùng với việc búp bê bùn nói thôn Khổng Lồ sắp tao ngộ nguy hiểm, y gạt đi những cảm xúc dư thừa trên gương mặt mình, nhíu mày hỏi tiếp:

“……Vậy theo như người nói, nguy hiểm sắp tới ở thôn Khổng Lồ thực ra là đang chỉ cuộc đối thoại giữa Công Tôn Thọ và Dương Cơ mà Tấn Tỏa Dương đã nghe thấy và chứng kiến trong mơ? Cậu ấy lại mơ tới chuyện ở biển La Sát thật sao?”

【Vâng, vâng ạ, chính xác trăm phần trăm, đối với chuyện kiểu này thì tính sư sẽ không nói dối đâu, chính là tên La Sát hải chủ gì gì đó với Dương Cơ gì gì đó…… Cơ mà…… Cha Dương Hoa ơi, tuy tính sư không cho tôi bép xép lung tung với ngài, nhưng hai ngày nay có một số việc xảy ra…… tôi vẫn muốn lén nói cho ngài biết. Mấy người khổng lồ đó đúng là quá đáng, rõ ràng tính sư có lòng tốt, không chỉ giúp bọn họ vá trời mà còn chưa từng cầu xin họ điều gì……】

“……”

【Thế mà chẳng hiểu sao ông lão khổng lồ kia cứ nhắm vào tính sư, cố ý vu oan cho tính sư, nói rằng chúng tôi là đồ lừa đảo trộm cắp…… Nhưng, nhưng trong thôn của họ ngoại trừ mấy con bò già ấy thì cũng có gì để mà trộm đâu…… Cũng đâu thể đi trộm mấy “cái bóng” mọc ở trong hang núi, mà nghe nói người chết ăn vào…… là sẽ nhớ lại chuyện cũ chứ? Chúng tôi đâu phải bọn người La Sát…… Lấy thứ đó thì có tác dụng gì đâu…… Ngài thấy có đúng không?】

“……”Cái bóng”……. mà ăn vào là có thể khiến người chết nhớ lại chuyện cũ trước đây?”

Có vẻ trước đó Tần Giao không ngờ búp bê bùn sẽ vô tình thốt ra câu này, cho nên khi thấy nó khua chân múa tay nhắc tới từ quen thuộc kia, y liền bày vẻ mặt kỳ quái, lặp lại một lần nữa.

Đầu óc búp bê bùn xưa nay vẫn luôn tương đối đơn giản, nó không nhận ra tâm tình phức tạp lạ thường lóe lên trên gương mặt Tần Giao, vẫn gật đầu rồi ngô nghê nói tiếp:

【Dạ phải, trước đây những người khổng lồ trong thôn từng kể cho chúng tôi…… Sau đó tính sư cũng bảo…… Thứ mà lũ người La Sát muốn tìm kiếm hẳn chính là những “cái bóng” màu đen, mọc lít nhít trong hang động đó……】

“……”

【Hơn nữa…… Bản thân những người khổng lồ cũng từng kể là các cụ già nói cái bóng có tác dụng rất thần kỳ, nhưng không rõ…… là có thật vậy hay không…… Cho nên…… hiện giờ tính sư mới nghĩ ra cách đó để ở lại thôn Khổng Lồ hòng tìm kiếm chân tướng…… Dù sao chúng tôi cũng không trở vào từ đầu này được, bởi vì tính sư nói, một khi đã rời thôn Khổng Lồ, nếu không có người địa phương dẫn đường thì không thể tìm ra con đường quay về……】

Nói vòng nói vo một hồi, về cơ bản Tần Giao đã hiểu được tình huống hiện tại ở thôn Khổng Lồ.

Căn cứ theo lời giải thích của búp bê bùn, sự tình có vẻ đúng như Tấn Tỏa Dương suy đoán trước đó, lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên đang che giấu manh mối quan trọng liên quan đến người La Sát và Ngưỡng A Toa, do vậy mới tìm trăm phương ngàn kế đuổi cổ toàn bộ người ngoài không liên quan đến thôn, bao gồm cả Tấn Tỏa Dương.

Bất kể là Trương Trường Thanh bỗng nhiên mắc bệnh già, hay người La Sát cũng rơi vào cảnh trở thành nô lệ của Ngưỡng A Toa, tất cả họ đều từng đi tới nơi này tìm kiếm thứ gọi là “cái bóng” kia tại một khoảng thời gian đặc biệt nào đó.

Tần Giao mơ hồ nhớ tới gì đó, xuyên thấu qua cặp đồng tử yêu dị đang dần dần co lại dưới ánh trăng đỏ, y dõi nhìn thôn Khổng Lồ, nơi vừa thần bí khó lường vừa bài xích ngoại giới. Y nhấc bàn tay trái đeo vòng bạc lên, vuốt ve vành tai và phần gáy đang ngứa ngáy ửng đỏ, sau đó bèn nheo mắt, cất giọng khàn khàn hỏi nó một đề tài chẳng hề liên quan gì đến chuyện này.

“……Búp bê bùn, đám mây đen mà lúc trước Tấn Tỏa Dương tạo ra…… vẫn còn ở trong thôn đúng không?”

Búp bê bùn đang rầu rĩ chống cằm ngồi dưới đất, nghe Tần Giao hỏi vậy, nó lấy làm khó hiểu, nhóc tượng đất nhớ lại lúc trước khi rời thôn, bất đắc dĩ gật đầu đáp:

【……Đúng vậy đúng vậy, đám mây đen đó phải dùng bếp lò nung mãi mới ra được, tính sư định sẽ sử dụng nó để vá lại bầu trời…… Hiện nó vẫn đang ở thôn Khổng Lồ…… Nhưng, nhưng cũng vô ích thôi…… Cha Dương Hoa ơi, dù cho bây giờ nó vẫn còn ở đó thì nó cũng chẳng thể lén chạy ra ngoài để giúp chúng ta được…… Mây đen không đời nào chịu nghe theo phàm nhân, càng không có chuyện nó giúp chúng ta đi tìm tính sư, trừ phi…… trừ phi kẻ ra lệnh cho nó là một con…… là một con……】

“Một con gì?”

【Một…… Một con rồng! Một con rồng lớn! Một con rồng bất kể hình dạng thế nào cũng được, nhưng toàn thân nhất định phải sáng lấp lánh, còn có thể bay lên trời điều khiển mây đen rải mưa! Một con rồng lớn thật lớn…… Cha Dương Hoa à! Nhưng tình huống bây giờ thế này, chúng ta, chúng ta đâu thể tìm được nó chứ……】

Nói tới đây, búp bê bùn cũng trở nên buồn bực vì đáp án “Hoàn toàn không thể” này, nó ôm đầu ngồi xổm xuống, rồi bất chợt cảm giác có mấy giọt mưa li ti phả xuống cái đầu nho nhỏ của mình.

Những hạt mưa ấy rơi lấm tấm, còn có thể phát ra ánh sáng, tạo nên xúc cảm chẳng mấy rõ ràng, từng giọt từng giọt liên tiếp rơi xuống từ một nơi rất gần trên đầu, cứ như thể chỉ có một đám mây đen nhỏ tí có linh tính đang dừng trên đỉnh đầu của nó vậy.

Búp bê bùn lẩm bẩm thắc mắc “Sao đang dưng mà trời lại mưa thế này”, tiếp sau đó, nó thộn mặt ngước nhìn lên trời……

—— Giữa cơn mưa lất phất phả xuống lòng bàn tay, nó bất ngờ đối diện với một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, đẹp đến mức không giống phàm nhân tầm thường mà tựa như thể thần linh trên núi, trên trán y mọc ra sừng rồng và vảy rồng kỳ dị lộng lẫy, cùng với…… cặp mắt hẹp dài màu xám, hờ hững chẳng chứa đựng quá nhiều cảm xúc, song lại thần bí khiến lòng người ta xuyến xao.

“……Có vẻ chúng ta đã trùng hợp tìm được con rồng mà ngươi nói rồi nhỉ, búp bê bùn?”

……

《Tính thư》viết, rồng giỏi bắt mây, câu người thời Đường thường nói.

Mỗi khi cơn mưa hoàng hôn tạnh, Thái Hồ long vương sẽ nấp sau sương chiều để chờ đợi, đợi đến khi mây xuất hiện thì sẽ bắt lại để sau này rải mưa cho mình. Cũng bởi vậy mà mây sợ rồng, rồng cũng bắt mây, từ đó tạo thành một lời truyền thuyết.

—— 《Tính thư • Thiên về Tần thị》

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.