Tính Sư

Chương 24: Hoàng – 4



“Anh để quần áo ở bên ngoài nhé, em tắm xong chưa, Tấn Hành?”

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ khẽ khàng, Tấn Hành ngồi ngẩn ngơ trên bệ bồn cầu bấy giờ mới hoàn hồn lại.

Ý thức được là Tần Giao đang nói chuyện với mình, hắn lặng người một hồi rồi mới cố đáp một câu thật bình tĩnh, ừ, em sắp xong rồi.

Nhận được câu trả lời của hắn, Tần Giao cũng lặng lẽ đi ra.

Thế nhưng nếu dời tầm mắt dõi vào trong phòng tắm một lần nữa thì có thể dễ dàng nhận ra rằng, tuy vừa mới bảo là sắp xong ngay, nhưng giờ đây trên gương mặt tái nhợt bẩm sinh của Tấn đại thiếu lại nhuốm một màu ửng hồng khó diễn tả.

Mà đặc biệt là, màu hồng này dường như còn có khả năng lây lan.

Bởi vì liếc mắt một cái là thấy, không chỉ gì má mà cả tai, trán thậm chí là gáy của Tấn Hành đều chứng tỏ hắn đã hoàn toàn rối loạn trận tuyến vì một nụ hôn bâng quơ đến từ người sống chung kiêm vợ tương lai của mình.

Cho nên từ năm mươi mấy phút trước hắn phải lấy cớ muốn tắm trước thì mới có thể trốn một mình trong nhà tắm, cố ép bản thân điều chỉnh lại tâm trạng lúng túng lúc này.

“Cái thằng Tấn Hành quái thai kia trông y như con thỏ ngu ngốc thỏ ấy nhỉ, tóc thì trắng, mắt thì đỏ, cứ đứng đực ra đằng đó, mày mà chọc vào đuôi nó là tai, cổ rồi cả tay nó đều đỏ hết cả lên, nhìn có ngu không cơ chứ há há há……”

Những lời đàm tiếu giễu cợt từ thời đi học bỗng nhiên văng vẳng bên tai.

Mặc dù từ khi trưởng thành, hắn đã quen với việc dùng lớp vỏ bọc lạnh lùng trầm lặng để che giấu nội tâm dễ dàng kích động khiến người ta cười chê, ấy thế nhưng vừa nãy hắn vẫn suýt chút nữa lộ ra sơ sót ở trước mặt Tần Giao, điều này khiến cho Tấn Hành cảm thấy có chút phiền muộn từ tận đáy lòng.

Rồi lại nghĩ, sau này hai người sẽ sống chung lâu dài dưới cùng một mái nhà, tiếp xúc tứ chi hay thậm chí nhiều hành động thân mật giữa vợ chồng với nhau là không thể tránh khỏi, trong trái tim vừa truyền thống thủ cựu vừa bảo thủ ngây thơ của Tấn đại thiếu bất chợt dâng lên một cảm giác nôn nóng và……. không tự nhiên, chẳng biết phải hình dung ra sao nữa.

Thời điểm không thích hợp, mớ hoa tươi qua loa vội vàng và nụ hôn chẳng rõ ý nghĩa của Tần Giao.

Hết thảy những việc xảy ra tối hôm nay đều vượt khỏi dự tính của hắn một cách nghiêm trọng. Kế hoạch mà hắn vất vả lập ra, dự tính chung sống từng bước từng bước sao cho đúng lẽ thường, tất cả đều triệt để hỗn loạn hết cả rồi. Chỉ nghĩ đến việc lát nữa mình phải làm sao ra ngoài một cách tự nhiên, nói chuyện bình thường với Tần Giao và vượt qua đêm dài đằng đẵng này, nội tâm Tấn Hành liền bắt đầu nôn nao và hoang mang quá đỗi.

【 Lão Liêu 】:

Ê ê, có đó không? Giờ cậu đang ở đâu thế Tấn Hành?

【 Tấn Hành 】:

Ở nhà, sao vậy?

【 Lão Liêu 】:

À, đang ở nhà mới hả? Không có gì, chả là anh mới nghe đồ đệ kể lại vụ việc ở cao ốc nhà cậu tối nay…… Hôm nào rảnh hai ta gặp mặt đi, mấy buổi tối trước chúng ta đã bắt được nhiều đèn lồng quỷ, lửa quỷ với cả nến quỷ như vậy, lần lượt tra hỏi từng đứa một rồi, như cậu nói thì vụ án tự phát cháy hàng loạt này không phải do tà túy quấy phá hả? Nhưng nếu không phải là tà túy thì người bình thường nào lại có thể gây ra chuyện tà môn như vậy chứ?

【 Tấn Hành 】:

Có thể là tà thuật, cũng có thể là một loại tình huống khác hiếm thấy hơn, tạm thời em vẫn chưa xác định, cho nên mới bỏ một ít đồ vào thang máy trước…… Thỉnh lửa trời không phải chỉ một lần là thành công ngay, theo quy củ mà Chúc Dung đương nhiệm đặt ra thì sau khi xong việc phải trở về cúng hỏa linh, nếu không sẽ có nguy cơ phản phệ mà chết.  Kẻ này muốn biết người bị hại đêm nay đã chết chưa thì không chừng hai ngày nữa phải quay lại xem xét, anh cử người theo dõi sát sao, chuẩn bị bắt giữ kẻ khả nghi bất cứ lúc nào.

【 Lão Liêu 】:

Được, có lời này của cậu thì anh yên tâm rồi. Anh sẽ bảo đồ đệ tiếp tục đi theo bên kia, hẳn sẽ không có chuyện gì lớn đâu…… À mà, cái tên thần kinh đồng bóng tháng trước chúng ta gặp ở chợ quỷ có tìm đến cậu không?

【 Tấn Hành 】:

Không.

【 Lão Liêu】:

Phù, vậy thì tốt rồi, anh cứ sợ tên đó sẽ đến quấy rầy cậu thật, từ dạo gặp thằng cha yêu quái chết tiệt đó, anh mơ thấy ác mộng suốt mấy bữa liền, ngẫm lại đúng thật là……

【 Tấn Hành 】:

Tuý và người vốn không nên chung đường, em tự biết giữ chừng mực.

【 Lão Liêu 】:

Biết rồi biết rồi, vậy cậu nghỉ sớm đi nhé, hôm sau anh ghé thăm nhà mới tiện thể gặp vợ cậu luôn ha. Anh mới được người anh em làm bên sáng tạo văn hóa cho hai tấm vé xem triển lãm tranh Ngô Quán Trung, đằng nào anh xem mấy cái này cũng chả hiểu gì, cho nên tặng hai người luôn, thôi anh off nhé. (Ngô Quán Trung là một họa sĩ đương đại rất nổi tiếng ở Trung Quốc.)

Cuộc đối thoại giữa Liêu Phi Vân và hắn đến đây là kết thúc. Tấn Hành nhìn thời gian trên điện thoại, xác định mình không thể ngồi lì trong nhà tắm cả tối được, bèn mím môi chậm chạp đứng dậy, sau đó tự tắm rửa trong tâm trạng nặng nề khôn cùng, rồi vào phòng ngủ chính thay bộ áo ngủ được Tần Giao đặt cẩn thận trên giường.

Lúc xuống lầu, Tấn Hành phát hiện mớ hoa và nến xếp ở dưới sàn phòng khách đều đã được Tần Giao thu dọn sạch sẽ.

Tuy nhiên y không vứt luôn mấy thứ buồn cười ấy đi mà khéo léo buộc hoa thành một quả cầu hoa đáng yêu, còn tô điểm thêm lá bạc hà và hoa hải đường mà mình mang theo trước đó, làm cho màu sắc bó hoa trở nên hài hòa hơn, sau đó mới cắm vào trong chiếc bình thủy tinh trên khay trà ở phòng khách.

Mấy cây nến thơm còn tỏa ánh sáng ấm áp cũng bị y lấy đi, bày lên chiếc bàn ăn trải khăn hoa nhí, tạo nên một khung cảnh cực kỳ lãng mạn.

Tấn Hành tiến lại gần với vẻ mặt phức tạp, bấy giờ mới phát hiện trong lúc mình đi tắm, Tần Giao đã chuẩn bị cho hai người một bữa tối bên ánh nến vô cùng tươm tất.

“Trong tủ lạnh không có gì, nhưng may là đang ở nội thành, trong tiểu khu cũng có siêu thị 24h. Anh nhớ em không quen ăn cơm Tây, hôm nay chịu khó ăn tạm nhé, anh mới ngâm chút gạo nếp, hẳn sáng mai là em có thể dùng cháo như thường lệ rồi……”

Sau khi trở về nhà, Tần Giao liền buộc gọn mái tóc dài lên, vừa nói vừa cầm điều thuốc dựa vào tường bếp nở nụ cười với hắn. Vẻ mặt Tấn Hành cứng ngắc, chỉ thiếu điều đi cùng tay cùng chân mà ngồi xuống sô pha. Sau đó hắn trông thấy Tần Giao cất bước đi từ trong bếp ra, biếng nhác ngồi xuống sô pha bên cạnh mình, rồi bỗng nhiên y nhấc người, chống đầu nhoẻn miệng nhìn hắn.

“Nụ hôn của anh để lại cho em dư vị lâu đến thế sao, Tấn Hành?”

Tấn Hành: “……”

Lời này rõ ràng là đang kiếm chuyện mà, Tấn đại hiếu bị chọc trúng đuôi thỏ, nhất thời chẳng biết nói gì, tư duy cũng loạn xà ngầu, chỉ có thể bực bội hé miệng toan lên tiếng.

Nhưng Tần Giao nói xong câu ấy thì lại tự xua tay bảo anh đùa thôi, rồi y cứ ngồi im lặng suốt mấy giây bên cạnh Tấn Hành đang cố lảng tránh ánh mắt mình, sau đó liền nhéo mắt chỉ vào khay thức ăn mới nấu trên bàn, vui vẻ bảo:

“Mau ăn đi kẻo nguội mất.”

Bầu không khí bỗng chốc trở lại giống như buổi tối sinh nhật ấy, tay nghề nấu ăn của Tần Giao vẫn xịn bằng bốn dì Trương phát huy ở mức bình thường, dù Tấn Hành không thích cơm Tây nặng hương liệu cay này, nhưng vẫn ngồi cạnh Tần Giao vừa xem một bộ phim truyền hình cũ vừa ăn xong bữa tối đầu tiên kể từ khi chuyển đến nơi đây.

Trong lúc đó Tần Giao cứ ngồi khoanh chân bên cạnh hắn, y ăn rất lặng lẽ, thi thoảng lại đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, cầm tách trà lên nhấp một hớp.

Y dường như chẳng bao giờ ăn ngon miệng, dù cho đồ ăn y tự làm có ngon đến mấy đi chăng nữa, nhưng lúc nào cũng cần nước mới miễn cưỡng nuốt xuống được, ăn được mấy miếng thì không động vào nữa, lại bắt đầu tựa vào sô pha hút thuốc.

Về chuyện hút thuốc, thật ra y đã nói với Tấn Hành từ rất sớm là mình nghiện thuốc lá, lúc đó Tấn Hành cũng tỏ rõ rằng tuy mình không chạm vào thứ này nhưng sẽ không can thiệt vào bất cứ thói quen cá nhân nào của Tần Giao, cho nên giờ phút này việc ấy có vẻ cũng chẳng quá to tát.

“Có phải anh có vấn đề gì về dạ dày tiêu hóa không?”

“?”

Y không ngờ Tấn Hành đột nhiên lại hỏi mình câu ấy, kỳ thật trước kia hai người thường ra ngoài ăn cơm, song Tần Giao chẳng bao giờ nói về chuyện này cả. Y ngước lên, thấy Tấn Hành quả thật đang hỏi mình bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, y bèn nheo mắt lặng yên một hồi, sau đó mới ỡm ờ trả lời:

“Ừ.”

Sau một tiếng “Ừ” ấy, Tần Giao lại lặng thinh, hiểu biết của hai người về nhau chưa đủ sâu, Tấn Hành vì mức độ tình cảm dành cho y và tính cách bản thân hắn nên cũng sẽ chẳng muốn quan tâm những việc này đâu.

Mà bây giờ bị hắn chủ động hỏi như thế, Tần Giao ý thức được có lẽ Tấn Hành muốn tâm sự gì đó với mình. Sau một thoáng suy tư, Tần Giao bất chợt ngồi dậy, mò mẫm dưới bàn trà lấy ra một bộ cờ máy bay trẻ con thuộc về cháu trai của hai người, vừa mới bị y thu dọn cách đây không lâu.

“Hồi đi học em có chơi trò này không?”

“Có, sao vậy?”

“Thế thì đổi cách thức tán gẫu đi, bầu không khí trò chuyện vừa rồi thật sự quá tệ, anh cứ có cảm tưởng như giây tiếp theo chúng ta sẽ lăn ra ngủ luôn vậy…… Em tới trước đi, điểm của ai cao hơn thì phải trả lời một câu hỏi của người đó, bao giờ đi đến điểm cuối thì kết thúc trò chơi, chúc em may mắn.”

Nói rồi, Tần Giao liền khoanh tay dựa sô pha, nhướn mày nở nụ cười với hắn, tư thái chủ động của y đêm nay hoàn toàn chẳng hề khiến người ta khó chịu một chút nào.

Sự thản nhiên của y như muốn phô bày ưu điểm cho Tấn Hành xem, chẳng chút kìm nén hay giấu diếm, dáng vẻ ấy của Tần Giao vừa tràn ngập mị lực lại vừa gợi cảm nam tính, mỗi cử động đều đem đến cảm giác khác hẳn người bình thường.

Tấn Hành quả thực cũng muốn trò chuyện đàng hoàng với y, cho nên hắn cũng chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, cau mày cầm xúc xắc ném ra một con điểm 1 khiến người ta lo lắng, Tần Giao theo sát sau đó lại dễ dàng ném ra một con điểm 6.

“Được rồi, vậy anh bắt đầu nhé?”

Dứt lời, Tần Giao liền nở một nụ cười khiến Tấn Hành sởn cả gai ốc, Tấn đại thiếu giả vờ bình tĩnh, yên lặng cầm tách lên, chờ đợi câu hỏi đầu tiên của người này. Nhưng một giây sau hắn lập tức sặc nước trong tách, cúi đầu che miệng ho khù khụ.

“Em đã từng lên giường với ai chưa?”

“……Chưa từng.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả…… Chỉ là gia đình em giáo dục em rằng, khi chưa chuẩn bị chấp nhận một người thì chớ nên mang tâm thái vui đùa mà làm ra vài chuyện dư thừa, đây là nguyên tắc làm người cơ bản nhất, cũng là trách nhiệm mà một người trưởng thành nên có, đương nhiên…… Đây chỉ yêu cầu của em đối với chính mình thôi, còn về nửa kia của mình, em không có yêu cầu đặc biệt gì về phương diện này hết.”

Câu hỏi thứ nhất, Tấn Hành trả lời cực kỳ nghiêm túc, Tần Giao nghe xong cũng không bình phầm gì, chỉ cúi đầu cười, trực tiếp bắt đầu lượt tiếp theo, lần này là 3 và 5, đến phiên Tấn Hành hỏi y.

“Có phải anh có vấn đề gì về dạ dày tiêu hóa không?”

Hắn hỏi lại nguyên văn câu thắc mắc ban nãy, thậm chí còn chẳng thay một chữ nào. Tần Giao nghe hắn hỏi như vậy thì chợt thấy hơi buồn cười, song vẫn gật đầu cong khóe môi, ung dung nhìn vào đôi mắt nhạt màu của hắn, cất tiếng trả lời:

“Đúng thế.”

“Tại sao?”

“Anh từng kể cho em chuyện anh được gửi nuôi ở ít nhất năm gia đình trước khi anh thành niên chưa?”

“…… Chưa từng.”

“Được rồi, thời gian trôi qua lâu quá, anh cũng chẳng nhớ rõ cụ thể nữa…… Mà nói thế nào nhỉ, là một kẻ ngoại lai, muốn sống lâu dài ở nhà người ta thì có đôi khi nguyện vọng được ăn no mỗi bữa là rất khó thành hiện thực. Nếu như nhà đó cũng có con cái thì việc đầu tiên em cần học chính là, đến lúc ăn cơm, đừng có không thức thời mà nhìn vào cái món ngon nhất trên bàn. Đây là quy củ cần nắm rõ, mặc dù không có ai nói cho mình biết, nhưng mình phải tự hiểu lấy…… Ừm, đại khái là vậy đấy.”

Học theo kiểu nói chuyện nghiêm túc của Tấn Hành, y kể hết những chuyện mà mình chưa bao giờ chia sẻ với bất cứ người nào, thậm chí ngay cả bạn thân như Thôi Đinh Đông cũng chưa từng chủ động tiết lộ.

Nói xong những lời này, Tần Giao bèn vẩy điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đặt bên cạnh, sau đó chẳng nhìn đến biểu cảm ngập ngừng của Tấn Hành, lại cầm xúc xắc trên bàn lên tiếp tục trò chơi nói chuyện.

“Hiện tại mỗi tuần em đều đi nhuộm tóc sao?”

“Phải.”

“Thật ra nếu không tốt cho sức khỏe thì cẩn thận vẫn hơn, nếu em sợ anh có phản ứng gì thì không cần lo lắng đâu, trình độ tiếp thu của anh không thấp đến mức ấy.”

“Ừm.”

……

“Anh và Thôi Đinh Đông quen biết rất lâu rồi ư?”

“Ừ, mẹ cậu ấy mất lúc cậu ấy còn đang trong tù, anh cho cậu ấy vay một khoản tiền để làm tang sự cho bà cụ.”

“Khi đó anh…… rốt cuộc vì sao lại vào tù?”

“Hỏi hai câu liên tiếp, em đã phạm quy rồi, cho nên dựa theo quy tắc che giấu trong cờ máy bay, anh có thể bỏ qua câu này và chọn từ chối trả lời.”

“……”

……

“Tấn Thục rất đẹp sao?”

“……Ừm, rất đẹp.”

“Có một người chị xinh đẹp, nhất định từ nhỏ đã được người ta hâm mộ lắm nhỉ.”

……

Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm, trò chơi nói chuyện êm đẹp này rốt cuộc cũng đến hồi kết.

Tuy chưa từng làm việc nhà nhưng Tấn Hành vẫn chủ động giúp Tần Giao thu dọn chén đĩa, Tần Giao thì đi vào bếp bỏ hết mớ gạo đã ngâm sẵn vào trong nồi cơm điện, cài đặt thời gian nấu cháo, xong xuôi hết thảy rồi mới chuẩn bị lên lầu tắm táp nghỉ ngơi.

Tuy nhiên cuối cùng bọn họ vẫn không nghỉ ở phòng ngủ chính, Tần Giao chủ động mang đồ ngủ đi đến phòng ngủ cho khách, mà nguyên nhân thì là bởi, ban nãy khi kết thúc cuộc trò chuyện kia, Tần Giao mỉm cười dựa vào cầu thang, nhẹ nhàng nói với Tấn Hành mấy câu như vậy:

“Anh biết em cũng đang cố gắng, cho nên anh không hối thúc em, bên phía ông nội anh sẽ giúp che giấu, đương nhiên, chính anh cũng cần một thời gian nhất định để thích ứng với cuộc sống khác hẳn trước đây. Nếu như có một ngày, em chủ động nói với anh rằng đêm nay muốn cùng anh ngắm trăng và mơ đẹp dưới chung một mái nhà, có lẽ anh sẽ rất vui vẻ mang theo gối của mình tới tìm em chăng?”

“Trước đó thì, chúc ngủ ngon, Tấn Hành, mơ đẹp nhé.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Tên thần kinh đồng bóng như mợ mà thật sự muốn cưa đổ gã đàn ông nào thì xác xuất thành công là 100% nhé =W= Thương cậu cả ghê, lúc trước mợ giả làm người bình thường thật ra là đang đợi đăng đường nhập thất xong rồi mới xuống tay đó wa ha ha.

Bữa trước thấy có cô nói tình cảm của truyện này hơi nhạt nhòa, bình lặng quá, cho nên chương này tốn ít giấy mực cho hai người bộc lộ tình cảm một lần. Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy đây chính là chỗ đáng yêu của cưới trước yêu sau đấy, nhờ tiếp xúc mà hai người đều đang từ từ thấu hiểu lẫn nhau, tuyệt vời biết bao ha ha ~

Editor: Bonus fanart cậu cả thẹn thùng do chính mị sản xuất kakaka ~ Tay nghề vẽ digital của mị thui chột rồi nên dạo này chỉ vẽ tay thôi.

Tiện thể nhắc mn luôn là dạo này t hay up chap mới vào tối muộn, tầm 12h – 3h, ai muốn đọc sớm nhất thì cố thức, ko thì dậy sớm hóng nhé ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.