Tính Sư

Chương 5: Triệu – 5



Ba ngày kể từ hôm ấy, Tần Giao chưa một lần ghé qua Tấn gia.

Hai ngày đầu y chủ yếu dủ thủ du thực lượn loanh quanh phố phường, tình cờ thấy có chỗ nào thuê người thì có thể vào xem thử.

Đáng tiếc y một là không có học thức đàng hoàng, hai là có tiền án cả đời tẩy không sạch, định sẵn rằng y phải cúi đầu thấp hơn người khác rất rất nhiều. Cho nên dù ấn tượng ban đầu có tốt đến mấy, nhưng khi người ta hỏi tỉ mỉ rồi biết y từng ngồi tù thì liền lập tức bể kèo ngay.

Tình huống như thế là rất thực tế, dù sao loại người có tiền án tiền sự như y, tuy bây giờ đã hoàn toàn tự do nhưng cũng rất khó được xã hội đại chúng tiếp nhận một lần nữa. Mười mấy năm trước chuyện hư hỏng gì Tần Giao cũng trải qua rồi, xét về tố chất tâm lý thì chẳng có việc gì ghê gớm gì khiến y cảm thấy áp lực quá lớn cả.

Tuy nhiên không tìm được việc làm, cứ ngủ lì trong nhà tắm của người ta cũng không phải kế hoạch lâu dài. Cho nên sau hai ngày lãng phí, y liền thu dọn cốc xúc miệng và dép dùng một lần trong nhà tắm – những thứ có thể xem là gia sản, rồi lần mò theo ấn tượng của mình đi về hướng khu cũ trong thành phố.

Khu cũ, vốn là khu xóm tụ cư nghèo rớt mồng tơi nức tiếng trong thành phố.

Nghe nói dù là chó mèo hoang đói bụng cũng không thèm đến chỗ này lục thùng rác, song người duy nhất mà hiện tại Tần Giao có thể gửi gắm hi vọng lại đang sống ở cái chốn rách nát ma chẳng buồn nhìn này.

Trên đường đi, Tần Giao lại nhìn thấy áng mây đỏ rực lạ thường lần trước nhìn thấy trên núi Lạc Hà. Ven đường có không ít học sinh cấp ba và tri thức cổ cồn trắng đợi xe buýt đang lấy điện thoại ra chụp ảnh bầu trời, còn có người sôi nổi thảo luận về hiện tượng thiên văn đặc biệt này, mà hai bác gái luống tuổi đứng ở gần bục thì nhỏ giọng thì thầm:

“Cái này rốt cuộc có gì hay mà chụp, không sợ chụp rồi thấy quỷ à. Mây đỏ ra, người chết qua, oan có đầu, nợ có chủ…… Nhất định là bên kia có người chết, chứ không sao máu bắn tung tóe hết lên trời thế này được……”

Giữa ban ngày ban mặt lời này thật khiến người ta sợ hãi, Tần Giao chỉ coi như mình chẳng nghe thấy gì, men theo con hẻm tối tăm đi vào trong khu ký túc xá công nhân cũ nát ọp ẹp.

Tần Giao xách theo một túi lê Đãng Sơn tùy tiện mua từ chiếc xe tải ven đường, rốt cuộc cũng tìm được cánh cửa cũ loang lổ gỉ sét ghi biển số 3452. Y ngăn bà lão hàng xóm đang cầm bồn nhổ chuẩn bị đi nhà xí công cộng lại, sau khi hỏi thăm biết người sống ở nhà 3452 này hôm nay có nhà, y bèn gật đầu như có điều suy nghĩ.

“Dạ, cảm ơn bà, tiện thể cho con hỏi bình thường cậu ta hay ở nhà làm gì vậy ạ?”

“Còn làm gì nữa, làm xã hội đen chứ sao, ban ngày ngủ chết dí trong nhà, ban đêm thì ra ngoài giết người phóng hỏa, bây quen biết thằng đó à? Không biết nó làm xã hội đen hả!”

Bà lão phồng mang trợn mắt, giọng điệu ra vẻ tao dọa chết bây luôn, Tần Giao nín cười phối hợp giả bộ sợ hãi lắm, sau đó tán gẫu mấy câu vu vơ với bà rồi mới tiến đến gõ hai cái lên cánh cửa sắt đóng chặt kia.

Ban đầu trong nhà không có bất cứ động tĩnh gì, Tần Giao tựa vào hành lang kiên trì gõ khoảng ba, bốn phút đồng hồ. Cậu thanh niên đang ngủ bù trong nhà liền đá phăng cái chậu inox, thò đầu ra chửi đổng, nhưng miệng còn chưa chửi hết câu thì tên nhóc hùng hổ khí thế này liền tắt lửa ngay tắp lự.

“Bố tiên sư nhà mày ồn ào cái —— Hở? Hở hở?! Anh —— Anh Tần, anh ra tù rồi sao!”

……

Hai bát bún thịt dê, mười hai đồng thịt xiên, cộng thêm mấy chai bia Tuyết Hoa.

Ngồi trong hàng ăn rẻ tiền, Tần Giao tiện tay lấy đũa gắp miếng thịt dê trong bát mình cho Thôi Đinh Đông đang xì xụp ăn ở phía đối diện. Tên nhóc này thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, bắt đầu kéo dài giọng tỉ tê anh à chỉ có anh là tốt với em nhất.

Tần Giao mặc kệ cậu ta, như cười như không đáp anh Đinh Đông khách sáo quá, còn phải nhờ cậy anh che chở em đây. Thôi Đinh Đông bị Tần Giao trêu đỏ hết cả mặt, cu cậu lúc thường chỉ biết khoác lác với bà cụ hàng xóm khẽ hắng giọng, chủ động lái sang chuyện khác:

“Anh đừng chê cười em, em chỉ bốc phét thôi, anh nói vậy em ngại quá đi mất….. Nhưng mà sao anh ra sớm vậy? Em nhớ là ít nhất còn…… còn những bảy, tám năm nữa cơ mà? Với lại sao anh ra tù mà không gọi em đến đón anh……”

“Nhờ phúc của vị ân nhân mà anh vừa kể với cậu đấy, kiện cáo hai tháng, bên trên xử lại lần nữa, vốn không muốn làm phiền cậu, sợ cậu không tiện.”

“Anh nói thế là sao chứ! Có gì mà phiền phức đâu! Hồi còn ở trong tù anh giúp đỡ em nhiều như vậy, giờ em báo đáp anh không phải là nên làm sao!”

Nghe Tần Giao nói vậy, Thôi Đinh Đông suýt thì nổi đóa. Mà khi nghe nói y bây giờ vẫn chưa tìm được công việc và chỗ ở, Thôi Đinh Đông lập tức tỏ ý cứ giao cho mình, chỉ cần Tần Giao không chê nhà cậu ta thì cứ vào ở thoải mái, còn công việc cậu ta cũng có thể tìm giúp.

Rồi nghĩ đến vị ân nhân mà Tần Giao từng nhắc đến, uống chút rượu vào người nên Thôi Đinh Đông khó tránh khỏi hiếu kỳ hỏi y mấy câu, mà đối với việc này, Tần Giao cũng chẳng che giấu gì nhiều. Y thẳng thắn chia sẻ một số điều kiện trao đổi đặc biệt giữa mình và Tấn lão gia, chỉ không nói một vài bộ phận có liên quan đến tình huống của Tấn gia.

“Cho nên…… Cho nên bây giờ anh xem như là bán mình cho người nhà kia? Chuyện này…… nghe khó tin vãi, đây có phải xã hội cũ đâu….. Vậy cháu của ông cụ giàu có kia có bệnh gì không anh? Anh ta thích…… thích đàn ông hả? Nhưng anh ta….. có thích anh không?”

“Ai biết cậu ta thích trai hay gái chứ…… Anh vẫn chưa gặp cháu trai của ông cụ kia mà, có khi người ta còn ngứa mắt anh ấy chứ, cụ thể cứ phải chờ gặp mặt xong rồi tính sau. Hiện giờ anh đang muốn tìm chỗ đặt chân tạm thời đã. Còn chưa lọt vào mắt người ta mà cứ sang nhà họ ở như đúng rồi thì nhất định sẽ khiến người ta coi thường. Cơ mà loại cậu ấm nhà giàu này thì cậu biết rồi đấy, chắc cũng dính không ít khói hoa rồi. Giờ có không thành thì anh cũng hết cách, cứ phải thử coi sao. Ông nội cậu ta cũng chẳng hi vọng hai gã đực rựa có thể sinh con đẻ cái, đều là đàn ông con trai như nhau, cũng không thể nói là ai thiệt thòi hơn ai đúng không?”

Lần đầu tiên nói ra suy nghĩ chân thật về chuyện này với người khác, thái độ Tần Giao vẫn tươi cười dửng dưng như thế, Thôi Đinh Đông vốn cảm giác việc này rất kỳ quái, nhưng nghe Tần Giao nói, ấy vậy mà cậu ta cũng cảm thấy không có gì thật.

Tuy nhiên suy cho cùng thì đây vẫn là việc riêng của Tần Giao, anh ấy chịu giãi bày với mình đã là quý lắm rồi, mình không thể vì giao tình giữa cả hai mà tùy tiện đánh giá cách làm của anh ấy được. Thế là Thôi Đinh Đông nhiệt tình thu dọn căn gác nhỏ ở nhà mình cho Tần Giao ở tạm mấy ngày rồi tính sau.

Đến ngày thứ năm, Lão Đổng mới một lần nữa vào trong thành phố, liên lạc với Tần Giao nói muốn đón y đến nhà ăn cơm.

So sánh với Tần Giao mọi chuyện không thuận, khoảng thời gian này sinh hoạt của Tấn Hành vẫn như thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, không nhìn ra có chỗ nào khác lúc trước.

Chỉ có điều mấy ngày trước hắn đã cắt đi mái tóc dài lòa xòa, nhuộm thành màu đen. Nhân lúc sáng sớm ánh nắng không gay gắt, hắn mở hết rèm cửa sổ trong phòng mình ra, để cho dì Trương tới giúp hút bụi sạch sẽ cả thư phòng lẫn phòng ngủ.

Ban đầu dì Trương còn chẳng hiểu ra sao, nhưng khi phát hiện ra đại thiếu gia nhà mình hôm nay ăn mặc rất tươm tất, dì tức khắc hiểu ra được gì đó.

Dì Trương chẳng giấu được nụ cười trên môi, dì rót một chén trà hoa cho Tấn Hành trông có vẻ đang chuyên tâm đọc sách nhưng thật ra mãi chẳng lật sang trang bên, rồi nhỏ giọng dò hỏi:

“Lão gia đi Lộ Giang bàn chuyện làm ăn, hôm nay không về nhà ăn cơm, Trường Minh thì ở lại trường rồi, tối nay đại thiếu gia muốn ăn gì ạ?”

“Chờ buổi tối anh ấy tới dì hỏi anh ấy xem, tôi thì sao cũng được.”

“Dạ vâng, vậy tôi xin lui xuống trước.”

Hiểu ra “anh ấy” mà Tấn Hành nhắc đến là ai, nụ cười trên mặt dì Trương càng tươi hơn. Dì nhủ thầm đại thiếu gia tuy vì bệnh tật từ nhỏ nên biểu hiện không dễ thân cận, nhưng bộ dáng vừa kín đáo vừa rụt rè này cũng thật là đáng yêu.

Hơn nữa xét về tướng mạo khí chất, tu dưỡng nội hàm thì đại thiếu gia phong độ ngời ngời nhà họ cũng đâu thua kém ai, nếu lần này thật sự có thể thành đôi với vị Tần tiên sinh kia thì cũng rất tốt, tuy hai người đàn ông không thể nào có con cái được, nhưng tính cách hai người quả là xứng đôi, về sau nhất định có thể chung sống hạnh phúc.

Mang theo mong chờ tốt đẹp như vậy đi xuống lầu, tâm tình dì Trương cũng trở nên hưng phấn hơn nhiều. Tấn Hành ở trên lầu tiếp tục công việc của mình, khi gần đến buổi trưa, hắn bỗng nhiên xuống lầu nhắn với dì Trương là lát nữa có thể sẽ có một vị khách đến, dặn dì dẫn người kia lên lầu gặp hắn.

Gần một giờ, quả nhiên có một vị tiên sinh trẻ tuổi ăn mặc quý phái, bộ dáng công tử đi đến trước căn nhà cổ vốn rất ít người ghé thăm này, có điều dì Trương thấy người này có hơi lạ mặt.

“Là…… Là Triệu Hiểu Lan tiên sinh đúng không?”

“Vâng vâng, bây giờ đại thiếu có đang ở nhà không ạ?”

“Có đấy, cậu ấy đang ở trong thư phòng chờ cậu, mời cậu đi theo tôi.”

Triệu Hiểu Lan đi theo dì Trương lên lầu, sắc mặt anh ta không tốt lắm, không biết còn tưởng anh ta đổ bệnh nặng gì, dì Trương dõi mắt nhìn anh ta đi vào trong thư phòng của Tấn Hành rồi liền rời đi.

Một mình tiến vào trong thư phòng rộng lớn, Triệu Hiểu Lan tự giác ngồi xuống trước mặt Tấn Hành. Thấy Tấn Hành lạnh nhạt ngước mắt nhìn mình, anh ta khụt khịt mũi, sợ hãi khóc òa lên:

“Tính sư! Lần này ngài nhất định phải giúp tôi! Cái thần ba quỷ bốn gì đó, mỗi ngày tôi đều dậy sớm dập đầu với bài vị của bố và ông nội tôi theo như lời ngài dặn! Nhưng Thanh Giang Loan đang yên đang lành sao mỗi ngày vẫn có trẻ con chết! Hai hôm nay tôi sắp tâm thần phân liệt đến nơi rồi! Cứ cảm giác trong nhà tôi chỗ nào cũng có quỷ! Đám con nít bị yêu quái gặm sạch đầu kia đã tìm tới cửa đòi lấy mạng tôi rồi! Lần này ngài nhất định phải tìm lão tổ tông nhà họ Triệu để giải oan cho tôi! Trời ơi tôi…… thật sự sắp không sống nổi nữa!! Tôi nên làm gì đây!”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Đừng…… Đừng đánh mặt….. Đánh chỗ nào cũng được….. QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.