Tính Sư

Chương 61: Đinh – 15



Trong căn phòng thắp sáng bằng ngòn đèn nhỏ là một chiếc bàn đơn sơ và ba chiếc ghế đẩu, Đăng Tâm lão nhân mặc trang phục của một ông già bình thường, mang tấm cưng còng run rẩy đi tới bên cạnh bàn, chỉ nhìn vẻ ngoài thì thật sự không thấy lão có chỗ nào khác một cụ ông thông thường.

Sau khi được lão dẫn ra hỏi con hẻm nhỏ tên là hẻm Chặt Đầu kia, Tấn Hành và Thạch Tiểu Quang liền tiến vào trong bức tường thấp này, Đăng Tâm lão nhân luôn quen náu mình trong ánh nến, lão vẫy tay thắp đèn chiếu sáng căn phòng, hơi rũ đôi lông mày trắng như vương tuyết, cất giọng khàn khàn quái dị nói với hai người đối diện rằng:

“Lão đây chiêu đãi không chu toàn, tính sư và cậu bạn nhỏ này chịu khó ngồi tạm ở chỗ này nhé. Ta đã biết chuyện con nhóc A Uẩn kia bị Trương Bỉnh Trung bắt đi rồi, lúc nãy vì còn ở trên xe ngựa của Túy Quân cho nên ta không thể lập tức hiện thân trước mặt các vị mà chỉ đành hóa thành ánh đèn, bám vào vai thằng bé này mới dám đi theo các vị đến tận đây……”

“Đăng lão cũng quen biết vị Túy Quân kia ư?”

Xưng hô thân mật mà Đăng Tâm lão nhân dành cho Tiểu Ngũ Uẩn rõ ràng là gián tiếp thừa nhận quan hệ máu mủ giữa hai bọn họ. Tấn Hành đeo mặt nạ Vô Thường ngồi dưới ánh đèn, mái tóc trắng như tuyết nhuốm một tầng sáng vàng nhạt, mơ hồ nhận ra Đăng Tâm lão nhân cũng quen biết với vị Túy Quân vừa rời đi, hắn bèn từ tốn cất tiếng hỏi.

Hàng lông mày hoa râm của Đăng Tâm lão nhân giãn ra, đôi mắt mờ đục vô thức chớp chớp, lão móc trong tay áo ra một cái que để gẩy gẩy đèn dầu, bấy giờ mới trả lời hắn:

“Quen chứ, sao lại không quen, ta không những quen y mà tính ra còn quen biết nhiều năm rồi. Có điều con người của vị Túy Quân này thật sự không thích hợp để thâm giao, chỉ nhìn đám dã hồ ly lén lút bám đuôi đó thì hẳn hai vị cũng hiểu, rõ là một kẻ hành xử tiểu nhân, lòng dạ sài lang. Người thiện tâm như tính sư hẳn không biết ở Túy Giới của chúng ta, ngay cả đứa con nít ngoài đường cũng biết ngâm nga một bài đồng dao, mà bài đồng dao này là nói về vị Túy Quân đó……”

“Đồng…… Đồng dao gì cơ?”

Đối với vị Túy Quân vừa tốt bụng cho bọn họ đi nhờ một đoạn đường, dọc đường còn nói chuyện dí dỏm thân thiết, ấn tượng của Thạch Tiểu Quang thật ra cũng không tệ lắm. Giờ tự dưng nghe Đăng Tâm lão nhân chỉ trích y như thế, cậu cũng ngơ ngác hỏi một câu, Đăng Tâm chỉ nở nụ cười lạnh, liếc nhìn ngọn đèn lập lòe trước mặt mình rồi chậm rãi ngâm nga:

“Trái tim xà lang, dầu đế đèn, ai đang khóc kia, đầu bé em, trống bỏi lắc lư, đừng nghe lời y nói, cẩn thận y ăn luôn cho xem, tin y là đồ đại ngốc……”

Bài đồng dao rợn gáy này khiến ánh mắt vốn lãnh đạm của Tấn Hành phía sau lớp mặt nạ cũng phải thay đổi. Đọc xong bài đồng dao ấy, Đăng Tâm lão nhân im lặng một thoáng, sau đó mới hờ hững cất lời:

“Tính sư dường như cũng có chút giao tình với vị Túy Quân này, chuyện như vậy lão đây vốn không nên lắm miệng, nhưng vì ngài quen biết A Uẩn, lần này còn tới đây hỗ trợ giúp đỡ, cho nên ta cũng khuyên tính sư một câu. Túy Quân tâm địa độc ác vượt xa tưởng tượng của hai vị đấy, ta và y từng mua bán giao dịch không chỉ một lần, mấy trò kiểu như mưu hại chí thân, đùa bỡn nhân tâm thì y thật sự đã làm quá nhiều rồi, hai vị vẫn nên cẩn thận nhiều hơn……”

Lời Đăng Tâm lão nhân nói có phần nặng nề, chỉ nghe giọng điệu bực tức này là biết lão chẳng ưa Túy Quân cho lắm, mà thái độ ngay thẳng của lão cũng khiến người ta khó lòng hoài nghi lão được.

Cho nên Thạch Tiểu Quang nghe lão nói mà cũng lúng túng, chỉ có thể lén đưa mắt nhìn sang Tấn Hành bên cạnh mình, nghĩ đến quan hệ giữa lão ta và bà mình là cậu càng chẳng dám ho he gì. Sau lớp mặt nạ, Tấn Hành thoáng cau mày lặng thinh một chốc rồi chậm rãi lên tiếng:

“Sao Đăng lão lại nói vậy?”

“……Hẳn tính sư đã đoán được xuất thân của ta rồi nhỉ?”

“Ừm, ông chính là Đinh sinh?”

“Đúng vậy, thưở còn làm người ta tên là Đinh Bạch Đình, tự Tam Chương, chẳng hay tính sư có tên tự không?”

“Tỏa Dương, ngày nhỏ trưởng bối đặt cho, song không mấy khi dùng.”

“Ra là thế, vậy lão hủ cũng xin nói thẳng với tính sư…… Năm xưa ta chết ở Tùng Giang, hóa thành giá nến, sau đó liền đi khắp nơi thu thập thời gian bị người ta lãng phí rồi đem bán để mà sống, sở dĩ Túy Quân quen biết ta, cũng bởi vì y và ta từng thực hiện một giao dịch.”

Đăng Tâm lão nhân không hề e dè mà thẳng thắn nói thật cho Tấn Hành, dù sao nhiều năm trước giao dịch đầu tiên giữa lão và vị Thanh Giao Quân kia cũng bắt đầu từ dạo ấy, lão hồi tưởng lại lời thiếu niên xấu xí mặt đầy bớt xanh kia nói với mình vào lúc đó, rất nhiều chuyện đã dần mờ đi theo ánh nến yếu ớt, thế nhưng đến nay Đăng Tâm lão nhân vẫn cảm thấy ký ức hãy còn mới.

“Bao năm qua ta vẫn luôn sống bằng cách chào bán thời gian, bất cứ ai có biện pháp, có kiên nhẫn tìm được ta, chỉ cần bản thân họ có thiện ý, cũng không quá tham lam, ta đều sẽ đồng ý trao đổi ngang giá để hoàn thành tâm nguyện của bọn họ…… Hồi ấy y rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên tuổi chưa lớn, lúc đó ta cũng chưa từng gặp y, nhưng không biết y dùng cách gì mà lại tìm được ta, còn đưa ra một điều kiện mưu mô dơ bẩn với ta để đánh đổi lấy thời gian……”

“……Điều kiện gì?”

“Điều kiện dùng trái tim của mình để nghịch chuyển một đoạn thời gian trong quá khứ, thay đổi vận mệnh của ba người…… Lúc đó ta còn tưởng y không chịu nổi nỗi đau mất đi người thân nên mới nhẹ dạ đáp ứng điều kiện của y, dù sao thời gian cũng là thứ hết sức quý giá, cho nên không thể dễ dàng đem đi trao đổi với người khác được, không phải ngày nào ta cũng tốt bụng như vậy…… Thế nhưng về sau ta mới biết, thì ra tất cả chỉ là mưu kế thâm độc để vị Túy Quân của chúng ta có thể hóa rồng mà thôi. Trước tiên y giết người rồi sau đó lại cứu người, để cho thần linh trên trời nhìn thấy tấm lòng chân thành của y, sẵn sàng từ bỏ trái tim để cứu sống người thân của mình. Mà đáng tiếc, chân tướng cuối cùng vẫn bị thần linh phát hiện ra, cho nên kẻ cố ý làm hại mạng người như y cũng phải hứng chịu trừng phạt thích đáng……”

“……”

“Có điều dạo trước, không biết vì ai hay vì việc gì mà y lại mượn về trái tim từ ta, nhưng ta chỉ nghĩ đến năm đó tên Túy Quân tàn ác này mưu hại người thân là liền phẫn nộ không chịu nổi, cho nên cũng cố ý đòi hỏi một thứ rất quý giá đối với y, còn nói ra những lời khó nghe để kích thích y, ấy vậy mà y vẫn đáp ứng, mượn về được trái tim của mình để sử dụng trong ba tháng ngắn ngủi…… Tuy nhiên cũng không biết có phải chuyện đó đã chọc giận y hay không mà lần này A Uẩn bị cả Trương Bỉnh Trung lẫn y để mắt đến, chắc là muốn lấy lại trái tim từ chỗ ta đây mà…… Mà cái tên Trương Bỉnh Trung ngu như lợn kia, không biết lần này lại bày cái trò chết tiệt gì……”

Đăng Tâm lão nhân bực bội cằn nhằn, rõ ràng đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tần Giao giờ khắc này. Lúc trước lão và Tần Giao dùng tóc làm giao dịch, kỳ thật lão cũng không rõ y muốn lấy lại tim là để làm gì, bởi vậy dù giờ đang ngồi trước mặt Tấn Hành – người có quan hệ khá đặc biệt với Tần Giao, lão vẫn chẳng thể nhìn thấu bộ mặt thật của tính sư trẻ tuổi này.

Không ngờ còn có chuyện cũ như thế nên Thạch Tiểu Quang cũng lấy làm bất ngờ, mà thấy Đăng Tâm lão nhân có thành kiến rất nặng nề đối với Tần Giao, còn nói ra những câu xem thường y như vậy, đứa nhỏ tốt bụng chất phác này cũng thấy không đành lòng, bèn nhỏ giọng bảo:

“Ừm, cha của……. bà……. việc này cũng chưa chắc chắn mà, nhỡ đâu Túy Quân thật sự hối hận vì lỗi lầm trước kia, cho nên mới tìm ông để cứu người thân của mình thì sao…… Hơn nữa nếu ngài ấy đã nguyện ý dùng thứ rất quý giá đối với mình để đổi lấy trái tim, vậy ắt hẳn trong lòng cũng đã biết sai, muốn làm lại cuộc đời, sống như một người bình thường, tại sao…… tại sao ông lại khẳng định Túy Quân không có lòng tốt, hiện giờ chúng ta vẫn chưa dám chắc đám hồ ly đó là do ai phái tới mà……”

“……Năm đó chính miệng Túy Quân đã nói muốn cả gia đình đó chết không được tử tế! Bọn dã hồ ly Huyền Khâu thì cấu kết với y hằng bao nhiêu năm nay, không phải y thì còn có thể là ai! Xưa nay ta và người trong Túy Giới không qua lại nhiều, nếu không phải vì quý ngài Túy Quân kia! Thì sao đứa con gái duy nhất của ta ở nhân gian lại dễ dàng bị lũ yêu ma kia tìm ra như thế? So với tin tưởng lời từ miệng y nói ra, chẳng thà các ngươi tin núi biết bước đi, nước biết chảy ngược, người chết rồi có thể sống lại, như thế còn dễ tin hơn đấy!”

Dứt lời, Đăng Tâm lão nhân lắc đầu cười gằn, Tấn Hành cứ cảm thấy câu chuyện lão kể có cảm giác gì đó quen thuộc, nhưng vì Đăng Tâm lão nhân đang kích động nên không nói rõ ra những chi tiết nhỏ mấu chốt nhất, hắn cũng chẳng liên tưởng được đến điều gì bất thường.

Thấy Thạch Tiểu Quang vẫn lơ nga lơ ngơ, Đăng Tâm lão nhân lại càng tức, lão liếc nhìn ngọn đèn trước mắt, sau đó thấp giọng nói:

“Thằng nhóc ngu xuẩn này, thật không hiểu A Uẩn làm cách nào nuôi dạy mi đến lớn bằng này! Nếu tên Túy Quân kia thật sự là người biết ăn năn hối cải thì ta đã trả tim lại cho y rồi! Buôn bán lỗ to một vố cũng chẳng sao! Nhưng hỏi bất cứ tiểu túy nào ở Túy Giới cũng biết, từ khi trở về Túy Giới, y đã gây ra biết bao chuyện ác độc hại người! Cốt để củng cố địa vị của mình! Một con rắn độc bụng dạ khó lường, miệng lưỡi giả dối, đùa bỡn nhân tâm như thế, mi bảo ta phải tin lời y nói kiểu gì đây? Chẳng lẽ thật sự chờ đến ngày núi bước đi, nước chảy ngược, người chết sống lại chắc!!”

Vốn chỉ hơi bực bội, nhưng đến đây thì Đăng Tâm lão nhân đã thật sự nổi giận, làm Tấn Hành nãy giờ ngồi nghe hai người nói chuyện đành phải lên tiếng để hòa giải bầu không khí ngột ngạt.

Tấn Hành chủ động nói trước giờ Tý bọn họ sẽ tới hỉ đường cứu Tiểu Ngũ Uẩn ra, Đăng Tâm lão nhân cũng miễn cưỡng áp chế được cơn giận của mình. Lão cầm đế đèn đứng lên, da mặt giật giật quái gở, thái độ rõ ràng cũng tốt hơn đôi chút, rồi lão chầm chậm nói với Tấn Hành rằng:

“Trong túy sào hung hiểm muôn phần, con nhóc A Uẩn kia xốc nổi lỗ mãng, ta sợ nó càng ở đó lâu lại càng mạo hiểm, có tính sư ở đây thì lão già này cũng yên tâm được phần nào rồi. Lần này có ngài giúp đỡ, nhất định lúc cứu người sẽ thuận lợi hơn, ân tình này…… tương lai Đăng Tâm nhất định sẽ cùng A Uẩn dốc lòng trả ơn tính sư.”

“Không có gì, Đăng lão khách sáo rồi.”

Sau hai câu xã giao ấy, Đăng Tâm lão nhân cũng chẳng muốn đoái hoài đến bọn họ nữa nên liền nghiêm mặt đứng dậy đi thẳng. Đến khi lão già trái tính trái nết y hệt con gái Tiểu Ngũ Uẩn của lão rốt cuộc cũng đi rồi, Tấn Hành mới lên tiếng trấn an Thạch Tiểu Quang đang bối rối xoắn xuýt:

“Đừng nên đôi co vấn đề kiểu này với người lớn tuổi, cậu không thuyết phục được bọn họ đâu.”

“……Tấn tính sư.”

“Ừ, sao thế?”

“Anh cảm thấy vị Túy Quân kia là người như thế nào?”

“Tôi ấy hả?”

“Vâng…… Hẳn anh quen biết Túy Quân lâu lắm rồi đúng không, tôi nhìn hai người nói chuyện…… có vẻ quan hệ rất tốt……”

Tấn Hành hoàn toàn không hiểu vì sao Thạch Tiểu Quang lại kết luận mình và tên Túy Quân nham hiểm giả dối, dã tâm bừng bừng kia có quan hệ rất tốt, song để không làm tổn thương thằng nhỏ thật thà ngốc nghếch này, hắn chỉ nhíu mày suy nghĩ một chốc rồi nghiêm túc đáp:

“Y dường như đối xử rất tốt với Mẫu Nhung.”

“Ơ…… Chỉ thế thôi sao?”

Bộ dáng rầu rĩ của Thạch Tiểu Quang khiến Tấn Hành bỗng lặng đi, kỳ thật ban nãy lúc Đăng Tâm lão nhân kể mấy chuyện liên quan đến Túy Quân thì hắn cũng chẳng đặc biệt chú tâm lắm, cho nên bây giờ đương nhiên cũng không có cảm tưởng gì to tát.

Hơn nữa so với việc này, hắn càng lo rằng đêm nay mình không về được, sáng mai Tần Giao tan tầm về nhà có phải sẽ thấy lạ hay không. Thấy đứa nhỏ ngốc này thật lòng phiền não vì cái vị Túy Quân yêu thích lừa lọc, tâm tính thất thường kia, Tấn Hành chỉ có thể hỏi một câu mang tính tượng trưng:

“Cậu có vẻ rất thích Túy Quân nhỉ?”

“……Hả?”

“Vậy tại sao vừa rồi cậu luôn nói giúp cho y?”

“Cũng không phải…… Chỉ là lúc ở trong xe ngựa, giọng điệu của Túy Quân khi nói chuyện với anh, và cả ánh mắt đánh giá kia cứ luôn cho tôi một cảm giác rất quen thuộc…… Thật giống như thể rất lâu trước đây tôi đã từng gặp qua Túy Quân vậy…… Cho nên cứ cảm thấy…… cứ cảm thấy……”

Còn chưa nói hết cậu, Thạch Tiểu Quang bỗng dưng ngừng lại, gương mặt chó vàng ngây ngô cũng chìm vào suy tư.

Cùng lúc đó, trong ký ức mơ hồ của cậu dường như hiện ra hình ảnh rất rất lâu trước đây, trong ngôi nhà nhỏ, có một bóng hình gầy yếu ướt nhẹp, cúi đầu ôm lấy đầu gối, ngồi lì ngoài cửa nhà cậu không chịu đi, người mẹ bị dồn ép đến phát điên của cậu thì khóc lóc thét lớn gì đó vọng qua cánh cửa:

“……Coi như tao van mày, mau đi đi!! Nơi này không phải nhà của mày…… Mày hãy buông tha cho gia đình tao đi được không…… Mau đi đi!! Đi nhanh lên…… Có được không!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.