Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 009: - Chia Tay, Hẹn Gặp Lại



Editor: Troiwfmas


Đường Minh không kiên nhẫn mở cửa, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Tuyên Nhược Phong, khuôn mặt tuấn tú liền cứng đờ.


Tuyên Nhược Phong nhịn xuống sát ý ngập trời lẳng lặng nhìn Đường Minh chỉ quấn độc chiếc khăn tắm.


Vốn theo bản năng muốn tùy tiện giải thích vài câu, nhưng khi Đường Minh nhìn đến gương mặt từ từ trắng bệch của thiếu niên, bỗng nhiên thấy cũng không cần phải “Giải thích”. Dù sao Tuyên Nhược Phong chính là một đứa hạ tiện, kể cả mình có nữ nhân khác đi nữa chỉ sợ cũng là khóc nháo cầu xin đừng ép hắn rời khỏi mình, như một trò hề, đúng là muốn thưởng thức một phen.


Mà cố tình ngay lúc này, trong phòng còn truyền đến thanh âm nữ nhân : “Đường thiếu, là ai vậy.”


Nữ nhân mất kiên nhẫn, trên người vẫn mặc áo ngủ bằng ren mỏng manh đi ra xem thử ai lại nhằm lúc này tới phá hư chuyện tốt của bọn họ. Lưu Lâm mấy người này thật rất không biết điều, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên ở cửa, sắc mặt nữ nhân có chút xấu hổ.


“Lam Tú Mỹ?!” Tuyên Nhược Phong thanh âm khẽ run. Trong thâm tâm căn bản không quá đề cao nữ nhân này, dù sao ở đời trước, sau thời điểm hắn bị Đường Minh vứt bỏ mặc dù nàng ta có nhắm vào hắn vài lần, tiếc rằng kết cục của bọn họ đều giống nhau, cuối cùng vẫn bị Đường Minh chơi chán rồi ném đi.


Lam Tú Mỹ xấu hổ qua đi, thật mau bình tĩnh trở lại, vốn dĩ cũng không phải thật tình muốn cùng Tuyên Nhược Phong làm bằng hữu, bị vạch trần, nàng không phải có thể quang minh chính đại cùng Đường Minh ở bên nhau sao?


Tuyên Nhược Phong sau khi điều chỉnh tâm tình, mặt trắng bệch, cố ý thống khổ nhìn về phía Đường Minh nói: “Đường Minh, đây là có chuyện gì?”


“Cậu sao lại lên đây?” Đường Minh không kiên nhẫn. Thời điểm nhìn thấy sắc mặt của Tuyên Nhược Phong nội tâm dâng lên một loại khoái cảm loại trả thù.


Đường Minh kỳ thật thực rất chán ghét Tuyên Nhược Phong, chỉ bởi vì “Ân cứu mạng” liền thích người ta thật sự quá ngu xuẩn. Cả ngày lẽo đẽo đi theo phía sau hắn, mỗi ngày nhìn đến bộ dáng Tuyên Nhược Phong vâng vâng dạ dạ, Đường Minh liền tức giận. Ngoài lý do bản thân chán ghét Tuyên Nhược Phong, đương nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là —— Tuyên Nhược Đông. Chỉ vì Tuyên Nhược Đông, cha hắn mới luôn chướng mắt hắn, luôn lấy hắn cùng Tuyên Nhược Đông tới so sánh. Hắn cũng thừa nhận hắn đích xác không có lợi hại bằng Tuyên Nhược Đông, cấp bậc dị năng cũng không cao. Nhưng mà hắn mới là nhi tử Đường Cẩn Phong, vì cái gì cha luôn đối với nỗ lực của hắn làm như không thấy?! Cố chấp muốn tán dương một người ngoài?! Tuyên Nhược Đông là sao trăng trên bầu trời hắn chỉ có thể là cỏ dại trên mặt đất, chỉ cần Tuyên Nhược Đông tồn tại một ngày, cha hắn vĩnh viễn chướng mắt hắn. Cho nên lúc trước cùng Tuyên Nhược Phong kết giao cũng vì muốn cố ý ghê tởm Tuyên Nhược Đông, hơn nữa Tuyên Nhược Đông người này có một nhược điểm trí mạng, năng lực tuy mạnh nhưng lại quá mức trọng tình trọng nghĩa, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Tuyên Nhược Phong, Tuyên Nhược Đông phạm phải không ít sai lầm, còn người cha tốt kia bởi vì không biết nội tình bên trong nên bắt đầu đối với Tuyên Nhược Đông biểu hiện ra sự thất vọng. Nhìn Tuyên Nhược Đông rõ ràng muốn đối hắn động thủ lại chỉ có thể cường ngạnh nhịn xuống, cái loại biểu tình nhục nhã kia làm hắn phi thường thống khoái. Chuyện đùa bỡn Tuyên Nhược Phong cũng trở nên có ý nghĩa.


Bất quá……


Nếu đã bị Tuyên Nhược Phong bắt được, hắn cũng không có cách nào. Tuy rằng không có nếm được tư vị thân thể Tuyên Nhược Phong thì có chút đáng tiếc, nhưng mà, hiện tại Tuyên Nhược Phong biểu tình càng thống khổ, không phải đại biểu hắn trả thù càng thành công sao? Hắn đã không chờ nổi muốn biết, Tuyên Nhược Đông biết hắn vứt bỏ đệ đệ mình thì sẽ có biểu tình như thế nào. Nhất định sẽ khiến người ta vui sướng mà.


Vào lúc này, bọn Lâm Thịnh cùng Trác Đại Lực vội vàng chạy tới, vốn là tính toán muốn báo lại tin tức Tuyên Nhược Phong đã tới cho Đường Minh, nào biết Tuyên Nhược Phong cư nhiên trực tiếp tìm tới Đường thiếu.


Nhìn Tuyên Nhược Phong đứng ở trước cửa phòng Đường Minh, hai người sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, Tuyên Nhược Phong thế nào biết Đường Thiệu ở trên lầu.


Đường Minh trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, cúi đầu hướng Tuyên Nhược Phong lạnh nhạt nói: “Tuyên Nhược Phong, nếu bị cậu thấy được, tôi cũng không có gì để nói, chúng ta chia tay đi.”


Tuyên Nhược Phong không thể tưởng tượng được, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đường Minh, tựa hồ không thể tin Đường Minh sẽ nói ra lời như vậy.


Liền ở lúc Đường Minh cho rằng thiếu niên khẳng định muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng đợi một lúc, Tuyên Nhược Phong xoay người qua đột nhiên thực dứt khoát gật đầu: “Được, ta đây về nhà trước, hẹn gặp lại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.