Editor: Troiwfmas
Tuyên Nhược Phong tựa hồ cũng biết tam ca bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.
Nhưng mà hai người Tuyên Nhược Tây chờ mãi cũng không chờ được đến lúc đại ca của họ trở về. Bởi vì cuối cùng, Long tộc cũng xâm lược, cho dù chiến tranh không có ảnh hưởng đến nơi ở của người dân, nhưng đại ca là quân nhân cũng có một đống việc cần phải hoàn thành, hiển nhiên không thể trở về.
Nhị ca ngày hôm qua đã xuất phát đi giao lưu văn hóa với các nước châu Á, vì thế, đại ca và nhị ca dự tính sẽ cùng Tuyên Nhược Phong gọi video trò chuyện, tựa hồ muốn khuyên bảo hắn, đáng tiếc, quang não của Tuyên Nhược Phong đã bị hỏng rồi, còn chưa kịp cầm đi sửa chữa.
Đợi được tới lúc nhị ca có cơ hội đến tìm Tuyên Nhược Phong nói chuyện, Tuyên Nhược Phong cũng không chịu gặp mặt, hắn bây giờ thật sự không muốn cùng nhị ca trò chuyện a.
Nhưng có điều mà Tuyên Nhược Phong không biết, đó là trong mấy ngày này hắn xin nghỉ học, cả trường bởi vì chuyện hắn cùng Đường Minh chia tay đã náo động đến ồn ào ầm ĩ. Có người đồng tình với hắn, có người thì châm chọc hắn, cũng có người bỏ đá xuống giếng, lại càng có người khinh thường hắn.
Trường học, luôn luôn là nơi tụ tập của mấy kẻ nhiều chuyện, mà bằng hữu của Tuyên Nhược Phong lại chẳng có mấy người, cho nên có rất nhiều người đối với chuyện của hắn cười nhạo châm chọc, đem sự kiện hắn bị chia tay ra làm trò tiêu khiển để bàn tán trong những lúc uống trà nói chuyện phiếm.
Những việc này, Tuyên Nhược Phong phải chờ tới lúc hai vị bạn tốt tới thăm mới nghe ngóng được.
Ở trong trường, hắn có hai người bạn tốt. Một người xuất thân từ quân nhân thế gia - Thịnh Tông, bất đồng với đám nữ nhân có dáng người hung mãnh của Thịnh gia, Thịnh Tông lại có khuôn mặt đáng yêu, dáng người nhỏ xinh, hắn giống như một đóa hoa sen trắng lạc giữa đám hoa ăn thịt người, được cả gia tộc vô cùng yêu thích.
Thịnh gia liền trông cậy vào đó mà hy họng có thể nuôi nấng ra một người làm công tác văn hoá, tuy nhiên, Thịnh Tông từ nhỏ lập chí gia nhập quân đội, nếu không phải cấp bậc Linh Năng không mấy khả quan, hắn cũng sẽ không lựa chọn hệ cơ giáp.
Mà một người bạn tốt khác là Vạn Thiên Sở, một thiên tài về tính toán, bởi vì nguyên nhân gì đó cũng không có tiến vào hệ máy tính, mà đi tới hệ cơ giáp, bất quá đối cơ giáp tựa hồ một chút hứng thú cũng không có. Mỗi ngày hắn ôm quang não phụ cơ não, ở trên mạng là một hacker có tiếng, thậm chí kiếm được không ít tiền. Bình thường là người khá trầm ổn, nhưng chỉ cần vừa nói đến tiền, dường như khí chất cả người liền thay đổi, lập tức biến thành thần giữ của không hơn không kém.
Hai người ríu rít đẩy cửa bước vào, chính xác mà nói, là Thịnh Tông miệng vẫn luôn nói luyên thuyên không ngừng, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong, lập tức chạy lại, xốc chăn lên.
Do động tác quá mạnh mà đụng phải chân Tuyên Nhược Phong, làm hại mắt cá chân hắn đau đớn một lúc.
Nhìn đến cái chân Tuyên Nhược Phong sưng chẳng khác gì cái móng heo, Thịnh Tông trừng mắt: "Chậc chậc chậc, Tiểu Phong, cái chân sưng phù của cậu cũng rất giống cái kia đi, hại tôi lại đói bụng rồi......"
Nga, đã quên không nói thêm một câu, Thịnh Tông là cái đồ tham ăn không hơn không kém, được cái là trong nhà có tiền, nếu nhà hắn có một ngày táng gia bại sản, khẳng định là bởi vì cái miệng tham ăn của hắn.
"Các cậu mỗi lần gặp mặt đều phải nói về móng heo hả, không thể đổi một từ khác được hay sao?"
Thịnh Tông cười ngặt nghẽo đáp: "Móng trâu."
Vạn Thiên Sở đem trái cây đã rửa sạch đặt vào rổ thủy tinh ở trên bàn, vô cùng có quy củ hướng Tuyên Nhược Phong nói: "Chúc cậu sớm ngày hồi phục."
Tuyên Nhược Phong nhíu mày: "Tôi nhớ rõ loại trái cây này rất quý, cậu lấy đâu ra tiền a?" Dâu tây, thứ này so với vàng còn quý hơn.
Thịnh Tông đột nhiên lộ ra biểu cảm không nói nên lời, mắt trợn trắng, chỉ sợ người nào đó lại có dịp lên mặt rồi.
Bên kia Vạn Thiên Sở quả nhiên vô cùng đắc ý: "Khụ khụ, tôi đầu tư cổ phiếu kiếm lời 20 vạn điểm tín dụng."
Tuyên Nhược Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua Thịnh Tông, Thịnh Tông không hề khách khí mà đả kích nói: "Tiểu Phong, tôi nói cho cậu nghe, gia hỏa này chỉ là kiếm được 20 vạn điểm tín dụng thôi không phải hay sao? Cậu ta mỗi khi gặp được ai cũng phải kể ra một lần, nhìn cậu ta đắc ý chưa kìa." Thật đúng là hết chỗ nói.
Tuyên Nhược Phong nghe vậy, hạ giọng cười khẽ, chính xác, đây vốn dĩ là phong cách của Vạn Thiên Sở.
Vạn Thiên Sở bị trêu chọc có chút ngượng ngùng, lúc hắn đang định phản bác, Thịnh Tông tiếp tục nói: "Tôi mua cho cậu hai hộp táo, một hộp quýt, còn có hai trái dưa hấu, so người mười cân dâu tây của ai đó còn muốn tốt hơn nhiều."
"Mười cân dâu tây cũng mất năm vạn điểm tín dụng rồi." Vạn Thiên Sở không phục trừng mắt Thịnh Tông.
"Tôi tiêu mất tám vạn điểm tín dụng kia kìa! Tháng này tiền tiêu vặt cũng không còn." Thịnh Tông vẻ mặt đắc ý.
Tuyên Nhược Phong bất đắc dĩ đỡ trán, "Được rồi, có cái gì hay mà so bì. Còn nữa, tôi lại không phải bị trọng thương không chữa được, chỉ là mắt cá chân bị trật, làm gì phải đưa tới mấy thứ này a?"
"Người ta gọi cái này là tâm ý." Thịnh Tông nói một cách hiển nhiên.
Tuyên Nhược Phong câm lặng, này rõ ràng là muốn cùng Vạn Thiên Sở cạnh tranh cao thấp thì có. Cũng không biết vì lí do gì, hai người bạn tốt của hắn mỗi lần chạm mặt liền không thể hòa hợp được.