Editor: Troiwfmas
Tuyên Nhược Phong nhìn Đường Minh ngay lúc này cực kỳ giống một con gà trống bị bại trận, nhìn hắn cúi đầu Tuyên Nhược Phong cố gắng nén cười, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Cẩn Phong, tâm tư tiểu nhân bị ánh mắt Đường Cẩn Phong nhìn ngược lại con ngươi thâm thúy đó làm nội tâm của Tuyên Nhược Phong khẽ run.
Tuyên Nhược Phong ưỡn ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu hướng về Đường Cẩn Phong mở miệng: "Đường thúc thúc, xem ra là tôi không có duyên phận nếm thử thịt của Rồng Cỏ rồi, tôi xin cáo từ trước."
Đường Cẩn Phong ánh mắt không dấu vết nhìn lướt qua cánh tay của thiếu niên quay đầu hướng về Trương Thắng nói: "Trương Thắng, đưa Tiểu Phong về nhà."
Trương Thắng nghe vậy, lập tức hành lễ: "Vâng, tướng quân!"
Nhất cử nhất động này không thể nghi ngờ lại lần nữa vả mặt Đường Minh, làm sắc mặt Đường Minh lần thứ hai cứng đờ. Đường Minh sai sử Trương Thắng là muốn tống Tuyên Nhược Phong vào Cục cảnh sát, mà Đường Cẩn Phong lại cố tình kêu Trương Thắng tiễn Tuyên Nhược Phong an toàn trở về. Hành động trái ngược này hoàn toàn không cho Đường Minh lưu lại bất kỳ đường sống nào.
Đường Minh cúi đầu sắc mặt âm trầm, hắn không tin phụ thân vô tình, phụ thân đây là cố ý muốn cho hắn xấu hổ. Mà cái hành động này chẳng khác gì đem da mặt của hắn xé xuống cho Tuyên Nhược Phong tùy ý giẫm đạp.
Hắn thậm chí còn phảng phất nghe được từ trong miệng của Tuyên Nhược Phong tràn ra tiếng cười trào phúng, càng làm cho hắn không còn mặt mũi.
Mà phụ thân đang ở đây, hắn không dám lỗ mãng phản kháng chọc giận phụ thân. Cho nên chỉ có thể chịu đựng khuất nhục đầy trời, dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn theo bước chân Tuyên Nhược Phong nhẹ nhàng rời đi.
Đường Cẩn Phong ra hiệu cho người hầu lui ra, chậm rãi đi vào phòng khách ngồi xuống, dáng ngồi đoan chính nghiêm túc, Đường Minh thấy thế cắn chặt răng, cũng ngồi xuống theo.
Ánh mắt Đường Cẩn Phong đạm mạc lại mang theo sự sắc bén nhìn về phía Đường Minh: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm quên Đường trạch mới là nhà của ngươi."
Với hành vi Đường Minh không chịu về nhà Đường Cẩn Phong đã sớm có phê bình kín đáo, con gái làm việc có phần nghiêm túc đứng đắn, mà con trai thì chơi bời lêu lổng, nếu không phải từ miệng Trương Thắng biết được, hắn còn không biết con trai của mình ở bên ngoài cư nhiên gây chuyện thị phi như thế.
Đường Cẩn Phong có thể chịu đựng nhi tử của mình cùng Vương gia lui tới, ở Vương gia thường trú, thậm chí cho phép Đường Minh mang Vương Sơ Tình tiến vào Đường trạch, hết thảy những chuyện này hắn đều có thể nhắm mắt mở mắt cho qua, bởi vì Đường Minh là con hắn, vốn dĩ phụ thân của Đường Cẩn Phong cũng muốn hắn từ bỏ việc qua lại dây dưa với bên đó, hắn có thể làm được.
Nhưng là, hắn không nghĩ tới chính mình không thể hiện thái độ kiên quyết, lại làm Đường Minh tự cho rằng hắn thật sự không dám đối với nó động thủ, mà tùy tiện ở bên ngoài làm bậy.
Đường Cẩn Phong phát hiện, con trai hắn lâu nhiễm toàn bộ thói hư tật xấu của Vương gia, không chỉ cùng Khổng Châu - con trai chồng trước Khổng Hàm của Vương Sơ Tình lui tới chặt chẽ, thậm chí còn nhận Khổng Hàm làm cha nuôi. Đây là đem hắn đặt ở chỗ nào? Phụ thân như hắn chỉ để trang trí thôi sao?
Đối với Khổng gia, Đường Cẩn Phong đã từng đã cảnh báo với Đường Minh rằng bối cảnh Khổng gia không hề sạch sẽ, vẫn luôn ngấm ngầm cùng Không tặc lui tới, bọn họ trăm phương nghìn kế tiếp cận Đường Minh chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Nhưng mà nhi tử cố tình không nghe lời hắn khuyên bảo, Vương Sơ Tình càng đem những lời hắn nói xem như là hắn đang ghen tị với tên Khổng Hàm kia nên mới không cho bọn họ được cùng Khổng gia qua lại, khi biết được điều này, Đường Cẩn Phong chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nhìn thấy thái độ của Vương Sơ Tình luôn khăng khăng là hắn thích nàng, khiến cho Đường Cẩn Phong rất phản cảm, vì thế, hắn không muốn nhiều lời, tùy ý để cho Vương Sơ Tình cùng Khổng Hàm qua lại mờ ám. Ngược lại nhắc nhở Đường Mạn một chút, cũng may nữ nhi không giống nhi tử làm ra mấy chuyện khó coi như vậy, Đường Cẩn Phong cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nữ nhi đề nó lưu ý hành động của Khổng gia nhiều một chút. Đối với đôi mẹ con kia, hắn thật sự lực bất tòng tâm.
Nghe thấy Đường Cẩn Phong vừa mở miệng chính là chất vấn mình, nghĩ đến Đường Cẩn Phong không cho mình thể diện trước mặt người ngoài, Đường Minh giận dỗi mở miệng nói. "Nơi này cái gì cũng không có, làm sao có thể xem là nhà?" Phụ thân bận rộn bên ngoài, muội muội ở bệnh viện cũng có một công việc an ổn không thể thường xuyên về nhà, cái nhà như vậy mình hắn trở về làm cái gì? Quạnh quẽ còn không bằng không trở lại cho rồi.
Nhìn thấy Đường Minh vẫn có thái độ không phục, Đường Cẩn Phong thật sự thất vọng đến cực điểm. Con hắn cùng mẫu thân nó giống nhau, chưa bao giờ tự biết soi xét lại chính mình, điểm này lại cùng Vương Sơ Tình không sai biệt chút nào. Vương Sơ Tình đến tận bay giờ còn không rõ ràng hắn vì sao không muốn cùng nàng phục hôn nữa mà, tựa như Đường Minh đến nay không rõ vì sao hắn không muốn ở Quân bộ dìu dắt nó. Hai người đều luôn tự cho mình là đúng.
"Phải không? Vậy ngươi về sau nên sửa họ thành họ Khổng thì thế nào? Suy cho cùng, ngươi cũng không thích cái nhà này." Thật sự nghĩ hắn không biết mục đích Đường Minh nhận Khổng Hàm làm cha nuôi là gì hay sao? Đường Cẩn Phong nghĩ đến nguyên nhân trong đó thì kỳ thể xác và tinh thần đều cảm thấy mỏi mệt. Đối với cái nhà này hắn tự nhận mình từ trước tới nay cũng không làm ra lỗi lầm gì lớn, cho dù bọn họ không phải thê tử và hài tử mà hắn mong đợi, nhưng hắn vẫn luôn toàn tâm toàn ý dạy dỗ, đem đồ tốt nhất đều chia cho hai đứa nhỏ. Có lẽ là hắn quá mức nghiêm khắc, nhưng sở dĩ hắn làm như vậy đều là muốn tốt cho hai đứa nhỏ này.
Nhưng vì sao đến cuối cùng mọi chuyện chung quy vẫn vượt ra khỏi sự không chế của hắn?! Đường Cẩn Phong không rõ, chỉ nhớ rõ hết thảy bắt đầu thay đổi hình như là từ cái ngày hắn bị bỏ tù kia.
Khi còn nhỏ Đường Minh tuy không có thiên phú, nhưng vẫn nghiêm túc nỗ lực, nhưng từ sau khi Vương Sơ Tình kết hôn, trừ bỏ tiểu nữ nhi, hắn cư nhiên không cảm thụ được một chút thân tình nào từ bọn họ. Hắn thừa nhận phần lớn thời gian hắn không thể về nhà, chính là ngoại trừ điểm này hắn rốt cuộc làm sai chỗ nào? Khiến Đường Minh cùng hắn càng lúc càng xa cách, luôn luôn đứng về phía Vương gia? Thậm chí còn cùng Khổng Hàm chồng trước của Vương Sơ Tình có quan hệ thân thiết, gọi người kia là phụ thân, chỉ bởi vì người kia đối với nó muốn gì cho đó hay sao?
Đường Cẩn Phong cho rằng Đường Minh nếu thật sự muốn tiến vào Quân bộ, thì nên từ vị trí thấp nhất bắt đầu đi lên là tốt nhất, hắn có thể làm lại từ đầu tới hai lần, vì cái gì con trai hắn thì làm không được?! Con nhà người ta đều có thể, con hắn lại há mồm chờ sung rụng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Cho nên Đường Cẩn Phong sau này lại dần dần không thích về nhà, một nửa nguyên nhân là bởi vì mỗi lần về đến nhà vừa nhìn thấy Đường Minh và Vương Sơ Tình, hắn liền cảm thấy mệt mỏi, so với việc hắn ở trên chiến trường giết địch càng muốn mệt nhọc hơn.
Còn may Đường Mạn là đứa ngoan ngoãn, nếu không người bình thường sớm đã bị hai mẹ con Đường Minh làm cho tức hộc máu mà chết.
Nghe được phụ thân nói nặng lời như thế Đường Minh sắc mặt trắng bệch, hắn cho rằng phụ thân cũng không biết được chuyện này, lại không nghĩ rằng phụ thân cái gì cũng biết. Đường Minh ảo não, hắn cũng biết hắn làm như vậy là không nên, nhưng mà ba Khổng có biện pháp đưa hắn tiến vào Quân bộ. Không giống phụ thân, bản thân ở vị trí cao lại không chịu giúp hắn, một hai bắt hắn phải từ dưới đi lên, làm hại hắn bị ngoại giới cười nhạo là "Phế vật".
"Ba, con......" Đường Minh lắp bắp, lại không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào.
Đường Cẩn Phong mệt mỏi nhay nhay mi tâm: "Được rồi, nói mục đích ngươi tới." Đường Minh nếu không có chuyện quan trọng sẽ không về nhà, trừ bỏ việc xin tiền thì chính là mang Vương Sơ Tình về.
Đường Cẩn Phong hỏi câu này làm Đường Minh rất xấu hổ, cảm giác rằng dường như mỗi lần hắn về nhà đều là có mục đích. Đường Minh nói trái nói phải, ánh mắt do dự: "Về nhà còn có thể có cái mục đích gì?"
"Nếu không có việc gì, ta muốn ra ngoài."
Đường Minh nghe vậy lập tức luống cuống, cũng không rảnh lo xấu hổ hay không xấu hổ, vội vàng nói: "Ba, kỳ thật, là có chút việc......"
Vừa về tới nơi, Trương Thắng thấy tướng quân còn chưa có chuẩn bị rời đi, cũng có chút gấp không chờ nổi.
Đường Cẩn Phong nhìn Trương Thắng liếc mắt một cái, cũng biết là chuyện khẩn cấp, nhưng hắn đối với người nhà phải có trách nhiệm. Cho nên ra hiệu với Trương Thắng ý bảo tạm thời không cần gấp gáp, nếu thật sự không được, bọn họ có thể trực tiếp ra khỏi thành.
"Nói."
Đường Minh cắn chặt răng, hạ quyết tâm mở miệng nói: "Ba, mẹ sinh bệnh, thân thể càng ngày càng suy yếu, ba có thể hay không...... có thể hay không đi thăm mẹ một chút?"
Nhận được điện thoại của ông ngoại hắn vội vàng chạy về nhà, Đường Minh vừa nhìn thấy gương mặt ghê tởm của mẫu thân hắn thiếu chút nữa đã nôn mửa, hắn kinh ngạc nhìn gương mặt tràn đầy bọng mụn mủ của người nằm trên giường bệnh, cũng chưa bao giờ nghĩ tới mẫu thân mỹ lệ động lòng người của mình có ngày sẽ biến thành bộ dạng khiến người buồn nôn thế này.
Trong nháy mắt Đường Minh luống cuống, mẫu thân xinh đẹp còn chưa có biện pháp lần nữa trở lại Đường gia, hắn tưởng tượng ra được với bộ dạng hiện tại của mẫu thân thì làm sao khiến cho phụ thân mềm lòng thay đổi suy nghĩ? Khẳng định là không có khả năng.
Cho nên, hắn vẫn luôn đắn đo cân nhắc, trước khi bệnh của mẫu thân chưa tốt lên kỳ thật hắn không hy vọng phụ thân cùng mẫu thân gặp mặt, nhưng mẫu thân không gặp được phụ thân thì không chịu uống thuốc, hắn cũng chỉ có thể tới cầu xin phụ thân mà thôi. Không đi gặp mặt cũng tốt, ít nhất cũng chuyển lời một câu để cho mẫu thân yên lòng tiếp thu trị liệu. Hắn không hy vọng mẫu thân cả đời đều có bộ dáng ghê tởm như vậy, truyền ra ngoài lại càng biến hắn trở thành một trò cười mà thôi.
Theo lời Đường Minh thật cẩn thận tiếng vừa dứt, phòng khách lớn đang bình thường nháy mắt trở nên an tĩnh. Bao gồm cả Trương Thắng và các binh lính có mặt tại đây đều thi nhau nín thở, thân thể vốn thả lỏng liền cứng đờ, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể làm cho bọn họ biến thành người tàng hình không bị tướng quân chú ý, phải biết rằng lửa giận của tướng quân cũng không phải ai đều có thể thừa nhận nỗi.
Áp lực nguy hiểm như những đám mây trôi nổi trong không khí bao lấy hai người ở phòng khách, nhìn thấy biểu tình của Đường Cẩn Phong càng trở nên lạnh lùng như băng sương, Đường Minh trong lòng hoảng hốt, dường như có một đôi tay đang gắt gao bóp chặt yết hầu của hắn, làm hắn trong nháy mắt nghẹn họng, sợ hãi rất nhanh lan tràn ở trong lòng. Phụ thân không phải chưa từng hướng hắn bạo nộ, chỉ cần nhắc tới mẫu thân, phụ thân liền nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, mặc dù cuối cùng người thỏa hiệp đều là phụ thân, lại vẫn làm Đường Minh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Hơn nữa lúc này phụ thân so với dĩ vãng còn muốn khó tiếp cận hơn, điều này làm cho Đường Minh càng thêm bất an.
Đường Minh có chuyện không biết, mẫu thân sớm tại mấy ngày trước đã hoàn toàn chọc giận Đường Cẩn Phong, Đường Cẩn Phong quyết định không nể mặt mũi hai đứa con mà mặc kệ Vương Sơ Tình, nếu là Đường Minh biết Đường Cẩn Phong đối với Vương Sơ Tình đã nói những gì, thì hôm nay dù ai có nói gì thì hắn cũng không tới gặp phụ thân để tăng thêm nguy cơ cho mình.
Đường Cẩn Phong lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào hắn đứa con trai này, đứa con trai hết lần này tới lần khác làm hắn thất vọng vô cùng.
Vương Sơ Tình phản bội cùng người khác kết hôn, Đường Cẩn Phong kỳ thật cũng không để ý, chỉ là hiểu rõ tâm tư nữ nhân này, hiểu rõ tâm tư Vương gia.
Nhưng mà Vương gia sau khi hắn xảy ra chuyện liền đem toàn bộ tài sản của Đường gia dời đi, đem Đường gia vơ vét không còn một chút gì. Vì cứu hắn, phụ thân phải mặt dày đi cầu xin những "Lão hữu" đó, vì hắn mà ăn nói khép nép, cuối cùng cũng mượn đủ điểm tín dụng. Lúc ấy, Đường Cẩn Phong liền hiểu rõ Vương gia căn bản không có ý định cứu hắn.
Phụ thân mang theo một đội lính đánh thuê đồ long đi đến Long Tinh, dùng một tháng thời gian bắt về một vị thủ lĩnh Bạo Long, liền lôi ra toàn bộ những "Đầu sỏ gây tội" ẩn núp thật sâu, tội danh hắn "Thông đồng với địch bán nước" mới xem như được rửa sạch. Mà đại giới phải trả là phụ thân mất đi một bàn tay, một ngàn lính đánh thuê chỉ trở lại 145 người, tỷ lệ sống sót như vậy tuy vượt qua những số liệu đã được ghi lại trước đó, nhưng vẫn quá mức thảm thiết. Nhưng cũng nhờ chuyện này đã dùng sự thật chứng minh, nói cho mọi người biết, Đường gia bọn họ mặc dù con nối dõi đơn bạc ít ỏi, cũng không phải là đối tượng mặc cho người khác khinh thường. Sau đó, dựa vào mấy đại thế gia tạo áp lực, Đường gia bọn họ mới được bảo toàn, mà cái giá phải đánh đổi là Đường gia bọn họ phải một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Mà lúc ấy hành động dời đi tài sản của Vương gia, đem Đường gia đào đi hết toàn bộ lại suôn sẻ không có gì sánh được, muốn nói trong đó không có vấn đề là chuyện không có khả năng. Mà sau những việc này hắn cũng không có gạt bỏ hai đứa nhỏ, nếu không có phụ thân khuyên hắn không nên giận chó đánh mèo lên hai đứa nhỏ, Đường Cẩn Phong căn bản không muốn cùng Vương gia có bất cứ vướng mắc gì, nhưng cuối cùng vì hài tử hắn vẫn thỏa hiệp, vậy mà hệ quả tiếp theo chính là nhi tử vốn cùng hắn có quan hệ huyết thống lại biến thành người xa lạ.