Editor: Troiwfmas
Lâm Lập Vân ngữ khí lạnh băng: "Chẳng lẽ là Tuyên gia tố cáo chúng tôi?"
Thái độ như kiểu Tuyên gia nếu tố cáo bọn họ thì chính là hành vi gây sự vô lý cùng cực. Khuất Linh trợn trắng mắt, chịu thua buông hai tay, thái độ lãnh ngạo: "Tuyên gia đương nhiên không tố cáo các người, nhưng mà Cục Cảnh Sát chúng tôi chẳng lẽ không có cái quyền này, các người sẽ không quên mất đó chứ? Hành vi thái độ ác liệt như thế, Cục Cảnh Sát nếu không ra mặt khởi tố các người thì làm sao cho người dân bên ngoài một cái công đạo?" Bởi vì video Tuyên Nhược Phong bị thương truyền đi với tốc độ chóng mặt, hiện tại những cư dân mạng không liên quan cũng đã tàn nhẫn đem Cục Cảnh Sát bọn họ mắng chửi ngập đầu, nói cái gì quan lại bao che cho nhau, nói cái gì cảnh sát không làm tròn chức trách, còn nói thuế nộp hằng năm đều vứt cho chó ăn...... Những lời khó nghe đó vẫn luôn tràn ngập quang não của mấy vị Cảnh Sát, cũng chỉ có lúc này, tiểu dân chúng mới biết "Quan tâm" một chút đến sự tình của quốc gia a.
Cục Cảnh Sát là cơ quan của Nhà nước, cũng đại biểu cho thể diện Quốc gia. Nếu chuyện này Cục Cảnh Sát không tỏ rõ thái độ, xử lý không thỏa đáng mà nói, phỏng chừng sẽ có không ít dân chúng thất vọng với Quốc gia.
Cho nên, không thể trách Lâm gia lại trở thành bức tường cho mọi người hùa nhau xô đổ, dù sao đây đều là do chính Lâm gia tự mình gây nên. Nếu Lâm gia không đem người đi phế tứ chi đối phương, phỏng chừng còn có biện pháp ứng phó cho qua chuyện này. Nhưng Lâm gia lại đem Tuyên Nhược Phong đánh nửa chết nửa sống, video còn bị tuồn lên trên mạng, nếu Lâm gia có thái độ thành khẩn nhận sai cũng thôi đi, đáng tiếc a, ba lần bốn lượt nói dối đã đem dân chúng vốn có tâm tư cảm thông cho Lâm Đào đánh tan không còn một mảnh, đối với thái độ kiêu ngạo đến cực điểm của bọn họ càng căm thù đến tận xương tuỷ.
Cho nên, với Lâm gia bây giờ, cho dù người bên trên muốn ra tay trợ giúp cũng không được.
Tránh ở phía sau Lưu Điệp, khuôn mặt Lâm Dương đỏ ửng, nổi giận đùng đùng nói: "Nếu bọn họ không tố cáo chúng tôi, như vậy khi luật sư chưa tới, các ngươi cũng không có tư cách đem chúng tôi định tội, càng không tư cách đưa chúng tôi vào ngục." Đơn phương muốn đem bọn họ tiến vào nhà lao? Cục Cảnh sát từ khi nào có cái quyền như vậy? Trình tự Tư pháp không theo, không có Thẩm phán xét xử, dựa vào cái gì? Bọn họ không có ngu ngốc, cớ vì phải để yên cho người khác bài bố.
Nhìn thoáng qua Lâm Dương, Quý Thuyên môi mỏng cười lạnh: "Mấy vị đây là muốn chống đối?"
Một cổ uy áp nháy mắt tản ra khắp nơi trong phòng, nhóm Cảnh sát cũng lập tức thu liễm biểu tình xem diễn, trở nên nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bốn người.
Mà thái độ của Quý Thuyên cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, làm Lâm Hải nhịn không được ở một bên phẫn nộ quát: "Tôi muốn khiếu nại chuyện này lên Tam Cục, còn có cả ngươi nữa, Quý Thuyên!"
Lưu Điệp gật đầu, đúng, bọn họ muốn khiếu nại.
Nhưng mà, Lâm Hải gầm lên hai chữ "Quý Thuyên" bỗng nhiên như là ánh sáng xua tan sương mù, lập tức đem lý trí của Lâm Lập Vân kéo về.
Quý Thuyên, chằng phải là người Quý gia ư? Người Quý gia sau lưng dựa vào ai, còn không phải là Hoa phó tổng thống rất được lòng người đó sao?!
Chẳng lẽ là...... Lâm Lập Vân cả người chấn động, ánh mắt hoảng loạn duỗi tay bắt lấy Lâm Hải, dùng sức túm Lâm Hải lôi trở về: "Tiểu Hải, đừng nói nữa."
Thái độ ẩn nhẫn này hiển nhiên làm Lưu Điệp bất mãn, Lưu Điệp khó hiểu nhìn về phía trượng phu, vì cái gì không tranh cãi? Rõ ràng chính là Cục Cảnh Sát phá vỡ quy củ trước, bọn họ phải làm theo đúng thủ tục, muốn định tội bọn hắn, chờ luật sư tới đã rồi nói sau.
Bị mạnh mẽ bắt lấy cánh tay, Lâm Hải vẻ mặt kinh ngạc nhìn phụ thân, không thể tin tưởng nói: "Ba......" Đây là muốn bọn họ thỏa hiệp sao?
Lưu Điệp cũng vội vàng bắt lấy tay Lâm Lập Vân, "Lão công......"
Chỉ có Lâm Dương lẳng lặng nhìn Quý Thuyên, hậu tri hậu giác phát giác ra điểm không đúng, hắn cúi đầu gắt gao cắn răng, xem ra, bọn họ lần này nhất định phải ngồi tù rồi.
Lâm Lập Vân nhìn Lưu Điệp lắc đầu, hắn cũng muốn đòi công đạo, nhưng nếu người ra mặt là Quý Thuyên, không phải đã chứng minh thái độ của người bên trên rồi sao.
Trước đó bọn họ bị sự tức giận làm mờ mắt, tự cao tự đại, thế cho nên mới quên mất người sau lưng Quý Thuyên là ai.
Hoa gia, Hoa phó tổng thống, Hoa gia muốn trừng trị bọn họ, bọn họ chỉ sợ cũng phải cam chịu, không có năng lực đối kháng.
Bởi vì bọn họ trừ bỏ ở Nông nghiệp có vài thành tựu nhất định ra, thì trong giới Chính trị, Quân sự đều không có phân lượng nói chuyện cùng với người ta, hiện tại ngay cả người duy nhất có thể bảo vệ bọn họ là Đổng gia, bọn họ cũng không liên hệ được, bọn họ làm sao có thể tự cứu chính mình đây? Càng miễn bàn đối phương căn bản không cho bọn họ có cơ hội thương lượng đã quyết định vận mệnh của bọn họ, hai mắt Lâm Lập Vân đỏ sậm, sớm nên nghĩ đến, bọn họ lần này chỉ sợ là đã đá trúng thiết bản rồi.
Tuyên gia đã có người bảo vệ, hơn nữa thái độ của Hoa gia đã xác minh điều đó, cho nên Lâm gia tự nhiên phải nhận cái mệnh xui xẻo này.
Nếu biết rằng sớm muộn gì đều phải ngồi tù, lúc trước nên giết chết tiểu tử Tuyên gia kia cho rồi, sẽ không giống như bây giờ đã bị oan uổng nhưng vẫn phải vào tù, mà tiểu tử Tuyên gia kia vẫn còn được sống an ổn.
Quá bất công, sự không cam lòng tràn ngập trong trí óc Lâm Lập Vân, chờ hắn ra ngoài, hắn nhất định phải đem Tuyên gia thu thập.
Lưu Điệp nhíu mày: "Tiểu Hải, nghe lời ba con đi."
Lâm Hải nghe vậy không cam lòng trừng mắt Quý Thuyên một cái, bất mãn thu tay lại.
Quý Thuyên tỏ vẻ không sao cả nhún vai, sắc mặt khó coi của Lâm Lập Vân đã khắc sâu vào trong mắt hắn, biết Lâm Lập Vân đã hiểu ra mọi chuyện, nhìn thấy Lâm gia vẫn còn có một người biết thanh tỉnh, hắn vừa lòng gật đầu: "Đem bọn họ đi."
Lưu Điệp hoảng loạn kéo góc áo trượng phu, lòng tràn đầy không muốn: "Lão công......" Nàng không muốn ngồi tù.
Lâm Lập Vân vội vàng trấn an Lưu Điệp: "Không có việc gì, dù sao bọn họ cũng sẽ không giam chúng ta lâu lắm." Trình tự Tư pháp chính quy không thể đi, Hoa gia căn bản không có lý do đem bọn họ giam quá lâu, nhiều lắm là muốn cố ý trừng phạt bọn họ một chút mà thôi. Suy cho cùng, bọn họ cũng không có trêu chọc tới Hoa gia, cho dù Hoa gia muốn bảo vệ Tuyên gia, nhưng vì trăm năm danh dự cũng sẽ không vác đá nện chân mình. Quan trọng nhất chính là cho tới tận bây giờ, Lâm Lập Vân còn tin rằng Đổng gia sẽ không thật sự bỏ mặc bọn họ không màng quan tâm. Nếu Đổng gia thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa, cũng sẽ không để cho nhi tử bọn họ dưỡng thương ở phòng VIP.
Nếu Lâm Lập Vân biết chuyện liên quan đến thuốc thử AP, chỉ sợ sẽ không có suy nghĩ ngây thơ như vậy nữa.
Nghe Lâm Lập Vân miệng lưỡi tự mãn, Quý Thuyên khóe miệng khẽ nhúc nhích, con ngươi hiện lên một tia sáng với ý tứ không rõ. Hơi nghiêng đầu, hắn hướng ra phía sau dùng ánh mắt ra hiệu cho nhóm Cảnh sát, ý bảo bọn họ im lặng không cần mở miệng, trước mắt đừng để cho Lâm gia biết được bọn họ phải bị nhốt trong tù bao lâu, chờ khi tới được Ngục giam Bắc khu nhất định sẽ vô cùng thú vị. Bộ dáng tuấn tú tiếu ý khiến Khuất Linh lập tức hiểu ra, chậc chậc lưỡi cười theo. Mà những viên cảnh sát có mặt tại đây thì bày ra biểu tình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ăn ý câm miệng.
Trước khi bị còng tay mang đi, Lưu Điệp đưa ra yêu cầu muốn cùng nhi tử liên lạc một lần. Quý Thuyên cũng đồng ý để bọn họ liên lạc với người nhà lần cuối.
Mở quang não, Lưu Điệp không ngừng dặn dò Lâm Đào đừng quên ăn cơm uống thuốc, ngàn dặn dò vạn dặn dò, khiến Lâm Đào phiền đến mức tỏ thái độ không kiên nhẫn ra mặt. Lúc này Lưu Điệp mới vội vàng mở miệng nói chính sự, dặn nhi tử liên lạc thường xuyên với Chủ quản Lâm viên là Lý Mãn, Lý Mãn là phụ tá đắc lực nhất của bọn họ, có Lý Mãn hỗ trợ, nhi tử hẳn sẽ đỡ được phần nào. Lưu Điệp nghĩ rằng bọn họ chỉ bị giam một đoạn thời gian, mà trong lúc này, Lâm viên tự nhiên muốn giao cho Tiểu Đào xử lý, những người khác, muốn nghĩ cũng không cần nghĩ. Nhìn thấy nhi tử mất kiên nhẫn, Lưu Điệp bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Đào khi nào mới có thể hiểu chuyện a.
Đến cuối cùng, Lưu Điệp không phải không nghĩ tới chuyện giao cho đứa con dâu thứ hai là Ngải Tri xử lý chuyện Lâm viên, mà căn bản bọn họ đối với vị con dâu này còn chưa đủ tin tưởng, chung quy chỉ là người ngoài, cũng vừa mới gả vào không bao lâu, bọn họ tự nhiên không thể yên tâm trăm phần trăm được. Giả sử sản nghiệp Lâm viên đều giao cho Ngải Tri, vạn nhất đối phương nhìn thấy những tài sản đó liền nổi lên lòng tham thì làm sao bây giờ? Ngải Tri nếu trộm đi điểm tín dụng trong nhà, bọn họ biết tìm ai nói lí lẽ? Vì Tiểu Dương, Lưu Điệp cũng không có khả năng đem người bắt lại làm sứt mẻ tình cảm phu thê của chúng nó, để tránh cho loại sự tình này phát sinh, phòng ngừa những chuyện chưa xảy ra cũng rất là cần thiết.
Ý tưởng này của Lưu Điệp cũng chưa bao giờ dấu diếm trượng phu cùng ba nhi tử, Lâm Lập Vân thâm tình nhìn Lưu Điệp tỏ vẻ đồng ý; đại nhi tử Lâm Hải là Thổ hệ Linh Năng giả, vốn dĩ chính là nơi cả nhà dựa dẫm vào mà ăn, hắn căn bản không hy vọng có người tới cùng hắn phân chia tài sản, đương nhiên giơ cả hai tay tán thành; ngược lại Lâm Dương là trượng phu của Ngải Tri, trong lòng tràn ngập bất mãn, vì tiểu đệ hắn mới bị nhốt ở nơi này nhiều ngày như vậy, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện còn muốn đề phòng bạn lữ của hắn, là thế quái gì đây?
"Chỉ có mấy ngày mà thôi, kêu Tiểu Tri hỗ trợ quản lý cũng không bị sao cả?" Lâm Dương bất mãn hậm hực nói.
Lưu Điệp thấy thế, tận tình khuyên bảo: "Sản nghiệp Lâm viên nhà chúng ta có đến hai trăm mẫu đất, đây cũng không phải là con số nhỏ."
Lâm Hải cũng ở một bên phụ họa: "Cả em cũng nói chỉ có mấy ngày, cần gì phải làm phiền bạn lữ của em nữa chứ!"
Lâm Dương nghe vậy, thấy không ai đứng về phía hắn, biểu tình hậm hực quay đầu đi chỗ khác.
Quý Thuyên cùng một đám nhân viên cảnh sát không thể tưởng tượng nhìn cả nhà này, chỉ cảm thấy những người trước mắt thật sự quá mức hiếm có khó tìm à nha. Người trong nhà còn đề phòng lẫn nhau, đúng là lắm bệnh! Bất quá như vậy càng cho thấy, muốn xem trò hay của Lâm gia cũng không khó! Khuất Linh trong lòng ảo não, sớm biết như thế đã mua một ít hạt dưa đưa lại đây rồi.
Quý Thuyên biểu tình đạm mạc nhìn đám người Lâm gia, chỉ cảm thấy cái nhà trước mắt này thật sự vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Nếu để cho bọn họ biết chính mình sẽ bị nhốt ở trong ngục giam nửa năm, không biết còn có thể khoác lác như vậy hay không, không thấy ngượng mà còn đem sản nghiệp Lâm viên giao cho cái loại người có phẩm chất như Lâm Đào? Ai mà không biết làm Nông nghiệp có nhiều mạo hiểm, trụ cột trong nhà đều chạy vào ngục giam ngồi bóc lịch, cái nhà này còn có thể yên ổn hay sao? Chắc là ghét bỏ tài sản của nhà mình quá nhiều cho nên muốn phá bớt đi đây mà!
Nhóm Cảnh sát lúc này càng thêm ăn ý, im bặt không hề nhắc tới việc Lâm gia sẽ bị nhốt ở trong ngục giam bao lâu, cho dù người Lâm gia mở miệng dò hỏi, bọn họ cũng chỉ nói không biết.
Người Lâm gia đều mang khuôn mặt khó coi, bị áp giải ra khỏi trại tạm giam.
Bên ngoài trại tạm giam còn xuất hiện cả phóng viên đưa tin, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm Lâm gia muối mặt.
Lưu Điệp hoảng loạn cúi đầu, không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nàng. Lâm Lập Vân trợn mắt giận dữ cái đám phóng viên chó má này, đừng tưởng rằng hắn không biết video là do ai khuếch tán ra ngoài.
Thẹn quá hóa giận, Lâm Hải hung tợn căm tức nhìn mấy tên phóng viên quát to: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!"
Thái độ kiêu ngạo ương ngạnh như thế càng khiến người khác không vui nổi.
Bị áp giải ra cuối cùng, ánh mắt Lâm Dương nhìn khắp chung quanh một lượt, đều không nhìn thấy bạn lữ của chính mình, thất vọng cúi đầu. Thư từ qua lại bị chặn, giờ lại tìm không thấy người, Lâm Dương chỉ có thể âm thầm áp xuống lệ khí trong lòng, chờ hắn về nhà, nhất định phải cho Ngải Tri biết thủ đoạn của hắn. Thế mà lại không thấy mặt mũi đâu.
Mấy người phóng viên ghi hình dưới ở dưới phi hành khí của cảnh sát, phi hành khí phát động, nhanh chóng chạy tới Ngục giam Bắc khu.