Editor: Troiwfmas
"......"
Đường Cẩn Phong trong lòng than nhỏ, hắn không ngờ chính mình cũng có ngày "So đo" với một tiểu hài tử.
Tuyên Nhược Phong chăm chú nhìn Đường Cẩn Phong, ánh mắt phản chiếu thân ảnh của nam nhân trước mặt, không thèm che dấu mà lộ rõ sự mê luyến.
"Đường thúc thúc, tôi rất nhớ....."
Ngay lúc Tuyên Nhược Phong sắp đem nỗi nhớ nhung trong lòng thổ lộ, thì từ "Người" lại dừng ở bên môi không thể thốt ra. Bởi vì Đường Cẩn Phong không cho thiếu niên có cơ hội nói hết lời, lạnh lùng cắt ngang: "Một tuần sau ca ca cậu sẽ trở về, tuy nhiên, tôi vẫn sẽ chuyển cáo lại lời của cậu cho hắn, rằng cậu rất nhớ hắn."
Đây là tính toán cự tuyệt lời bày tỏ của mình sao?
Tuyên Nhược Phong bĩu môi: "Được, tôi cũng muốn nói với anh ấy bốn chữ này, tiện thể cũng chuyển cáo cho người giùm tôi!" Hắn tuyệt đối sẽ không để Đường Cẩn Phong được như ý nguyện.
Đường Cẩn Phong lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tuyên Nhược Phong, phát hiện đề tài nói chuyện đã đi quá xa, đau đầu đè đè huyệt Thái Dương, thu liễm cảm xúc: "Tôi nghe nói cậu muốn tôi làm thầy hướng dẫn Phong hệ Linh Năng?"
Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Chuyện này là do mẹ tôi đề nghị, sau đó tôi mới biết được. Đường thúc thúc người sẽ đồng ý chứ?"
Ánh mắt Tuyên Nhược Phong vô cùng chờ mong lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đường Cẩn Phong.
Đường Cẩn Phong dứt khoát lưu loát cự tuyệt: "Không có khả năng!"
Sắc mặt Tuyên Nhược Phong cứng đờ: "...... Lý do?"
"Cậu là Song hệ Linh Năng, tốt nhất nên tìm một vị Song hệ đạo sư tới dạy dỗ, hoặc là trực tiếp tiến vào Viện Linh Năng, tôi không có thời gian......"
Thanh âm Đường Cẩn Phong bỗng nhiên nhỏ dần rồi im bặt, hắn tập trung nhìn vào màn hình, bởi vì giờ phút này hốc mắt của thiếu niên đã bắt đầu đỏ ửng.
Vẫn là thiếu niên mặt ngoài thì đơn thuần nhưng nội tâm lại cực kỳ có tâm kế......
Vẫn là thiếu niên bị phế đi tứ chi cũng không khóc không kêu......
Chỉ vì chuyện như vậy mà hốc mắt đỏ bừng?
Đường Cẩn Phong nháy mắt cảm thấy mình hình như đã phạm phải tội ác tày trời, bàn tay đang đút vào túi quần lại có chút lóng ngóng.
"Cậu khóc cái gì? Nam nhi không được dễ dàng rơi lệ......" Đường Cẩn Phong nghiêm túc hẳn lên, tính toán giảng giải một phen.
Tuyên Nhược Phong ửng hồng hai mắt, không nhanh không chậm tiếp lời đối phương: "Chẳng qua là bọn họ chưa gặp phải chuyện thương tâm mà thôi! Tôi cũng biết, nhưng chuyện thương tâm của tôi tới rồi, cho nên có khóc cũng mặc kệ."
Bên trong không khí, bắt đầu phiêu tán vị cay của ớt đỏ, cái vị cay xè này ngay lập tức khiến hốc mắt Tuyên Nhược Phong đỏ bừng.
Ta nói hạc giấy à hạc giấy, đôi khi nhiệt tình quá mức cũng không tốt đâu, ớt này sắp làm hắn cay chết rồi.
Tuyên Nhược Phong trong lòng chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng, trên mặt lại vẫn bày ra bộ dáng khổ sở thảm thiết.
Nhìn thấy chóp mũi thiếu niên cũng đỏ hết cả lên, vốn khuôn mặt đã hồng nhuận nay lại thêm nước mắt giàn dụa, nhìn qua vô cùng đáng thương, Đường Cẩn Phong lập tức liền đem chuyện thiếu niên khiêu khích hắn, tính kế hắn vứt ra sau đầu. Lần thứ hai dịu giọng, nhanh chóng giải thích nói: "Tôi hàng năm không hay ở nhà, chỉ sợ không thể hướng dẫn được cho cậu." Sở dĩ hắn cự tuyệt, cũng không phải là vì chán ghét thiếu niên, mà đơn thuần là hắn không có nhiều thời gian để dạy dỗ người ta, hắn cũng không thể đem thiếu niên cột vào bên người đúng không?!
Nhưng cho dù hắn giải thích thế nào cũng không thể làm Tuyên Nhược Phong ngừng khóc.
Tuyên Nhược Phong yên lặng lau nước mắt: "Mẹ tôi nói nếu Đường thúc thúc không đáp ứng, liền đem tôi gả cho Chu gia, hơn nữa phải ngay lập tức xuất ngoại. Tôi hiện tại tay chân không còn như trước, rất có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể trở về được nữa."
Tuyên Nhược Phong mắng thầm trong lòng, cay chết mất thôi, mắt hắn bây giờ vừa cay lại vừa đau, khổ không tả nỗi.
Nhìn thiếu niên khóc lóc thê thảm, Đường Cẩn Phong nhíu mày: "Chu gia của Triêu Nhật quốc?" Cái nhà này nghe phong phanh hình như cũng không phải dạng tốt lành gì.
Tuyên Nhược Phong như gà con mổ thóc mạnh mẽ gật đầu: "Đúng vậy, nếu tôi cùng hắn kết thành bạn lữ, tôi sẽ không về được nữa, như vậy sẽ không thể gặp lại Đường thúc thúc."
Không ổn, đôi mắt đau và cay quá rồi, trong âm thầm, Tuyên Nhược Phong đành không chút lưu tình ném con hạc giấy đang ân cần làm việc kia bay vút ra ngoài cửa sổ.
"Cậu mới mười bảy tuổi!" Đường Cẩn Phong biểu tình không vui, cha mẹ Tuyên gia đối với hôn sự của nhi tử hình như quá mức qua loa rồi.
Vị cay nồng đượm cuối cùng cũng giảm bớt, Tuyên Nhược Phong nức nở nói: "Bởi vì cha mẹ đều đã biết chuyện của người, cho nên bọn họ mới có thể đưa ra cái hạ sách này, cũng vì hy vọng tôi có thể chết tâm. Tôi cũng không muốn đồng ý, nhưng mà tôi không thể làm cha mẹ khổ sở...... Hơn nữa, Đường thúc thúc cũng đã nói như vậy rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn gả qua đó."
Đường Cẩn Phong bỗng nhiên có một loại cảm giác thiếu niên đang uy hiếp hắn.
Tuyên Nhược Phong ra vẻ kiên cường mỉm cười nhìn Đường Cẩn Phong: "Đường thúc thúc, nếu tôi gả đi rồi, thỉnh thoảng có thể gọi cho người nói chuyện phiếm được hay không......"
Nhìn đôi mắt đỏ bừng kia, Đường Cẩn Phong căn bản không nói nên lời cự tuyệt: "Chuyện này tôi sẽ cùng mẫu thân cậu bàn lại, cậu không muốn gả thì không gả!"
"Đúng vậy, còn không bằng tôi tự ý gả cho người tôi thích đúng hay không? Đường thúc thúc, hay là tôi cùng người kết thành bạn lữ nha?"
Thiếu niên quả nhiên lại được đằng chân lân đằng đầu, thuận thế lên mặt, dám trực tiếp hướng hắn cầu hôn?
Đường Cẩn Phong biểu tình hơi kinh ngạc, rất nhanh thu liễm cảm xúc, dứt khoát lắc đầu: "Không có khả năng! Cậu quá yếu!" Bạn lữ, cần phải là người có năng lực cùng hắn kề vai chiến đấu, mà thiếu niên hiển nhiên còn chưa đạt tới trình độ như vậy.
Nhìn Đường Cẩn Phong mặt ngoài thì bình tĩnh, thái độ cũng vô cùng dứt khoát, thế nhưng có trời mới biết lòng bàn tay của hắn đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
"Đường thúc thúc chẳng lẽ muốn tìm một vị so với người còn mạnh hơn, rồi sau đó gả qua đó sao?" Tuyên Nhược Phong tức giận bĩu môi, "Nhưng mà tôi nhớ không nhầm, Đường thúc thúc hình như không có Dựng lực?"
Dựng lực, là năng lực sinh con của nam nhân ở thời đại này.
Sau một hồi tai nạn mấy trăm năm kia đã khiến cho tỷ lệ giữa nam và nữ là 30:1. Nữ giới vô cùng thưa thớt, cho nên số lượng nam giới kết đôi cũng càng ngày càng nhiều. Mà dưới tình huống nữ giới ít ỏi như vậy có thể hiểu được năng suất sinh sản của nhân loại xuống thấp tới cỡ nào. Bất quá, virus tựa hồ cũng có cải tạo năng lực trên phương diện đó của con người. Bởi vì, những nhà nghiên cứu khoa học nhanh chóng phát hiện trên cơ thể nam nhân đã bắt đầu xuất hiện năng lực sinh sản. Mà giá trị Dựng lực cao thấp cũng quyết định khả năng sinh con của nam nhân, chỉ cần có 40 điểm Dựng lực, một nam nhân sẽ có được khả sinh con giống như nữ nhân. Mà hiện giờ, ở Lam tinh có khoảng 70% nhân loại bất luận là nam hay nữ đều có Dựng lực như vậy.
Đương nhiên cũng tồn tại một nhóm người, một chút Dựng lực đều không có, mà lại có thể chất thuần nam nhân, không thể giống như nữ nhân có khả năng sinh sản, tựa như trường hợp của Đường Cẩn Phong vậy.
Bất quá không có Dựng lực thì đã sao, thể chất thuần nam nhân như vậy lại có Dựng Dục lực rất cao, hầu như có thể khiến bạn lữ của mình bách phát bách trúng. Đây cũng là nguyên nhân chính giúp Vương Sơ Tình chỉ một lần leo lên giường đã đắc thủ, ngay sau đó đã mang thai hài tử của Đường Cẩn Phong. Nếu không cho dù có hạ dược thì đã như thế nào, nếu không thể mang thai còn không phải là không vào được cửa lớn của Đường gia.
Vương Sơ Tình bởi vì biết Đường Cẩn Phong có thể chất thuần nam mới liều lĩnh như thế, đương nhiên, nàng đã thành công.
Bị người khác hạ dược, có được hài tử nằm ngoài kế hoạch của mình, Đường Cẩn Phong có phẫn nộ cũng không thay đổi được gì. Long gia rất nhanh đã nhúng tay vào, vì thế Vương Sơ Tình cùng Đường Cẩn Phong cứ như vậy đi đến kết hôn.
Mà cũng nhờ ơn Vương Sơ Tình mà đã khiến cho Đường Cẩn Phong hình thành một thói quen, từ ngày đó về sau mỗi lần tham gia vào một buổi tiệc tùng hoặc yến hội nào, hắn cũng không hề ăn uống bất cứ thứ gì nữa. Cho đến nay, Vương Sơ Tình vẫn là người duy nhất sinh được con cho Đường Cẩn Phong. Cũng từ sự kiện đó mà có rất nhiều người tiếc hận tại sao may mắn lại không rơi trúng đầu mình. Bởi vì Đường Cẩn Phong cực kỳ ghét cách làm như vậy, hắn sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội đắc thủ lần nữa. Mà Vương Sơ Tình cũng nhận số phận bị Đường Cẩn Phong chán ghét cả đời.
Đường Cẩn Phong không vui nhìn thiếu niên, hắn phát hiện thiếu niên ở trước mặt hắn càng ngày càng lớn mật.
"Cậu nói hươu nói vượn, tôi đóng quang não đây." Đường Cẩn Phong không vui nói.
Tuyên Nhược Phong khóe mắt đỏ bừng, vội vàng nói: "Không thể cùng tôi nói thêm vài câu sao?"
Đường Cẩn Phong lần thứ hai cự tuyệt: "Không có thời gian, về sau lại nói, hẹn gặp lại!"
"Được thôi!" Tuyên Nhược Phong thút thít ngắt quang não, ở bên kia Đường Cẩn Phong không có cơ hội nhìn thấy khóe miệng của thiếu niên khẽ nhếch, lộ ra ý cười giảo hoạt.
Đường Cẩn Phong muốn cùng hắn đấu? Hừ, xách dép chạy theo đi!
Khi nhìn thấy hốc mắt Tuyên Nhược Phong đong đầy hơi nước, Đường Cẩn Phong đối với thiếu niên mà nói, rất khó sinh ra lòng hoài nghi. Ngay cả có hoài nghi, cùng lắm thì xác nhận lại với Tuyên phu nhân là được, hơn nữa hắn tổng cảm thấy thiếu niên không cần thiết phải nói dối.
Vì thế, với tâm thế cho rằng đối phương không có kỹ thuật nói dối, Đường Cẩn Phong trực tiếp gọi tới Đồng San San.
Đường Cẩn Phong mong muốn Tuyên gia không cần làm ra mấy quyết định thương tổn đến thiếu niên.
Hàn huyên qua lại được một lúc, Đường Cẩn Phong liền đi thẳng vào chủ đề: "Tiểu Phong mới 17 tuổi, sớm đã gả hắn đi lấy chồng, Tuyên phu nhân có phải suy xét chưa được chu toàn hay không?"
Đồng San San im lặng, gả chồng? Gả cho ai? Tiểu Phong khi nào phải gả đi? Nói đi, vì cái gì nhất định phải là nhi tử của nàng gả ra ngoài mà không phải rước người ta về?
Nhìn thấy Đồng San San cau mày, Đường Cẩn Phong còn tưởng rằng lời hắn nói đã chọc cho đối phương không vui, bởi hắn chỉ là một ngoại nhân, đối với chuyện trong nhà người khác chỉ chỉ trỏ trỏ là hành vi rất không lễ phép, Đồng San San có bày sắc mặt khó coi cũng không lạ.
"Thôi được, tôi sẽ đồng ý làm người chỉ đạo cho Tiểu Phong, các ngươi cũng nên vì mong muốn của Tiểu Phong mà suy nghĩ một chút, đừng vội vàng quyết định chuyện cả đời của cậu ấy, như vậy là không công bằng!"
Đồng San San tuy nhất thời còn không hiểu được Đường Cẩn Phong đang nói cái gì, nhưng cũng nghe thấy Đường tướng quân đã đáp ứng làm lão sư chỉ dạy cho Tiểu Phong. Đối phương thế mà đáp ứng rồi, Đồng San San nghe rất rõ, nói như vậy, Đường tướng quân đối với con của nàng cũng không phải là không có ý gì mới đúng?
Đồng San San vui mừng ra mặt, vội vàng cười nói: "Đường tướng quân đồng ý rồi sao? Thật là tốt quá, như vậy thì không cần đưa Tiểu Phong đến sao Thuỷ rồi. Đường tướng quân, chân thành cảm ơn ngài!"
Phải biết rằng, khi còn trẻ Đồng San San đối với vị này cũng từng ôm tâm tư yêu thích hâm mộ, nghĩ đến một nhân vật như vậy có khả năng trở thành con rể của mình, Đồng San San liền cười ngoác đến tận mang tai.
Đường Cẩn Phong lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Đồng San San: "Sao Thuỷ?" Không phải Triêu Nhật quốc hay sao?
Đồng San San thu liễm sự hưng phấn quá mức của mình, lập tức trở nên ôn hòa ưu nhã: "Nếu như Đường tướng quân không đáp ứng, chúng tôi thật là muốn đem nhi tử đến sao Thuỷ tu dưỡng một đoạn thời gian!"
Bị lừa rồi......
Đường Cẩn Phong nghe vậy, mặt không cảm xúc nói: "Thì ra là thế!"
Hắn sớm nên đoán được tay chân của thiếu niên chưa lành, cha mẹ cậu ấy sao có thể đem cậu ấy gả đi?! Từ lúc bắt đầu, đã là một lời nói dối dễ dàng bị nhìn thấu, nhưng hắn vẫn để chính mình bị sập bẫy, để ánh mắt đong đầy hơi nước của thiếu niên làm cho......
Đường Cẩn Phong cười khổ một tiếng, hắn thế mà cũng có ngày té sấp mặt.
Cùng Đồng San San nói thêm vài câu, đã nghe được một vài chuyện muốn biết, hai người liền cắt đứt liên lạc.
Đường Cẩn Phong cũng không gọi lại cho thiếu niên, bây giờ mà gọi thì đã thế nào? Phỏng chừng sẽ thấy gương mặt tươi cười đắc ý của Tuyên Nhược Phong.
Có trách thì cũng trách hắn chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã đáp ứng rồi, đối mặt với sự vui vẻ của Đồng San San hắn làm sao có thể lật lọng? Bởi vì Quân nhân không bao giờ phản bội lại lời hứa của chính mình, cho nên hắn sẽ không đổi ý, hắn sẽ tận tâm chỉ đạo cho thiếu niên. Hiện tại đành để cho thiếu niên đắc ý một khoảng thời gian vậy.