Editor: Troiwfmas
Đỗ Kiệt mang theo Tuyên Nhược Phong đi dạo xung quanh vài vòng, tới bên cạnh hồ cá, liếc mắt đã có thể thấy được dưới mặt nước chỉ có một hai loại cá biến dị đang bơi lội, virus độc hại khiến hầu hết các loại cá đều không thể sinh sống được.
Tuyên Nhược Phong khe khẽ thở dài: "Một ao cá lớn như vậy, thật đáng tiếc......" Đầu năm nay mấy loại thịt của những động vật biến dị đã không còn trân quý nữa. Nếu có thể nuôi dưỡng những loại cá được vận chuyển đến từ Sao Thủy thì không còn gì tốt bằng, đáng tiếc, việc này cũng yêu cầu chi phí quá lớn.
Đỗ Kiệt cũng tiếc nuối nói: "Đúng là rất đáng tiếc, nhưng cả nhà chúng tôi hình như không có thiên phú ở lĩnh vực gieo trồng, trừ bỏ những mảnh đất thượng đẳng còn có thể trồng ra vài thứ, thì những mảnh đất khác thu hoạch lại quá kém." Cũng vì nguyên nhân này, phụ thân mới nản lòng thoái chí mà cùng bọn họ nuôi ý định đặt chân vào khu Trung tâm. Điểm tín dụng mà Tuyên Nhược Phong chuyển qua đã được lấy đi mua một căn biệt thự, như vậy tính ra trong tương lai bọn họ cũng không đến mức không có chỗ dung thân.
Khóe miệng Tuyên Nhược Phong mang theo nhàn nhạt tươi cười, đột nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi, mấy cây lương thực của Liễu gia có phải đã sắp tới ngày thu hoạch rồi đúng không?" Hơn nữa vì sao ngay lúc này bọn họ lại có hứng thú với những mảnh đất thượng đẳng? Do bị những việc liên quan tới Lâm gia quấy rầy, tuy rằng Tuyên Nhược Phong vẫn tương kế tựu kế đem mọi chuyện phát triển theo kế hoạch vốn có, nhưng cũng bởi vậy mà lơi lỏng việc giám thị Liễu gia.
Đỗ Kiệt cùng Tuyên Nhược Bắc hơi khựng lại một chút, tuy rằng không rõ Tại sao Tuyên Nhược Phong lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng Đỗ Kiệt vẫn cúi đầu trả lời Tuyên Nhược Phong: "Nghe nói bọn họ đã trồng thành công được một giống bắp, thu hoạch hình như cũng không tồi, tuy rằng bị đánh giá chỉ là mặt hàng trung đẳng, nhưng tiền tài thu vào hẳn không kém đi. Cho nên bọn họ mới đi khắp nơi tìm kiếm những mảnh đất thượng đẳng, tựa hồ tính toán dùng tất cả chúng tiếp tục trồng thêm loại bắp này." Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Đỗ Kiệt liền có chút khó chịu, đôi khi ông trời thật sự không có mắt, người như vậy mà cũng có được vận khí tốt đến thế. Ngược lại phụ thân hắn cần cù chăm chỉ, trời cao trước nay chưa từng chiếu cố ông ấy một lần.
Tuyên Nhược Bắc nghe vậy, nhíu mày, nốt ruồi xinh đẹp khẽ nhúc nhích: "Ông trời cũng thật không công bằng!" Cái loại người như Liễu gia mà cũng có thể gieo trồng được cây bắp.
Cảm xúc của Tuyên Nhược Phong thay đổi cũng không quá lớn, những kẻ sắp chết đối với hắn mà nói đã không còn khiến cho hắn sinh ra quá nhiều cảm giác hứng thú. Giống bắp ở thời điểm trước khi xảy ra tai nạn virus, là một loại cây có thời gian sinh trưởng ngắn, sản lượng lại cao, được gieo trồng khắp nơi trên thế giới. Đáng tiếc sau cột mốc kia, đất đai đã trở nên ô nhiễm, những loại cây nông nghiệp hầu như đã tuyệt chủng ngay cả có sống sót tới tận bây giờ thì cũng biến dị. Đại bộ phận căn bản không thể dùng để chế biến thức ăn. Mà trong thời kỳ sinh trưởng của loại cây này lại yêu cầu thời tiết ấm áp mưa nhiều. Nếu không có mưa hoặc nguồn nước tưới không đủ, sản lượng của chúng sẽ lập tức bị sụt giảm hoặc thậm chí là thất thu. Mà tại thế giới này nguồn nước cơ hồ đều bị ô nhiễm, nguồn nước hàng ngày mà mọi người sử dụng đều được Thủy hệ Linh Năng giả một mình duy trì. Do đó với giống cây háo nước như cây bắp thì trước giờ chưa từng là mối ưu tiên hàng đầu của các nông hộ, cho dù có cũng là một bộ phận nhỏ, thế mà Liễu gia lại có bản lĩnh gieo trồng thành công giống bắp này. Cái gì mà vận khí tốt? Nếu không có những mảnh đất thượng đẳng của nhà bọn họ, Liễu gia sẽ may mắn được như vậy sao?
Tuyên Nhược Phong mắt nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Thật là đáng tiếc......" Chuyện của Liễu gia chỉ sợ không thể che dấu thêm được nữa.
Đỗ Kiệt hơi khựng lại một chút, đương nhiên không rõ ý tứ trong câu nói này của Tuyên Nhược Phong.
Bất quá sau đó, Tuyên Nhược Bắc và Đỗ Kiệt đã bắt chuyện với nhau, hai người tuổi tác vốn xấp xỉ, nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí còn hẹn sau này trở lại trung tâm sẽ cùng nhau đi chơi.
Sau khi đi dạo một vòng xung quanh, ba người lần nữa quay trở về đứng trước dãy phòng lúc đầu. Dãy phòng này vốn là ký túc xá của khu vườn Đỗ gia, bất quá bởi vì Đỗ gia thu hoạch không tốt nên cơ bản không có mấy người nhân công, bọn họ sau khi thấy Đỗ gia đem đất đai bán hết, cũng vội vàng rời đi tìm tới những nông viên khác. Hiện giờ chỉ còn lại ba nhân viên bảo vệ, đương nhiên, Tuyên Nhược Phong ngay từ đầu cũng muốn giữ ba người này ở lại, bởi vì hắn lười phải đi tìm những nhân viên an ninh khác. Ba người này làm việc ở Đỗ gia đã được 5 năm, Đỗ gia cũng hy vọng có thể giúp bọn họ có cơ hội lưu lại. Đối phương đem những mảnh đất thượng đẳng bớt 30% bán cho hắn, Tuyên Nhược Phong đương nhiên muốn cho đối phương mặt mũi. Hơn nữa ở sau khi gặp qua ba người, Tuyên Nhược Phong cũng cảm thấy vừa lòng, đều là cao giai Linh Năng giả trung thực, chỉ là trên thân thể có chút tàn tật, trong đó còn có một người là Lôi hệ Linh Năng giả. Tuyên Nhược Phong thấy thế, càng thêm vừa lòng, như vậy không cần lo lắng trường hợp năng lượng gặp trục trặc khiến cho hệ thống an ninh mất đi hiệu lực.
Đỗ Kiệt giúp ba người nói vài câu liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ba nhân viên an ninh bước vào ngồi đối diện với Tuyên Nhược Phong.
Tuyên Nhược Phong ngồi trên xe lăn, thái độ vẫn luôn ôn hòa, bộ dáng cực kỳ tuấn tú. Áo sơ mi màu trắng khiến cho Tuyên Nhược Phong thoạt nhìn rất gầy yếu, chẳng khác gì thủy tinh dễ vỡ, tựu như bọn họ hô hấp lớn tiếng một chút là đã bất kính với thiếu niên này vậy. Ba người quê mùa bọn họ chưa từng tiếp xúc gần gũi với ai tuẫn mỹ như Tuyên Nhược Phong và Tuyên Nhược Bắc cả, trong lòng không tránh được có chút thấp thỏm lo âu, ngay cả sắc mặt cũng cứng ngắc.
Đội trưởng Đội bảo an - Khương Soái, gian nan nuốt nước miếng, chậm rãi mở miệng: "Tuyên thiếu gia, không biết cậu muốn trồng trọt hay đem đất đai cho người khác thuê?" Nếu cho người khác thuê, tuy đất đai đang tập trung một chỗ, nhưng đội bảo vệ không có nhiều người, bọn họ sẽ trở nên vô dụng.
Tuyên Nhược Phong khẽ cười nói: "Các ngươi không cần khẩn trương như vậy, khó có được nông trại nào mà đất đai sát với nhau không bị phân tán như thế này, đương nhiên tôi vẫn muốn tự mình trồng trọt. Tóm lại ba vị cứ tiếp tục bảo đảm an toàn cho nơi này, tôi sẽ không bạc đãi mọi người."
Ba người lúc này mới yên tâm, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
"Bất quá......"
Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong còn có lời chưa nói, ba người hơi sửng sốt, trái tim lần thứ hai bị nhấc lên.
"Hiện tại ba người chỉ giúp tôi bảo hộ an toàn của vườn rau thôi thì chưa đủ."
Lời này có ý gì, hình như Tuyên Nhược Phong muốn gieo trồng với quy mô lớn. Trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nhìn rõ mấy mảnh đất này rồi, chẳng phải là nơi tốt gì cho cam.
Dương Mộc Trường hơi nhíu mày: "Tuyên thiếu gia chẳng lẽ muốn dùng toàn bộ đất đai để gieo trồng hay sao?" Như vậy thật sự quá mức mạo hiểm.
Ngồi ở một bên, Tuyên Nhược Bắc tuy rằng không nhúng tay vào chuyện của đệ đệ, nhưng khi nghe được tiểu đệ cư nhiên muốn làm lớn, cũng không khỏi lo lắng nhăn mày.
Thái độ Tuyên Nhược Phong tự nhiên mà ôn hòa: "Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, nhưng sắp tới tôi chưa tính triển khai việc này, các vị cứ tiếp tục thủ tại nơi đây. Trước tiên, tôi muốn các vị giúp tôi làm vài chuyện đã, đương nhiên tiền lương cũng sẽ gấp đôi, nhưng tôi hy vọng những việc này các vị sẽ làm thật tốt, vậy thì chúng ta mới có cơ hội hợp tác."
Ba người rất rõ ràng ý tứ của Tuyên Nhược Phong, vội vàng gật đầu, bọn họ tuyệt đối không dám có bất cứ tâm tư khác lạ gì.
Tuyên Nhược Phong yêu cầu rất đơn giản, đầu tiên là cửa ra vào phải đổi thành cửa cảm ứng; tiếp theo cần thiết lập một tầng bảo hộ cho nó; thêm nữa là ở phụ cận ao cá cần xây dựng một tòa biệt thự ba tầng, tương lai hắn muốn ở chỗ này thường trú, nhưng hắn lại không muốn ủy khuất chính mình vào ở trong khu ký túc xá có cách âm rất kém kia; cuối cùng chính là tu sửa trang hoàng lại ký túc xá. Tuyên Nhược Phong đem bản vẽ biệt thự hắn muốn xây dựng đều giao cho ba người, ba người thấy thế đồng loạt gật đầu đáp ứng.
Tuyên Nhược Bắc ở một bên bĩu môi, như vậy xem ra chuyện tiểu đệ muốn làm ruộng là thật sự nghiêm túc, bọn họ chỉ sợ đã khuyên không được nữa rồi.
Tuyên Nhược Phong cuối cùng chốt hạ một câu: "Đừng nhìn con người của tôi hòa hòa khí khí rất dễ nói chuyện, nhưng mà tôi ghét nhất là người khác ở dưới mí mắt của tôi chơi mấy trò tâm kế. Cho nên mỗi ngày tôi đều phải nhận được báo cáo tiến độ công việc, các vị có thể làm được không?" Hắn muốn xuất ra lượng lớn điểm tín dụng để đối phương giúp hắn làm việc, nhưng nếu đối phương cầm tiền bỏ trốn vậy hắn chẳng phải sẽ gặp phiền toái hay sao?! Do đó đôi khi mấy lời khó nghe nhất thiết phải nói trước.
Ba người trong lòng cả kinh, vội vàng gật đầu, xây nhà cần dùng đến điểm tín dụng, bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn bớt, hơn nữa bọn họ cũng không có gan mà ăn bớt. Đỗ thiếu gia đã từng nhắc nhở bọn họ rằng Tuyên gia ở khu Bắc cũng thuộc hàng nhân vật lớn, bọn họ không dám trêu chọc a.
Đỗ Kiệt kỳ thật cũng không biết chuyện giữaTuyên gia và Hoa gia, thuần túy chỉ mong ba người Khương Soái đừng phạm phải sai lầm. Cho dù Tuyên gia thật sự lực đơn thế bạc, nhưng người ta vẫn sống tại Bắc khu, cũng không phải nơi mà ba cái dân đen Khu nhà nghèo như bọn họ có thể đắc tội được.
Bất quá Đỗ Kiệt thật ra làm đại mà lại đúng, hiện tại Tuyên gia đã không phải là chỗ người bình thường có thể trêu chọc.
Sai khi phân phó mọi chuyện xong xuôi, Tuyên Nhược Phong cùng Tuyên Nhược Bắc mới cùng nhau trở lại phi hành khí, rời khỏi vườn rau.
Phi hành khí vừa khởi động, Tứ ca liền ghé đầu lại gần, nốt ruồi xinh đẹp phản ánh cảm xúc không vui của chủ nhân: "Em gấp gáp mua nhiều đất như vậy, còn có dư điểm tín dụng để xây nhà sao?"
"Chỗ em còn một chút, vậy cũng đủ rồi." Tuyên Nhược Phong ngáp một cái thật dài, gần đây hắn đều có thói quen ngủ trưa, nếu ngày nào không được ngủ, buổi chiều sẽ uể oải như vậy.
Hắn tự hỏi thân thể này khi nào mới cùng linh lực của hắn hoàn toàn dung hợp, quả thực là yếu đuối quá mức, tựa như lời Đường Cẩn Phong đã nói.
Tuyên Nhược Bắc hoang mang hỏi: "Em thật muốn trồng trọt à?"
Tuyên Nhược Phong lười biếng liếc nhìn Tứ ca: "Đất đai đều đã mua xong rồi, anh nói xem bây giờ trồng hay không trồng?"
Tuyên Nhược Bắc nghiêng người, đùi phải co lại, đầu gối chỉa lên nóc phi hành khí, nốt ruồi xinh đẹp khẽ nhúc nhích, nhìn Tuyên Nhược Phong với vẻ mặt tò mò: "Vậy em tính trồng cái gì?"
"Em tính dùng 30 mẫu trồng rau, còn lại đều dùng để trồng cây ăn quả." Trước đây hắn cũng biết ý tưởng này ở thời đại bây giờ thực sự là quá si tâm vọng tưởng.
Ngay cả mấy giống cây như bắp, lúa nước, lúa mì đều đã rất khó gieo trồng, cho nên muốn trồng cây ăn quả trên quy mô lớn như vậy phải nói là chuyện bất khả thi.
Có người trồng cây ăn quả, cả đời cũng chỉ có thể kiên trì mỗi loại một cây, bằng không với chi phí đầu vào khổng lồ như thế thì người bình thường làm sao có thể chấp nhận được.
Tuyên Nhược Bắc nâng một tay đập cái chát vào trán Tuyên Nhược Phong: "Em điên à?"
Trời cao ơi, tại sao không thể đối xử với người bệnh ôn nhu một chút a?
"Đau......" Tuyên Nhược Phong tức giận trừng mắt nhìn Tứ ca.
"Em trồng vài ba cây anh cũng có thể hiểu được, đằng này lại muốn trồng nhiều như vậy? Em đi đâu tìm cây giống với số lượng lớn như thế?"
"Có cây giống rồi thì trực tiếp dùng hạt của nó tạo thành hạt giống mới, chẳng phải đều giống như nhau hay sao?." Dù gì chỉ cần có Linh Thủy, thì cây nào mà chẳng trồng được.
"Anh không đồng ý!" Tuyên Nhược Bắc lập tức phản đối.
"Em mà cần anh phải đồng ý sao? Chỉ cần cha mẹ đồng ý là được rồi nhé." Tuyên Nhược Phong nói, "Hơn nữa em tự có chừng mực, anh không cần lo lắng."
"Nếu thực sự không muốn anh lo lắng, em phải cẩn thận suy xét lại." Đang nói chuyện cùng tiểu đệ, Tuyên Nhược Bắc liếc mắt thấy quang não của mình sáng ngời, vội vàng cùng nữ bằng hữu ở phía bên kia nói chuyện phiếm, không tiếp tục khuyên can em trai của mình nữa.
Dọc theo đường đi, Tuyên Nhược Phong sâu kín nhìn chằm chằm khuôn mặt cười tủm tỉm của Tứ ca, trong lòng suy sụp, cho nên mới nói hắn ghét nhất mấy người show ân ái nha.