Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 098: - Tướng Quân Trở Về



Editor: Troiwfmas


Sau khi thành công đánh chết sáu con Tang thi, nhận được tin tình báo, Đường gia quân lập tức bước lên hành trình trở về.


Một loạt phi hành khí quân sự ở trên đại mạc hoang vắng chạy đi, dấy lên một mảnh bụi đất màu vàng mịt mù.


Dọc theo đường đi, thi thoảng bên trong một vài chiếc phi hành khí sẽ truyền ra tiếng hát của các binh lính, chỉ có những lúc trở về như thế này bọn họ mới có thời gian nhàn hạ, cũng không cần quá mức nghiêm túc cẩn thận, sau thùng xe vẫn thường xuyên có người nói chuyện cười đùa.


Nhưng trong đó có một chiếc lại ngoại lệ, chính là chiếc đi đầu kia. Bởi vì bên trong đó có Đường Cẩn Phong tọa trấn, đây là Tướng quân của bọn họ nha, vì thế phía sau thùng xe này các binh lính ngoan ngoãn dị thường, an tĩnh ngồi im, cũng không thấy có người cười giỡn qua lại. Đùa, ở dưới mí mắt của Tướng quân, bọn họ làm sao dám nhúc nhích, chán sống hay gì?


Thế mà có một người lại không như vậy, đó chính là Tuyên Nhược Đông. Hắn thường xuyên nhìn quang não, bởi trước đó đã từ miệng Tướng quân biết được sự tình của tiểu đệ, hắn liền nóng lòng muốn biết thương thế của tiểu đệ bây giờ ra sao? Còn cả tình hình của cha mẹ hắn nữa.


Chuyện này đã trôi qua gần một tháng, nhưng Tuyên Nhược Đông không trách Tướng quân dấu diếm mình. Hắn biết rõ Tướng quân cũng vì cái mạng này của hắn mà suy nghĩ, bởi trên chiến trường phân tâm là một việc nguy hiểm cùng cực.


Nhưng sau khi biết được chuyện này, hắn một phút cũng không chịu đựng được, hy vọng nhanh chóng biết được tin tức của đệ đệ, cho nên mới thường xuyên kiểm tra quang não trên cổ tay.


Thẳng đến lúc đoàn xe của bọn họ tiến vào giới tuyến, tín hiệu quang não bắt đầu chập chờn, đến tận nửa giờ sau cuối cùng đã có thể liên lạc được.


Vừa mới bắt được tín hiệu, Tuyên Nhược Đông liền nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tuyên Nhược Phong, hình như mới vừa tỉnh ngủ.


Tuyên Nhược Đông vừa thấy đệ đệ gương mặt hồng nhuận, sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt, hắn lúc này mới an tâm một ít.


Nhưng Tuyên Nhược Đông vẫn khó dằn nổi lo lắng: "Tiểu Phong, thương thế của em thế nào?"


Vừa dứt câu, trong thùng xe im ắng chỉ có tiếng vọng của Tuyên Nhược Đông, thanh âm to lớn vang dội.


Các binh lính khác sôi nổi nhìn về phía hắn, ở trong lòng giơ lên ngón tay cái, không hổ là Thượng úy, lá gan thật lớn, Tướng quân ngồi ở phía trước còn dám lớn tiếng như vậy.


Nhìn thoáng qua khung cảnh phía sau Đại ca, Tuyên Nhược Phong cũng đoán ra Đại ca mình đang trên đường trở về, khuôn mặt liền hiện lên nụ cười nhàn nhạt.


Thanh âm Tuyên Nhược Phong mềm mềm nhẹ nhẹ vang lên: "Ca ca, em đã tốt hơn rất nhiều, anh đang trở về sao? Em nói với anh chuyện này, Thịnh Tông cậu ta muốn gia nhập Quân khu Bắc, anh phải giúp em chiếu cố cậu ấy thật tốt."


Giọng nói mềm mại của Tuyên Nhược Phong như móng vuốt của một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng cào vào lòng người, khiến tâm tư người nghe trong nháy mắt ngứa ngáy khó nhịn.


Tròng mắt của mấy gã binh lính bắt đầu đảo loạn, trừng mắt nhìn nhau vài lần, không dấu vết đem sự chú ý đặt lên người Tuyên Nhược Đông, đối với thanh âm dễ nghe của tiểu đệ đệ kia tràn ngập hiếu kỳ mãnh liệt.


Tuy rằng không rõ tiểu đệ vì sao sẽ đột nhiên ngoan ngoãn như thế, nhưng Tuyên Nhược Đông không nghĩ nhiều, biểu tình nhu hòa: "Anh ngày mai sẽ về tới."


Nghe vậy, ánh mắt Tuyên Nhược Phong sáng lên: "Vậy vừa lúc em đi tiễn Thịnh Tông, thuận tiện đến gặp anh luôn."


"Nhưng mà thương thế của em......" Tuyên Nhược Đông chần chờ.


"Không có việc gì, em hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ngày hôm qua em còn giúp mấy anh Tuyên Nhược Bắc làm thịt khô nữa mà!" Tuyên Nhược Phong tươi cười xinh đẹp.


Đột nhiên, một cái đầu chen tới trước màn hình, vừa nhìn thấy Tuyên Nhược Phong, ánh mắt liền tỏa sáng: "Đông ca, đây là đệ đệ anh a, lớn lên thật đáng yêu."


Lời này vừa dứt, bên trong xe một đám già độc thân có chút ngồi không yên.


"Đáng yêu, để tôi xem xem." Lại có một cái đầu khác nhô lại đây.


Nhìn ba cái đầu cư nhiên đem khuôn mặt ca ca đẩy ra khỏi màn hình, Tuyên Nhược Phong ngẩn người, cảm thấy hình ảnh này có chút khôi hài, đột nhiên bật cười ra tiếng.


Các đồng đội cứ thay nhau chen qua, Tuyên Nhược Đông bất đắc dĩ, nhưng hiện tại hắn lại không muốn nói cho người khác biết việc tay chân đệ đệ hắn đang bất tiện, sợ đệ đệ khó chịu, hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn đám người này liều mạng chen qua muốn cùng tiểu đệ chào hỏi.


Những binh lính còn lại cũng không thể ngồi yên được nữa.


"Đông ca, cũng cho tôi nhìn chút đi?"


"Đông ca, nói cho cậu ấy, tôi tên Lý Đại Chùy."


Một đám già độc thân không tu không dưỡng.


Tuyên Nhược Đông bất đắc dĩ nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, dò hỏi: "Có thể chứ?"


Tuyên Nhược Phong vội vàng gật đầu: "Dù sao hiện tại em cũng không có việc gì, hơn nữa em cũng rất muốn trông thấy đồng đội của ca ca một lần."


Đẩy một tên đang sắp ngồi lên người mình ra, Tuyên Nhược Đông đem màn hình biến thành hình ảnh lập thể, lúc này, mọi người trong xe đều có thể thấy được Tuyên Nhược Phong.


Vừa nhìn thấy khuôn mặt Tuyên Nhược Phong, tròng mắt cả đám cẩu độc thân tỏa sáng lập lòe, so với lúc nhìn thấy thịt còn muốn hưng phấn hơn.


Khác với sự nghiêm túc của Tuyên Nhược Đông, khuôn mặt Tuyên Nhược Phong thanh tú đáng yêu rất nhanh xuất hiện ở trước mặt mọi người, những đường nét tinh tế, làn da trắng nõn, đôi mắt cười lấp lánh, khóe môi khẽ nhếch lộ ra hàm răng tuyết trắng nhỏ xinh, hơi thở nhu hòa, làm người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm, một đám binh linh muốn "Thoát kiếp độc thân" hứng thú bừng bừng tiến lên cùng Tuyên Nhược Phong nói chuyện phiếm, bọn họ hoàn toàn đã quên đằng trước chiếc xe này còn có Tướng quân tọa trấn.


Nhìn Tuyên Nhược Phong cười tủm tỉm cùng các đồng đội nói chuyện phiếm. Tuyên Nhược Đông than nhỏ, xem ra chỉ có thể về nhà mới hoàn toàn hỏi thăm được tình huống của tiểu đệ.


Sau thùng xe náo nhiệt như thế chẳng lẽ không bị mấy người điều khiển phía trước biết được?


Nghe được Tuyên Nhược Phong cùng đám binh lính cười đùa, Trương Thắng ngồi ở trước cũng nhịn không được cong lên khóe miệng: "Cái đám hỗn tiểu tử."


Mà một vị tâm phúc khác của Tướng quân - Nguyễn Thanh, dường như suy tư gì đó nhìn thoáng qua Đường Cẩn Phong, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Vị tiểu thiếu gia này của Tuyên gia ngạo cốt bất phàm, cùng với người của Đường gia quân chúng ta kết thành bạn lữ vô cùng thích hợp."


Theo lời nói của Nguyễn Thanh vừa dứt, vị Tướng quân nào đó hơi thở toàn thân bỗng nhiên lạnh xuống.


Trương Thắng nghe vậy, cũng hứng thú, vui vẻ mở miệng nói: "Tôi cảm thấy tiểu tử Mã Đình không tồi, ngày nào đó để Tuyên Nhược Đông giới thiệu cho bọn họ nhận thức nhau......"


Trương Thắng càng nói giọng càng nhỏ dần rồi tắt lịm, bởi vì vị ngồi ở sau lưng hắn cả người chẳng hiểu sao không ngừng tản ra hơi thở lạnh lẽo. Thông qua kính chiếu hậu, hắn thấy được ánh mắt sâu thẳm của Tướng quân đang gắt gao nhìn mình, ám trầm mà nguy hiểm. Nhìn chằm chằm tới mức Trương Thắng dựng cả lông tơ, cả người lạnh buốt, hắn lại nói sai cái gì rồi sao?


Nguyễn Thanh ngồi bên cạnh thấy thế, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng cũng lộ ra ý cười không rõ.


Bởi vì có sự xuất hiện của Tuyên Nhược Phong, không khí trong xe cuối cùng cũng không còn căng thẳng như lúc đầu. Không ít người hạ quyết tâm muốn đi gặp vị Tuyên Nhược Phong người nhìn người thích này một lần.


Ngày hôm sau khi trở lại quân bộ, chúng binh lính vốn dĩ muốn tìm cơ hội cùng Tuyên Nhược Phong tiếp xúc gần gũi, lại bị điều đi huấn luyện ngoại trừ Tuyên Nhược Đông. Tức khắc, trong quân doanh vang lên một mảng những tiếng kêu rên bi thán, vì cái gì luôn có vô số những nhân tố đối kháng muốn ngăn cản con đường "Thoát kiếp cẩu độc thân" của bọn họ?


Nhìn thấy đám binh lính sau khi kêu rên một hồi cũng bắt đầu ngoan ngoãn tham gia huấn luyện, Đường Cẩn Phong lúc này mới vừa lòng. Trương Thắng thì không rõ vì sao Tướng quân đột nhiên khắc nghiệt như thế, cả một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không cho bọn họ. Nguyễn Thanh lại cười cười, đối với hành động của Tướng quân không tỏ ý kiến gì.


Tuyên Nhược Đông vốn tính về nhà trước, nhưng bởi vì hôm nay vừa lúc là ngày tân binh gia nhập quân doanh, Tuyên Nhược Đông còn có chút sự tình chưa xử lý xong nên không rời đi được, cũng chỉ có thể để Tuyên Nhược Phong đứng chờ ở bên ngoài quân khu.


Mà cái người đang đứng chờ bên ngoài kia thì đang bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Vạn Thiên Sở ôm lấy Thịnh Tông.


Thịnh Tông vừa vui vừa giận: "Muốn vào quân bộ sao không nói sớm?", Vạn Thiên Sở đáng chết cái gì cũng không đề cập tới, hại hắn còn cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự xong rồi.


Khóe miệng mang theo một chút ý cười, Vạn Thiên Sở đẩy đẩy gọng kính: "Thời điểm em muốn vào quân bộ cũng không cùng tôi thương lượng, không phải sao?"


Nghe vậy, Thịnh Tông xấu hổ vò đầu: "Mẹ nó, em biết sai rồi." Còn muốn ghim chuyện này tới khi nào? Vạn Thiên Sở đúng là lòng dạ hẹp hòi.


Nhìn thấy hai người cuối cùng đã làm lành, Tuyên Nhược Phong cũng mừng cho bọn họ.


Trước khi rời đi, Thịnh Tông còn không yên lòng với Tuyên Nhược Phong dặn dò đủ chuyện trên trời dưới đất. Có khác gì hành động của mẹ già đâu chứ, Tuyên Nhược Phong bật cười, hắn có chỗ nào nhìn giống đang đi tiễn người không đây?


Có mấy vị huấn luyện viên thân mặc quân phục màu xanh lục đi ra, trung khí mười phần hô to một tiếng, mấy người Thịnh Tông vội vội vàng vàng theo chân bọn họ rời đi.


Nhìn những người trẻ tuổi tiến vào quân bộ, Tuyên Nhược Phong trong lòng không ngừng cảm khái, hắn cũng từng có mộng tưởng như vậy a.


Tuyên Nhược Bắc hơi cúi đầu, phát hiện thấy tiểu đệ nhìn những thanh niên kia lộ ra ánh mắt hâm mộ, đôi mắt đen của Tuyên Nhược Bắc co rút, ngực căng thẳng, nắm tay cũng nhịn không được siết chặt lại. Đệ đệ hắn vốn đã là song hệ Linh Năng giả, tương lai phía trước sáng lạn, lại bị Lâm gia hung hăng phá hủy. Tuy rằng cha mẹ nói không cần lo lắng, nhưng Tiểu Phong phải tới nửa năm mới có thể khỏi hoàn toàn a!


Những người trẻ tuổi kia dần dần biến mất ở cổng lớn. Người nhà tới tiễn đưa cũng lần lượt rời đi, hiện giờ chỉ còn lại Tuyên Nhược Phong cùng Tuyên Nhược Bắc đang đứng chờ.


Trước cổng lớn ngoại trừ những binh lính đang đứng gác ở bên ngoài, dần dần đã không còn bóng người.


Ở cửa đợi gần nửa giờ, trừ bỏ mấy chiếc phi hành khí của quân đội thỉnh thoảng rời đi, cũng chưa thấy thân ảnh của Tuyên Nhược Đông xuất hiện.


Tuyên Nhược Bắc nhịn không được gọi thúc giục mấy lần, Tuyên Nhược Đông mới vội vàng nói hắn đang trên đường tới, đại môn bỗng nhiên chậm rãi mở ra.


Đang lúc Tuyên Nhược Phong còn cho rằng người tới là Tuyên Nhược Đông, đột nhiên sắc mặt Tuyên Nhược Phong biến đổi, Tuyên Nhược Bắc cũng giật mình.


Một cổ uy áp sắc bén từ nơi xa không ngừng công kích bọn họ, Tuyên Nhược Bắc chắn ở trước mặt Tuyên Nhược Phong, bay tới là những đạo lưỡi đao gió.


Mà trong lòng cái vị Tuyên Nhược Phong hiện tại còn chưa thể quang minh chính đại "Khỏi hẳn" thì không ngừng bốc hỏa.


Muốn tính toán đem người ám toán âm thầm chỉnh trị một phen, lại thấy cửa lớn mở ra, tầm mắt bắt gặp thứ gì đó làm ánh mắt hắn sáng ngời, trong lòng lại có kế hoạch khác.


Lưỡi dao gió dùng sức bổ vào xe lăn của Tuyên Nhược Phong, thân thể hắn nhoáng cái bị hất tung lên, cùng xe lăn chật vật ngã xuống mặt đất.


Nghe được đằng sau truyền đến tiếng vang, Tuyên Nhược Bắc kinh hoảng xoay người: "Tiểu Phong......"


Thế nhưng, lại một đạo lưỡi dao gió bay tới cắt ngang qua cánh tay Tuyên Nhược Bắc.


Động tĩnh lớn như vậy đã đưa tới sự cảnh giác của binh lính đứng gác, đồng thời một chiếc phi hành khí cũng nhanh chóng dừng trước mặt bọn họ.


Đường Cẩn Phong cùng Tuyên Nhược Đông xuống xe, Đường Cẩn Phong chỉ huy Tuyên Nhược Đông cùng Trương Thắng đem kẻ dám ở trọng địa quân bộ đả thương người bắt lấy. Tuyên Nhược Đông cũng sốt ruột báo thù cho tiểu đệ, hắn cùng Trương Thắng chỉ huy những binh lính đứng gác lập tức chạy đi đem người chộp tới.


Tuyên Nhược Bắc một tay bưng miệng vết thương thất thểu hướng Tuyên Nhược Phong chạy tới. Thân thể hắn lảo đảo một cái, một đạo thân ảnh rất nhanh từ bên người hắn vọt qua, lướt tới trước hắn một bước.


Đường Cẩn Phong tiến lên ôm lấy thiếu niên gầy yếu bế bổng lên, nhìn thấy xe lăn đã bị chém thành hai nửa, trong con ngươi thăm thẳm như biển sâu dần dần nổi lên sóng gió mãnh liệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.


Dám ở địa bàn của hắn động thủ, kẻ đứng sau màn này lá gan thật không nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.