Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
CHƯƠNG 36:
"Chỉ có một gốc cây, cái khác đều là nhánh cây của nó." Lô Ác Ác rướn dài cổ xác nhận lại bên dưới, dùng một cánh chỉ vào vị trí bên trong sơn cốc phía Đông Bắc nhìn một chỗ không chớp mắt, ưỡn ưỡn ngực, rụt rè cầu khen ngợi: "Nơi đó mới là thân cây của nó. Cây quỷ này cực kì xảo quyệt, đem thân cây giấu đi, mỗi lần đều đổi chỗ, chẳng qua mỗi lần ta đều có thể tìm được!"
Nhìn bộ dáng cậu thần khí mười phần, Sở Tịch cảm thấy chính mình không nên buông thả cậu nữa, mặt than nghiêm mặt lại, một tay nắm chặt chuôi đao vuốt nhẹ, tay kia thì đã duỗi ra, sờ sờ lông tơ rậm rạp rối bù trên cổ Lô Ác Ác.
"Ừm, rất lợi hại."
Lô Ác Ác càng đắc ý, ở trên nhánh cây bước đi thong thả hai bước, cọ cọ móng vuốt, quyết định lần nữa cho vợ triển lãm tri thức uyên bác của Lô Đại vương thật đã: "Chỉ có nước trong cành non ở trên thân cây mới vừa dài ra cây mới có thể làm miệng vết thương khép lại ngay lập tức, còn những nhánh cây đã già là có độc, lấy cũng vô dụng."
Nhìn Sở Tịch vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm nơi phía dưới sơn cốc mình chỉ ra, Lô Ác Ác giơ cánh vỗ sau lưng anh, hiếm khi nghiêm túc nói: "Anh đừng xem hiện tại nó một chút động tĩnh đều không có, kỳ thật rất lợi hại. Anh ngàn vạn lần không thể đi xuống, bị nhánh cây quỷ cuốn đi sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa độc tính của nó rất mãnh liệt, dính vào một chút cả người cứng ngắc, chỉ có nấm quỷ mới có thể giải."
----- Lúc trước, rễ chính của cây quỷ khó khăn lắm mới mọc ra một gốc nấm quỷ làm cho Lô Ác Ác gặp tai họa, đây mới là chủ yếu nhất, chẳng qua cậu không tiện nói.
"Vậy em tới gần cành non của nó như thế nào?" Sở Tịch ổn định cơ thể, mặt không đổi sắc hỏi.
Anh sớm có đề phòng bị nên cuối cùng cũng không bị cái cánh của Lô Ác Ác vô tư đập cho một cái đến nỗi rớt từ trên cây xuống.
Lô Ác Ác lại vỗ vỗ bộ ngực chính mình, đĩnh đạc nói một câu: "Ta da dày thịt béo, không sợ!"
Chất độc cùng tấn công của cây quỷ cũng chưa có cái gì phải sợ, chính là bộ dáng sẽ rất chật vật, để cho vợ thấy được, hình tượng uy vũ của Đại vương ta có thể không còn. Tưởng tượng như vậy, Lô Ác Ác lại không yên đứng lên, vợ vốn ghét bỏ hình người của mình xấu, lúc này lại ghét bỏ nguyên hình chính mình cũng không có tiền đồ rồi làm sao?
Hết cách, chỉ có thể kiên trì đã, nhất định phải khí phách cuồn cuộn một chút!
Sở Tịch còn không kịp nói, chỉ thấy hai móng vuốt Lô Ác Ác dùng sức đạp, mở hai cánh, giống như một con chim ưng lớn chụp mồi hướng tới sơn cốc nhanh chóng bổ nhào. Tiếng kêu vút cao của Lô Ác Ác còn quanh quẩn bên tai: "Sở Tịch anh ngàn vạn lần đừng xuống dưới ------- Ó -----"
Lô Ác Ác cũng không dùng phép hóa thân ra bản thể, thứ nhất là một chiêu này tiêu hao quá lớn, Lô Ác Ác bây giờ còn không có biện pháp đứng trên vách núi điều khiển từ xa thành thạo bản thể đại yêu đó, thứ hai, trong sơn cốc ở chỗ nào cũng là nhánh cây quỷ , hóa thân thành gà lớn trăm trượng không chỉ không thể phát huy hoàn toàn, lại còn có thể bó tay bó chân, hình thể nhỏ ngược lại hành động càng thuận tiện hơn.
Xa xa trông lại, một con gà trống lớn năm màu sặc sỡ thân dài ba thước so cùng với cây đại thụ màu nâu to lớntrong sơn cốc áp đảo, giống như một viên bọt nước nho nhỏ rơi vào biển rộng, thật sự là nhỏ bé đến đáng thương. Ánh mắt Sở Tịch chặt chẽ chăm chú vào trên người Lô Ác Ác, tay phải nắm đao càng chặt cố nén tâm tình, gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng có thể thấy được.
Bởi vì Lô Ác Ác phản ứng với mắt tím của anh rất lớn, cho nên Sở Tịch bình thường rất ít thôi thúc tử khí trước mặt Lô Ác Ác, cũng cố gắng không dùng tới năng lực của tử khí chi nhãn. Bất quá giờ phút này hai mắt của anh đã hoàn toàn biến thành màu tím sậm, có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Lô Ác Ác bị bao phủ trong biển cây ở phía xa xa.
Kế tiếp phát sinh một màn khiến đồng tử Sở Tịch co rút lại, bắp thịt cả người đột nhiên căng chặt, cả người đều kéo căng thành dây cung tùy thời đều có thể bùng nổ.
Trong nháy mắt giọt nước nhỏ Lô Ác Ác vừa tiếp xúc với biển cây, cả tòa sơn cốc giống như bị một cái đốm lửa kích nổ một thùng thuốc súng thật lớn, biển cây tĩnh mịch yên lặng trong phút chốc ầm ầm di chuyển, lấy cái cây Lô Ác Ác giẫm dưới chân làm điểm trung tâm, thành hình tròn tầng tầng lớp lớp mãnh liệt lan tràn hướng ra ngoài. Lúc trước chạc cây lá cây còn gió thổi bất động đều dường như nháy mắt sống lại, giương nanh múa vuốt như quần ma loạn vũ.
"Con gà kia lại tới nữa........ Lại tới nữa........ Lại tới nữa......."
"Lại tới nữa........ Lại tới nữa........"
"Lại tới nữa........"
Một nhánh cây quỷ ở trên phát hiện Lô Ác Ác đầu tiên đột nhiên bùng nổ tín hiệu, giống như cuộn sóng như tầng tầng lập tức truyền ra ngoài, trong chớp mắt liền truyền tới thân cây quỷ phía trên giấu ở bên trong tầng tầng nhánh cây.
Đại thụ màu nâu cao ngất cả người rung mạnh, từng cái rễ cây đột ngột từ mặt đất trồi lên, chạc cây lá cây đều cuồng loạn giọng the thé vặn vẹo ở không trung, dường như xé gió ----- "Con gà kia như thế nào lại tới nữa!!"
Nhìn sự đối xử của cây quỷ dành cho Lô Đại vương ăn trộm không nhận tội, âu cũng là do đã làm cho cây quỷ người ta bị dọa sợ.
Ngay sau đó, vô số nhánh cây thô to theo thân cây cùng nhau đứng lên xé gió dường như rít gào vặn vẹo. Chung quanh điểm đặt chân của Lô Ác Ác phạm vi ngàn mét nhánh cây quỷ nháy mắt dài ra, còn có rất nhiều rễ cây từ dưới đất chui lên, mũi tên nhọn hướng Lô Ác Ác đánh tới. Đồng thời, những mầm cây bí mật sinh trưởng giữa chạc cây bạo liệt dồn dập, một luồng mùi tanh gay mũi không bao lâu liền tràn ngập cả sơn cốc.
Bị mùi tanh chiếm cứ xung quanh chui vào cơ thể, Lô Ác Ác đang vẫy cánh chợt chuyển dời tránh né nhánh cây công kích thân thể đột nhiên cứng ngắt, hai chân căng thẳng, cổ thẳng đơ, giống như một cây gỗ cứng ngắc, từ không trung ngã xuống dưới. Nhánh cây chung quanh vây công hắn nhất thời cùng nhau tiến lên, như thủy triều bắt đầu khởi động đem Lô Ác Ác bao phủ.
Sở Tịch đứng ở vách đá phía trên thả người theo nhánh cây nhảy xuống, mang theo kình phong sắc bén, đang muốn nhảy xuống, động tác đến một nửa liền dừng lại. Bởi vì trong tầm mắt của hắn, Lô Ác Ác tựa hồ sớm có chuẩn bị, đem hai cánh ôm đầu chặt chẽ, đem chính mình cuộn thành một quả cầu, sau đó bắt đầu —— lăn qua lăn lại.
Đúng vậy, chính là lăn qua lăn lại, Lô Ác Ác cuộn thành một quả cầu giống như một quả bóng cao su sặc sỡ, bị nhánh cây vũ điệu hỗn loạn đánh xoay, từ nơi này cùng đầu cành cây bị đánh bay vài trăm thước, đập phải nhánh cây khác nén lực đã lâu, lại bị đánh đến quay tròn xoay chuyển, gào thét bay ra thật xa, lập tức đã bị nhánh cây rễ cây phía sau tiếp được chen chúc từ trước vây quanh, tiếp tục bị đánh đến lăn bay ra ngoài.
"Ầm!" "Đùng!" "Xèo!" "Vèo!"
"Ó—— Ó——"
Sớm chiều ở chung, khuôn mặt bị lông vũ phủ đầy kia của chú gà trống hoa mơ kia bày ra vẻ mặt gì Sở Tịch đã có thể nhận ra, Sở Tịch tinh tường quan sát, thời điểm bị đánh bay ra ngoài vô tình Lô Ác Ác lộ ra sự phấn khởi mà kêu, ánh mắt kia, vẻ mặt kia, bộ dáng kiêu ngạo kia, không thể không nói, gia hỏa này chơi cực kì vui vẻ.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, Lô Ác Ác còn lo lắng vợ mình đang ở trên nhìn thấy, vì tôn nghiêm đàn ông, cho dù bị vô số nhánh cây lăn qua lăn lại như bóng cao su, cũng muốn có chút khí thế cuồn cuộn.
Chờ lúc phải thở phì phò, Lô Đại vương hưng phấn, ngay lập tức đem cái gì mà tức giận cái gì mà hình tượng cái gì mà uy nghiêm đều vứt đến bên ngoài hệ hành tinh Ngân Huy. Chờ thích ứng với mùi tanh của cây quỷ, thân thể không còn cứng ngắc như gỗ mục không thể động đậy, lúc cậu bị đánh bay trên không trung còn hăng hái quay cuồng cất giọng gào rống hát lên.
"Ó ó —— đi một a —— ó ó —— đi hai a —— ó đi một hai a —— ó —— ó —— éc —— đi —— trở lại một a —— "
Giai điệu vừa cất lên, nhánh cây chung quanh từng đợt run rẩy co giật, thế mà cũng đi theo nhịp vặn vẹo đứng lên.
Kỳ thật, trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng cây quỷ chơi đùa như vậy, mới là mục đích thực sự làm cho Lô Ác Ác cách một đoạn thời gian đều phải lén lút tới đây trộm nhánh cây.
Ở trên vách đá, Sở Tịch nhìn khóe miệng cũng trực tiếp co giật, nâng tay đè lại thái dương chính mình nhảy đầy gân xanh, trong hàm răng nhả ra một câu: "Lô Ác Ác!"
Giữa bất tri bất giác, Lô Ác Ác theo nhịp điệu đập bóng không ngừng hướng gần về chỗ cây quỷ, nơi đã từng lăn qua, đều đã thành "Xếp hàng hai bên đường hoan nghênh" nhiệt tình. Một nhánh cây quỷ thật lớn còn đang vặn vẹo giương nanh múa vuốt, chạc cây ở giữa không ngừng nổ tung một đám mầm non, ngay cả thân cây quỷ ẩn núp cũng đã múa may quay cuồng, một chút cũng không ý thức được chính mình đã sớm bại lộ.
(Editor: Có lẽ ý tác giả là giống như Mosse rẽ nước mà đi á)
Đây là mưu kế trước sau như một cây quỷ dùng đi săn, gặp phải kẻ xâm phạm, cành cây lên trước, đến chiến thuật biển cây, bắt không được liền phun chất độc lan rộng, đem con mồi đẩy ngã, độc tính của nó mãnh liệt, trên cơ bản một phóng một chuẩn, không có thú lớn gì có thể chịu được, một lần xuống dưới, một tổ đám T – Rex xông vào sơn cốc cũng chỉ có thể còn lại một đống xương trắng thật lớn.
Mà thân cây quỷ kỳ thật yếu ớt nhất, trừ bỏ bề ngoài cùng cành cây khác giống nhau có thể hù người, trên cơ bả không có lực công kích gì. Đừng nhìn nó bá đạo như vậy chiếm cứ cả một sơn cốc, nơi sinh trưởng vật còn sống không còn xuất hiện. Trên thực tế, cây quỷ thiên tính mạnh công kích, không phải dây quỷ họ hàng gần cùng nó là thực vật ăn thịt bắt giữ con mồi liền cắn nuốt mất.
Thời điểm thân cây quỷ phản ứng được, Lô Ác Ác đã lăn đến thân cây trước. "Răng rắc" một tiếng, một vuốt hạ xuống, một thân màu đen nhạt chính là cành non theo tiếng mà gãy. Lô Ác Ác ngậm một cành non dài dài ước khoảng hai mét, xòe móng hướng ra ngoài chạy, lúc gần đi đi ngang qua thân cây rễ cây bên dưới, còn thuận vuốt túm lấy một phen, trơn tuồn tuột không biết bắt được vật gì cũng không ngoảnh lại nhìn kỹ, liền tiếp tục xòe móng trốn chạy.
Mỗi lần đều dùng một chiêu này, mỗi lần cây ngu ngốc trí nhớ cũng không dài, Đại vương ta cũng thực buồn rầu, một chút tính khiêu chiến cũng không có!
Đồ vật này nọ đã cướp tới tay, Lô Ác Ác cũng không chơi nữa, cậu còn nhớ thương vợ chờ ở vách núi phía trên kìa. Lúc chạy trốn ra bên ngoài, cậu xuất ra bản lĩnh thật sự, đột nhiên dịch chuyển, nhanh như điện xẹt, cứ thế chính xác từ vô số cây lớn vây quanh cuồng đánh loạn cuốn ở giữa liền xông ra ngoài.
"Con gà kia lại chạy........ Lại chạy....... Lại chạy........"
"Lại chạy....... Lại chạy........"
"Lại chạy........"
Từng đợt tín hiệu lại cuộn sóng theo thân cây quỷ lan tràn truyền ra bên ngoài. Qua một lúc lâu sau, cây quỷ phản ứng trì trệ rốt cuộc đã nhận ra có chỗ nào không thích hợp, một chạc cây vặn vẹo, ở rễ chính trụi lủi của mình mà sờ sờ, có một cái lỗ thủng mới, sờ tới sờ lui, chung quanh vỗ vỗ, không có!
Thật sự không thấy!
Bên này Lô Ác Ác một hơi lao ra biển cây sơn cốc, bay lên vách núi, rơi xuống trước mặt Sở Tịch, đem cành non trong miệng hướng bên chân Sở Tịch để xuống, càng đắc ý mà hiến vật quý: "Ó ——"
Sở Tịch lạnh mặt, hít sâu một hơi, không nhìn tới cành non cây quỷ khó có được, tiến lên nâng đầu, sửa sang lại một thân lông chim bị biến thành hỗn độn không chịu nổi, tiếng nói trầm thấp khàn giọng chát: "Có đau hay không?"
HẾT CHƯƠNG 36.
*********
Mỡ: Sorry Tama và mọi người, Tama đã gửi bản edit chương 36 cho tui lâu rồi, mà mấy nay dọn nhà sang chỗ mới á nên ko ngơi tay ra được, đã vậy internet tạm thời bị cắt nữa chớ =)))