Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 25



Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

Sau khi nghe thấy nghi vấn của đội hộ vệ, Sở Du Nhiên mờ mịt lắc đầu, vô tội nói: “Không biết, bọn họ té xỉu trước mặt ta, ta cũng không phải bác sĩ, sao biết được nguyên nhân?”

Đội trưởng nhíu mày, ngữ khí trở nên nghiêm khắc hơn: “Thật sự không liên quan gì tới ngươi? Người ở đây đều thấy được, lúc hắn nói chuyện với ngươi thì tinh thần bị công kích, ngươi muốn nói ở chỗ này, hay là theo ta về rồi nói?”

Sở Du Nhiên ngẩn người, sau đó khuôn mặt tinh xảo dần bày ra, cong lên một nụ cười thanh nhã, ngón tay thon trắng nhẹ nhàng gãi cổ Dillow, cả người thoạt nhìn thanh nhã xuất trần, cậu lắc đầu, ánh mắt chân thành lại vô tội, nói: “Nếu như quả thật là ta, ta đã không đứng ở đây chờ các ngươi tới.”

Lúc này, dáng vẻ vừa vô tội vừa bất đắc dĩ của Sở Du Nhiên đã hoàn toàn khơi dậy hormone nam tính xung quanh, mỹ nhân nói cái gì đều có thể làm người ta tin phục, ai lại nhẫn tâm gây khó dễ cho một giống cái vừa thành niên lại xinh đẹp chứ? Tất cả người vây xem đều trợn mắt lên nhìn chằm chằm, chỉ sợ đội hộ vệ không tìm được hung thủ, chộp lấy giống cái này đưa đi gánh tội thay.

Dưới loại tình thế này, đội trưởng chỉ có thể kiên trì nói: “Chúng ta sẽ làm khẩu cung, hi vọng ngươi hãy thành thật phối hợp.”

Sở Du Nhiên cười cười, “Có thể.”

Dillow không nhịn được nữa, thằng nhóc lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện, vừa định giãy dụa bò lên, liền bị Sở Du Nhiên ôm chặt, đồng thời vỗ vỗ bụng nó, nhắc nhở thằng nhỏ không được nháo, một lúc nữa chúng ta có thể về nhà rồi. Dillow rầm rì một tiếng, chỉ có thể hậm hực nằm xuống, trong lòng âm thầm ghi nợ đám người này, lũ ngu xuẩn, làm lỡ thời gian nhóc về nhà chơi với quả bóng lông ╭(╯^╰)╮  Lúc này một người lính đi tới, nhìn dáng vẻ mỉm cười của Sở Du Nhiên mà hơi đỏ mặt, ho một tiếng hắng giọng một cái, hắn nghiêm túc hỏi: “Họ tên?”

“Sở Du Nhiên.”

Binh lính vừa nghe cậu họ Sở, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, liền lén nhìn ngũ quan xuất sắc của Sở Du Nhiên, hạ thấp giọng hỏi: “Ngươi và ngài Sở Hồng Vũ có quan hệ sao?”

Sở Du Nhiên cười cong đôi mắt, âm thanh cực kì dễ nghe, “Ta là con của ông ấy, con trai duy nhất.” ^_^

Binh lính hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng đi báo cáo, Sở Hồng Vũ so với công tước Zarro càng không dễ chọc đâu.

Sở Du Nhiên ôm nhóc con, nói với đội trưởng đội hộ vệ vội vã chạy tới: “Hỏi xong rồi sao? Xong rồi thì có thể làm phiền các ngươi đưa ta về không?”

“Đương nhiên.” Cho dù Sở Du Nhiên không nói, bọn họ cũng không thể thả Sở Du Nhiên tự mình đi được, Sở Du Nhiên là kẻ tình nghi số một, bọn họ muốn bảo đảm thân phận cậu ta nói là chính xác, đồng thời an toàn!

Dillow vừa thấy không có chuyện gì, lập tức cũng có chút mệt rã rời, nhóc một ngày phải ngủ mười tám tiếng mới có thể thỏa mãn sự cần thiết để thân thể trưởng thành, móng vuốt nhỏ ôm thật chặt một quả bóng lông, chỉ chốc lát sau liền đắm chìm trong giấc mộng đẹp mua được một rương bóng lông lật đật. Sở Du Nhiên ôm nhóc lên phi hành khí, nhìn thằng nhóc buồn ngủ trên chân mình, nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xa xa người của phủ công tước Zarro chỉ dám lén lút theo dõi không dám tới gần, cậu bất động thanh sắc cúi đầu, gãi gãi bụng Dillow, đôi mắt đều híp lại. Quả nhiên, chờ đội hộ vệ tới vẫn là có chỗ tốt, không chỉ có thể ngồi phi hành khí miễn phí, còn được một chuỗi hộ vệ miễn phí, bằng không trên đường này chắc sẽ bị đám chó ghẻ kia quấy rầy.

Lúc này, phủ công tước Zarro nhận được tin đã bao phủ trong một bầu không khí ngột ngạt, công tước phu nhân biết được con trai bảo bối của mình lại một lần nữa bị thương vì Sở Du Nhiên, tức đến vỗ một chưởng lên bàn, công tước đại nhân sợ đến cả người run lên, hạ nhân đứng một bên càng hạ thấp đầu, không dám thở mạnh.

Công tước phu nhân xuất thân Hổ tộc, giống cái Hổ tộc giống nhau vóc người không khác mấy so với thầy Claude, tổng thể mà nói chính là ‘vai u thịt bắp’ (tráng hán tử). Hơn nữa nhà mẹ đẻ còn là người có công lớn khai quốc, bản thân liền tự thấy mình tài chí hơn người, hơn nữa thú thân của công tước Zarro là con chó, thoạt nhìn cũng không cường tráng, bất kể ở phương diện nào đều yếu hơn phu nhân của mình một cái đầu. Lâu dần, công tước phu nhân tính tình đặc biệt táo bạo, thiên tính che chở con cũng khiến hắn nuôi đứa con trai thành hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì.

Mắt thấy nhi tử lần thứ hai bị thương tổn, công tước phu nhân giận không nhịn nổi, “Lại là Sở Du Nhiên! Phái người mang hắn đến cho ta, ta ngược lại muốn xem xem, tiểu tiện nhân này đến cùng đã dùng loại thủ đoạn gì, mà khiến con trai ta hai lần bị thương vì hắn!”

“Không được, ” Zarro công tước cau mày, ngăn lại thê tử đang kích động, “Hiện tại Sở Du Nhiên bị đội hộ vệ tự mình đưa về, ra tay với bọn họ chính là đối nghịch với đội hộ vệ Hoàng gia.”

Công tước phu nhân bất mãn hành động hèn yếu của trượng phu, lạnh lùng trừng mắt một cái, “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

Công tước Zarro cũng hết đường xoay xở, tạm thời không nghĩ ra đối sách, mặc kệ làm thế nào, có Sở Hồng Vũ chống đỡ đằng trước, bọn họ đều không thể thế nào với Sở Du Nhiên được. Huống chi, bọn họ không hề có chút chứng cứ chứng minh là Sở Du Nhiên làm, trừ phi làm kiểm tra sóng tinh thần lực của cậu ta, so sánh với thương tổn tinh thần lực của nhi tử nhà hắn xem có khớp hay không. Chỉ có điều, vạn nhất không ăn khớp, bọn họ sẽ phải gánh chịu sự trả thù của tên điên Sở Hồng Vũ kia.

Lúc này thị giả đến báo, “Bẩm báo đại nhân, phu nhân, thương thế của tiểu thiếu gia đã điều tra rõ, hạt dị năng bị tổn thương bên trong, vết thương thế này, hai tháng kế tiếp thiếu gia chỉ có thể dùng dạng thú, đồng thời…” Thị giả thận trọng liếc nhìn sắc mặt của hai người trên chủ tọa, khẩn trương nói: “Trong vòng ba tháng không thể sử dụng dị năng, nếu như muốn trị liệu, chỉ có thể nhờ trợ giúp của giống cái có tinh thần lực dung hợp với thiếu gia thôi.”

Sắc mặt công tước phu nhân âm trầm, siết chặt nắm tay, trong mắt không che giấu sự tàn nhẫn, “Tỷ lệ phù hợp tinh thần của Sở Du Nhiên cùng Luke là bao nhiêu?”

“Ngươi vậy mà lại cho người tra xét độ phù hợp tinh thần của hai đứa?” Công tước Zarro bất đắc dĩ nhìn phu nhân nhà mình, đối phương là giống cái chưa kết hôn, nếu như để người ta biết bọn họ lén lút kết duyên Sở Du Nhiên cùng con trai nhà mình, còn không biết bị lên án bao nhiêu đâu.

Công tước phu nhân dường như không nghe thấy, hắn liếc thị giả một cái, lớn tiếng hỏi: “Tra rõ chưa?” Con trai hắn chẳng qua chỉ kiêu căng, nhưng bản tính vẫn tốt, nếu đã nhìn trúng Sở Du Nhiên, hắn tra một chút thì thế nào? Điều tra cậu ta chính là coi trọng cậu ta đó.

Cả người thị giả run rẩy, lấy ra báo cáo đã chuẩn bị xong, “Đây là điều tra lần trước lúc thiếu gia bị thương bắt đầu làm, kết quả đã có, tỷ lệ phù hợp tinh thần của Sở Du Nhiên và thiếu gia, vô cùng hiếm thấy, dung hợp trăm phần trăm.”

“Trăm phần trăm?!” Công tước phu nhân kích động đứng lên, trăm phần trăm đại biểu cho cái gì? Chỉ cần Sở Du Nhiên có thể kết hợp với con trai hắn, liền bảo đảm có thể khiến dị năng của con trai bảo bối lên một tầng đẳng cấp, có thể bảo đảm hoàn chỉnh kế thừa gien nhà bọn họ, sinh ra ấu tể hoàn mỹ nhất.

Độ dung hợp tinh thần lực càng cao, trợ giúp của giống cái đối với giống đực càng lớn, toàn bộ Đế quốc, cũng không tìm nổi một đôi phu thê có độ dung hợp một trăm phần trăm đâu, Sở Du Nhiên này, phủ công tước bọn họ muốn định rồi!

Sau khi kích động, công tước phu nhân bình tĩnh ngồi xuống, sau khi liếc mắt nhìn nhau với trượng phu thì đề nghị, “Dùng tên gia tộc đi cầu hôn, Sở Hồng Vũ có từ chối cũng phải cân nhắc một chút, nếu dám làm tổn hại mặt mũi của phủ công tước, ta liền để phụ thân của ta đi tìm bệ hạ đòi công đạo!” Ý của công tước phu nhân, hoặc là gả Sở Du Nhiên, hoặc là dùng thủ tục pháp luật, hai cha con đều có tội. Hiện tại đã không phải là vấn đề Sở Du Nhiên tổn thương Luke, mà là sức mạnh tinh thần của cậu ta, lúc này cần mượn chuyện lần này để cưới Sở Du Nhiên về, sau đó chỉ cần Sở Du Nhiên chịu ra tay giúp đỡ, thương tổn của Luke rất nhanh liền có thể tốt hơn.

Công tước Zarro hơi do dự một chút, gật đầu đáp ứng, thân phận của hắn tương đương với Sở Hồng Vũ, đều là tước vị nhất đẳng, cha vợ đại nhân còn có công trạng trong người, thấy thế nào hắn cũng sẽ không thua, chẳng bằng thử một lần. Nghĩ tới đây công tước Zarro nghiêm túc đề nghị với phu nhân: “Chuyện này không vội vàng được, chúng ta chậm rãi thương lượng, ngươi tuyệt đối không nên kích động.”

——————————

Sở Du Nhiên về tới trường học, đặt Dillow lên giường, cầm chăn đắp cho đứa nhỏ, Dillow mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn một chút, xoay người ngủ tiếp.

Đối với những chuyện sắp xảy ra, Sở Du Nhiên cũng không biết. Cậu mở tủ lạnh, lựa lựa chọn chọn mấy món ăn bên trong đó, biết rõ người khác căn bản sẽ không tìm được chứng cứ cậu làm ba con chó ghẻ kia bị thương, cho nên tâm trạng đặc biệt thả lỏng. Đã sớm biết, sức mạnh tinh thần của cậu trước kia bởi vì liên quan đến dược vật, sóng tinh thần lúc cao lúc thấp không cách nào nắm bắt được. Tư liệu tinh thần lực sáu năm trước ở trung tâm đo lường lưu lại là cấp C, đây chính là tồn tại giống như cặn bã. Muốn nói cậu có thể gây tổn thương cho chó ghẻ, ai tin chứ?

Nhưng mà Wales lại nhận được tất cả tin tức, bao gồm cả mưu tính của phủ công tước, dù sao người của y luôn ở trong bóng tối bảo vệ Sở Du Nhiên, đối với chuyện này Wales cười nhạo một tiếng, trong mắt lóe ra u quang lạnh lẽo, chỉ thị y đưa ra là: Chờ!

Chờ Sở Hồng Vũ trở về, khiến lão Zarro ăn chút quả đắng rồi nói tiếp. Mấy lão quý tộc ỷ mình có công cao này, cũng nên thu thập chỉnh đốn để bọn họ biết cái gì gọi là bổn phận.

Thu xếp công việc xong, Wales để lại Crewe, tự mình đến nơi ở của Sở Du Nhiên, lần thứ hai lưu loát leo cửa sổ.

Sở Du Nhiên chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối xong, trở lại phòng ngủ cởi quần áo của mình, định đổi một bộ quần áo mặc nhà nhẹ nhàng. Quần áo còn chưa cởi xong liền nghe thấy bên cửa sổ có tiếng động nhỏ, Sở Du Nhiên nhìn sang, liền thấy rèm cửa sổ hơi bay lên, ló ra một cái đầu mãnh thú. Lần đầu tiên cửa sổ phòng ngủ bị trèo, hoặc là tại mới rồi bị người ta theo dõi một đoạn đường, tuy rằng công tước Zarro không có gan phái người tới trường học, nhưng không bảo đảm đối phương không chó cùng giứt dậu. Trong lòng cả kinh, Sở Du Nhiên tiện tay ném cái quần vừa thay ra, tinh thần lực vừa định phát động, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc của Wales truyền ra từ đằng sau rèm: “Đừng sợ, là ta.”

Sở Du Nhiên: “…”

Trên đầu Wales treo cái quần của Sở Du Nhiên, thân thể đi ra từ sau rèm cửa sổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vị hôn thê của mình, Quốc vương bệ hạ không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào nữa, lớn như vậy rồi, còn chưa từng thảm hại như thế này đâu.

Sở Du Nhiên lúng túng tằng hắng một cái, sắc mặt ửng hồng, vội vàng xoay người nhặt cái quần sạch bởi vì căng thẳng mà làm rơi xuống đất lên. Hiện tại cậu đang mặc một cái áo t-shirt rộng, phía dưới lại chỉ có quần lót, thời điểm cúi người xuống đường nét phần eo liền lập tức lộ ra, gầy gò mà nhẵn nhụi, cái mông vểnh vẽ ra một độ cong tròn trịa, gợi cảm ghẹo người.

Wales híp híp đôi mắt, trực tiếp đưa móng vuốt ra.

Sở Du Nhiên sợ hết hồn, tránh nhanh như bay, bất mãn lườm con mèo lớn đang nằm lì trên giường, “Ngươi làm gì vậy?”

“Chiếm tiện nghi.” Wales mỉm cười nói.

Sở Du Nhiên: “…” Ngươi trực tiếp như vậy ta càng không có gì để nói.

Wales ném quần áo Sở Du Nhiên qua, mặc kệ Sở Du Nhiên cảm thấy thế nào, hóa thành hình người mặc từng món đồ vào, Sở Du Nhiên yên lặng quay mặt đi, lỗ tai ửng đỏ, nhưng mà vẫn có chút không khắc chế nổi mà liếc mắt qua, so sánh vóc dáng hai người, cậu có cảm giác kích động muốn chui vào tủ quần áo, hơn nữa, ‘nuy’ trắng trợn như thế, thật sự ổn sao?

Wales mặt không thay đổi mặc quần áo vào, đi tới ôm eo Sở Du Nhiên, xoay người ta lại, nâng cằm Sở Du Nhiên lên, lẳng lặng nhìn đôi mắt màu đen kia, khóe miệng lần thứ hai cong lên một nụ cười.

Nhìn một gương mặt tuấn mỹ trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa trên khuôn mặt ngày thường lạnh lùng nghiêm túc đột nhiên có biểu tình dịu dàng như thế, giống như một con mèo lớn tâm tình vui vẻ đang cầu xin thân cận, lười biếng mà gợi cảm, khiến người ta không đành lòng từ chối. Sở Du Nhiên theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, là một người đồng tính, được một người đàn ông cực phẩm ôm trong ngực như vậy, thật sự có thể không động tâm sao? Thật có thể tương kính như tân không động sắc tâm sao?

Có mà lừa quỷ!

Sở Du Nhiên cảm thấy tinh thần hiện tại đang hoảng hốt, đại não bị choáng đến có chút thiếu khí.

Tâm tư Wales hơi động, cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại hồng nhạt của Sở Du Nhiên, nhẹ nhàng liếm gặm cọ sát, mười phần kiên trì cùng dịu dàng. Sở Du Nhiên không biết làm sao nắm lấy vai Wales, cảm nhận được sự quý trọng của đối phương, căng thẳng nhắm hai mắt lại, tùy ý để đối phương làm sâu thêm nụ hôn này.

Đáy mắt Wales lóe lên ý cười rồi biến mất, nhẹ nhàng ôm sát Sở Du Nhiên vào ngực, đổi thành tư thái không cho cậu cự tuyệt nữa, vững vàng giam cầm người ta trong ngực mình, thắm thiết hôn lên.

Lúc này, Dillow từ trong chăn nhô lên, cuối cùng chui ra từ dưới chăn, liếc mắt liền nhìn thấy Wales đưa lưng về phía nhóc, gần như đã khảm Sở Du Nhiên vào trong ngực. Thằng nhóc nằm sấp xuống không tiếng động, cong người lên, chân sau giống như tên rời nỏ nhào tới, mục tiêu là cái cổ của Wales —— đánh lén!

Sở Du Nhiên cảm giác thân thể nhoáng một cái, đã bị Wales ôm rời khỏi chỗ, hai người rời môi rơi xuống đất, Wales nhìn bờ môi trơn bóng cùng khóe mắt đỏ ửng của Sở Du Nhiên, theo bản năng giữ lấy đầu cậu, nhấn người vào ngực mình giấu đi. Lại nhìn Dillow vừa nhào tới, cả người đang nằm sấp phẳng trên cửa tủ quẩn áo, dị năng màu vàng trên móng vuốt còn chưa biến mất, cả bốn móng đều cắm vào tủ, rút không ra nổi.

Sở Du Nhiên mất công tốn sức ngẩng đầu lên, thấy bộ dáng đó của Dillow, liền vùi mặt vào trong ngực Wales, không đành lòng nhìn nữa. Kết cục của đánh lén chính là bị treo trên tường làm tấm da mèo, Dillow đáng thương…

Wales bị quét mất hứng thú hiển nhiên cũng bắt chẹt thằng cháu, mặc kệ đứa nhỏ treo trên tủ quần áo, mang Sở Du Nhiên ra phòng ngủ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng Sở Du Nhiên, không nhịn được liền cúi đầu mổ nhẹ một cái. Loại cảm giác đó, giống như động tác chỉ cần hơi mạnh một chút nữa là có thể bóp vỡ Sở Du Nhiên vậy.

Sở Du Nhiên cười nắm lấy bàn tay bên miệng, trong lòng mềm nhũn, cậu thừa nhận, giờ khắc này cậu động tâm rồi, bị đối phương dịu dàng công hãm, lại tham luyến cái cảm giác thời khắc được quý trọng ấy. Trong mắt là ý cười chưa từng có, Sở Du Nhiên cười cọ cọ mu bàn tay Wales, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Được rồi, anh đi xem Dillow một chút đi, đừng đùa nó nữa.”

Wales nhếch miệng, sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, thấy cậu cười xinh đẹp với mình như vậy, tâm tình bị cắt đứt lập tức tốt lên, quay về kéo xuống thằng cháu bị kẹt ở cửa tủ, ấn ngã, vò cái bụng, vò đến Dillow vừa phản kháng vừa ngao ngao kêu to…

Sở Du Nhiên bất đắc dĩ đi làm cơm, hình thức ở chung của hai chú cháu này, thật hết thuốc chữa.

————————————

Trên một chiếc chiến hạm tư nhân đang bay qua lại giữa các vì sao, Sở Hồng Vũ khoanh chân, nhẹ lay động chén rượu trong tay, lười biếng ngồi dựa bên cửa sổ, thích ý nhìn những vì sao bên ngoài. Bầu trời màu đen cực kì giống đôi mắt thằng nhãi nhà ông, bên trong như được khảm những mảnh vụn sao, sáng lấp lánh, mơ màng lại thâm túy.

Lúc này quang não tít tít vài tiếng, Sở Hồng Vũ uống sạch rượu trong ly, thu hồi tầm mắt lười biếng vừa xem một cái, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ tức giận, ngay cả tâm tình xem hết cũng không có, Sở hiệu trưởng trực tiếp trả lời một chữ: Cút!

Với cái đức hạnh của thằng nhãi con nhà Zarro kia, đến liếm đế giày cho Du Nhiên nhà ông còn thấy khó coi, cầu hôn á? Ha!

Công tước Zarro sau khi nhận được hồi âm sắc mặt tức giận đỏ chót, tên Sở Hồng Vũ này, quả thực là cho thể diện mà không cần!

Ông ta cố ý tìm người biết ăn nói, lưu loát viết mấy ngàn chữ, dùng ngữ khí chân thành nhất để lay động tình cảm, nói rõ lý lẽ, ép lên tôn nghiêm của Công tước phủ Zarro để nói chuyện kết thân, thế đã là đủ cho Sở Hồng Vũ – thầy giáo của Hoàng đế – mặt mũi rồi, song sau 3 giây đối phương lại hồi âm như thế, hiển nhiên là không thèm liếc mắt đã trực tiếp từ chối.

Công tước Zarro tức giận ném quang não đi, đợi sau bữa cơm chiều nói chuyện này với phu nhân, cũng theo đó mà giận không chịu nổi. Sở Hồng Vũ quả thực như một con cá cao su, xé không rách, nhai không nát, thấy thế nào cũng khó chịu! Công tước phu nhân nghĩ tới thảm trạng của nhi tử, lại nghĩ tới quả đắng trượng phu ăn phải, nhất thời nổi trận lôi đình, ác độc trong mắt không hề che giấu, “Ngày mai ta sẽ đi gặp Sở Du Nhiên kia, cho dù có trói, cũng phải trói nó đến! Tinh thần lực của nó và Luke dung hợp 100%, không được thì hạ thuốc, chờ nó mang thai đứa nhỏ rồi, ta không tin nó còn có thể lật tung trời được.”

Nghe thê tử gan to nói như vậy, công tước Zarro trầm giọng nói: “Chuyện này ngàn vạn lần không thể!” Phải biết sự bảo vệ giống cái của Đế quốc rất là nghiêm khắc, loại hành vi cưỡng bách giống cái này có thể phải chịu tội chết, cho dù sau này Sở Du Nhiên có ấu tể, nhận mệnh không phản kháng nữa, thì với tính khí của Sở Hồng Vũ cũng sẽ phải náo động phủ Công tước đến gà chó không yên.

Công tước phu nhân cười lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến với trượng phu, chỉ cần tinh thần lực của con trai hắn cao thêm một cấp, đạt đến cấp A ưu tú, áp đảo hai thằng nhãi con vợ trước sinh ra của trượng phu, thì cái gì hắn cũng làm được!

Sở Du Nhiên đang bưng thức ăn lên bàn đột nhiên rùng mình một cái, cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm ấy lại tới rồi.

Điểm thay đổi nhỏ ấy không thoát khỏi mắt Wales, đang dùng tân sủng mới của đứa cháu —— bóng lông lật đật trêu đùa cháu trai, Wales híp híp mắt lại, tinh thần lực của ‘bóng lông nhỏ’ rất cao, đột nhiên có vẻ bất an thế này, nhất định sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.

Sau khi ăn xong bữa tối Dillow muốn tá túc lần thứ hai, kết quả bị Wales cưỡng chế mang đi, Sở Du Nhiên tắm rửa sạch sẽ xong thoải mái ngã lên giường, cảm thấy đêm nay có thể được ngủ an giấc rồi, không nghĩ tới còn chưa ngủ thì ngoài cửa sổ có con mèo lớn gõ cửa kính, ban đêm mèo đen đưa tay không thấy được năm ngón, nhắm đôi mắt sáng lại thì liền thành một cục than bự, quả thực khó lòng phòng bị.

Sở Du Nhiên cũng không thể mặc kệ vị hôn phu của mình treo ngoài bệ cửa sổ, bất đắc dĩ đi mở cửa ra, dở khóc dở cười nói: “Anh không thể đi cửa bình thường sao?”

Mèo lớn chiếm nửa cái giường của cậu, giọng nói thận trọng nghiêm túc, đặc biệt có sức thuyết phục: “Ta sợ người khác nhận ra.”

Sở Du Nhiên không nói, mèo lớn thắng rồi!

Sáng tỉnh dậy, Sở Du Nhiên phát hiện Wales đã đi rồi, cậu sờ sờ bên người, vẫn còn nóng, bật cười lắc đầu một cái, cậu giống như đã quen loại hành vi “Vụng trộm” này rồi, vụng trộm cùng Quốc vương bệ hạ, ngẫm lại vẫn rất kích thích đó.

Đi rửa mặt xong xuôi rồi ăn điểm tâm, Sở Du Nhiên thay đổi chế phục đi đón bọn nhỏ.

Ngày hôm nay Dillow mang theo bảo bối bóng lông lật đật, đặc biệt hào phóng đưa cho Jimmy, cùng là họ Mèo, Jimmy quả nhiên yêu thích không buông tay, thỉnh thoảng nhào tới túm rồi lại cào, Dillow hài lòng vung vẩy đuôi, quả nhiên, là báo, thì phải có dáng vẻ của báo, đồ chơi bóng lông này mới thích hợp nhất với loài báo!

Dillow đại tâm tình tốt bước bước chân mèo ưu nhã thị sát một vòng trong sân, ngứa móng cho mỗi đứa Caly và Archer đang khiêu khích lẫn nhau một vuốt, sau đó bị tập thể công kích. Dillow tốc độ cực nhanh bò lên tường, lắc đuôi khiêu khích hai đứa kia không bò lên được, ghét bỏ nói: “Ngu xuẩn.”

Caly nhảy lên lưng Archer, coi thành ván nhảy, suýt chút nữa bắt được Dillow.

Dillow đứng lên, ha ha hai tiếng, “Ngu ngốc!”

Caly ngoẹo cổ, dáng vẻ như đang nghĩ cách, làm sao để tha Dillow từ trên cây xuống đất là nan đề duy nhất của bọn chúng.

Đám sư tử hổ báo lớp bên cũng hiếu kỳ nhìn về phía Dillow, thậm chí có vài con nhe răng khiêu khích, động tác này rơi vào mắt Dillow chính là: Thằng nhóc mi dám đến đánh một trận không? Nói chung hai không có chuyện gì thì liền gây hấn một chút, đám ấu tể giống đực đặc biệt dồi dào sức sống.

Là ấu tể đệ nhất Đế quốc, Dillow đại nhân chưa bao giờ sợ khiêu chiến!

Thế nhưng, thầy giáo ngu ngốc nói, phải hòa bình hữu nghị, không thể tùy tiện đánh nhau!

Dillow nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây, vèo vèo bò lên bức tường giữa hai sân nhỏ, từ trên cao nhìn xuống nhóm sư tử hổ báo lớp bên. Sau đó, Dillow điện hạ đặc biệt có tâm kế lấy ra một quả bóng lông, cảm tạ thầy giáo ngu ngốc, mua thật nhiều thật nhiều bóng lông mà đến giờ nó vẫn chưa đếm hết được. (~ ̄▽ ̄)~

Một đám sư tử hổ báo tất cả đều ngẩng đầu nhìn đồ chơi trong tay Dillow, nhìn có vẻ chơi rất vui, thiệt muốn vồ một cái! ⊙ω⊙ Sở Du Nhiên nhìn thấy Dillow ở trên đầu tường chơi đến vui vẻ, cũng không để ý nữa, nhắc nhở đứa nhỏ lúc xuống phải cẩn thận không lại ngã, sau đó liền đi lấy nước cho bọn nhỏ. Ở trong lòng cậu, Dillow rất hiểu chuyện, tuy rằng tính tình biệt nữu, nhưng từ trước tới nay không có quá nhiều chuyện khiến cậu bận tậm, hơn nữa năng lực tự lập đặc biệt mạnh.

Dillow đáp ứng một tiếng, đợi Sở Du Nhiên tiến vào phòng học xong không chú ý tới nhóc nữa, khóe miệng nhếch lên, ngậm quả bóng lông quơ qua quơ lại, mắt thấy tất cả sư tử hổ báo đều nhìn nó, Dillow ném bóng lông ra, tất cả sư tử hổ báo đồng loạt quay đầu, tầm mắt đều tập trung lên quả bóng lông đang bay ra ngoài, mắt thấy quả bóng lông vèo một cái rơi vào giữa cổng vòm, nhóm sư tử hổ báo nhỏ hào hứng nhào tới.

Rốt cục rớt xuống, chơi vui ngao ngao ngao ~~

Dillow được như ý cứ như vậy đứng trên tường, cao quý lãnh diễm kêu một tiếng: “Ai dám đụng đến bóng lông của ta!”

Sau đó, vọt thẳng vào trận chiến!

Đại ca lớp sư tử hổ báo vừa thấy Dillow đánh đàn em của mình, trong nháy mắt vọt lên, hình thể so với Dillow lớn hơn một vòng, thoạt nhìn đặc biệt uy mãnh.

Archer cùng Caly vốn đang ở dưới chân tường vừa thấy có ẩu đả, liền ngoắc đuôi vọt vào cuộc chiến, hai mươi mấy nhãi con lao vào nhau, căn bản là không nhận rõ ai là ai. Dillow nhanh chóng hạ vuốt, quét đùng đùng đùng căn bản không dừng lại được, kéo bè kéo lũ đánh nhau các kiểu, trừ mình ra, tất cả đều là kẻ địch, mặc kệ người kia là ai, đều quét tất!

Sở Du Nhiên đang đút nước cho Miller nghe thấy động tĩnh bên ngoài chạy ra nhìn một cái, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, cùng lao ra còn có cả thầy Claude, thầy Claude lưng hùm vai gấu uy thế hừng hực vọt vào vòng chiến, bị đám thú nhỏ cào cho cũng không thèm để ý, một tay xách lên hai đứa sư tử hổ báo ở vòng ngoài cùng, trực tiếp vứt vào sân nhà mình, động tác đặc biệt phóng khoáng.

Sở Du Nhiên hiển nhiên không có khí lực mà nhảy vào, thả tinh thần lực ra, phút chốc thôi miên hết đám nhãi con, đi vào lựa kiếm, moi ba đứa có màu sắc bắt mắt nhất ra ngoài, trong một đám sư tử hổ báo màu vàng lanh lợi, Dillow đen sì, Caly trắng trắng, còn có Archer đỏ lửa thật sự là quá dễ tìm.

Ôm cả ba đứa vào ngực, cảm giác thịt núc ních vô cùng nặng, Sở Du Nhiên có chút không bế nổi, mấy đứa này được nuôi quá tốt rồi, sờ một cái toàn là thịt, đặc biệt là Archer, tiểu sư tử này rõ ràng lại tăng cân rồi! Nhưng khiến cậu vui mừng là, ba đứa nhỏ trong ngực này ngoại trừ có chút bụi bẩn ra, những chỗ khác vẫn tốt. Cũng không biết nhóm sư tử hổ báo thế nào, đông như vậy cũng không đánh lại được ba đứa nó, trên mặt mỗi đứa đều bị mất một nhúm lông, còn có một con bị Archer cào trọc đuôi.

Thầy Claude mặt đen sì, học sinh của mình vậy mà lại thua thiệt! Hai mươi đứa đánh ba đứa, vậy mà còn bị thua! Không thể nhịn được!

Jimmy vẫn luôn xem cuộc chiến chỉ lo Sở Du Nhiên giáo huấn Dillow, nằm nhoài trên cây chỉ vào nhóm sư tử hổ báo cáo trạng, “Bọn họ cướp đồ chơi của Dillow, là bọn họ động thủ đánh nhau trước đó!”

Thầy Claude vốn muốn lấy lại công đạo cho đám nhỏ lập tức bị chế trụ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một tay xách lên bốn nhãi con chân sau xoay người rời đi, bước chân đạp trên đất vang lên ầm ầm.

Sở Du Nhiên giật giật khóe miệng ôm đám nhỏ sắp bế không nổi về lớp học, cảm thấy so với thầy Claude, sức chiến đấu của bản thân quả thật là gà hen.

Gọi đám Dillow dậy, Sở Du Nhiên lần lượt chọc trán từng đứa: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện đánh nhau!”

Dillow ngửa mặt lên biểu thị không phục: Là đám ngu xuẩn kia đoạt đồ của ta trước, không phải do ta gây sự trước!

Archer cùng Caly cũng vung vẩy đuôi biểu thị không phục: Đây là vấn đề mặt mũi của hai ổ, ấu tể xuất thân quân nhân thế gia tuyệt đối sẽ không nhìn anh em trong ổ mình bị bắt nạt, dù cho nó đặc biệt đặc biệt đáng ăn đòn, vậy thì cũng phải đánh xong ngoại địch rồi mới kéo nó về ổ nhà đánh!

Sở Du Nhiên yên lặng bưng cốc lên uống nửa chỗ nước, các con nói dường như cũng rất có đạo lý, thầy không còn gì để nói nữa.

Ba đứa nhỏ: Ba cái mặt xem thường (ˇ^ˇ) Không còn gì để nói là đúng rồi, chúng ta chuyên trị các loại không phục!

Ba đứa bị giáo huấn, còn lại bốn đứa đều bám lấy cửa sổ nhìn vào trong, bọn nó cực kỳ tò mò bọn Dillow làm gì trong đó, nếu như thầy giáo mỹ nhân cho ba đứa kia ăn vụng đồ ngon, bọn nó sẽ không đồng ý đâu!

Sở Du Nhiên bị nhìn đến không nói nổi, lần lượt sờ ba cái đầu nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, thầy Hal đã cắt hoa quả rồi, đi rửa móng rồi ăn đi.”

Dillow đánh nhau, Wales nhận được tin video gần như thấy được toàn bộ quá trình, tranh thủ nửa giờ nhàn rỗi nhắn cho Sở Du Nhiên cái tin ngắn: Ấu tể đánh nhau rất bình thường, bọn nó bây giờ là lúc rèn luyện năng lực đánh cắn, không cần quá lưu ý.

Sở Du Nhiên nhận được tin ngắn tri kỉ này, cười trả lời: Vâng. ^_^

Bản thân đứa trẻ có rất nhiều thứ không xác định được, cậu sao có thể bởi vì bọn nhỏ đánh nhau mà tức giận được? Bọn chúng là ấu tể, không phải bé cưng trong vườn trẻ ở thời đại kia của cậu, ấu tể đánh nhau là chuyện rất bình thường, bọn nhỏ mạc ba cổn đả* rèn luyện năng lực chiến đấu của mình, chỉ cần tam quan chính trực, cậu sẽ không nổi giận.

*miêu tả việc làm khó khăn cùng với thái độ bất khuất

Quang não trên tay lần thứ hai nhấp nháy, Wales nói: Kỳ thực lần này ta rất vui mừng.

Sở Du Nhiên: Sao lại nói vậy?

Wales gửi video Dillow tính kế đám sư tử hổ báo cho Sở Du Nhiên, nghiêm trang nói: Ta tin tưởng Dillow luận bàn kỹ năng đánh nhau, ở vườn trẻ chắc chắn sẽ không thua. Đương nhiên, khiến ta vui mừng không phải thằng ngốc này không chịu thiệt, mà là chỉ số thông minh tăng cao rồi. Nói thật, ta vẫn cảm thấy Dillow ở trong trứng quá lâu, phát dục thông minh hơi muộn, cảm thấy có lỗi với anh chị dâu đã qua đời.

Sở Du Nhiên đỡ trán, đây thật sự là chú ruột sao? “Tố cáo” cháu của mình, thuận tiện hoàn ghét bỏ chỉ số thông minh của cháu trai, lại còn nói nghiêm túc như vậy, hai chú cháu này ghét bỏ nhau, thái độ xấu xa, đã vậy còn rất tự nhiên, lô hỏa thuần thanh như thế*, cũng chẳng mấy ai được vậy.

*lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục

Lúc tan học Sở Du Nhiên lại nhận được tin của Wales: Ta muộn chút nữa mới đón được Dillow, em có thể mang nó về nhà em, buổi tối ta qua đón nó. Bữa tối muốn ăn sườn xào chua ngọt, nhiều đường, bớt muối.

Sở Du Nhiên: “…Được.”

Không đồng ý còn có thể thế nào, cậu cũng đã quen với kiểu phát triển thần kì này rồi. Chẳng có gì ngoài hai chú cháu này tới chỗ cậu ăn cơm chùa, buổi tối Dillow bị mang đi, nửa đêm cậu bị mèo lớn đè tỉnh, sáng hôm sau mở mắt thì đã không thấy ai, thuận tiện trên bàn bày một phần điểm tâm tinh xảo hợp khẩu vị của cậu.

Đến khi tiễn tất cả học sinh về xong, Sở Du Nhiên ôm Dillow liếc mắt nhìn nhau, “Dillow, về nhà cùng thầy nhé?”

Dillow giơ ra móng vuốt, “Được nha.” Dù sao trong nhà thầy có đồ ngon, buổi tối ông chú ngu xuẩn cũng tới đón nó, sao lại không đi chứ? Ông chú ngu xuẩn đã nói, có thể coi thầy giáo như mẫu phụ, cho nên ăn uống chùa hoàn toàn ‘hem’ có áp lực trong lòng. ╮( ̄▽ ̄)╭ Sở Du Nhiên cười xoa đầu đứa nhỏ, vừa định xoay người lại liền bị một thị giả làm dáng ngăn lại, đối phương khách khí nói: “Thầy Sở, phu nhân nhà ta muốn gặp ngài một lần, ngài hiện tại có rảnh không?”

Sở Du Nhiên híp mắt, che dấu nghi ngờ trong mắt, cười hỏi: “Phu nhân nhà ngươi là ai?”

Thị giả đưa ra một tấm bài tử, bên trên có khắc một con —— Huskies uy phong lẫm liệt!

Còn có bốn chữ to vàng sáng quắc rực rỡ: Phủ công tước Zarro!

Sở Du Nhiên ánh mắt xót nhìn tên Huskies này ngẩng đầu ưỡn ngực, khóe mắt nhảy một cái, có chút không nén nổi ý cười của mình, “Công tước phu nhân tự mình đến thăm, ta không gặp thì quá mức thất lễ rồi, nhưng chỗ ta còn có một ấu tể, có thể ủy khuất phu nhân nói chuyện ở đây không?” Vừa mới đắc tội gia tộc Zarro, Sở Du Nhiên cũng sẽ không ngu đến tự đưa mình đến dưới mắt đối phương mà cầu ngược. Huống hồ vị Công tước phu nhân này, cũng không phải người dễ ở chung.

Ánh mắt thị giả trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, “Thầy Sở, phủ Công tước Zarro có tước vị nhất đẳng.”

Sở Du Nhiên chậc một tiếng, nhìn Huskies màu vàng kia, cảm giác vô cùng vi diệu. Quý tộc lớn như vậy, dáng vẻ sao lại giống Husky nghịch ngợm đáng yêu thế chứ? Sở Du Nhiên trả bài tử lại cho thị giả, cười vẫn rất ôn nhuận, vóc người gầy như thanh trúc, đứng thẳng tắp, không có một tia sợ hãi, “Rất xin lỗi, ta là thầy giáo, phải có trách nhiệm với học sinh của mình.” Nghĩa bóng chính là: Mặc kệ thân phận của ngươi là gì, ở chỗ của ta đều vô dụng.

Sắc mặt thị giả đột nhiên trở nên khó coi, lần đầu tiên thấy người không để phủ Công tước Zarro vào mắt!

Sở Du Nhiên vẫn cười nhạt như cũ, cậu chắc chắn sẽ không để học sinh của mình có bất kỳ nguy hiểm nào, cậu là thầy giáo, đây là trách nhiệm của cậu.

Hộ vệ canh cửa đã phát hiện tình huống ở bên này, liên tục nhìn sang, lúc này, một nam nhân trung niên vóc người cường tráng được vây quanh bởi bốn người đi xuống, một thân duyên dáng khí chất sang trọng, nếu như là một mỹ nhân thì liền đẹp mắt rồi, nhưng không biết làm sao lại là một đại thúc tráng hán, một đại thúc với style Dương Quý phi thướt tha —— đại thúc còn có râu mép, vô cùng rậm rạp!

Đây chính là Công tước phu nhân Zarro xuất thân Hổ tộc.

“Được rồi, chỉ là gặp mặt bình thường thôi, không cần thiết phải làm nghiêm cẩn như thế, ” Công tước phu nhân mang nụ cười nhẹ trên mặt, thoạt nhìn lại như người chú hàng xóm, dị thường hiền lành. Ý cười trên mặt Sở Du Nhiên không giảm, hơi khom lưng, lễ tiết đến khiến người ta không tìm ra được chút khuyết điểm nào, “Ra mắt phu nhân.”

Công tước phu nhân đi tới bên người Sở Du Nhiên, nhẹ nhàng đỡ cậu một cái, lúc này cố ý thân thiết lại có vẻ hơi giả, nhưng hắn lại không chút cảm giác nào, tán dương: “Quả nhiên là một đại mỹ nhân, chẳng trách ngài hiệu trưởng lại cưng chiều đứa con trai này thế.”

Công tước phu nhân không có nói dối, hắn quả thật bị Sở Du Nhiên kinh diễm. Vốn cho rằng kẻ mà con trai mình thích cũng giống trước kia, đều là loại yêu tinh xinh đẹp câu người, không nghĩ tới giống cái vừa mới thành niên này trên người lại có khí chất hờ hững không giống tuổi, một cái nhíu mày một nụ cười đều tao nhã động người, khiến người ta cảm thấy phi thường thoải mái. Không yêu không mị, chỉ lẳng lặng đứng đó, đã có thể được muôn người chú ý, lại khiến người ta không sinh được nửa điểm khinh nhờn. Mọi thứ xung quanh thật giống như có thể vì người này mà yên tĩnh lại, dường như cả gió cũng trở nên chậm rãi.

Nhìn Sở Du Nhiên như vậy, Công tước phu nhân càng thêm tình thế bắt buộc, Luke tính cách ngoan liệt, sau khi kết hôn trong nhà có một mỹ nhân như thế, nó cũng có thể thu liễm đi rất nhiều. Sở Du Nhiên thoạt nhìn cũng không phải người thích gây sự, nhất định có thể bao dung sai lầm của Luke, chậm rãi dẫn dắt nó.

Sở Du Nhiên nhìn đại thúc đối diện hai mắt nheo lại, bất động thanh sắc cong khóe miệng, ánh mắt tối lại, vốn là cho là “lai giả bất thiện” (người đến không có ý tốt), bây giờ đối phương lại khách khí, cậu ngược lại càng cảnh giác. Cậu thử dò xét hỏi: “Không biết Công tước phu nhân tự mình đến tìm ta, là có chuyện quan trọng gì?”

“Ah, xác thực có chuyện rất quan trọng, ngày hôm qua con trai của ta không cẩn thận bị thương, có thể mời ngươi tới trị liệu giúp nó được không.” Công tước phu nhân lông mày cau lại, khuôn mặt mang chút u sầu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Sở Du Nhiên bật cười, “Phu nhân chê cười rồi, ta cũng không phải bác sĩ, sao xem bệnh được?”

“Tinh thần lực của ngươi và Luke độ dung hợp tương đối cao, ngươi nhất định có thể trị khỏi cho nó, bằng không hai tháng tới nó chỉ có thể duy trì hình thú, ta ngày hôm nay tự mình đến gặp ngươi…”

“Phu nhân, xin lỗi,” Sở Du Nhiên đánh gãy lời tố khổ của đối phương, sắc mặt không còn hiền lành như trước, “Ta không phải bác sĩ, thật sự không giúp được ngài. Không biết ngài tra xét tinh thần lực của ta ở đâu, loại hành vi này khiến ta thấy rất khó xử.”

Vị Công tước phu nhân này vậy mà lại tự điều tra việc riêng tư của cậu, còn kết hợp tinh thần lực của cậu và con trai hắn lại với nhau, điều này khiến Sở Du Nhiên đặc biệt cảm thấy buồn nôn, vừa nghĩ tới tinh thần lực của mình cùng tên cẩu bột công tử kia quấn quýt lấy nhau, hình thành một sóng tuyến trên dụng cụ, cậu liền muốn nôn rồi.

Hơn nữa đối phương còn đem loại hành vi vô sỉ này nói đến thuận miệng, hiển nhiên không có chút tôn trọng gì với cậu cả.

Bây giờ người này dùng một loại tư thái rộng lượng đứng trước mặt cậu, trong lời nói lại cao cao tại thượng, giống như tinh thần lực của cậu xứng đôi với con trai hắn là một vinh hạnh vô cùng to lớn, cậu nhất định phải quỳ tạ đã lọt mắt xanh đối phương vậy. Sở Du Nhiên tính tình ôn hòa, nhưng cũng không phải sẽ không nóng nảy, cậu ghét nhất người khác đụng chạm vào chuyện riêng tư của mình, mà vị trước mặt này, đã đâm một cái triệt để.

Công tước phu nhân bị cắt đứt lời nói tâm tình có chút bất mãn, vừa nãy dáng vẻ rộng lượng dịu dàng đều là giả vờ. Thân phận hai người kém xa nhau, dưới cái nhìn của hắn, Sở Du Nhiên này là một dã chủng không biết từ đâu ra, có thể lọt vào mắt xanh của hắn đã là ân huệ trời ban, cần phải cảm ân đội đức mới đúng. Mà bây giờ Sở Du Nhiên vô lễ đánh gãy lời hắn, khiến hắn vốn đã không kiên nhẫn lại thêm ý tức giận.

Trong đám thị giả tùy tùng có một kẻ là chân chó của Luke, lần này tới cũng là để chỉ ra và xác nhận Sở Du Nhiên, kẻ này rất biết mượn gió bẻ măng, nhìn thấy chủ nhân bất mãn, lập tức trầm giọng quát lớn một tiếng với Sở Du Nhiên: “Không tự xem thân phận mình là gì, đừng tưởng cho thể diện mà không biết xấu hổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.