Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 32



Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Sở Du Nhiên không ngờ Sở Hồng Vũ nói đi một lát sẽ về là thật. Ông chẳng qua chỉ ghé nhà chủ nhiệm Linder, sau đó quay lại.

Khi ấy, chủ nhiệm Linder còn đang ăn điểm tâm, thấy Sở Hồng Vũ chui cửa sổ nhà ông vào, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng kinh ngạc, phải biết là Sở Hồng Vũ có sở trường chỉ trèo cửa sổ nhà giống cái, nay trèo cửa sổ nhà ông là có ý gì?

Sở Hồng Vũ không hề khách khí ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Thương lượng với ngươi một chuyện.”

Linder hiếm thấy Sở Hồng Vũ nghiêm túc thế này, chỉ có thể đặt đũa xuống, thẳng lưng lắng nghe, giọng nói lành lạnh, “Chuyện gì mà có thể khiến ngươi tới tìm ta? Còn phải leo cửa sổ?”

“Thay ta chủ trì hội nghị.” Sở Hồng Vũ không hề khách khí.

Linder cười lạnh, “Hiệu trưởng đại nhân, chủ trì hội nghị phải là hiệu trưởng, ta chẳng qua chỉ là chủ nhiệm thôi, cấp bậc không đủ.”

Sở Hồng Vũ chép miệng, nhướn mày cười: “Ngươi nợ con trai ta ân huệ lớn như thế, ngươi có đi hay không hả? Hay là ngươi muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ, không biết báo ân. Uổng cho một người thầy!”

Tú tài gặp quân binh, có nói đạo lý cũng không được. Đây chính là hình dung tốt nhất khi người bình thường gặp phải Sở Hồng Vũ, bởi vì da mặt Sở Hồng Vũ cực dày, giá trị vũ lực lại đủ quấy trời đảo đất!

Linder giận đỏ mặt, những người trong hội nghị kia có ai là dễ đối phó đâu. Sở Hồng Vũ kiêu ngạo từ bé, tính cách quái đản, giá trị vũ lực lại cao, còn có danh hiệu thầy của đế vương, cho nên người ngoài còn nể mặt lão. Chứ còn mình mà đi á, để cho người ta khinh bỉ à?

Thấy Linder không đồng ý, Sở Hồng Vũ chép miệng, đập mạnh lên bàn của Linder, thuộc tính “Hỏa” phát ra, để lại một dấu tay sâu hoắm trên mặt bàn làm bằng kim loại. Dấu ấn này có sức uy hiếp kinh hoàng: “Ngươi có đi hay không, không đi ta đánh ngươi.”

Linder: “…”

Ngay cả cơm cũng không kịp ăn xong, chủ nhiệm Linder đã bị Sở Hồng Vũ nhét vào phi hành khí chuyên dụng của hiệu trưởng, làm thế thân thay Sở Hồng Vũ chủ trì hội nghị. Sở hiệu trưởng cười xấu xa như đại ma vương, một lòng một dạ muốn đem thằng nhãi không biết xấu hổ dám nhìn trộm con trai – đánh cho một trận!

—————

Buổi sáng, Sở Du Nhiên gửi một tin nhắn ngắn ngủi cho Wales, đối phương không trả lời, khiến Sở Du Nhiên thấp thỏm bất an, cứ cảm giác sắp sửa có chuyện xấu xảy ra. Cậu không thể xác định được đó là gì, mà Wales lại cách cậu quá xa.

Buổi trưa, lúc đám nhỏ nghỉ ngơi, Sở Du Nhiên một lần nữa gửi tin cho Wales, đối phương vẫn không hồi âm.

Sở Du Nhiên thở dài, cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng nôn nóng như vậy.

Đến lúc chạng vạng, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Sở Du Nhiên có thể khẳng định, nhất định sắp có chuyện chẳng lành, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó cậu không biết. Tinh thần lực của cậu rất nhạy cảm, mà cảm xúc nôn nóng bậc này trước giờ chưa từng có. Bất đắc dĩ, Sở Du Nhiên bấm liên lạc với phó quan Crewe, hỏi hắn có tin gì của Wales không.

Crewe an ủi: “Có khả năng bệ hạ đang tiến hành bước nhảy không gian, cho nên một ngày không có tin tức cũng là bình thường, xin ngài đừng lo lắng.” Nhìn thấy Sở Du Nhiên vô cùng lo lắng, Crewe nhỏ giọng an ủi, hắn rất vui vì có một giống cái không quan tâm tới thân phận của bệ hạ, mà chỉ lo lắng cho an nguy của bệ hạ.

Sở Du Nhiên cũng chỉ đành biết tự nhủ như vậy.

Lo lắng đề phòng suốt cả ngày, đến khi tan học, quả nhiên xảy ra chuyện!

Sở Du Nhiên vừa định mang Dillow về ký túc xá, thì thấy một bóng người đỏ rực vội vàng tháo chạy trên không trung. Bịch một tiếng, một con chim phượng dài ba thước đột nhiên xuất hiện, chim phượng này giống năm phần so với Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng lại thiếu đi hoa mỹ ung dung, mà nhiều hơn mấy phần sát khí. Đôi cánh màu đỏ sắc bén như dùng kiếm dệt thành, liếc mắt đã thấy được lực công kích vô cùng mạnh mẽ, trên móng vuốt của con phượng, che kín một lớp vảy màu đen, dưới ánh trời chiều tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, tựa lưỡi hái của tử thần, khiến lòng người sợ hãi. Ông vừa xuất hiện, toàn bộ vùng trời phía trên trường học dường như bị đè nặng, khiến tất cả mọi người có chút không thở nổi.

Kêu to một tiếng chấn động lòng người, chim phượng trong nháy mắt bao phủ một tầng lửa đỏ rực. Thân hình nó nhẹ nhàng bay lượn, chớp mắt đã bay ra khỏi trường, lông đuôi dài thượt mang theo ngọn lửa còn rừng rực hơn cả nắng chiều.

Thấy cảnh này, Sở Du Nhiên vội vàng gửi tin cho trợ lý hiệu trưởng, chờ đối phương vừa bắt máy cậu liền hỏi ngay: “Chú Ellen, phụ thân cháu sao vậy? Xảy ra chuyện nguy hiểm gì sao?” Cả đế quốc, nay chỉ còn lại duy nhất một con chim phượng, mà bình thường Sở Hồng Vũ đều đem thú hình của mình thu nhỏ lại, chỉ tầm nửa mét, hiếm khi lộ ra sự công kích rõ rệt như thế. Sở Du Nhiên biết ông có chuyện xảy ra, vì thế lo lắng vội vã.

Ellen dường như rất bận, chỉ trả lời: “Chủ nhiệm Linder thay hiệu trưởng đi họp bị tập kích bất ngờ, đội bảo vệ trường học bị tiêu diệt hoàn toàn, giờ hiệu trưởng phải đi cứu. Cháu đừng lo lắng, cũng đừng chạy lung tung!” Nói xong, lập tức cúp máy.

Sở Du Nhiên vừa lo lắng, vừa đề phòng mà quay trở về ký túc xá, sau khi cho Dillow ăn no thì dỗ nhóc con ngủ. Cậu đứng gần cửa sổ, vừa lo cho Sở Hồng Vũ, vừa lo cho Wales, luôn cảm thấy tiết trời cũng âm u lạ thường. Cậu thầm nghĩ, nếu giờ Wales ở đây, nhất định y sẽ trèo qua cửa sổ đến với cậu. Dường như sự có mặt của y ở đế tinh chính là đảm bảo cho mọi người đều an toàn, cho nên y mới đi mấy ngày, liền có chuyện không hay xảy ra.

Đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên ngoài ban công, con ngươi mang theo ý cười, lặng lẽ nhìn Sở Du Nhiên, cơ thể mang theo ấm áp hệt như thường ngày. Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn đối phương, thốt lên: “Elton!”

Elton chớp mắt, trêu chọc: “Kinh ngạc lắm ư?”

Sở Du Nhiên gật đầu, “Trông anh không giống loại người thích trèo cửa sổ.” Cậu nói lời này với ngữ điệu không chắc lắm, bởi vì cậu vốn cũng không ngờ được, đường đường là quốc vương bệ hạ cũng thích trèo cửa sổ.

Elton cười, đứng ngoài cửa sổ, hỏi: “Anh có thể vào không?”

Sở Du Nhiên khổ sở đáp: “Đi vào lúc đêm hôm khuya khoắt không hay cho lắm…”

“Dù sao em cũng phải cho anh chỗ ngồi chứ, nếu không anh ngã mất.” Elton túm lan can, trên mặt có chút chật vật, nhưng không giấu được chân thành trong đáy mắt, “Thật ra, anh sợ em sẽ lo lắng cho hiệu trưởng, nên mới tới.”

Sở Du Nhiên thở dài, mở cửa sổ ra, sợ đối phương chạm vào dây báo động sẽ khiến cho trường học thêm phiền phức. Cậu nặng nề nói ra từng chữ: “Elton, anh đừng như vậy, người ưu tú như anh, sao cứ nhất định phải lãng phí thời gian với tôi.”

Elton nhảy vào, cúi đầu cười, giọng nói nho nhỏ: “Phải, nhẽ ra trước đây anh không nên để lãng phí thời gian như vậy.”

Sở Du Nhiên nghe xong câu này, con người trong nháy mắt mở to, có một dự cảm khó tin đột nhiên nảy sinh trong lòng. Đúng lúc đó, Elton ngẩng đầu lên, con ngươi của hắn đã biến thành màu đen. Nhận ra tình thế không ổn, Sở Du Nhiên theo bản năng lập tức triệu tập tinh thần lực. Elton cười khinh bỉ, ra tay bóp chặt cổ của cậu, sau khi cắt đứt hành vi nguy hiểm của Sở Du Nhiên thì ôm chặt người vào trong lòng, đeo lên tay Sở Du Nhiên một cái vòng có tác dụng ức chế tinh thần lực, ánh mắt hắn vừa lạnh lẽo vừa vô tình.

Sở Du Nhiên lạnh cả người, hiện giờ cậu đã rõ, dự cảm nguy hiểm kia, đối tượng không phải là Wales, cũng không phải là Sở Hồng Vũ, mà là chính mình…

Giống cái có tinh thần lực cao đến đâu, bị đeo vòng ức chế thì hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Sở Du Nhiên chỉ có thể lạnh lùng nhìn đối phương, cắn chặt môi để không phát ra bất cứ âm thanh nào. Dillow còn đang ngủ trong phòng, cho dù Elton định làm gì thì cậu cũng không thể để hắn phát hiện ra Dillow. Dillow còn nhỏ, hơn nữa lại có thân phận hoàng tử, so với cậu càng có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Elton cười khẽ, giọng nói lạnh lẽo: “Bảo bối, em thật nhẫn tâm, ngay cả bạn học cũ cũng muốn ra tay phế bỏ dị năng ư?” Thấy Sở Du Nhiên không nói lời nào, Elton nhìn về phía phòng ngủ, lại nhìn khuôn mặt bình thản của cậu, nở nụ cười, cất cao giọng: “Con báo nhỏ kia quan trọng với em đến vậy sao?”

Sở Du Nhiên biến sắc, lo lắng nhìn về phòng ngủ. Quả nhiên, khi nghe thấy tiếng người lạ trong nhà, Dillow đã cảnh giác tỉnh giấc. Trong nháy mắt, nhóc xông từ phòng ngủ ra, thấy Sở Du Nhiên bị một giống đực xa lạ ôm trong lòng, Dillow bèn gầm gừ.

Nhìn thấy Dillow, trong mắt Elton tỏa ra sát khí. Trong tiếng gầm gừ kia, ẩn chứa cả tinh thần lực có tính công kích, thằng nhãi kia còn nhỏ đã có khả năng như vậy, nếu để lớn lên, nhất định sẽ thành kẻ địch lớn của đế quốc Cripps! Vì thế, trước khi bắt Sở Du Nhiên, phải giết thằng nhãi này!

Dị năng mang thuộc tính tử vong trong nháy mắt đánh thẳng về phía nhóc Dillow ba tuổi, khiến hoa trên bệ cửa sổ trong nháy mắt đột ngột úa tàn. Dillow giống như bị dị năng mạnh mẽ đó khống chế, chỉ có thể nằm bẹp trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu lên. Nhóc cắn răng thật chặt, bởi vì dùng quá nhiều sức mà khóe miệng rỉ máu, thấm ướt cả mảng lông đen. Thân là con cháu hoàng thất, nhóc từ nhỏ đã kiêu ngạo, tuyệt không biết cúi đầu là gì. Nhóc không sợ chết, chỉ biết cúi đầu là hèn nhất. Dị năng hắc ám có thể khiến Dillow chật vật, lại không thể chèn ép con mắt bất khuất của nhóc!

Tinh thần lực của Sở Du Nhiên bị khóa lại, mà giá trị vũ lực của cậu so với giống đực thì quá nhỏ, có giãy dụa cũng không thoát được. Cổ họng bị bóp chặt, ngay cả cơ hội để cậu kêu cứu cũng không có, chỉ có thể kinh hoàng nhìn Dillow bị thương, trong lòng đau đớn tan nát.

Vòng ức chế tinh thần bị tinh thần lực mạnh mẽ của Sở Du Nhiên tấn công ngược lại, kêu thành tiếng lạch cạch, tựa như chỉ một giây nữa sẽ nổ tung. Không khí xung quanh cũng dần dần nóng lên, Elton túm lấy cổ tay nóng rực của Sở Du Nhiên, khiếp sợ nhìn cậu, không thể tin một giống cái có thể sử dụng tinh thần lực như một loại dị năng, gây ảnh hưởng biến chất lên vật bên ngoài.

Nghĩ tới đây, trong mắt Elton trở nên tàn nhẫn, hắn nghĩ tới chỉ cần có được tinh thần lực của Sở Du Nhiên, vết thương hắc ám hắn phải chịu đựng mười năm nay ắt sẽ lành hẳn! Mà kẻ có ảnh hưởng lớn tới sóng tinh thần của Sở Du Nhiên chính là Dillow. Vì vậy, Elton lập tức thay đổi suy nghĩ, túm lấy nhóc con, sau đó mỉm cười hỏi Sở Du Nhiên: “Nếu anh tra tấn thằng nhãi này trước mặt em, có phải tinh thần lực của em sẽ càng bất ổn hơn không?”

Sở Du Nhiên căm phẫn nhìn chằm chằm Elton, hận không thể phanh thây kẻ trước mắt. Nhưng mà cậu càng như vậy, Elton lại càng mừng rỡ: “Quả nhiên, thằng nhãi này còn giá trị hữu dụng!”

Đáy mắt Sở Du Nhiên bộc lộ sự tuyệt vọng!

“Bé ngoan, em phải theo anh, nếu không anh sẽ giết nó, nghe lời, hiểu không?” Elton quơ quơ Dillow, bàn tay xiết chặt cổ nhóc, tựa như hắn chỉ cần dùng sức bóp lại, sẽ bẻ gãy cổ nhóc con.

Mà Sở Du Nhiên, cũng đang bị bóp cổ y như vậy, chỉ có thể chớp mắt, thể hiện mình sẽ nghe lời.

Vừa ra khỏi trường, một tiếng kêu chấn động lòng người đột nhiên vang lên trong khu ký túc, âm thanh sắc nhọn phảng phất có thể đâm thủng màng nhĩ người nghe, mang theo phẫn nộ và điên cuồng của người cha mất con, khiến không gian trường học như nhuộm trong sắc đỏ của máu. Sắc đỏ ấy mang đậm tính công kích, khiến tất cả dây báo động trong trường đồng loạt vang lên, kích hoạt báo động bị tấn công mức độ cao nhất.

Sở Du Nhiên vui hẳn lên, Sở Hồng Vũ đã quay lại! Chỉ cần có thể cứu được Dillow là tốt rồi, chỉ cần cứu được Dillow, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt!

Trong mắt Elton tràn đầy tức giận, mắng một tên thuộc hạ: “Một đám rác rưởi! Mấy trăm người mà không ngăn được một mình Sở Hồng Vũ!” Elton tự biết bản thân không địch lại Sở Hồng Vũ, vì thế không chủ chiến mà đem Dillow đưa cho thuộc hạ, căm giận nói: “Tách ra đi, ngươi đem theo thằng nhãi này!”

———————

Kế hoạch hành động lần này, không biết Elton đã nung nấu bao lâu. Thời điểm bị bắt trong trường, Sở Du Nhiên đã biết, mình tuyệt đối không trốn thoát được. Chỉ hy vọng Sở Hồng Vũ có thể cứu được Dillow, huyết thống hoàng gia đã hiếm hoi, nếu mất đi một người thừa kế nữa, sợ rằng không duy trì nổi.

Elton cũng không gây khó dễ gì với Sở Du Nhiên, chỉ mang theo cậu bên người, dịu dàng nhìn ngắm. Thấy Sở Du Nhiên vẫn lạnh lùng, Elton cảm giác hứng thú, hỏi: “Em vẫn bình tĩnh như thế, không sợ anh giết em sao?”

Sở Du Nhiên không thèm để tâm: “Ngươi tốn công lớn như vậy mới bắt được ta, nhất định đã có mưu đồ. Muốn ta làm cái gì, nói đi.” Biện pháp duy nhất mà hiện tại cậu có thể sử dụng để tự cứu mình, chính là kéo dài thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.