Hình tượng đối ngoại của Wales vẫn là mặt lạnh như sương, khí thế trầm ổn mà lạnh lẽo, khiến người ta nhìn một cái liền thấy sâu không lường được, không dễ tiếp cận. Y là biểu tượng tinh thần của toàn bộ Đế quốc, giống như một chiếc Định Hải Thần Châm*, tất cả con dân Đế Quốc chỉ cần thấy được y, thì dường như không có sóng gió nào không qua được. Hoàng đế Bệ hạ độc thân hơn ba mươi năm lại giống như không có hứng thú với giống cái, thậm chí ngay cả tên giống cái cũng không nhớ được, nhưng mà, y lại vừa nói vừa cười với Sở Du Nhiên, thậm chí còn cố ý trêu chọc ve vãn, ngữ điệu cưng chiều, ánh mắt ẩn tình ấy, đều có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
*gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không
Mà Sở Du Nhiên cũng khiến mọi người khiếp sợ, trước đó dù cậu có danh xưng Đệ nhất mỹ nhân Tinh Tế, thế nhưng Sở Hồng Vũ bảo vệ cậu quá tốt, không thích đi ra ngoài thì cứ ở lại trong trường, được lo ăn lo ở, có làm sâu gạo cũng chẳng sao. Không thích tham gia vũ hội giữa các quý tộc là có thể trực tiếp ném thiệp mời vào thùng rác, ai dám làm khó cậu đều phải nghĩ tới tính khí như quỷ kiến sầu của Sở Hồng Vũ một chút. Cho nên, Sở Du Nhiên ở trong giới quý tộc Đế tinh là sự tồn tại thần bí, chớ nói chi là người bình dân.
Giống cái vừa mới thành niên, bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ 18 19 tuổi, cặp mắt hoa đào tinh xảo không hề yêu mị, trái lại có sự trầm ổn cùng tinh thông mà người tuổi này không có, cậu giống như có thể nhìn thấu thế tục, tựa như mang theo một luồng tiên khí. Khí chất trên người cũng đồng dạng trầm tĩnh tao nhã, hờ hững như nước, dịu dàng như có thể bao dung tất cả, vừa vặn hòa tan sự lạnh lẽo trên người Wales. Mọi người thán phục, Sở Du Nhiên ngồi cùng chỗ với Wales, vậy mà không bị khí thế của Wales áp chế, trái lại hai người phối hợp ăn ý, cùng nhau tỏa sáng, càng nhìn càng đẹp mắt.
Hơn nữa khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cậu, khiến vô số người cảm thán, nụ cười thuần túy như vậy, giống như đứa trẻ nhận được báu vật, không nhiễm chút tạp chất nào.
Vì vậy, Sở Du Nhiên trong nháy mắt có thêm một đống fans, hơn nữa cũng không biết là ai thả tin ra ngoài, Vương hậu là Thú Thần tái thế, là một đôi trời sinh với Bệ hạ, loại chuyện nhân duyên trời định này, dân chúng vốn không tin, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp của Sở Du Nhiên cùng biểu tình cưng chiều của Wales, mọi người bỗng nhiên cảm thấy: Chuyện này có lẽ cũng không phải không có căn cứ, nhìn xem, xứng đôi biết bao!
Vương hậu của chúng ta chính là một đóa sen trắng đơn thuần, vô cùng vô cùng cần che chở!
Trên mạng đều là âm thanh ủng hộ, thậm chí còn đem chuyện bắt cóc lần trước nói ra nhấc lên một làn dậy sóng lần thứ hai, quần chúng vây xem có chút không kịp phản ứng lại dồn dập gửi tin nói: Không còn ấu tể cũng không sao, các ngươi còn trẻ, có thể sinh lại được! Bệ hạ tuổi trẻ sung sức, một năm ôm ba đứa không thành vấn đề!
Ấu tể là đại biểu cho sự sống mới và hy vọng, Hoàng tộc hiện nay còn mỗi Wales và Dillow, mà Wales so với người bình thường lập gia đình muộn mười năm, cho nên con dân Đế quốc còn vội hơn cả y: Mau sinh mau sinh mau sinh đi!
Nhưng mà, mấy lời thúc giục đó người trong cuộc bận đến không có thời gian xem.
Chạng vạng, Sở Du Nhiên cùng Wales tới trường học, mấy ngày nay mặc dù cũng có nhắn tin, nhưng vẫn không yên lòng để Sở đại hiệu trưởng giày vò một mình. Đối phương thuộc dạng phóng đãng không theo khuôn phép thích tự do điển hình, làm việc toàn theo sở thích, cũng không biết tự chăm sóc bản thân, có lúc tự rót rượu uống như muốn tìm chỗ chết vậy, Sở Du Nhiên thấy vậy mấy lần đều muốn đập vỡ bình rượu của đối phương. Tuy rằng ông không đứng đắn thích ra ngoài tán gái, thế nhưng Sở Du Nhiên biết, ông chưa từng làm gì với bọn họ, chẳng qua chỉ ăn cơm uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi, sau khi trở về còn có lúc uống thêm vài chén một mình.
Sở Du Nhiên luôn cảm thấy bên dưới vẻ ngoài bất kham kia, hẳn là ẩn giấu một đoạn quá khứ thương tâm không ai biết. Nhìn ông từng này tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn liền biết, không có mấy giống đực nguyện ý độc thân cả đời cả, dị năng cao như vậy, nhưng không có giống cái nào trói chặt, cho nên Sở Du Nhiên không thích Sở Hồng Vũ động thủ với người khác, bởi vì sợ đối phương không khống chế được dị năng mà phát điên, cậu không muốn mất đi người cha này.
Wales đi đón Dillow, Sở Du Nhiên từ phía tây khu kí túc xá quay lại trường học, tới cửa đúng dịp thấy một chú bình thường đối xử với cậu rất tốt đang dắt sủng vật robot hình cầu đi dạo, Sở Du Nhiên đến gần vừa định hỏi thăm một chút, liền thấy đối phương khiếp sợ trợn mắt nhìn cậu, bỗng dưng khom lưng hành lễ, eo gập đến 90 độ, đặc biệt thành kính!
Sở Du Nhiên bị sợ hết hồn, nhanh chóng né tránh, “Ngài làm gì vậy?!”
Lúc này thầy Claude vừa vặn tan tầm trở về, hắn chưa kết hôn, vẫn luôn ở ký túc xá, nhìn thấy biểu tình đó của Sở Du Nhiên môi liền mím thành đường thẳng, ngốc bạch ngọt nhá, sao lại có người ngốc bạch ngọt như vậy, người như thế ngồi ở vị trí Vương hậu sẽ không bị giết chết chứ? Nghĩ tới đây, thầy Claude thương hại nhìn Sở Du Nhiên, một bên nhắc nhở: “Có thời gian lên mạng nhìn một chút, sau này thân phận không như trước nữa, bản thân phải cẩn thận một chút.”
Nói xong lại đồng cảm nhìn Sở Du Nhiên lần nữa, lắc đầu một cái —— Tiểu bạch hoa này có thể bình an lớn đến nhường này cũng thật không dễ dàng gì.
Sở Du Nhiên nhanh chóng lên mạng, nhìn thấy tin tức chiếm lấy trang đầu của các mạng lưới, nhất thời cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, sao ký cái giấy hôn thú thôi cũng phải phát sóng trực tiếp vậy? Càng không thể hiểu được là sao không có ai nói cho cậu biết? Sở Du Nhiên buồn cười nắm lấy vạt áo của mình, tưởng tượng nó là lỗ tai của mèo lớn, dùng sức vặn nhéo ba vòng mới oán hận thả ra, chuyện lớn như vậy mà không thương lượng trước với cậu, cục than lớn kia hơi quá đáng đó!
Đợi đến khi Sở Du Nhiên tới phòng làm việc của Hiệu trưởng, nét đỏ ửng vì tức trên mặt cũng chưa hết nữa.
Đó là gian phòng cao nhất trường học này, phòng làm việc của Hiệu trưởng được thiết lập theo phong cách như vậy, rất cao, cao đến nỗi người ta chỉ có thể dùng thang mây* để lên đó, toàn bộ Đế tinh trừ Hoàng cung ra thì nơi này là cao nhất. Sở Du Nhiên rất ít khi tới nơi này tìm Sở Hồng Vũ, một trong những nguyên nhân lớn nhất chính là: Cậu sợ độ cao! Tuy rằng ánh mắt Sở hiệu trưởng lúc biết con trai mình sợ độ cao rất là vi diệu, cũng đặc biệt đặc biệt ghét bỏ, nhưng mà không có cách nào cả, bệnh này trị không được.
Phòng làm việc bình quân khoảng hơn 200m2 bị Sở Hồng Vũ trang trí sửa theo phong cách của mình —— không quy củ!
Thứ chiếm nhiều nhất trong phòng, chính là giá sách chưa từng được Sở hiệu trưởng lật qua cùng với tủ rượu luôn được Sở hiệu trưởng động tới. Vị trí xung quanh sát tường trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ không biết tên, gần bệ cửa sổ đặt một chiếc bàn dài màu nâu, bên trên ngoại trừ một con dấu ra thì trống trơn, bên cạnh có một cái ghế nằm, Sở Hồng Vũ ở trên đó lười biếng hưởng thụ ánh tà dương hôm nay.
Sở Du Nhiên đẩy cửa ra, nhìn thấy Sở Hồng Vũ nằm trên đó lắc lư, khóe miệng cong lên, đi tới ra chỉ thị cho người máy, để nó thu dọn sạch sẽ các thứ trên đất.
Sắc mặt Sở Du Nhiên囧, tất cả giống đực đều được trang bị ra đa dò mùi, trên người cậu có mùi của Wales, muốn giấu cũng không giấu nổi. Có loại cảm giác quẫn bách chạy ra ngoài trộm ăn trái cấm bị cha bắt được, Sở Du Nhiên lúng túng chọt chọt sau lưng Sở Hồng Vũ, thấp giọng hỏi ông: “Về nhà nhé? Hai ngày nay cha ăn uống thế nào?”
Sở Hồng Vũ hừ hừ, “Không ăn.”
Sở Du Nhiên tiếp tục chọt, “Mấy hôm nay cha đều không ăn cơm sao?”
“Cái đứa không có lương tâm nhà mi, ta vẫn luôn lo lắng mi bị chó tha đi, nào có tâm tình ăn cơm, đúng, ta không có ăn cơm năm ngày nay rồi!” Sở Hồng Vũ mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn Sở Du Nhiên 囧đỏ mặt, còn muốn chen thêm vài câu, liền thấy ánh mắt áy náy của Sở Du Nhiên nhìn ông, cặp mắt đào hoa tinh xảo, cực kỳ giống mình, mà cảm xúc trong mắt ấy, cực kỳ giống người kia.
Sở Hồng Vũ nhắm mắt lại, không dám nhìn ánh mắt Sở Du Nhiên nữa.
Sở Du Nhiên cảm giác được cảm xúc của Sở Hồng Vũ biến hóa, không hiểu chớp mắt mấy cái, ánh mắt lóe lên một vẻ nghi hoặc. Sở Hồng Vũ không cho cậu cơ hội nghĩ sâu hơn, vỗ bàn bốp một tiếng, hiệu trưởng đại nhân vung tay lên: “Đi! Về nhà ăn cơm! Ta muốn ăn thịt!”
Sở Du Nhiên: “…” Vừa nãy nhất định là ảo giác của cậu! Người này vẫn không nghiêm chỉnh chút nào cả!
Sở hiệu trưởng công bố mình đã đói bụng năm ngày muốn ăn thịt, làm áo bông nhỏ, Sở Du Nhiên tự mình liên hệ nhà bếp, muốn một miếng thịt tươi lớn, quyết định buổi tối hầm một nồi. Đương nhiên, cậu không quên cục than lớn nhỏ của mình, gửi tin gọi đến cùng ăn.
Sở Hồng Vũ thấy Wales vẫn rất chi là xoi mói, nhìn ngang mũi nhìn thẳng mặt, thấy thế nào cũng không vừa mắt. Quả thực cứ như đến kỳ kinh nguyệt vậy, tâm tình thay đổi thất thường, rất có tố chất bệnh thần kinh.
Wales thì bình tĩnh mặc kệ, ngược lại y đã quen rồi, nên ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống, nhìn bạn lữ một chút, thuận tiện đút cho đứa cháu mấy miếng, thoạt nhìn vô cùng thích ý.
Đợi Sở Hồng Vũ ăn uống no đủ, nhìn người đối diện không biết xấu hổ cứ nhìn con trai mình, Sở hiệu trưởng nhíu nhíu mày, “Ra ngoài luyện chút chứ?”
Ánh mắt Wales lóe lên nụ cười, ngữ điệu nghiêm túc giống như trình bày một sự thật hiển nhiên, “Thầy không đánh lại ta đâu.”
Sở Du Nhiên bất mãn đá Wales dưới gầm bàn: Cha đã không bình thường rồi sao anh còn kích thích ổng?
Quả nhiên, Sở Hồng Vũ cười lạnh hai tiếng, “Lúc ta dạy ngươi, ngươi còn đang bú sữa đấy!”
Wales híp mắt, hiển nhiên có chút bất mãn với từ bú sữa kia, đôi mắt vàng kim hiện lên chiến ý, thoạt nhìn càng ngày càng sáng, thật giống như đối với chuyện quang minh chính đại đánh thầy + cha vợ sinh ra hứng thú, y đứng lên, duỗi một ngón tay, nghiêm túc nói: “Bồi thầy một tiếng.”
Sau đó hai người liền vèo vèo nhảy xuống cửa sổ, tìm chỗ đánh nhau.
Sở Du Nhiên chạy đến bên cửa sổ nhìn một chút, không thấy bóng dáng hai người đâu nữa …
Dillow nhảy lên bệ cửa sổ, ngóng một cái rồi vuốt móng, ghét bỏ nói: “Trẻ con*!”
* muốn để thành ‘trẻ trâu’ quá =)))
Sở Du Nhiên ôm nhóc đến ghế salon, cảm thán thằng nhỏ ngày càng nặng, lật lại xoa xoa cái bụng, Sở Du Nhiên hỏi: “Dillow, hôm nay ở trường làm gì?”
“Đánh nhau, ăn, ngủ.” Dillow lưu loát lật người lại, bảo vệ được cái bụng núc thịt của mình.
Sở Du Nhiên cúi đầu nhìn nhóc, “Đánh nhau? Với ai?”
“Đám mèo nhép lớp bên ~” Dillow hất cái đầu nhỏ, vẻ mặt đó, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Khinh thường!
Sở Du Nhiên đột nhiên vì thầy Hal mà lau mồ hôi, nghĩ thầm thân thể cậu đã tốt hơn rồi, ngày mai vẫn nên tới lớp thôi, bằng không một mình phải chăm sóc đám quỷ sứ này, thầy Hal chắc sắp khóc đến nơi rồi.
Sau một tiếng, Wales bò vào từ cửa sổ, mặt nghiêm túc nói: “Không cẩn thận, thắng rồi.”
Khóe miệng Sở Du Nhiên giật một cái, “Cho nên người tìm anh gây phiền toái không có mặt mũi trở về.”
Wales gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế.”
Sở Du Nhiên: “… Anh giỏi quá.”
Quốc vương Bệ hạ chiến đấu thắng lợi rốt cục không bị ngăn cản mang Vương hậu của mình về tẩm cung, ném thằng cháu ngu xuẩn mệt rã rời cho quan hầu, như nguyện ngậm Vương hậu lên giường, nhưng đáng tiếc, đương lúc y muốn nhào tới, mắt Vương hậu điện hạ long lanh: “Biến hình thú cho em ôm một chút!”
Wales: “…”
“Đêm nay ngủ anh biến thành thú thân đi, trước sáng mai không cho biến trở lại.”
Wales bất mãn nâng mặt Sở Du Nhiên, lên án nói: “Em yêu, hôm nay cũng coi như là tân hôn của chúng ta mà.”
Sở Du Nhiên bĩu môi, “Anh không nói cho em chuyện phát sóng trực tiếp, hiện giờ em đang rất không vui.”
Wales sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên dỗ thế nào, y có thói quen khống chế tất cả mọi chuyện trong tay mình, thật sự không nghĩ nhiều được như thế. Thử cúi đầu dò xét, thấy giống cái yêu dấu cũng đang nhìn mình lên án, Wales bất đắc dĩ, biến thành thú thân nằm bên người Sở Du Nhiên, cọ cọ, mặc cho sờ mó.
Sở Du Nhiên vui vẻ, cảm giác ôm mèo lớn rất tuyệt, hôn mạnh một cái, “Ngủ ngon, anh yêu.”
Quốc vương Bệ hạ khai trai* ngày thứ hai liền bị cắt thịt bất mãn vùi trong lòng bạn lữ, hai người dịu dàng thắm thiết ôm nhau ngủ một đêm. Nhưng mà sáng sớm mở mắt ra, Sở Du Nhiên vừa muốn đi tới trường học, Wales liền trực tiếp biến về hình người đánh gục người đã hành hạ y một đêm, hung ác hôn lên.
*tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay
Sở Du Nhiên nắm lấy vai Wales, bị động chịu đựng nụ hôn này, không biết sao đang yên đang lành lại đột nhiên phát tình, tính dục thú nhân đều dồi dào vầy à? Tình huống gì đây?!
Cũng may Wales chỉ đòi chút lãi trước, cũng không có tiếp tục nữa, Sở Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tức giận liếc người kia một cái, không cẩn thận lại bị khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng lay động đến thất thần. Vừa mới tỉnh ngủ, mèo lớn ngày thường lạnh lùng nghiêm túc còn có chút lười biếng, trong đôi mắt vàng kim tựa như có vụn sao bay qua vậy, chứa đầy dáng vẻ của mình. Sở Du Nhiên thỏa mãn cong khóe miệng, sờ hai má Wales, cảm thán: “Nếu như Dillow biến thành hình người, có thể đẹp trai giống anh thế này không?”
“Không biết.” Quốc vương Bệ hạ vô cùng lạnh lùng đánh gãy ảo tưởng của bạn lữ, còn có cả lý do đầy đủ, “Nó xuẩn như vậy, lớn lên tuyệt đối xấu xí.”
Sở Du Nhiên: “…” Đây thật sự là chú ruột sao?
———
Trường học, khu mẫu giáo, lớp 9 ‘bé’*.
*nguyên cv là tiểu cửu ban, theo phân lớp mẫu giáo bên mình thì có lớp chồi/ mầm/ lá gì đó, thì ở đây chắc có tiểu/ đại nên tớ sẽ để 9 ‘bé’ =)))
Sở Du Nhiên quay lại trường học, bọn nhỏ hưng phấn vây quanh cậu, từng đôi mắt nhìn chòng chọc vào cậu, cái mũi còn hếch lên. Hơn nữa nhịp chân xoay quanh đặc biệt có quy luật, một vòng rồi lại một vòng, Sở Du Nhiên nhất thời cảm thấy đám nhóc con này đang làm Thái Cực bát quái trận, muốn thu phục vây lấy đại yêu quái là cậu đây.
Mấy ngày không gặp, sao lại ra nông nỗi này.
Cậu ngồi xổm xuống, vừa định ôm Miller đang đi vòng đến trước mặt mình, thằng nhỏ kinh ngạc thốt lên một tiếng, lùi về sau ba bước xa, những đứa khác vừa nhìn thấy động tác thất kinh của đồng bọn, lập tức noi theo, rối rít lùi về sau, dáng vẻ sợ hãi: (⊙o⊙)!
Sở Du Nhiên nhìn bát quái trận bị khuếch trương thành một vòng lớn, nhất thời có dự cảm xấu. Quả nhiên, Miller sức quan sát max cấp duỗi móng ra chỉ vào miệng Sở Du Nhiên: “Mùi giống đực! Vô cùng nồng nặc!”
Sở Du Nhiên đỡ trán, thật muốn nhốt thằng nhóc này vào lồng tre, làm sao bây giờ?
Hal hiển nhiên đang bổ não cái gì đó, mắt to vụt sáng nhìn miệng Sở Du Nhiên, mặt còn đỏ hơn cả Sở Du Nhiên. Chuyện người lớn trẻ con không được nghe, Hal đuổi bọn nhỏ đi, chỉ có Dillow lười biếng nằm trên cành cậy, ghét bỏ liếm liếm móng vuốt, phun tào: “Ngu xuẩn!”
Hở?
Archer cùng Caly đồng thời ngửa đầu, hai gương mặt nhìn kẻ thù chung, ý nói: Mi muốn đánh nhau hả?
Dillow hừ một tiếng, giọng điệu ghét bỏ y hệt Wales, báo nhỏ đứng trên cây, nhìn xuống từ trên cao, kiểu nói chuyện khiến Sở Du Nhiên cũng muốn đánh nó: “Đánh hai kẻ ngu xuẩn bọn mi căn bản không tốn sức.”
Mắt thấy ba đứa lại đánh nhau, Sở Du Nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, để Jimmy nhìn bọn chúng, chỉ cần không bị thương, liền mặc chúng lăn lộn. Ở trong sân đi một vòng, phát hiện dưới tàng cây có để mấy cái bánh lăn*, Sở Du Nhiên tò mò đi tới cầm xem, hỏi Hal, “Cái này cho ai vậy?”
*bánh lăn cho chuột chạy ý =))
Hal nhanh chóng giải thích: “Là mẫu phụ Vic đưa tới, hắn nói Vic vừa lười vừa mập, cần phải rèn luyện.”
Sở Du Nhiên vừa nhìn Vic tròn vo, lại nhìn Panda còn tròn hơn, nhíu mày, hai đứa này xác thực nên vận động nhiều hơn.
Theo như Sở Du Nhiên thấy, hình người của Dillow nhất định là tiểu Vương tử tuấn mỹ mặt lạnh, Archer tuyệt đối là thằng nhóc hư hỏng cường tráng tóc đỏ, Caly là cậu nhóc dương quang tuấn mỹ. Còn lén lút trốn ở một bên, nhóc Miller không biết đang lén lút quan sát cái gì, nhất định là tiểu chính thái mắt to dễ thương. Jimmy nằm nhoài trên cành cây ưu nhã lắc đuôi của mình, tuổi còn nhỏ mà đã có dáng vẻ của một công tử anh tuấn ưu nhã, nghĩ lại Tam ca kiêu căng của bé, tuy rằng đầu óc không tốt lắm, nhưng gương mặt vẫn rất đẹp, Jimmy rõ ràng là trẻ ngoan hữu dũng hữu mưu* có nội hàm, sau này tuyệt đối là một đại mỹ nhân.
*có sức mạnh có sự mưu trí
Nhìn một vòng như vậy, chỉ có Vic cùng Panda, lười đến hận không thể tự tráng mình thành cái bánh, thật sự không thể nhìn ra dáng vẻ lúc thành hình người ra sao nữa, vì suy nghĩ cho bọn nhỏ, Sở Du Nhiên đành nhẫn tâm, “Panda cùng với Vic, giảm béo!”
Panda đang gặm gậy trúc bối rối … đang ăn ngon đột nhiên phải giảm béo là có ý gì? Gấu trúc béo vốn không thể nói chuyện đột nhiên kích động, gắng gượng nói một câu, “Thầy dáo, on rát ày! Không mập!” (Thầy giáo, con rất gầy! Không mập!)
Sở Du Nhiên nhìn vóc người của bé, rất nghiêm túc sửa lại, “Bảo bối à, như con chính là mập rồi, như…” Sở Du Nhiên tìm một vòng, ngẩn người trong lớp không có lấy một đứa nhóc nào gầy, vì vậy chỉ tay vào thầy Hal, “Như thầy Hal mới là gầy kìa, nhớ chưa?”
Thầy Hal sờ sờ bụng mình, mặt đỏ lên.
Panda phản kháng không có hiệu lực, cả người ủ rũ, nhưng Vic lại có tinh thần ngẩng đầu lên, chân sau chạm đất đứng thẳng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn bạn mình, thế là có cộng sự rồi? ⊙▽⊙ Hạnh phúc tới nhanh như một cơn gió to, thổi viu viu viu!
Dưới sự nhẫn tâm của Sở Du Nhiên, tổ giảm béo hai người được thành lập!
Vì để cho gấu trúc mập có thể tự hoạt động, Sở Du Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định xin một cái cầu trượt. Ở tinh cầu này, căn bản không có cầu trượt, nhóm ấu tể giải trí ngoài leo cây thì chính là vồ cắn đồ chơi, đám nhóc hiếu động như Dillow còn được, chứ như Panda, bạn đừng nói nhóc tự hoạt động được.
Trường học sau khi nhận được đơn xin của Sở Du Nhiên không chút suy nghĩ liền phê chuẩn, lấy thân phận của Sở Du Nhiên, cậu muốn cái gì cũng phải đáp ứng, hơn nữa còn làm ra như theo yêu cầu rất nhanh.
Hai ngày sau, tại vị trí sát tường của lớp 9 ‘bé’ có lắp đặt một tòa pháo đài nhỏ màu sắc xinh đẹp, đám nhóc con đều vây quanh pháo đài hai mắt nhìn nhau, không biết đây là thứ gì. Sở Du Nhiên ôm lấy Panda, đặt ở cửa thang trượt, đứa nhỏ nhìn xung quanh, còn chưa hiểu ra sao, thì liền thuận theo trượt xuống.
Nhóc béo sợ ngây người!
Thú vị!
Vừa thấy thứ này chơi như vậy, tất cả đám nhóc xông lên, Dillow, Archer cùng Caly trong nháy mắt coi chỗ này là địa bàn mới, ba đứa vừa leo lên liền đánh nhau, Sở Du Nhiên một đầu hắc tuyến, đám nhóc cứ vậy mà vui chơi đùa bỡn. Thầy Hal ở dưới vội đến nhảy cả lên, không ngừng nhắc: “Không được đánh nhau, ngã xuống bây giờ, mau đi xuống đi xuống!”
Sở Du Nhiên lập tức bảo người trải một tấm thảm dày phía dưới, cướp địa bàn là thiên tính của giống đực, tự nhiên không thể ngăn được, chỉ có thể bảo vệ. Cũng may vật liệu chế tác cầu trượt này đều là kim loại, cậu cũng bảo người ta bọc một tầng phòng hộ xung quanh, vật này đặc biệt chịu được dày vò. Hơn nữa, Sở Du Nhiên còn cố ý đặt cỡ lớn, cho dù bọn nhỏ có béo nữa, cũng không sợ bị kẹt không xuống được!
Bởi vì mình là người đầu tiên được chơi, Panda lười biếng vậy mà lại có ý thức cạnh tranh lần đầu tiên, sau khi vụng về leo lên, đặt mông chen qua Caly, chậm rãi dịch về phía cửa thang trượt. Sở Du Nhiên ngạc nhiên nhìn Panda, giống đực nên có ý thức cạnh tranh, Panda vẫn luôn không tranh không đoạt dáng vẻ chậm rãi, giờ rốt cục đã có dáng vẻ ấu tể giống đực nên có.
Có lẽ bị Panda lần đầu tiên quăng mông cướp đồ, ba đứa nhỏ kia chấn động đến ngừng chiến, tất cả đều vây xem gấu trúc béo, Sở Du Nhiên đẩy Jimmy và Miller một cái, “Hai con thỉnh thoảng cũng phải rèn luyện tăng năng lực, lên chơi đi.”
Bên sân lớp của Sở Du Nhiên bọn nhỏ đang trong giai đoạn tìm tòi lục lọi, lớp sư hổ bên cạnh đang tò mò ngóng sang đây, thầy Hal nhìn Sở Du Nhiên cười nhẹ, lo lắng hỏi: “Thầy Sở, như vậy có khiến hai lớp đánh nhau không?”
Sở Du Nhiên cười nheo mắt lại, dáng vẻ vẫn dịu dàng ưu nhã, trên khuôn mặt tinh xảo bởi vì nụ cười này mà như tỏa ra ánh sáng làm ấm lòng người, tất cả như được bao phủ trong hơi thở ấm áp của cậu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm nhận được năm tháng bình yên, không đành lòng quấy rối. Giọng nói của cậu cũng mang theo ý cười, ngữ điệu chậm rãi, cậu nói: “Nếu như thầy Claude không quản được các con của hắn, chạy tới khiêu khích linh tinh, bọn Dillow nhất định phải học được cách bảo vệ. Thầy Hal à, thứ bọn nhỏ phải học mới chỉ bắt đầu thôi, học nghiệp nửa năm tới, phải soạn trước đó nha.”
Thầy Hal: Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng khi thấy thầy Sở nói rất có nội hàm.
Sở Du Nhiên ^_^
“Từ lúc khai giảng đến giờ, ta vẫn luôn áp chế thiên tính của bọn nhỏ, để đám nhỏ ngoan ngoãn lăn lộn ở địa bàn của mình, là vì để bọn chúng bỏ đi tật xấu đồng thời học quy củ, vô quy củ bất thành phương viên*, mặt khác, chúng ta phải vẽ một vòng tròn cho bọn nhỏ, tạo thành quy tắc chung, để bọn nhỏ học cách tuân thủ, như vậy sau khi lớn lên bọn chúng mới có nhân sinh quan chính xác của mình, điểm ấy bọn nhỏ học rất tốt, ngươi xem, đám nhỏ đều biết xâm chiếm đồ của người khác là không đúng.” Sở Du Nhiên cười vỗ vai Hal, cảm khái nói: “Sau này ta không thể luôn ở đây, nếu ngày nào đó không tới được, thầy Hal phải cực khổ rồi.”
*Không có quy củ thì chẳng thành nề nếp được, nếu thiếu các quy định, quy tắc thì sẽ gây ra hỗn loạn => phải tuân thủ các quy củ, quy tắc để cùng phát triển và tiến bộ
Thầy Hal cảm động vỗ bộ ngực gầy yếu của mình, “Ngài yên tâm! Ta đảm bảo sẽ học tập tốt, sẽ nhanh chóng từ trợ lý chuyển lên giáo viên chính thức!” Tuy rằng vẫn không hiểu chuyện này cùng với chuyện khiêu khích lớp sư hổ có liên quan gì.
Sở Du Nhiên cười híp mắt khen: “Thực sự là thỏ ngoan hiền lành mà.” Hi vọng khi dẫn lớp sư hổ sang đây, sau khi hai lớp khai chiến thì con thỏ chỉ muốn hòa bình này vẫn có thể bình tĩnh được.
Thầy Hal cười ngại ngùng, được khen thật xấu hổ mà.
Buổi chiều lúc tan học, những bé con khác được thầy Hal đưa đi, Sở Du Nhiên vì nghĩ tới thân phận bị bại lộ của Dillow, hai người không thể xuất hiện ở cửa lớn đón con nhỏ được, như vậy lại vừa vặn dễ dàng cho Wales, cùng đón được bạn lữ và cháu trai, không để lỡ ai cả.
Sau khi lên phi hành, Dillow còn đang hưng phấn cái thang trượt kia, Wales tâm tình rất tốt xoa xoa bụng cháu trai, “Trở về trang bị cho ngươi cái lớn khác.”
Dillow không thể nào tin được nhìn chú mình, ánh mắt viết đầy vẻ không tín nhiệm →_→ Ngươi sẽ tốt bụng vầy á? Ngươi có thể đối xử tốt với ta vầy sao? Mau nói có phải ngươi có âm mưu gì không? Ta có thể nói cho ngươi Dillow đại nhân đây không sợ âm mưu, không sợ khiêu chiến, cái gì cũng không sợ! Ngươi đừng hòng tính kế ta!
Sở Du Nhiên nhìn biểu tình không tín nhiệm của Dillow, suy nghĩ thêm dáng vẻ đùa giỡn Dillow của Wales trong ngày thường, nhất thời cảm thấy mình nên đứng bên phe của Dillow, bởi vì cậu cảm thấy đây chỉ là thủ đoạn đùa giỡn Dillow của Wales, không chừng đứa nhỏ vừa mới cao hứng ngao một tiếng ~ chú lắp cho ta thang trượt đi, Wales sẽ mặt không thay đổi nói với nó: Đùa ngươi thôi, đồ ngốc.
Nhìn bạn lữ cùng nhãi con mình nuôi lớn không tin tưởng mình, Wales hơi nhíu mày, nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Sở Du Nhiên chớp mắt mấy cái, chọt chọt Dillow, nháy mắt với thằng nhỏ, con như vậy khiến chú buồn đó, nhanh đi dỗ đi.
Dillow liếm liếm móng vuốt, rầm rì một tiếng, dùng đệm thịt nhấn nhấn sau lưng Wales, ngạo khí nói: “Thật ra, ta cũng không cần đâu, nhưng mà… nếu ngươi lắp cho ta, ta cũng sẽ rất vui đó ╭(╯^╰)╮”
Wales quay đầu, khẽ cười một cái, “Rất vui sao?”
Sở Du Nhiên trong nháy mắt nhéo một cái lên eo Wales, thuận tiện lườm một cái, cậu tin chắc, nếu không ai ngăn cản con mèo hư hỏng này, y tuyệt đối sẽ nói lời Dillow không thích nghe, về đến nhà tuyệt đối sẽ tiến hành một trận đại chiến chú cháu. Wales cái người này, cho dù y cười hay không, rất ít người có thể đoán ra y muốn làm gì, nhưng mà bằng cảm giác Sở Du Nhiên lại có thể liếc một cái liền nhìn ra, nhờ có tinh thần lực trói chặt kia, khiến Quốc vương Bệ hạ muộn tao cũng hóa thành trong suốt.
Trên eo bị nhéo một cái, không đau, trái lại có chút ngứa, Wales bị cắt đứt dòng suy nghĩ, bỏ qua suy nghĩ đả kích cháu trai, quay đầu cưng chiều nhìn Sở Du Nhiên, “Làm nũng?”
Sở Du Nhiên ôm lấy Dillow, cười vuốt một cái lên mặt đối phương, “Đúng, làm nũng.”
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Người một nhà ưu sầu:
Bệ hạ cục than lớn: “Vợ cứ muốn bóc trần vẻ ngoài lạnh lùng của ta, trái tim cứ luôn xao động, bị trêu ngứa ngáy, làm sao bây giờ?”
Điện hạ cục than nhỏ: “Thế giới này ngoại trừ ta, đều ngu xuẩn đến không nhìn được, ‘nàm’ sao đây? Còn có, ai động vào hòm bóng lông của ta, thiếu một cái rồi.”
Chiến Thần Vương hậu Sở Du Nhiên: “Trong nhà có hai kẻ ngốc một vài phương diện rất không chín chắn, còn coi ta như bị thiểu năng, này sửa thế nào?”