Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư

Chương 39



Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi

Sau bữa cơm tối, Lindsay mang một bộ lễ phục tới, gõ cửa một cái.

Sở Du Nhiên đang lau lông cho Dillow ngẩng đầu lên, nhìn thấy quần áo trong tay Lindsay, cười hỏi: “Cho ta?”

“Vâng, đây là bộ lễ phục thứ nhất, ngài trước tiên thử một chút xem có vừa người không.” Lindsay đặt khay xuống, cầm lên bộ lễ phục màu trắng được cắt may tinh xảo, cười nhìn Sở Du Nhiên, “Ngài mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”

Sở Du Nhiên thả Dillow ra, nhận lấy bộ lễ phục, “Đây là, quần áo mặc trong ngày cưới?”

Lindsay cười lộ ra đôi răng nanh nhỏ, “Đúng ạ, Bệ hạ đặt mười bộ, mặc cho ngài chọn lựa, ánh mắt Bệ hạ rất tốt, mỗi bộ đều rất hợp với ngài.”

Sở Du Nhiên cười nhận lấy, hào phóng nói: “Vậy ta mặc thử một chút?”

Mặc lên người bộ lễ phục chẳng hề phức tạp nhưng lại được chế tác vô cùng khéo léo tinh xảo này, Sở Du Nhiên kéo kéo vải chỗ hông, kinh ngạc hỏi: “Sao lại vừa vặn như vậy? Đâu có ai đo kích cỡ cho ta đâu.”

Lễ phục màu trắng thuần này, rất giống lễ phục quý tộc cung đình Châu Âu ở thế kỷ 17, so với thời đó còn tinh mỹ hơn, cũng đơn giản hơn. Ngoại trừ trang sức minh chứng cho thân phận, chỉ có tay áo và vạt áo trước thêu hoa văn màu vàng, trang trọng tao nhã. Màu sắc này, theo như Sở Du Nhiên thấy, cực kỳ giống màu mắt của Wales, vô cùng hài lòng. Sau khi mặc lên người, đã phô diễn ra thân hình hoàn mỹ của Sở Du Nhiên, đặc biệt phần eo và chân, tinh tế thẳng tắp, khiêu gợi không gì tả nổi. Lindsay kinh diễm nhìn mười mấy giây, bị Dillow bất mãn quét một vuốt, lúc này mới phản ứng lại, ngượng ngùng giải thích: “Bệ hạ chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới lại vừa vặn như vậy!”

Lần này ngược lại khiến Sở Du Nhiên cảm thấy xấu hổ, Wales căn bản cũng không có lấy thước đo dáng người cho cậu, một người sao có thể chỉ bằng mắt thường mà nhìn chuẩn như vậy chứ? Sắc mặt Sở Du Nhiên có chút hồng, trong nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Vẫn là Dillow tâm tư đơn thuần, đôi mắt nhóc con sáng lấp lánh nhìn Sở Du Nhiên vài vòng, dùng móng vuốt vỗ vỗ cẳng chân Sở Du Nhiên, không tiếc lời tán dương: “Thật đẹp mắt, cứ như muốn kết hôn vậy.”

Sở Du Nhiên bị chọc phát cười, ngồi xổm xuống ôm lấy Dillow, dùng trán cọ cọ trán nhóc con, nói nghiêm túc: “Dillow, nếu thầy kết hôn với chú con, con vẫn thích thầy chứ?” Cậu vẫn có chút lo lắng, muốn hỏi suy nghĩ của đứa nhỏ trước, nếu như Dillow không thể tiếp nhận thân phận thay đổi từ thầy giáo đến người nhà của cậu, thì cậu cần từ từ nói chuyện với đứa nhỏ này một chút.

Không nghĩ tới, sau khi Dillow nghe xong câu này liền dùng một loại ánh mắt ‘thầy là đồ ngốc hả’ nhìn Sở Du Nhiên, dùng đệm thịt nhấn vào gáy cậu một cái, báo nhỏ đặc biệt người lớn nói: “Yêu thầy yêu thầy, chờ ta lớn lên rồi cũng sẽ yêu thầy, giống cái, thực sự là sinh vật phiền toái.” ╭(╯^╰)╮ “Dillow, ” Sở Du Nhiên cọ cọ cái bụng mềm mại của báo nhỏ, híp mắt cười hỏi nhóc: “Nếu chú con lấy người khác, con sẽ tiếp nhận sao?”

Trong nháy mắt ánh mắt Dillow trở nên ác liệt, vuốt nhỏ duỗi ra, bốn móng nhỏ sắc bén dị thường, “Ổng dám?”

Sở Du Nhiên vui mừng cọ cọ nhóc con, còn chưa kịp khen vài câu, liền nghe báo nhỏ nói tiếp: “Ổng làm lớn bụng thầy rồi, sao có thể không chịu trách nhiệm chứ?!”

Sở Du Nhiên: “… Dillow!”

Wales còn chưa vào cửa, đã nghe thấy đứa cháu nói xấu sau lưng mình, nhíu mày lại, Wales vẻ mặt ghét bỏ đạp cửa đi vào, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Sở Du Nhiên đang nhéo tai Dillow.

“Rất đẹp.” Wales quên luôn thằng cháu vô lễ, nghiêm túc khen bạn lữ.

Khóe miệng Sở Du Nhiên vừa mới cong lên, Wales tiếp tục khen: “Quả nhiên rất vừa vặn.”

Sở Du Nhiên đi tới, ném Dillow lên mặt Wales, nhìn Dillow một thân lông đen che kín khuôn mặt tuấn tú của Wales, Sở Du Nhiên nghiêm mặt, nghĩ đến nguyên nhân đối phương biết rõ ràng cỡ người to nhỏ của mình, cậu một chút cũng không cười nổi.

Dillow mất công tốn sức bò ra sau cổ Wales, mông ngồi lên bả vai Wales, hai chân ôm lấy đầu chú mình bất đắc dĩ thở dài, khẩu khí đặc biệt lo nước thương dân: “Giống cái, quả nhiên là sinh vật không thể nói lý.”

Wales lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh của cháu mình tăng lên rồi, tán đồng gật đầu một cái. Nói ngon ngọt vậy mà cũng tức giận được, tính tình ‘bóng lông nhỏ’ ngày càng tệ, đều là thói quen do y gây ra.

Sau đó, Quốc vương Bệ hạ cùng Dillow điện hạ, cứ như vậy bị giống cái không thể nói lý duy nhất trong nhà —— đuổi ra ngoài!

Sở Du Nhiên nhìn hai người họ đi ra ngoài còn liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy oán thầm đối với cậu, trong lòng vô cùng muốn nhéo hai cái tai đầy lông kia, một lớn một nhỏ này, cậu bị ép phát cáu tới mức muốn đánh bọn họ mỗi ngày rồi

————

Hôn nhân Hoàng thất, mọi thứ gần như đều được tiết lộ, theo sự chuẩn bị của lễ cưới, chuyện này nghiễm nhiên trở thành đề tài để con dân Đế tinh đàm luận lúc rảnh rỗi, tư liệu về Sở Du Nhiên cũng dần dần bị bới ra. Hôn ước định sẵn, trải qua giai đoạn mất trí nhớ bi thương, còn có thể yêu cùng một người lần thứ hai, đây tuyệt đối là sắp xếp của Thú Thần! Không, có thể chế trụ được Quốc vương Bệ hạ, Vương hậu điện hạ chính là Thú Thần tái thế, đặc biệt cao, đại, thượng!

Dưới sự thúc đẩy phía sau của Wales, thân phận của Sở Du Nhiên như nước dâng thuyền lên, ngoại trừ một vài quý tộc duy trì trạng thái quan sát ra, bình dân bách tính không bị ảnh hưởng bởi lợi ích thì kêu gào ủng hộ. Dù sao thì theo như lời đồn về cố sự tình yêu xúc động lòng người, Vương hậu điện hạ nghiêng nước nghiêng thành xinh đẹp như hoa, Quốc vương Bệ hạ không phải cậu thì không cưới, Dillow điện hạ đồng dạng yêu cậu kính cậu, người ta đã nguyện ý thì sao phải phản đối? Ủng hộ là được rồi!

Sở Du Nhiên không có chuyện gì thì rất thích xem tin tức, thời điểm thấy người khác nói cậu là Thú Thần tái thế các loại lời nói vô căn cứ, Sở Du Nhiên hiếm khi phun tào một câu: “Toàn nói phụ thân em là hậu duệ Thú Thần, em hiện tại thành Thú Thần tái thế, bối phận có phải sai rồi không?”

Wales cùng Dillow sau khi nghe Sở Du Nhiên nói đều nghiêm túc gật đầu, rất có loại cảm giác ‘ngươi là lão đại nhà chúng ta, ngươi nói thế nào thì là thế đó’, Sở Du Nhiên bị chọc phát cười, ôm lấy Dillow xoa nhẹ một cái, tức giận nói: “Cũng bởi vì hai người như thế, bọn họ mới có thể nói như vậy.”

Dillow bò ra từ ma trảo của Sở Du Nhiên, dùng đuôi quét cậu một cái, cao quý lãnh diễm nói: “Giống đực, thì phải có nguyên tắc của giống đực, đây là cưng chiều, không được thị sủng ấy kiêu!”

Sở Du Nhiên cười kéo thằng nhỏ lại, vò trên đùi, “Là thị sủng mà kiêu, học từ cũng chưa xong mà còn kiêu ngạo như vậy, câu này ai dạy con?”

“Khụ!” Wales đứng lên, sắc mặt nghiêm túc đánh gãy cuộc chơi của hai người, y nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trầm giọng nói: “Nên đi thôi.”

Sở Du Nhiên dùng ánh mắt như cười như không nhìn Wales, thấy đối phương vẫn trầm ổn như núi, trên mặt không nhìn ra chút sơ hở nào, bĩu bĩu môi. Wales tiếp nhận áo khoác trong tay Lindsay, tự tay khoác lên người Sở Du Nhiên, mặt không đổi sắc nói: “Bên ngoài có chút lạnh, mặc vào đi.”

Giọng điệu chẳng hề dịu dàng, ở trước mặt người khác y theo thói quen lạnh lùng kiên định cường thế, nhưng Sở Du Nhiên vẫn nở nụ cười, nghe lời mặc áo khoác vào, để y cài nút áo hộ. Vẫn là chiếc áo choàng dài màu trắng, Wales giống như đặc biệt cố chấp với màu sắc của bóng lông nhỏ lúc trước, quần áo của Sở Du Nhiên phần lớn gam màu nhạt, may lại vừa vặn hợp với phẩm vị của Sở Du Nhiên, cậu cũng mặc cho Wales sắp xếp. Chiếc áo choàng này được Sở Du Nhiên mặc lên vô cùng hoàn mỹ, sau khi cài nút càng lộ ra vóc người hoàn hảo, khí chất thanh nhã xuất trần, đôi mắt Wales hơi híp lại, rốt cục hài lòng cong chút khóe miệng.

Sở Du Nhiên không hiểu ngẩng đầu nhìn y, “Anh cười gì vậy?”

“Ta muốn cho tất cả mọi người biết, em rất hoàn mỹ.” Người bình thường đối với việc mình có bạn lữ xinh đẹp đều là hận không thể giấu người ta đi, sợ bị kẻ khác nhớ thương. Mà Wales lại vừa vặn trái ngược, muốn phô diễn toàn bộ ưu điểm ra, hào phóng muốn tất cả mọi người đều biết, cậu hoàn mỹ như vậy, nhưng cậu là của y, Quốc vương Bệ hạ trước sau như một rất bá đạo cùng tự tin.

Sở Du Nhiên nghe lời này có chút không đỡ được, tai đỏ lên liếc Wales một cái, gọi Dillow vội vã đi.

Đưa Sở Du Nhiên tới trường học, Wales nhìn hai người một trước một sau cười đẩy xe đẩy, ánh mắt lóe vẻ thỏa mãn, sau đó, y thu lại vẻ dịu dàng, khí thế xoay người một cái, lần thứ hai khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, đầu không quay lại hỏi Crewe phía sau lưng, ngữ khí có chút lạnh: “Bọn họ muốn tới Đế tinh?”

Crewe gật đầu, “Vâng, người nhà Vương hậu công bố đã tìm cậu ấy rất lâu rồi, nhìn thấy ngài đăng ký kết hôn trong video thu hình liền muốn tới Đế tinh tìm nhi tử.”

Ngón tay Wales nhẹ nhàng ma sát nút áo không gian chứa cơ giáp, ngữ điệu bằng phẳng lại ngầm có sát cơ, “Nhận người à? Chuyện này trước đừng để Vương hậu biết, chờ bọn họ đến rồi nói sau.”

Crewe nhìn sắc mặt Wales, cúi đầu đáp một tiếng, đã biết kết cục kẻ tới kia chắc chắn sẽ không tốt.

Sở Du Nhiên cũng không biết nhóm “Người nhà” của cậu muốn tới Đế tinh tìm mình, bao năm đã trôi qua rồi, người cha trong ký ức kia cậu thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ ra sao, còn tình nhân cùng con riêng của hắn, cậu lại càng không nhớ rõ. Nếu bị cậu biết được thì có khi cậu cũng chẳng để trong lòng, với tính cách của Sở Du Nhiên, trên đường đi mà gặp phải đối phương có khi cậu còn cố ý hỏi ngược lại câu: Ông là ai thế?

Hiện tại vấn đề khiến cậu quan tâm là giảm béo cho Vic!

Panda đã rất thích cái thang trượt rồi, thằng nhóc vụng về leo lên, sau đó sẽ như quả bóng lăn lông lốc xuống, cho dù là lăn, thì cũng là hoạt động, nhưng mà Vic kia… Sở Du Nhiên cùng Hal ngồi xổm dưới tàng cây, nhìn Vic nằm trong bánh lăn ăn đồ ăn mà khóe miệng co rút, đứa nhỏ này đã lười đến không có thuốc chữa, nằm trong bánh lăn ưỡn bụng ăn đồ vặt, chỗ riêng tự lộ hết ra, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào cả.

Đứa nhỏ này đã lười đến nỗi không thèm để ý đến vật ngoài thân, chỉ cần có ăn thôi là đủ rồi.

Sở Du Nhiên bóp bóp miệng Vic, bên trong là túi má không quá lớn, nhưng cậu biết, tên nhóc này mang theo dị năng không gian, trong đó chứa toàn là thức ăn, muốn tịch thu đồ ăn vặt của nhóc cũng không biết đâu mà lần cả. Sở Du Nhiên chọt chọt cái bụng của Vic, thương lượng: “Vic, chúng ta không ăn nữa, có được không?”

Vic lắc đầu một cái, từ chối.

Sở Du Nhiên lật thằng nhỏ lại, quay bánh lăn, dựa vào kinh nghiệm nuôi chuột đồng kiếp trước, thằng nhỏ sẽ bị ép chạy vài bước, không nghĩ tới Vic vẫn cứ nằm bất động, tới lúc bánh lăn đưa đứa nhỏ quay lên trên thì cứ tùy ý để mình rơi tự do, bộp một tiếng rơi xuống, nằm bẹp tiếp tục ăn.

Thầy Hal che mặt, buồn không nổi, “Thầy Sở, làm thế nào đây?”

Sở Du Nhiên cũng sầu, cậu cũng biết làm sao nữa.

Dillow nhìn thấy Sở Du Nhiên ngồi xổm dưới tàng cây cau mày, chạy tới quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Dillow vừa qua đằng sau cũng kéo theo một chuỗi, mấy đứa nhóc nghịch ngợm gây sự chạy tới vây xem, “Nàm sao vậy?”

Sở Du Nhiên sờ sờ bụng Dillow, nói nghiêm túc: “Bọn nhỏ, thầy giao cho các con một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ!”

Dillow liếc nhìn cậu, ý ‘Thầy có thể có nhiệm vụ gì chứ? Còn có thể vừa vinh quang lại gian khổ?’

Miller vừa nghe thấy từ vinh quang liền vội vàng lắc đầu, hoảng sợ nói: “Con không muốn vinh quang, con không muốn chết đâu.”

Sở Du Nhiên dở khóc dở cười kéo Miller qua xoa nhẹ một cái, “Các con có thể khiến Vic vận động không? Nếu như có thể làm Vic chơi cùng các con, buổi chiều thầy làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”

Bọn nhỏ vừa nghe có đồ ăn, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn lên, từng đứa từng đứa vây quanh Vic, đều muốn duỗi móng kéo một chút. Sở Du Nhiên để Hal trong bọn nhỏ, bản thân thì đi liên hệ với người nhà Vic, muốn giảm béo, đầu tiên phải chặn hết đồ ăn vặt của Vic lại. Hiện tại đồ ăn đã trở thành tinh thần để Vic dựa vào, không nói không chơi không hoạt động, chỉ lo ăn.

Hiển nhiên vấn đề này người nhà Vic cũng phát hiện, chỉ có điều hiệu quả giảm béo ở nhà cũng không tốt, cho nên mới đưa bánh lăn đến trường học.

Sở Du Nhiên cảm thấy nhất định phải dời thói quen thích ăn của Vic đi, cũng không thể để đến lúc lớn rồi trong tay còn thời khắc cầm hạt dưa, đi đến đâu ăn tới đó được.

Cùng mẫu phụ Vic nghiêm túc thảo luận chuyện để đồ ăn của Vic ở nhà, Sở Du Nhiên đề nghị dùng đồ ăn dụ dỗ Vic, hi vọng người nhà cùng phối hợp.

Mẫu phụ Vic nghe Sở Du Nhiên nói xong, trực tiếp vỗ tay tán thành: “Được được được! Trở về liền tịch thu đồ của nó, giao đứa nhỏ cho ngài chúng ta vô cùng an tâm!”

Sở Du Nhiên hơi kinh ngạc, đồng ý đơn giản vậy?

Cậu còn chưa biết, sau khi thân phận của cậu và Dillow được đưa ra ánh sáng, địa vị của cậu trong lòng người nhà của mấy đứa nhỏ này là gì đâu. Vốn đã bị thái độ làm việc của cậu thuyết phục, giao con cho cậu đều vô cùng yên tâm rồi. Hiện nay cậu còn mang theo danh hiệu Vương hậu, vậy học sinh của cậu, sau này mặc kệ thành tựu ra sao so với người khác cũng cao hơn một cái đầu rồi.

Thời điểm vào trường, mấy đứa nhỏ này đều được Wales chọn lựa tỉ mỉ, để cùng Dillow đi học, từ mọi phương diện đám nhóc này đều là tài năng xuất chúng. Đầu tiên là tinh thần lực, toàn bộ không có đứa nào thấp hơn cấp A, mà trong đó Vic còn là đứa đáng chú ý nhất, tinh thần lực cấp S, từ nhỏ còn có dị năng không gian. Ý của Wales đã rất rõ ràng, mấy đứa nhỏ này, từ bé đã bắt đầu bồi dưỡng thành viên nòng cốt, sau khi lớn lên đều sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Dillow.

Bây giờ lại được Vương hậu tự mình dạy dỗ, cha mẹ đám nhỏ càng thêm yên tâm, mặc kệ làm cái gì, cứ phối hợp là được.

Mấy đứa trẻ vây một vòng quanh Vic, cũng không nghĩ được kế gì khiến Vic động đậy được, đến buổi tối Sở Du Nhiên coi đó là chuyện cười kể cho Wales nghe, “Nhóc Vic vui thật đó, em dạy học sinh nhiều năm vậy rồi, chưa từng gặp đứa nhỏ nào lười như thế.”

Wales lười biếng ngồi dựa vào đầu giường, híp mắt xem phần báo cáo cuối cùng. Áo ngủ vàng nhạt nửa hở, lộ ra lồng ngực màu mật ong bên trong, cơ thịt không hề khoa trương, nhưng đường nét rất rõ ràng, phập phồng theo tiết tấu hô hấp, y hiện tại lộ rõ bản tính của mình, như một con báo săn thỏa mãn, gợi cảm nhưng lại lộ ra nguy hiểm trí mạng.

Nghe Sở Du Nhiên nói xong, người trên giường đưa mắt sang, trong đôi mắt vàng kim chợt lóe một tia sáng.

Sở Du Nhiên vừa sấy khô tóc, đang dùng tay vuốt lại đuôi tóc, thấy đối phương nhìn mình như vậy thì sợ hết hồn, ánh mắt muốn nhào tới cắn người kia là sao? Bị ánh mắt nguy hiểm kia dõi theo cả người cậu căng thẳng, Wales khiến cậu cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác hơi ngột ngạt khiến cậu không dễ chịu lắm, càng miễn bàn đến chuyện tán gẫu. Sở Du Nhiên bất mãn lườm Wales, “Biến thành thú thân đi, trước khi ngủ không cho biến trở lại!”

Wales hừ một tiếng, lười biếng thả quang não trong tay xuống, vẫn duy trì tư thế dựa vào đầu giường, ung dung nhíu mày, “Bảo bối à, dáng vẻ em bây giờ rất ngang ngược.”

Miệng Sở Du Nhiên co rút, “Cái dạng hiện tại của anh còn ngang ngược hơn ấy.” Vô cùng giống tổng tài bá đạo, tà mị cuồng quyến!

Wales đột nhiên nở nụ cười, đứng dậy xuống giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Du Nhiên, giống như đang nhìn con mồi của mình. Sở Du Nhiên híp mắt nhìn đối phương, khóe miệng không nhịn được cong lên, đợi Wales đến gần, dùng một đầu ngón tay chọc chọc cơ ngực đối phương, bản thân thì nhân cơ hội lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách an toàn, “Anh muốn làm gì? Ăn thịt người à?”

Wales đột nhiên kéo tay Sở Du Nhiên đang muốn rút về, kéo đến bên miệng cắn nhẹ, Sở Du Nhiên cảm thấy tay tê tê, hơi nhức, bị động tác mờ ám này khiến mặt mũi đỏ ửng. Ánh mắt Wales vẫn không nỡ rời khỏi cậu, thấy mắt Sở Du Nhiên né tránh không nhìn y, cười duỗi tay nắm lấy cằm Sở Du Nhiên, gần như cưỡng bách nâng mặt cậu lên, bốn mắt nhìn nhau, thấy đôi mắt đen bởi vì ngượng ngùng mà nhiễm một tầng hơi nước, phảng phất như có thể hút y vào đó, Wales rốt cục không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên mắt phượng của Sở Du Nhiên, “Ta thật sự muốn ăn thịt người, làm sao bây giờ?”

Sở Du Nhiên đỏ mặt chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Ban đêm gió lớn, chính là thời điểm tốt để yêu tinh tập kích nhân loạn, mau đi ăn đi, ăn no trở về ngủ… A…” Một nụ hôn ngang ngược rơi xuống, vội vàng như muốn nuốt cả người cậu vậy, eo Sở Du Nhiên bị ôm chặt, trên gáy bị một bàn tay giữ lấy, chỉ có thể hoàn toàn tiếp nhận sự nhiệt tình của đối phương. Wales đêm nay cố chấp hơn so với dĩ vãng, ép Sở Du Nhiên đến nghiêng cả người về sau, hai tay không thể không nắm chặt cổ áo của Wales, động tác này lại khiến Wales có chút bất mãn, hơi nâng đầu thả đôi môi bị mút tới bóng nước ra, khiến Sở Du Nhiên thở dốc một cái, Wales cầm lấy hai móng vuốt nhỏ đang nắm vạt áo mình kéo ra, đặt lên cổ mình, ra hiệu Sở Du Nhiên ôm lấy mình, lần thứ hai cúi đầu hôn lên.

Xung quanh yên tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi, cả phòng chỉ còn dư lại tiếng răng môi mút mát tương giao mập mờ, Sở Du Nhiên bị hôn đến hai mắt mơ hồ, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt người bên cạnh, mãi đến tận khi bị đè xuống giường, lần thứ hai bị ép ngẩng đầu lên, tùy ý để Wales bá đạo hôn sâu cắn nhẹ trên người cậu, để lại từng dấu vết tích tình dục. Đến lúc hơi thả lỏng, chỗ tiếp nhận Wales có chút đau, thân thể vừa mới sinh ra chút chống đối đã bị đối phương kéo vào trong lửa dục, cả người dính lấy hơi thở của đối phương.

Chờ đến lúc cậu mệt mỏi ý thức mơ hồ, bị Wales ôm đi tắm, còn mơ mơ hồ hồ nghe thấy đối phương hỏi cậu có muốn làm thêm lần nữa hay không?

Sở Du Nhiên trực tiếp trả lại hai chữ: “Biến đi.”

Sau đó hình như Wales nói gì đó, cậu cũng không nhớ rõ nữa.

Ngày hôm sau tỉnh lại Sở Du Nhiên vẫn còn mơ mơ màng màng, còn chưa mở mắt cũng đã cảm giác được có một ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, dưới tình huống này có muốn ngủ tiếp cũng không được. Mắt Sở Du Nhiên giật giật, lập tức cảm thấy mi mắt mình bị một móng vuốt lớn chọc chọc.

Sở Du Nhiên nắm lấy cái tay loạn kia, cũng không mở mắt ra, giọng nói ngày thường sáng sủa ôn nhuận giờ có chút khàn khàn, càng thêm gợi cảm hấp dẫn, “Đừng nghịch, biến thành thú thân cho em ôm đi.”

Quốc vương Bệ hạ tối qua được ăn no tâm tình tốt hơn bình thường, vui vẻ tiếp nhận cái yêu cầu vô lễ của giống cái nhà mình, biến thành thú thân cọ cọ mặt bạn lữ, ngay sau đó liền bị hai cánh tay ôm lấy cổ, cậu bạn lữ vẫn luôn nhắm mắt mỉm cười mở mắt ra, xoay người muốn đè y dưới thân.

Wales mặc kệ động tác này của Sở Du Nhiên, biết giống cái của mình ngốc đến không thể đẩy ngã y được, liền tự mình nằm ngửa xuống ôm lấy Sở Du Nhiên, để cậu nằm lên bụng mình, thấy cậu theo hô hấp phập phồng của mình mà lên xuống, tâm trạng rất tốt dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu bạn lữ, giống như đang bắt chơi quả bóng nhung.

Sở Du Nhiên thỏa mãn cọ cọ bên cổ Wales, ôm chặt mèo lớn bên người, cọ đủ năm phút đồng hồ mới mở mắt ra.

Wales dùng móng vuốt cào cào mái tóc rối như tơ vò của bạn lữ, thở dài nói: “Tối hôm qua em chủ động như thế tốt bao nhiêu.”

Hai tay Sở Du Nhiên nhanh chóng nắm lấy hai cái tai lông nhung của Quốc vương Bệ hạ, chà nhéo một cái, đây chính là trừng phạt sáng sớm cho y!

Vì cứu lỗ tai của mình, Wales nghiêm túc nói sang chuyện khác, “Có muốn nghỉ ngơi ngày hôm nay không?”

“Không cần, em cảm thấy thân thể vẫn tốt,” Sở Du Nhiên sờ sờ eo mình, cảm thấy bản thân thực sự có thể chất tốt, tối hôm qua cậu còn chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay sẽ nằm giường giả chết, không nghĩ tới sáng nay tỉnh rồi ngoại trừ eo có chút mỏi ra, thì cũng không bị sao cả. Nghĩ tới đây Sở Du Nhiên càng hứng thú với nguyên hình của mình, người đàn ông sau khi làm lớn bụng Hayes vẫn không lộ diện kia rốt cục thuộc loại chim gì đây! Thật muốn bắt ông ta vặt sạch lông rồi treo trước mộ Hayes để an ủi linh hồn trên trời!

Chẳng qua, Sở Du Nhiên cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, không chừng bây giờ đối phương mà xuất hiện trước mặt cậu, cậu có khi còn đuổi người đi, không tiếp nhận đối phương. Cậu có cha, tuy rằng không đáng tin, nhưng không phải loại cặn bã.

Lúc này, Sở Hồng Vũ đang ngủ thì bị một giấc mơ làm tỉnh, ông vừa mơ một giấc mơ vô cùng đáng sợ, mơ thấy thằng con ngốc của mình sinh một tổ chim Phượng đen thui + trắng lanh lợi, tất cả bọn chúng đều có răng dài móng nhọn, vỗ cánh một cái, cát bay đá chạy, vừa kêu nhẹ một tiếng liền tấn công bằng tinh thần, há mồm phun lửa vù vù. Sau đó thằng con ngốc chỉ tay vào ông, cao giọng hô to: Các con, người kia là ông ngoại không có trách nhiệm của các con đó! Sau đó đám nhãi con kia chạy tới mổ ông…

Giấc mơ này thật sự đáng sợ, Sở Hồng Vũ sau khi tỉnh lại mà trán đầy mồ hôi lạnh, có loại kích động muốn lập tức đi tìm con trai nhận tội, nói cho con biết chân tướng năm đó cầu xin tha thứ.

Sở Du Nhiên đối với cha đẻ nghe người ta nói cậu có thể liệt sinh* mơ thấy cái gì hoàn toàn không biết, cậu hiện giờ đang tức giận, rửa mặt xong Sở Du Nhiên phát hiện trên cổ mình có một vòng vết hồng bị mèo gặm ra, thế này thì ra ngoài kiểu gì? Đến trường kiểu gì? Gương tốt làm người đâu? Bọn nhỏ mà hỏi thì cậu trả lời sao?

*là hình thức sinh sản vô tính đặc trưng của động vật đơn bào sống ký sinh

Đối với việc này, Wales lạnh lùng đối mặt, hai mắt không biểu tình nhìn Sở Du Nhiên, mặc cho người yêu lườm đến nở hoa, y vẫn sừng sững bất động.

Sở Du Nhiên bất mãn bĩu môi, chỉ vào cổ mình nhìn kẻ cầm đầu, “Sau này không cho gặm cổ nữa!”

Wales vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ người yêu, trong mắt không che dấu được thỏa mãn cùng ý cười, nhưng lại không nói lời nào.

Sở Du Nhiên không tức nổi nữa, chỉ có thể lấy ra một cái áo phông cao cổ trong tủ, dựng cổ áo lên vừa vặn có thể che được, nhưng áo này lại không ôm sát cổ, Sở Du Nhiên kéo kéo cổ áo, phát hiện muốn che phía trước chỉ có thể cố định chỗ vải dư đằng sau lại, còn cái gài cố định…

Sở Du Nhiên nhìn xung quanh một chút, rồi nhìn trúng cái huy chương trên vai Wales. Huy chương đại biểu cấp bậc cao nhất Đế quốc quân bộ cứ như vậy bị Sở Du Nhiên gài sau gáy, bắt đầu tác dụng cố định, sau đó mặc chế phục trường học, soi gương, hài lòng gật gật đầu, rất tốt, không thấy gì hết.

Wales buồn cười nhìn cậu loay hoay, nhìn đồ vật đại biểu cho quyền thế của mình cứ như vậy bị xem là khuy áo mà dùng, bật cười chọt trán Sở Du Nhiên, cũng không ngăn lại.

Sở Du Nhiên cũng không biết giá trị của vật sau gáy mình, nếu như biết được thì khẳng định cậu không dám đeo, cậu sợ bị đè gãy cổ.

Rốt cục có thể thoải mái tới trường học, nhóm ba đứa Dillow vẫn đánh rất khí thế với lớp sư hổ bên cạnh, dưới sự dung túng của thầy giáo hai lớp, bọn nhỏ thậm chí đã bắt đầu tiến hành đánh giằng co. Nhóm sư hổ cũng thích sang bên Dillow chơi thang trượt, sau đó chính là hai lớp khai chiến, làm người bảo vệ, Dillow dẫn dắt đám đồng bọn giương vuốt đánh lại, thậm chí ngay cả Panda cũng tham chiến. Thằng nhỏ thoạt nhìn hàm hậu, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, trong lòng còn đen tối nữa, có một lần Panda chỉ chuyên đi đánh trym nhỏ* của nhóm sư hổ, dọa Sở Du Nhiên sợ đến cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, chỉ lo đánh hỏng của bọn nhỏ, lôi Panda đi phạt đứng 10 phút.

*từ gốc trg cv là ‘đinh đinh’

Nhưng mà Vic, vẫn lười như cũ! Đứa nhỏ này lười đến cả ngày chỉ phơi thịt, động đậy một chút cũng không muốn, Sở Du Nhiên yên lặng lấy một hạt dưa từ trong túi ra…

Bởi vì không có đồ ăn vặt, Vic rất nôn nóng, mẫu phụ Vic thật độc, một hạt đậu phộng cũng không để lại cho nó, cho nên thằng nhỏ chỉ có thể trông ngóng hạt dưa trong tay Sở Du Nhiên, cực kỳ tham ăn mà chạy một vòng, đổi một hạt dưa.

Trong túi Sở Du Nhiên có một bao hạt dưa, mỗi ngày kết thúc còn chưa tới một nửa, song đối với Vic thường ngày nằm bất động mà nói đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Rốt cục sắp đến lúc tan học, Sở Du Nhiên tìm chỗ viết báo cáo cho các phụ huynh, Dillow đứng trên cây nhìn từ cao xuống, đưa cổ nhìn Vic, thấy thầy giáo không ở đó, nhảy xuống đột nhiên duỗi móng quét cho Vic một cái, đôi mắt xanh hiện ra hàn quang, nhóc nhe răng uy hiếp nói: “Còn mập như vậy nữa ta liền ăn mi! Còn giống như mi ăn hạt dưa ấy, cắn vỡ sọ mi, xé nát bụng mi!” Ông chú ngu xuẩn nói khi còn bé y chính là dọa phụ thân Vic như vậy, vô cùng hữu hiệu!

Vic ( ° △°)

Dillow hù dọa Vic xong, ngồi xổm bên bệ cửa sổ liếm lông. Vic ở phía dưới sợ đến lông dựng đứng, ánh mắt nhìn Dillow tràn đầy sợ hãi… Ăn… Ăn… Ăn…

Vic: Thật là đáng sợ, muốn trốn đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.