Lúc Ai Mễ Nhĩ dẫn theo Lạc Phi vội vàng chạy tới bệnh viện thì công chúa Tây Nhã cũng đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường trị liệu chờ làm thủ tục xuất viện, thấy con trai tiến vào liền mỉm cười: “Cũng tại quản gia quá khẩn trương nên mới gọi hai đứa về chứ mẹ không sao.”
Ai Mễ Nhĩ vội vàng đỡ bà: “Cảm giác đỡ hơn không?”
Tây Nhã gật đầu: “Ừm, mẹ chỉ hơi choáng đầu một chút thôi, không phải chuyện gì lớn…”
Đang nói thì một bác sĩ mặc áo blu trắng đẩy cửa tiến vào, đưa phiếu kết quả trong tay cho Ai Mễ Nhĩ: “Kết quả kiểm tra đã có rồi, không quá nghiêm trọng, vì huyết áp tuột nên gây ra chứng choáng đầu, sau này phải chú ý ăn đúng bữa, bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Ai Mễ Nhĩ nhận phiếu kết quả nhìn một lần, sau đó lịch sự nói: “Cám ơn, vậy bây giờ mẹ tôi có thể xuất viện không?”
“Không thành vấn đề.”
***
Sau khi về tới nhà, công chúa Tây Nhã liền uống thuốc rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Quản gia xấu hổ nói với Ai Mễ Nhĩ: “Tôi cứ tưởng tình huống phu nhân thực nghiêm trọng nên vội vàng gọi thiếu gia về…”
Ai Mễ Nhĩ cũng không trách cứ, ngược lại ôn hòa nói: “Không sao, dù sao yến tiệc cũng sắp kết thúc. Hơn nữa sức khỏe mẹ vẫn luôn không tốt, ông để ý như vậy là việc nên làm. Ông cứ đi làm việc của mình đi, con sẽ lưu lại chăm sóc mẹ.”
Quản gia xoay người rời đi, Lạc Phi theo Ai Mễ Nhĩ ra khỏi phòng ngủ: “Trước kia cô cũng thường xuyên ngất xỉu như vậy à?”
“Mẹ rất hay bị tuột huyết áp, mỗi sáng thức dậy đều phải uống thuốc ổn định đường máu, mấy năm nay chậm rãi điều dưỡng thân thể nên đã tốt hơn rất nhiều.”
Lạc Phi gật đầu: “Không có việc gì thì tốt rồi.”
Hai người sợ bóng sợ gió một hồi, đến bây giờ rốt cuộc cũng an tâm.
Tây Nhã đã ngũ, vì tránh làm ồn đánh thức bà, Ai Mễ Nhĩ dẫn Lạc Phi ra ngoài trang viên trò chuyện.
Nói một hồi, trong đầu Lạc Phi nhịn không được hiện lên hình ảnh khóc nháo của Mạc Lâm— omega kia mẫn cảm yếu đuối tới cực hạn, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt cam chịu, làm người ta nhìn mà bực bội. Mạc Lâm thật sự tập hợp tất cả những tính cách Lạc Phi chán ghét nhất.
Người Mạc gia làm sao chịu được một omega như vậy nhỉ?
Nếu em trai mình cả ngày khóc khóc nháo nháo như vậy, Lạc Phi khẳng định đầu mình sẽ nổ tung.
Nghĩ tới đây Lạc Phi không khỏi quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi anh họ, anh với Mạc Hàm là bạn học, kia anh có biết gì về chuyện của Mạc Lâm không?”
Ai Mễ Nhĩ nghe vậy có chút sửng sốt: “Sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với Mạc Lâm?”
“Hôm nay em đã gặp Mạc Lâm.”
Ai Mễ Nhĩ trừng to mắt: “A? Cậu gặp Mạc Lâm rồi à?”
“Sao vậy?” Lạc Phi nghi hoặc nhìn Ai Mễ Nhĩ: “Chẳng lẽ chưa có ai từng gặp cậu ta à?”
“Đúng vậy!” Ai Mễ Nhĩ nói: “Từ nhỏ anh đã lớn lên ở Thiên Cầm, nhà anh với Mạc gia lui tới cũng không ít thế nhưng anh chưa từng thấy mặt Mạc Lâm.”
“Sao lại như vậy?” Lạc Phi nhíu mày.
“Nói tới cặp song sinh này thì phải nói tới ba ba của họ một chút.” Ai Mễ Nhĩ thần thần bí bí nói: “Cậu từng nghe tới Phương Tử Khiêm chưa?”
“Chưa. Là ba ba omega của Mạc Hàm à?”
“Ừm, năm đó đế quốc vẫn chưa cải cách, tất cả omega phải tới học viện omega ở tinh hệ Thất Nữ Tọa học, cá tính Phương Tử Khiêm có chút kỳ quái, nghe nói nhiều lần vi phạm nội quy, suýt chút nữa đã bị khai trừ. Thế nhưng bộ dáng Phương Tử Khiêm rất dễ nhìn, lần đó Mạc Khải Minh đi theo cha mình tới Thất Nữ Tọa vô tình gặp được Phương Tử Khiêm liền dính tiếng sét ái tình, hơn nữa hai nhà cũng có hợp tác làm ăn, có thể xem là môn đăng hộ đối, vì thế cha mẹ hai bên liền định ra hôn ước.”
“Hai nhà Phương Mạc liên hôn vốn là việc vui mỹ mãn, hôn lễ có rất nhiều hào môn trong giới kinh doanh tham gia, quy mô có thể sánh với vương thất. Kết quả Phương Tử Khiêm không thích cuộc hôn nhân này, ngay ngày kết hôn quyết định bỏ nhà trốn đi, cho Mạc Khải Minh ăn dưa bở.”
“… …” Lạc Phi hết biết nói gì. Cho chồng mình leo cây ngay trong hôn lễ, lá gan của vị omega này cũng thật lớn. Cậu có thể tưởng tượng được biểu tình chấn động của người tham gia tiệc cưới khi biết tin Phương Tử Khiêm bỏ trốn. Lạc Phi sờ sờ mũi hỏi: “Cư nhiên chạy trốn ngay ngày thành hôn, Mạc Khải Minh còn không bị chọc tức chết à?”
“Khi đó cha anh cũng có tham gia tiệc cưới, nghe nói sắc mặt của Mạc Khải Minh rất khó coi, tức tới run rẩy cả người.” Ai Mễ Nhĩ nói tới đây cũng buồn cười.
“Đổi lại là ai cũng đều tức giận đi.” Lạc Phi cười khẽ: “Sau đó thì sao? Vị kia bị bắt trở lại à?”
“Ừm, hai nhà tập trung nhân lực tìm kiếm, tìm hơn một năm cuối cùng tìm thấy Phương Tử Khiêm trên một tinh cầu hẻo lánh, bắt ông ta về một lần nữa tổ chức hôn lễ. Bất quá lần này không mời nhiều người lắm, chỉ có thành viên của hai nhà mà thôi.” Ai Mễ Nhĩ hăng say kể lại chuyện bát quái chấn động năm đó: “Rất nhiều năm sau đó Phương Tử Khiêm mới mang thai, đại khái là tình cảm hai người không tốt lắm, phải mất một đoạn thời gian mới hòa hợp được đi.”
“Lần mang thai đó chính là cặp song sinh Mạc Hàm, Mạc Lâm à?”
“Đúng vậy. Chẳng qua lúc có thai sức khỏe Phương Tử Khiêm không tốt lắm, nghe nói lúc sinh ra Mạc Lâm rất suy yếu, hở ra là sinh bệnh. Vì nghĩ cho đứa con, Mạc Khải Minh mời giáo viên tư nhân tới nhà dạy riêng cho cặp song sinh. Hai anh em vẫn luôn học tập ở nhà, thẳng tới ba năm trước Mạc Hàm mới lấy thành tích trọn điểm tiến vào đại học Hách Nhĩ Mạn, anh mới làm quen được với cậu ta. Về phần đứa em trai Mạc Lâm, bởi vì thân thể không tốt nên vẫn luôn ở nhà tịnh dưỡng, tới giờ anh cũng chưa từng thấy qua… Đúng rồi, sao hôm nay cậu lại gặp được Mạc Lâm vậy?”
“Em đi theo phía sau Mạc Hàm, ngoài ý muốn gặp được thôi. Nghe Mạc Hàm nói năm mười tuổi Mạc Lâm từng bị kích thích rất lớn? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Chuyện này nói ra có chút phức tạp.” Ai Mễ Nhĩ húng hắng cổ họng: “Năm ấy lúc cùng ba ba mình ra ngoài, Mạc Lâm đã bị bắt cóc, tình huống cụ thể thế nào anh không rõ lắm, chỉ nghe nói lúc Mạc Lâm được Mạc Khải Minh cứu ra thì ba ba Phương Tử Khiêm đã qua đời, hai chân cậu ta bị đánh gãy, từ đó bị liệt. Mạc Lâm bị đả kích quá lớn nên tinh thần hỏng mất, mắc phải chứng hậm hực nghiêm trọng, người Mạc gia không dám để cậu ta bị kích động, người ngoài cũng không dám nhắc tới Mạc Lâm trước mặt người Mạc gia.”
Ai Mễ Nhĩ thở dài, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm đồng tình: “Kỳ thật Mạc Lâm cũng rất đáng thương, ba ba cậu ta lại càng thảm hơn, vì bảo hộ Mạc Lâm mà bị thương nặng qua đời. Khi đó anh vẫn còn nhỏ, cơ mà có đi theo cha tham dự lễ tang của Phương Tử Khiêm. Mạc Khải Minh rất thương Phương Tử Khiêm, ông quỳ bên mộ khóc rất thảm, làm người ta nhìn cũng cảm thấy chua xót.”
“…” Lạc Phi không nói nữa, bắt đầu cẩn thận suy xét chuyện này.
Thông qua lời Ai Mễ Nhĩ và Mạc Hàm đã nói trước đó, Lạc Phi cuối cùng cũng xâu chuỗi được cả câu chuyện.
Sức khỏe Phương Tử Khiêm không tốt nên lúc sinh ra Mạc Lâm cũng rất yếu ớt, hai anh em được Mạc Khải Minh bảo hộ ở nhà. Năm mười tuổi Mạc Lâm cùng ba ba ra ngoài thì ngoài ý muốn bị bắt cóc, bị người ta đánh gãy hai chân thành người tàn tật, hơn nữa ba ba cũng vì bảo hộ cậu ta mà qua đời, sau khi bị đả kích nghiêm trọng tinh thần Mạc Lâm đã hỏng mất, sau đó chỉ ru rú ở Mạc gia không đi ra ngoài, cũng không gặp gỡ người ngoài.
Câu chuyện này mới nghe tựa hồ không có vấn đề, thế nhưng Lạc Phi lại có cảm giác rất kì quái.
— chuyện này rất có thể không đơn giản như vậy.
Hơn hai mươi năm trước đế quốc vẫn chưa thực thi cải cách hôn nhân, phần lớn omega phải nghe theo an bài của cha mẹ hoặc hiệp hội, khi trưởng thành phải kết hôn với alpha. Phương Tử Khiêm dưới sự giám sát của Phương gia cùng Mạc gia lại có thể trốn đi ngay trong hôn lễ, ông ta làm sao trốn được? Đối với chuyện này, chắc chắn ông ta đã sớm có kế hoạch, thậm chí còn trốn được suốt một năm sau đó— chuyện này chứng minh ngoại trừ dũng cảm, ông còn rất thông minh.
Một omega vừa dũng cảm lại thông minh như vậy sau khi bị bắt cóc sẽ trơ mắt nhìn đám cướp kia đánh gãy chân con mình rồi giết chết mình sao?
Đám cướp bắt cóc con tin phần lớn đều là vì tiền, chỉ cần con tin ngoan ngoãn nghe lời, gia đình cũng hợp tác giao tiền chuộc thì sẽ không bị nguy hiểm tính mạng.
Với chỉ số thông minh của Phương Tử Khiêm mà lại không thể đối phó với bọn cướp bình thường sao?
Cho dù sức khỏe không tốt, giá trị vũ lực không bằng đối phương nhưng ít nhất cũng có thể nghĩ cách kéo dài thời gian chờ Mạc Khải Minh tới cứu viện đi? Chẳng lẽ ông lại ngu ngốc tới mức dùng cứng đối cứng với bọn cướp?
Theo suy đoán của Lạc Phi, vụ bắt cóc này có hai khả năng.
Một, mục đích của đám cướp này không phải vì tiền mà là muốn giết cha con Phương Tử Khiêm, thế nên cho dù chỉ số thông minh của Phương Tử Khiêm có cao tới đâu cũng vô dụng, chỉ có thể dốc hết sức bảo hộ con trai. Thứ hai, vụ bắt cóc này không đơn giản như Mạc gia truyền ra, Khiêm Tử Khiêm có lẽ vẫn chưa chết, Mạc Lâm cũng không bị liệt hay thần kinh gì cả, trong chuyện này nhất định có bí ẩn gì đó.
Nghĩ tới đây, Lạc Phi lập tức bảo Trọng Minh lên mạng dò xét tư liệu năm đó.
Trọng Minh rất nhanh đã tìm được một đống lớn tư liệu, cũng nhanh chóng tiến hành chỉnh sửa phân tích: “Chủ nhân, bài viết trên mạng về vụ bắt cóc mười năm trước có hơn nghìn bài, tất cả đều nói Phương Tử Khiêm bị giết hại, Mạc Lâm bị đánh gãy hai chân, Mạc Khải Minh cực kỳ bi thương tổ chức tang lễ…
Lạc Phi sắc bén hỏi: “Còn bên cảnh sát thì sao?”
Trọng Minh tìm kiếm một chút rồi nói: “Chuyện này, bên cảnh sát không ra mặt.”
Lạc Phi vuốt cằm có chút đăm chiêu: “Nói cách khác, sau khi cha con Phương Tử Khiêm bị bắt cóc Mạc Khải Minh căn bản không có báo nguy.”
“Đúng vậy. Mạc Khải Minh tự mình giải quyết, thế nhưng đã không xử lý tốt nên Phương Tử Khiêm mới bị hại.”
Lạc Phi: “…” Xem ra mình hoài nghi không sai. Phía sau Mạc gia và cặp song sinh hẳn có cất giấu bí mật trọng đại, cái chết của Phương Tử Khiêm cũng rất đáng nghi.
Lạc Phi vốn không có nhiều hứng thú với omega Mạc Lâm, chỉ tò mò muốn xem omega gien ưu tú kia có bộ dáng gì mà thôi.
Thế nhưng hiện tại cậu cực kỳ hứng thú với cặp song sinh Mạc gia, cậu thậm chí còn nôn nóng muốn biết sự thực nằm phía sau bọn họ.