Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 17: [Tiểu kịch trường]



Lạc Phi: phụ vương, con học tập theo cha, năm đó cha thích beta, giờ con trò giỏi hơn thầy, thích alpha a ^_^

Tây Trạch: vụ này cha không gánh! Cha không có dạy con thích alpha, nếu con bị Mạc Hàm đánh chết, cha tuyệt đối không cứu!

Lạc Phi: Q_Q

Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam [17] [Phi Thuyền Kiểu Mới] Làm học trưởng, mời cậu bữa cơm cũng không quá đáng đi?

***

Trọng Minh mở web hãng hàng không KM, quả nhiên nhìn thấy một phần thông báo nằm ở vị trí bắt mắt nhất— đặt vé chuyến bay thử nghiệm phi thuyền trí năng đời thứ ba từ Thiên Cầm tới Tuyết Gia, khởi hành vào mười ba giờ ba mươi phút ngày hai mươi sáu tháng mười hai.

Lạc Phi nhấn vào chi tiết thì thấy vé bình thường được miễn phí, số lượng đặt trước thành công đã vượt quá năm ngàn vé, hơn nữa vẫn còn không ít người đang xếp hàng chờ, thậm chí con số kia còn không ngừng gia tăng. Hiển nhiên sau khi xem buổi họp báo trực tiếp kia, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với chuyến bay thử nghiệm miễn phí này, lập tức xếp hàng đăng ký.

Lạc Phi vuốt cằm suy nghĩ ba giây: “Đặt khoang hạng sang cho ta.”

Trọng Minh nghi hoặc: “Lần trước không phải chủ nhân chọn khoang bình thường à? Sao giờ lại đổi ý đặt khoang hạng sang a?”

Ánh mắt Lạc Phi nổi lên ý cười: “Đặt khoang hạng sang thì có thể ở gần Mạc Hàm hơn một chút.”

Trọng Minh: “… … …”

Là dây thần kinh nào của chủ nhân bị hỏng vậy, việc gì phải ở gần alpha kia chứ??

Với suy nghĩ của một đài cơ giáp, Trọng Minh căn bản không thể hiểu được, chỉ đành nghe lệnh chủ nhân đặt vé khoang hạng sang.

Bên hãng hàng không chỉ bồi thường vé miễn phí khoang bình thường, mức giá khoang sang trọng vướt xa giá khoang bình thường, nếu chọn khoang hạng sang thì phải trả khoảng chênh lệch. Trọng Minh thông qua nghiệm chứng thân phận, nhanh chóng nhận được tin báo trừ tiền từ ngân hàng, xác định vé tàu đặt thành công.

Đúng lúc này, Ai Mễ Nhĩ ngồi bên cạnh đột nhiên nhích qua nói: “Phi thuyền kiểu mới này thực thú vị, con cũng muốn thể nghiệm một chút.”

Công chúa Tây Nhã lo lắng: “Là sản phẩm thử nghiệm, liệu có nguy hiểm gì không?”

Đới Duy tiên sinh không quá lo lắng, lắc đầu nói: “Nhóm quản lý cao cấp cũng tự mình tham gia thử nghiệm, hiển nhiên rất tin tưởng chất lượng phi thuyền. Anh đoán trước khi công bố thử nghiệm, bọn họ đã từng thử nghiệm rất nhiều lần rồi nên mới lớn gan như vậy. Phương diện an toàn kỳ thực không cần quá lo lắng.”

Ai Mễ Nhĩ đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, khâu kiểm tra an toàn của đế quốc rất nghiêm khắc, có thể lấy được giấy chứng nhận chứng minh bên bộ an toàn đã tự mình thử nghiệm loại phi thuyền kiểu mới này.” Nói xong, Ai Mễ Nhĩ thực chờ mong nhìn qua cha mình: “Cha, con có thể đi thử không? Dù sao cũng đang là kì nghỉ, ở nhà cũng không có việc gì làm.”

Đới Duy nhíu mày nghĩ nghĩ: “Được, nhưng phải chú ý an toàn.”

Lạc Phi liền chen vào nói: “Em vừa đặt một khoang sang trọng, nếu anh họ muốn đi thì đi chung với em này? Em đăng kí thêm một người ở chung sẽ nhanh hơn anh tự đặt vé.”

Ai Mễ Nhĩ trợn to mắt, quay đầu lại nhìn Lạc Phi: “Cậu đã đặt vé xong rồi à? Động tác nhanh vậy?”

Lạc Phi tùy tiện tìm cớ: “Nhiều người muốn thử lắm, nếu không nhanh tay thì hết vé mất.”

Ai Mễ Nhĩ vỗ vỗ vai cậu: “Cũng là cậu nhìn xa!”

Ai Mễ Nhĩ không biết chuyện Lạc Phi muốn tiếp cận Mạc Hàm, chỉ nghĩ Lạc Phi hiếu kỳ muốn thử nghiệm sản phẩm mới mà thôi…. vì thế liền gửi thông tin, để Lạc Phi giúp mình đăng ký.

***

Hậu trường buổi họp báo KM.

Mạc Khải Minh vẫn ngồi trong phòng nghỉ quan sát, thấy con trai tiến vào không khỏi mỉm cười khen ngợi: “Con làm tốt lắm.”

Mạc Hàm đi tới ngồi cạnh cha mình, uống chút nước thuận giọng, ánh mắt đầy ý cười: “Vừa nhận được tin đã hết vé khoang bình thường rồi. Quả nhiên con không đoán sai, mọi người có chấp nhất rất kỳ quái với ‘những thứ miễn phí’. Mặc kệ mình có cần hay không, chỉ cần miễn phí thì chắc chắn muốn thử.”

Mạc Hàm đặt ly nước xuống, quay đầu nhìn qua cha mình: “Ngày mai sau khi chuyến bay thử nghiệm thành công, những người tham gia khẳng định sẽ tự giới thiệu với bạn bè người thân, con đã xắp xếp vài phóng viên truyền thông tham gia, truyền thông đưa tin trực tiếp cùng nhận xét của hành khách chính là phương thức quảng cáo hiệu quả nhất.”

“Như vậy còn có thể tiết kiệm một khoảng phí dụng quảng cáo lớn.” Mạc Khải Minh nói: “Một khi dân chúng tiếp nhận hình thức du lịch kiểu mới này, những hãng hàng không khác sẽ hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh với KM. Dự án này của con tuy mạo hiểm nhưng cha tin tưởng, không tới một năm nữa KM sẽ vươn lên gấp bội.”

“Cũng nhờ cha dốc toàn lực kiên trì trong đại hội cổ đông nên dự án này mới thuận lợi thông qua.” Mạc Hàm nhíu mày nói: “Chính là vẫn chưa tra được nơi phát ra virus, cũng không biết rốt cuộc là đối thủ cạnh tranh nào giở trò quỷ. Còn có người tấn công hệ thống phòng ngự trụ sở chính của chúng ta trước đó, con cảm thấy cùng là một người, con đã lập sẵn bẫy rập, hi vọng sớm tra ra manh mối.”

“Con vất vả rồi.” Mạc Khải Minh nắm lấy tay con trai, ôn hòa nhìn cậu: “Ngày mai con sẽ tự mình lên phi thuyền, vì đảm bảo an toàn của con, cha đã an bài nhóm vệ sĩ đi theo bảo hộ. Không có sự cho phép của con, bất luận là ai cũng không thể tới gần.”

“Không cần phải cẩn thận như vậy đi cha?” Mạc Hàm cười khẽ: “Cứ hệ như hoàng thất đi tuần ấy…”

“Không thể sơ ý.” Mạc Khải Minh nghiêm túc nói: “Cha hi vọng con không gặp chút ngoài ý muốn nào bình an trở về, hiểu không?”

Mạc Hàm chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: “Con hiểu, nhất định sẽ cẩn thận.”

***

Hôm sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Phi ôm tạm biệt công chúa Tây Nhã rồi cùng Ai Mễ Nhĩ đi tới trạm không gian của chòm sao Thiên Cầm.

Đại khái là vì cam đoan chuyến bay được an toàn, khâu kiểm tra so với trước kia lại càng chặt chẽ hơn.

Sau khi thuận lợi thông qua kiểm tra tiến lên phi thuyền, Lạc Phi cảm thấy trước mắt sáng ngời—

Bên trong phi thuyền trí năng được thiết kế rất rộng rãi, gọn gàng sáng sủa, trên đỉnh đầu là đèn cảm ứng tiết kiệm năng lượng, dọc theo hành lang là đèn chỉ dẫn phương hướng. Hai người đi theo đèn chỉ dẫn tiến vào khoang thuyền sang trọng, vừa mở cửa Ai Mễ Nhĩ liền kinh ngạc: “Wow, này không khác gì khách sạn năm sao đi!”

Trong phòng được trải thảm dày, không chỉ có giường rộng để nằm nghỉ, còn có toilet, phòng ăn, phòng bếp.

Tầng năm là tầng cao nhất của phi thuyền, vì thế nóc khoang thuyền được thiết kế từ thủy tinh trong suốt, nằm trên giường có thể ngắm nhìn sao trời bên ngoài.

Mặt bên còn có cửa sổ sát đất thật lớn cùng đài ngắm cảnh, bên cạnh đài là hai chiếc ghế dựa dài. Kéo màn, có thể nằm trên ghế dựa vừa uống cà phê vừa thưởng thức cảnh sắc sao trời bên ngoài. Chuyến lữ trình suốt vài giờ sẽ biến thành kì nghỉ ngắn hạn.

Lạc Phi bước vào phòng nhìn một vòng, không khỏi khen ngợi: “Khoang thuyền này thiết kế thật sự không tệ, là Mạc Hàm thiết kế à?”

Ai Mễ Nhĩ ngẩn người, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Lạc Phi: “Đương nhiên là mời thiết kế sư danh tiếng rồi, cậu tưởng Mạc Hàm là người vạn năng, cái gì cũng biết à?”

Lạc Phi cười khẽ, sờ sờ mũi: “Khụ, em cứ nghĩ Mạc Hàm quá hoàn hảo nên đã quên béng chuyện anh ta học bên thiết kế phần mềm.”

Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Lạc Phi khi nói về Mạc Hàm, Ai Mễ Nhĩ đột nhiên nhớ tới bộ dáng si mê nhìn chằm chằm màn hình của Lạc Phi khi thấy Mạc Hàm trong buổi họp báo. Ai Mễ Nhĩ đột nhiên run rẩy, không dám tin nói: “Lạc Phi, không lẽ… không lẽ cậu…”

Lạc Phi nhướng mi: “Không lẽ cái gì?”

Không đúng, Lạc Phi khẳng định sẽ không phát điên mà thích alpha, Ai Mễ Nhĩ lập tức phủ định suy đoán đáng sợ này. Thế nhưng nếu không phải thích thì vì sao Lạc Phi lại để ý Mạc Hàm đến vậy? Ai Mễ Nhĩ cúi đầu nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ ra một câu miêu tả thích hợp: “Không lẽ cậu trở thành fan của Mạc Hàm rồi à?”

Lạc Phi: “… …”

Tình cảm cậu dành cho Mạc Hàm không phải ngưỡng mộ mà là yêu thích.

Lạc Phi còn chưa trả lời, Ai Mễ Nhĩ đã tự lẩm bẩm: “Anh có thể hiểu được tâm tình của cậu. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong cung, chưa từng đi đâu xa nhà, đột nhiên nhìn thấy một alpha xuất sắc như vậy, ngưỡng mộ cũng không phải việc lạ. Ở trường tụi anh, fan hâm mộ của Mạc Hàm cũng có không ít alpha, nói thật, mặc dù anh là alpha cũng cậu ta rất lợi hại.”

Ai Mễ Nhĩ đi tới bên cạnh Lạc Phi, nói tiếp: “Mạc Hàm là học bá nổi tiếng trong trường tụi anh, em không biết đâu, cậu ta dùng hai năm hoàn thành chương trình học bốn năm, còn thông qua cuộc thi kỹ sư trí năng cao cấp nhận được chứng chỉ bậc cao nhất. Chứng chỉ này rất khó, nhiều người thi suốt nhiều năm vẫn không lấy được, cậu ta chỉ thi một lần là qua ải. Tới kì khai giảng này là cậu ta đã học ở trường ba năm, thế nhưng thực tế đã hoàn thành xong chương trình học, nghe nói đang chuẩn bị luận án để tốt nghiệp sớm.”

Lạc Phi: “… …”

Hách Nhĩ Mạn là trường đại học tổng hợp lớn, áp lực các khoa cũng không nhẹ, thế nhưng Mạc Hàm cư nhiên có thể dùng hai năm hoàn thành chương trình học bốn năm, còn thông qua cuộc khi khảo sát cấp bậc cao nhất, này không phải học bá nữa, quả thực chính là học thần rồi.

Mạc Hàm sao lại thông minh vậy chứ? Thật không hỗ là người mình coi trọng.

Thấy Lạc Phi có chút đăm chiêu vuốt cằm, Ai Mễ Nhĩ không khỏi vỗ vỗ vai cậu: “Bất quá, cậu không cần ngưỡng mộ Mạc Hàm đâu, bản thân cậu cũng không kém mà! Chẳng qua Mạc Hàm đặc biệt tinh thông lĩnh vực mã hóa máy tính thôi, những mặt khác chưa chắc so được với cậu.”

Lạc Phi gật đầu: “Đúng vậy, ít ra cũng xứng đôi.”

Ai Mễ Nhĩ còn tưởng mình nghe nhầm, liền xáp qua, trừng to mắt nhìn Lạc Phi: “Cậu nói cái gì? Xứng đôi? Mạc Hàm là alpha a, cậu xứng đôi với cậu ta làm gì?”

Có phải đại hoàng tử không học tốt môn văn không? Sao dùng từ ngữ loạn xạ như vậy?

Lạc Phi mỉm cười nói lãng sang chuyện khác: “Không có gì, chúng ta ra ngoài dạo đi.”

Ai Mễ Nhĩ chỉ đành mờ mịt đi theo Lạc Phi ra ngoài.

***

Trên tầng năm là một loạt cửa kim loại giống nhau, Lạc Phi vừa đi dọc hành lang vừa suy đoán xem Mạc Hàm ở phòng nào.

Đúng lúc này một nam nhân dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cuối hành lang, trong tay bưng mâm điểm tâm tinh xảo cùng cà phê tiến vào một căn phòng cách đó không xa, rất nhanh sau đó liền quay trở ra, tựa hồ là tới đưa cơm.

Nam nhân mặc quần dài màu nâu và áo sơ mi trắng, trên cổ đeo nơ đen, là đồng phục của phục vụ phòng ăn. Thế nhưng ánh mắt Lạc Phi lập tức híp lại, nhìn lướt qua nhóm hành khách đi lại trên hành lang, lại ngẩng đầu nhìn phòng số 5017, cười khẽ một tiếng rồi áp sát bên tai Ai Mễ Nhĩ nói: “Mạc Hàm ở phòng này.”

Ai Mễ Nhĩ sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Sao cậu biết? Cậu có khả năng nhìn xuyên tường à?”

Lạc Phi nhỏ giọng giải thích: “Cái người mặc đồ phục vụ khi nãy là vệ sĩ của Mạc Hàm.”

Ai Mễ Nhĩ hoang mang vò đầu: “Anh thấy chỉ là phục vụ bình thường thôi mà? Sao cậu lại xác định người ta là vệ sĩ của Mạc Hàm?”

“Trước đó từng gặp một lần bên nhà ấm Thiên Cầm.”

Ai Mễ Nhĩ: “…”

Chỉ gặp một lần, hiện giờ người ta đã cải trang như vẫn lập tức nhận ra, khả năng quan sát thật khủng khiếp.

Ai Mễ Nhĩ đang nghĩ ngợi thì Lạc Phi đã nói tiếp: “Người nhân viên trực ban ở hành lang bên kia và nhân viên phục vụ ở thang máy đều là vệ sĩ của Mạc Hàm. Lúc nãy khi chúng ta lên tàu bọn họ không có mặt ở đây, hiện giờ lại đồng loạt xuất hiện chứng tỏ Mạc Hàm đã lên tàu.” Lạc Phi cười khẽ: “Bọn họ bảo hộ rất chặt chẽ, nếu không được Mạc Hàm cho phép, đại khái ngay cả con muỗi cũng không thể tiếp cận.”

“…” Da đầu Ai Mễ Nhĩ run lên: “Có… có cần nghiêm trọng tới vậy không?”

“Đại khái là Mạc tổng an bài đi, sợ con trai gặp chuyện không may.” Lạc Phi ngẩng đầu nhìn căn phòng 5017 cách đó không xa: “Nếu muốn gặp Mạc Hàm, anh nói xem em nên làm thế nào đột phá tầng tầng lớp lớp vệ sĩ này?”

“Với trình độ đối chiến của cậu, đánh đám vệ sĩ này nằm bò hẳn không thành vấn đề đi?” Ai Mễ Nhĩ đề nghị.

“Em đánh vệ sĩ Mạc Hàm làm gì? Em cũng đâu có muốn bắt cóc anh ta.” Lạc Phi nhịn cười nói: “Vẫn trực tiếp thì hơn, để Mạc Hàm chủ động gặp em đi.”

***

Sau khi trở về phòng, Lạc Phi trực tiếp gọi điện cho Mạc Hàm.

Một lúc lâu sau, cuộc gọi được kết nối, màn hình trước mặt xuất hiện hình ảnh Mạc Hàm.

Mạc Hàm đang ngồi bên cửa sổ mạn tàu uống cà phê, trên bàn thủy tinh là khay điểm tâm tinh xảo— quả nhiên là khay điểm tâm ‘người phục vụ vừa nãy’ mang vào.

Ai Mễ Nhĩ thực bội phục khả năng quan sát nhạy bén của Lạc Phi.

Mạc Hàm bên kia cũng lập tức nhận ra hoàn cảnh của Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ, khẽ nhíu mày nói: “Hai vị học trưởng đang ở trên tàu à?”

Ai Mễ Nhĩ nghiêm trang nói: “Đúng vậy, chúng ta tới Tuyết Gia tinh công tác.”

Công tác? Mạc Hàm cười khẽ, bất quá cũng không vạch trần hai người. Mạc Hàm mặc đồ đơn giản nằm trên ghế dài thưởng thức cà phê, tư thế khá tùy ý.

Nhìn Mạc Hàm như vậy, ánh mắt Lạc Phi vô thức trở nên ôn nhu— alpha này thật sự mặc cái gì cũng dễ nhìn, càng nhìn càng thuận mắt.

Mạc Hàm đặt tách cà phê xuống, thản nhiên nói: “Hai vị học trưởng đi công tác cũng đi chuyến tàu này à? Thật trùng hợp.”

Ai Mễ Nhĩ còn đang suy nghĩ nên nói gì thì Lạc Phi đã chủ động giải thích: “Hôm qua nhìn thấy tin tức phi thuyền trí năng thế hệ mới trong buổi họp báo, cảm thấy thú vị nên mới chọn chiếc phi thuyền này. Biết cậu cũng đi nên mới mạo muội liên hệ, xem có thể gặp mặt hay không.”

Giải thích này khá hợp lý, tốc độ phản ứng của đại hoàng tử rõ ràng nhanh hơn Ai Mễ Nhĩ rất nhiều.

Nhìn thiếu nhiên nghiêm túc diễn trò trước mặt, Mạc Hàm thản nhiên hỏi: “Lần đầu tiên đi phi thuyền kiểu mới, học trưởng cảm thấy thế nào?”

“Thiết kế rất tuyệt vời, không gian rộng mở, độ tự do cao, loại phi thuyền vui chơi giải trí này nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh.” Những lời này là Lạc Phi nói thật lòng, cậu thật sự cảm thấy như vậy.

Nghe thấy phi thuyền của công ty mình chế tác được khen ngợi, tâm tình Mạc Hàm tự nhiên không tồi, khóe môi hơi nhếch lên: “Hi vọng là vậy.”

Lạc Phi nhìn Mạc Hàm nói: “Tôi muốn gặp cậu, được không? Lần trước nói chuyện vẫn chưa tận hứng, không biết cậu có rảnh không?”

“Thật xin lỗi, chốc nữa tôi phải tham gia một cuộc họp.”

“Vậy sau khi họp xong thì sao? Cậu có thời gian rảnh không?”

“Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi phải dẫn vài vị kỹ sư kiểm tra hệ thống trí năng của phi thuyền.”

Tuy là nói thật nhưng thái độ cự tuyệt cũng biểu lộ rất rõ.

Thật không ngờ da mặt đại hoàng tử lại siêu dày, vẫn mỉm cười nói: “Tôi có thể chờ cậu kiểm tra xong.”

Mạc Hàm: “… … …” Này là tiết tấu không gặp được mình thì nhất quyết không từ bỏ à? Rốt cuộc cậu ta muốn nói chuyện gì?

Thấy Mạc Hàm hơi nhíu mày, Lạc Phi liền ôn nhu nói: “Bận cỡ nào cũng phải ăn cơm đi? Bằng không tôi mời cậu ăn cơm tối. Làm học trưởng, mời cậu bữa cơm cũng không quá đáng đi?”

Học trưởng? Người này diễn thực nhập tâm, không hề biết thân phận bản thân đã sớm bị phát hiện.

Vị đại hoàng tử này, kì thực có chút ngốc ngốc đáng yêu?

Mạc Hàm trong lòng buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh: “Vậy được rồi, tầm sáu giờ chiều tôi rảnh, lúc đó cùng ăn bữa cơm.”

Trong mắt Lạc Phi lập tức hiện lên một tia hưng phấn: “Không quấy rầy cậu nữa, buổi tối gặp.”

Trò chuyện chấm dứt, khóe miệng Lạc Phi vẫn còn mang ý cười như cũ, lưu luyến nhìn màn hình đã biến mất trước mặt.

Ai Mễ Nhĩ ở bên cạnh nhìn tới choáng váng.

Chỉ là mời cơm thôi mà, có cần vui tới vậy không?

Người này thật sự là đại hoàng tử mà mình quen à? Sao có cảm giác giống như bị fan của Mạc Hàm ám vậy nhỉ?



Hoàn Chương 17.

[Tiểu kịch trường]

Mạc Hàm: đại hoàng tử dốc sức diễn kịch, bộ dáng ngốc ngốc thật thất yêu, bồi cậu ta chơi một chút vậy.

Lạc Phi: tôi rất thích anh, muốn anh trở thành vương tử phi của tôi ^_^

Mạc Hàm:??????

Mạc Hàm: sao người này không phản ứng như người bình thường? Đầu óc có vấn đề à?

Ngày hôm sau trên diễn đàn nọ xuất hiện một bài post— #chọc trúng keo dán da chó, vứt không được, phải làm sao bây giờ? Mọi người trả lời gấp!#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.