Sau khi nộp đơn xin phép dẫn bạn vào tham quan trường, nộp lên tư liệu Mạc Hàm, Phất Lan Khắc cùng Y Mạn, rất nhanh đơn được thông qua, Lạc Phi đưa tư liệu của ba người cho phòng bảo vệ kiểm tra rồi mới thuận lợi tiến vào.
Y Mạn nhịn không được lầm bầm: “Sao trường quân đội yêu cầu nghiêm khắc như vậy? Đại học Hách Nhĩ Mạn tụi anh có thể tùy tiện tiến vào a.”
Phất Lan Khắc nói: “Dù sao cũng là trường quân đội, có nhiều cơ mật không thể để người ngoài biết.”
Mạc Hàm không nói gì, sau khi đi vào trường liền quan sát xung quanh.
Học viện Thánh La Thước Á làm người ta có cảm giác thật khác biệt với đại học Hách Nhĩ Mạn, khắp nơi đều lộ ra kỷ luật cùng nghiêm cẩn. Dọc theo đường đi nhìn thấy học viên đều mặc quân trang, tư thái đi đường đoan chính cao ngất, không hề có hình ảnh bá vai bá cổ trò chuyện ầm ĩ, mặc dù thỉnh thoảng có vài cặp tình lữ sóng vai đi cùng nhau nhưng cũng rất tuân thủ quy phạm, cao nhất chì là nắm tay mà thôi.
Hoàn cảnh như vậy quả thực có thể thay đổi con người, khó trách Lạc Phi ở trường quân đội hơn một tháng liền tăng lên không ít khí chất như vậy.
Quay đầu lại nhìn về phía Lạc Phi, vừa vặn chống lại ánh mắt mang ý cười của đối phương, trong lòng có chút giật thót, Mạc Hàm lập tức dời tầm mắt, ra vẻ bình tĩnh nhìn xa xa nói: “Quy mô trường quân đội lớn hơn tôi tưởng, diện tích kiến trúc không hề thua kém đại học Hách Nhĩ Mạn.”
Đại học Hách Nhĩ Mạn là trường đại học tổng hợp, có toàn bộ các hệ cùng chức nghiệp của đế quốc. Học viện Thánh La Thước Á không có nhiều chức nghiệp như vậy, Mạc Hàm vốn nghĩ quy mô trường quân đội hẳn là thua kém đại học Hách Nhĩ Mạn, kết quả tận mắt nhìn thấy thực làm anh ngoài ý muốn.
Lạc Phi giải thích: “Chức nghiệp trường em tuy không nhiều nhưng có rất nhiều sân luyện tập thực chiến, sân luyện tập bắn súng, sân luyện tập quyết đấu, trung tâm huấn luyện cơ giáp, quy mô đều vượt xa các trường khác. Sân huấn luyện có thể tham quan, để em dẫn mọi người vào xem.”
Đúng lúc này, Y Mạn đột nhiên hưng phấn chạy tới: “Chúng ta qua khu ký túc xá trước đi, anh muốn nhìn ký túc xá của ba ba một chút!”
Lạc Phi gật đầu, chủ động dẫn đường.
Khu ký túc xá có vài tòa nhà lớn, Lạc Phi dẫn mọi người tới phòng chú Tư Nặc từng ở năm xưa, đang ở đấy là hai học trưởng hệ cơ giáp, nghe thấy mục đích của Y Mạn liền đồng ý để Y Mạn tiến vào. Y Mạn nói cám ơn hai vị học trưởng rồi vào trong quan sát một vòng.
Gian phòng này so với hai mươi năm trước đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng vẫn còn lại chút dấu vết nhóm ba ba đã ở năm đó. Có vài học viên khi tốt nghiệp sẽ ghi lại vài câu trên bản thông báo sau cánh cửa, có người chúc phúc nhóm học đệ, có người viết tâm nguyện của mình.
Trên bản lời nhắn trong phòng này có bút tích của ba ba Y Mạn.
‘Hi vọng sau này tôi sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc—- Tư Nặc.’
Nhìn dòng chữ quen thuộc kia, Y Mạn kích động nói: “Đây là ba ba viết, nguyện vọng của ông ấy đã thực hiện được rồi a!”
Lạc Phi nói: “Anh có thể chụp lại cho chú ấy xem, nhìn thấy bút tích năm xưa của mình hẳn sẽ rất vui vẻ.”
Y Mạn lập tức chụp hình rồi gửi cho Tư Nặc.
Sau khi tham quan ký túc xá của ba ba năm xưa, Y Mạn lại nói: “Lạc Phi, anh có thể qua ký túc xá của cậu tham quan không?”
“Kết cấu của ký túc xá đều giống hệt như nhau.”
Y Mạn vẫn cố chấp: “Dẫn anh qua xem đi! Anh muốn xem xem hiện giờ cậu ở hoàn cảnh thế nào!”
Lạc Phi biết lòng hiếu kỳ của Y Mạn rất nặng, chỉ đành bất đắc dĩ dẫn ba người tới ký túc xá của mình.
…
Lạc Phi ở phòng 707 khu ký túc xá 2.
Lộ Đức Duy Hi nói muốn tới thư viện tra chút tư liệu, tới tối mới quay lại, vừa lúc không ở, Lạc Phi dẫn ba người vào ký túc xá, Y Mạn dạo một vòng liền mất hứng nói: “Quả nhiên giống ký túc xá vừa nãy như đúc. Còn nữa, sao phòng cậu chỉ có giường, tủ đồ với bàn thôi vậy, chẳng còn gì khác.”
Lạc Phi mỉm cười: “Em là quân nhân, đơn giản thì tốt hơn.”
Mạc Hàm cũng rất bất ngờ với bố cục phòng ngủ của Lạc Phi, không ngờ đường đường là đại hoàng tử nhưng phòng ngủ cư nhiên lại gọn gàng đến vậy, ngay cả chăn cũng gấp chỉnh tề.
Y Mạn vò đầu: “À mà xá hữu của cậu đâu? Ở chung tốt không?”
“Xá hữu khá ít nói, bình thường tụi em cũng hiếm khi nói chuyện phiếm.”
Y Mạn kinh ngạc hỏi: “Xá hữu cậu là hũ nút à? Kia chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao, trở về ký túc xá liền không nói chuyện nữa?”
Đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Lộ Đức Duy Hi cư nhiên trở về sớm.
Y Mạn nhìn qua, ánh mắt lập tức trừng to. Đôi mắt Y Mạn vốn đã to, trừng như vậy, tròng mắt cơ hồ sắp lọt ra ngoài, miệng cũng há lớn tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, biểu tình ‘trợn mắt há hốc mồm’ quả thực ngốc đến cực điểm.
Lạc Phi không đành lòng nhìn, bất đắc dĩ đỡ trán.
Thấy Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi cũng có chút giật mình, bất quá ngay sau đó liền nhíu mi, lạnh lùng nói: “Chuyện này là sao?”
Lạc Phi chỉ đành tiến tới giải thích: “Mấy người này là bạn của tôi, hôm nay tới trường tìm tôi thuận tiện tham quan ký túc xá một chút. Không phải cậu tới thư viện à? Sao về sớm vậy?”
“Tra xong liền quay về.”
Lạc Phi ho nhẹ một tiếng, vừa định giải thích mình là F Tiên Sinh, ba người này chính là đội hữu trong trò chơi, kết quả ánh mắt Lộ Đức Duy Hi đảo một vòng, rất nhanh liền nhận ra bọn họ, chủ động mở miệng: “Các người là đội viên cố định trong đội ngũ trò chơi à, MH, Chỉ Soái Ba Giây, còn có… Thiên Tài?”
Ánh mắt lãnh đạm của Lộ Đức Duy Hi nhìn về phía Y Mạn, đồng thời nói ra ID ‘Thiên Tài’.
Y Mạn nháy mắt đỏ mặt, xấu hổ gãi gãi đầu, chỉ hận không thể quay ngược thời gian để hủy đi cái tên kia.
Nếu Lộ Đức Duy Hi đã nhận ra, Lạc Phi chỉ đành bổ sung: “Tôi là F Tiên Sinh, kỳ thực lúc gặp mặt trong trò chơi tôi đã nhận ra cậu, bất quá tạm thời không nói.”
Lộ Đức Duy Hi gật đầu, tựa hồ hoàn toàn không để ý: “Mọi người nói chuyện đi.” Sau đó xoay người trở về phòng mình.
Y Mạn vốn định hỏi Lộ Đức Duy Hi có kinh ngạc không có sợ hãi không có vui không có bất ngờ không?
Kết quả sắc mặt đối phương vô cùng bình tĩnh, nhìn ba người bạn mạng hệt như nhìn thây ba người qua đường.
Nhìn bóng dáng cao lớn mặc quân trang của Lộ Đức Duy Hi, ánh mắt Y Mạn cơ hồ dính vào lưng đối phương—– người thật của Thợ Săn còn suất hơn trong trò chơi. Ngũ quan trong trò chơi tuy có độ mô phỏng hơn 80% nhưng dù sao vẫn có rất nhiều chi tiết không có cách nào hoàn toàn rập khuôn, tỷ như nốt ruồi, ánh mắt, biểu tình.
Gần gũi quan sát, ngũ quan người này lại càng lập thể hơn, nhất là đôi mắt lạnh như băng lại sâu sắc kia làm Y Mạn có cảm giác bị đối phương liếc mắt một cái da đầu liền run lên bần bật.
Trong trò chơi không hề có ‘ánh mắt giết người’ như vậy, thế nhưng hôm nay vừa bị ánh mắt lạnh lùng kia liếc một cái, trái tim Y Mạn liền đập loạn.
Thật sự là một nam nhân cao lãnh cấm dục lại nghiêm túc.
Đặc biệt phù hợp với khẩu vị Y Mạn.
Y Mạn lập tức hành động, hệt như một con khỉ lủi tới chắn trước mặt Lộ Đức Duy Hi: “Gặp mặt bạn mạng sao em lại bình tĩnh như vậy, không giới thiệu một chút à?”
Lộ Đức Duy Hi nhướng mày nhìn Y Mạn.
Ngay sau đó, Y Mạn chủ động vươn tay tới, mỉm cười sáng lạn: “Xin chào, làm quen một chút đi, anh gọi là Y Mạn.”
Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Tôi là Lộ Đức Duy Hi.”
Thật sự là tiếc chữ như vàng, không nói dư bất kỳ lời vô nghĩa nào.
Y Mạn phát hiện mình chỉ cao đến ngực đối phương, nói chuyện phải ngửa cổ đến phát đau. Bất quá Y Mạn vẫn muốn nói thêm vài câu với Lộ Đức Duy Hi, vì thế liền quấn quít lấy đối phương nói: “Mấy hôm nay cám ơn em đã dạy anh học bắn, bằng không vầy đi, hôm nay anh mời em ăn khuya, em thích ăn gì?”
“Tôi không có thói quen ăn khuya.”
Y Mạn nhiệt tình nói: “Vậy ngày mai anh mời em ăn cơm trưa, đêm nay anh sẽ trụ lại khách sạn gầnt rường, tính toán ở lại đây một tuần.”
Mạc Hàm nghi hoặc nhìn Y Mạn, Phất Lan Khắc cũng mờ mịt—– này không giống với kế hoạch a! Không phải nói thăm trường quân đội xong sẽ cùng trở về à?
Lạc Phi nhịn cười sờ sờ mũi: “Lộ Đức Duy Hi, cậu thỏa mãn yêu cầu của anh ta đi. Y Mạn ngại nợ nhân tình người khác lắm, cậu dạy anh ta học bắn lâu như vậy, không mời được cậu bữa cơm anh ta sẽ khó chịu đến ngủ không yên a.”
Y Mạn lập tức cho Lạc Phi ánh mắt ’em thực cơ trí’, Lạc Phi khẽ nhếch khóe môi, tựa hồ muốn nói giúp anh là chuyện nên làm.
Nghe Lạc Phi nói vậy, Lộ Đức Duy Hi liền bình tĩnh nói: “Hảo, ngày mai mời tôi ăn cơm.”
Y Mạn lập tức hưng phấn nói: “Còn cả học phí nữa, cơ giáp anh đã sớm chuẩn bị rồi, vốn định tìm cơ hội hẹn em gặp mặt, kết quả lại trùng hợp gặp ở đây, chúng ta nhất định rất có duyên a ha ha ha.”
Nhìn người hưng phấn cười sáng lạn trước mặt, Lộ Đức Duy Hi hơi co rút khóe miệng.
Có cần cao hứng đến vậy không?
*****
Sau khi rời khỏi ký túc xá, Lạc Phi lặng lẽ kéo Y Mạn qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đừng nói anh coi trọng xá hữu em nha?”
Ánh mắt Y Mạn sáng rực như vừa phát hiện ra đại lục mới: “Anh cảm thấy cậu ta không giống đám alpha anh quen trước kia, cao lãnh như vậy, nghiêm túc như vậy làm anh thực muốn chinh phục cậu ấy, bổ gục cậu ấy.”
Lạc Phi: “… …”
Từ từ, ý tưởng của anh có chút không đúng đi? Thân là omega muốn chủ động bổ gục alpha như vậy ổn không a?
Chú Bố Lai Ân giáo dục rõ ràng có vấn đề, từ nhỏ đã dạy Y Mạn nếu thích ai nhất định phải chủ động theo đuổi, không thì da mặt dày mới có thể theo đuổi được người mình thích, kết quả Y Mạn hoàn toàn bị bẻ lệch, trở thành một omega mặt dày chủ động theo đuổi người. Nếu Lộ Đức Duy Hi biết người thấp bé này cư nhiên muốn bổ gục mình, khẳng định sẽ dở khóc dở cười.
Lạc Phi nhịn cười nói: “Vậy anh cố lên, em chờ anh hoàn thành mục tiêu a.”
Y Mạn nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện này em nhất định phải giúp anh, cậu ấy là xá hữu của em, anh gia hạn một tuần, trong vòng một tuần phải điều tra sở thích của cậu ấy, anh tính toán tới sinh nhật sẽ tặng một phần đại lễ.”
Lạc Phi dứt khoát gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Y Mạn có chút nghi hoặc: “Sao lại dứt khoát như vậy? Nếu đổi lại là trước kia, không phải em sẽ cười nhạo anh à?”
Lạc Phi ho nhẹ một tiếng: “Ba ba chúng ta thân như vậy, chúng ta lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân thiết hệt như anh em ruột vậy, giúp anh là việc nên làm mà.”
Hơn nữa giúp anh cũng tương đương như em tự giúp mình.
Y Mạn cùng Mạc Hàm có rất nhiều tiếng nói chung, Mạc Hàm tựa hồ cũng rất thích tính cách hoạt bát thẳng thắn của Y Mạn, vốn Lạc phi rất sợ Mạc Hàm nảy sinh hứng thú với Y Mạn. Hiện giờ Y Mạn thích người khác thì còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, chút tâm tư này Lạc Phi không có khả năng nói ra.
****
Y Mạn tạm thời tạm biệt Lộ Đức Duy Hi, theo nhóm Lạc Phi đi tới phòng huấn luyện cơ giáp.
Tập đoàn Phong Dương nghiên cứu chế tạo đều là cơ giáp trí năng dân dụng, phần lớn đều là công năng thực dụng, tỷ như quét tước vệ sinh, giặt đồ nấu cơm, giúp chủ nhân dọn dẹp gia cụ, cơ giáp gia dụng cũng không có khả năng chiến đấu, trình tự về phương diện này Mạc Hàm cũng không quá quen thuộc.
Thế nhưng cơ giáp trường quân đội bất đồng, cơ giáp ở đây thuần là cơ giáp chiến đấu trí năng.
Tất cả cơ giáp đều được chế tạo từ kim loại đặc biệt, lớp vỏ cứng rắn dưới ánh đèn lóe sáng rực rỡ, đao thương bình thường căn bản không có cách nào đâm thủng, cần dùng dao điện từ, pháo điện từ mới có thể phá hỏng lớp vỏ cơ giáp.
Nhìn cơ giáp hình người cao gần hai thước trước mắt, ánh mắt Mạc Hàm tràn đầy tò mò.
Lạc Phi mỉm cười đi tới bên cạnh Mạc Hàm: “Có muốn điều khiển thử không?”
Mạc Hàm rất muốn, thế nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Tôi không phải học viên trường quân đội, có thể điều khiển cơ giáp được không?”
“Không sao, đó đều là chiến giáp cấp C, cấp thấp nhất, có thể quan sát cùng điều khiển. Chiến giáp cấp cao không thể để người ngoài quan sát, ngay cả học viên trường quân đội, muốn điều khiển cơ giáp từ cấp B trở lên cũng phải trải qua khảo hạch cùng phê duyệt.”
Nói xong, Lạc Phi nhẹ nhàng kéo tay Mạc Hàm: “Qua đây với em.”
Mạc Hàm chỉ đành đuổi theo.
Vừa lúc hôm nay chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, Mạc Hàm có thể rõ ràng cảm nhận được ngón tay thon dài mãnh mẽ của Lạc Phi, cánh tay bị đối phương nắm có chút nóng lên.
Xem nhẹ cảm giác khác thường vừa dâng lên trong lòng, Mạc Hàm đi theo Lạc Phi tới một phòng huấn luyện cơ giáp độc lập, cùng tiến vào khoang điều khiển của một đài cơ giáp màu đỏ.
Khoang điều khiển của cơ giáp cấp C khá nhỏ hẹp, thế nhưng có vị trí người lái và phó lái, hai người sóng vai nhìn xuống, Mạc Hàm cúi đầu nhìn đài điều khiển, chỉ thấy trên đó có một màn hình huỳnh quang cùng một ít phím bấm phức tạp, anh căn bản xem không hiểu.
Lạc Phi cẩn thận giới thiệu: “Đây là một đài cơ giáp lục chiến, bên trái là phím đi tới, lui về sau, lộn nhào, quay cuồng, nhảy lên cùng cần điều khiển cân bằng, bên phải là điều khiển vũ khí, đây là dao điện từ, pháo điện từ, bom khói, bom cay, lúc đối chiến với địch nhân, người điều khiển vừa phải điều khiển cơ giáp linh hoạt di chuyển vừa tiến hành công kích.”
Lạc Phi vừa nói vừa mở cảnh tượng mô phỏng.
Màn hình trước mặt lập tức xuất hiện biến hóa, hai người lái cơ giáp tiến vào rừng rậm nguyên thủy.
Cách đó không xa, một con dị thú ngoại tinh hung mạnh nghênh diện đánh tới, tay trái Lạc Phi nhanh chóng ấn phím chỉ lệnh, tay phải dùng sức kéo đẩy, chỉ thấy từ dưới nách cơ giáp đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao điện từ thật lớn dùng sức chém mạnh về phía đầu dị thú!
Theo tiếng ‘ngao’ thảm thiết, dị thú ngã ầm xuống đất.
Lạc Phi tiếp tục điều khiển cơ giáp đi sâu vào trong rừng rậm, cảnh sắc chung quanh nhanh chóng biến hóa, cây cối vun vút ở hai bên lui về phía sau, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió vô cùng rõ ràng.
Cơ giáp giống như một người khổng lồ mạnh mẽ chạy băng băng trong rừng rậm.
Vô số dị thú bị kinh động từ bốn phương tám hướng xông tới, cơ giáp của Lạc Phi nhanh nhẹn luồn lách qua đàn dị thú, giơ tay dùng dao điện từ càn quét ra một đường máu!
Mạc Hàm ngồi trên ghế phó lái, bị hình ảnh trước mắt làm rung động tới nói không ra lời!
Cảnh tượng làm rất chân thật, anh cùng Lạc Phi giống như lái cơ giáp xuyên qua một khu rừng chi chít dị thú, ánh mắt của đám dị thú kia vô cùng hung hãn, răng nanh sắc bén khiếp người hệt như ở ngay trước mắt. Vừa nãy còn có một con dã thú trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén của mình đập lên cơ giáp, làm hai người chấn động tới choáng đầu hoa mắt, cũng may Lạc Phi phản ứng đúng lúc, lập tức ổn định cân bằng, quay cuồng một vòng thoát khỏi công kích, đồng thời dùng dao điện từ chuẩn xác giết giết nó!
Lúc dã thú bị chém giết, máu đỏ rực trực tiếp phun lên màn hình quan sát trước đài điều khiển, kích thích hơn hẳn trò chơi toàn tức Quy Tắc Rừng Rậm.
Quy Tắc Rừng Rậm chủ yếu thiên về bắn súng nên sinh vật trong phó bản không được thiết kế quá cường đại, bằng không người chơi sẽ rất khó bắn trúng mục tiêu, thể nghiệm trò chơi cũng quá khó khăn. Hơn nữa bị sinh vật cao lớn hơn ba thước rượt đuổi công kích nhất định sẽ dọa chết người chơi.
Thế nhưng huấn luyện thực chiến ở trường quân đội thì khác, tỷ như loại sinh vật Lạc Phi vừa gặp chính là một loại dạ thú có lực công kích rất mạnh trong truyền thuyết ở tinh cầu Nặc Lan, được nhân loại gọi là ‘huyết sư’, Mạc Hàm từng thấy sinh vật này trong bản tin thời sự, nghe nói thân cao của chúng nó đều vượt qua ba thước, lực công kích rất mạnh, tốc độ chạy thậm chí không hề thua kém xe huyền phù của nhân loại, hơn nữa một ngụm có thể nuốt sống nhân loại vào bụng.
Lúc nhân loại khai thác khoáng sản ở tinh cầu Nặc Lan khó tránh đụng mặt các loại sinh vật ngoại tinh, với thân thể nhỏ bé của mình, nhân loại khẳng định không phải đối thủ của đám sinh vật to lớn kia, vì thế nhân loại phải mượn sức từ cơ giáp chiến đấu—– chỉ có như vậy lúc bị sinh vật ngoại tinh vây quanh mới có năng lực tự bảo vệ mình.
Trường quân đội dùng phương thức luyện tập này cũng vì muốn chuẩn bị cho các trận thực chiến trong tương lai.
Tới hoàn cảnh chân thật thì lại càng đáng sợ hơn, hơn nữa một khi sai lầm sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của mình.
Cơ giáp suýt chút nữa bị một con cự thú ném bay, Lạc Phi nhanh chóng ổn định cân bằng, nghiêng người thoát khỏi móng vuốt cự thú, sau đó quay người lại chiến đấu với nó.
Mạc Hàm nhìn qua, phát hiện Lạc Phi vô cùng chuyên chú, tròng mắt nhìn chằm chằm màn hình quan sát trước mặt, tay trái nhanh chóng ấn phím điều khiển cơ giáp chạy nhảy xoay người lăn lộn, tay phải điều khiển dao điện từ linh hoạt xuất thần nhập hóa, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phản kích.
Lạc Phi nghiêm túc như vậy là dáng vẻ Mạc Hàm chưa từng thấy qua.
Đường cong sườn mặt cương nghị như được dao tước, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, được quân trang phụ trợ lại càng thêm phần anh khí bức người.
Lúc này Lạc Phi hệt như một quân nhân đế quốc đang tác chiến ở tiền tuyến, vì muốn đột phá vòng vây dị thú ngoại tinh mà liều mạng quyết chiến…
Mạc Hàm kinh ngạc nhìn Lạc Phi, hoàn toàn không thể liên hệ với đại hoàng tử vẫn luôn cười tủm tỉm lấy lòng mình.
Hóa ra trên người Lạc Phi cũng có một mặt thiết huyết, kiên nghị như vậy.
Hoàn toàn không phải là thiếu niên ngây ngô trong sáng chỉ sống trong an nhàn sung sướng mà là một quân nhân đế quốc lúc cần thiết có thể mặc vào chiến giáp, anh dũng xông ra tiền tuyến giết địch.
Lạc Phi như vậy suất đến mức làm Mạc Hàm không thể dời tầm mắt.
Cũng làm Mạc Hàm đột nhiên cảm thấy, hiểu biết của mình về đại hoàng tử quả thực rất ít.
…
Cũng không biết trải qua bao lâu, trình tự huấn luyện rốt cuộc chấm dứt, cảnh sắc rừng rậm nguyên thủy đáng sợ trước mắt nhanh chóng biến mất, quay trở lại là phòng huấn luyện sáng sủa sạch sẽ.
Mạc Hàm hệt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hít sâu một hơi hồi phục lại tinh thần, Mạc Hàm hỏi: “Bình thường các cậu vẫn luôn luyện tập cường độ cao như vậy sao?”
Chỉ ngồi ở ghế phó lái thể nghiệm một chút anh đã cảm thấy không chịu nổi, công kích của sinh vật ngoại tinh cơ hồ không có lúc nào ngừng nghỉ, hở ra là quật ngã cơ giáp, thậm chí là ném bay ra ngoài, người điều khiển chẳng những phải tập trung tinh thần còn phải chịu đựng thân thể quay cuồng choáng váng, trong trạng thái như vậy vẫn phải bảo trì trấn định, bình tĩnh điều khiển cơ giáp, thật sự quá khó khăn.
Lạc Phi quay đầu lại, chống lại ánh mắt Mạc Hàm, cười khẽ nói: “Này chỉ là huấn luyện cột trụ cơ bản nhất mà thôi, lúc khảo hạch cường độ lớn hơn thế này ít nhất cũng năm lần.”
Mạc Hàm: “… …”
Còn lớn hơn năm lần? Kia không phải hình thức ác mộng mà là hình thức địa ngục đi?
Mạc Hàm nhịn không được nói: “Lợi hại.”
“Huấn luyện của tụi em rất biến thái, bởi vì tương lai rất nhiều học viên tốt nghiệp trường quân đội sẽ gia nhập các quân đoàn của đế quốc, tiếp nhận các nhiệm vụ ở ngoài tiền tuyến, mọi người không thể dùng sinh mệnh của chính mình cùng đội hữu ra đùa giỡn, vì thế huấn luyện ở trường nhất định phải thực tàn khốc, giúp học viên được tôi rèn nhiều hơn, như vậy tương lai mới có thể cam đoan mình có thể hoàn thành nhiệm vụ trong điều kiện sinh tồn khắc nghiệt.
“Thế nhưng, cường độ huấn luyện cao như vậy mặc kệ là thể năng hay tinh thần lực đều là một loại gánh nặng, mỗi ngày đều như vậy nhất định rất vất vả đi?” Mạc Hàm hỏi.
“Quen thì ổn thôi.” Lạc Phi cười nói.
“…” Mạc Hàm trầm mặc vài giây, có chút nghi hoặc nhìn Lạc Phi: “Mỗi ngày cậu đều luyện tập thế này, buổi tối vẫn còn tinh lực chơi trò chơi toàn tức, cậu không thấy mệt sao?”
“Em muốn gặp anh a.” Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, ánh mắt nghiêm túc mà thâm tình: “Chỉ cần được gặp anh, bồi bên cạnh anh, cho dù là trong trò chơi thì em vẫn rất vui vẻ, thực thỏa mãn, cho dù có mệt cũng không sao cả.”
Một câu nói đơn giản thẳng thắng nhưng làm trái tim Mạc Hàm thực xúc động.
Trước kia người theo đuổi anh rất nhiều, thế nhưng Lạc Phi tuyệt đối là người dụng tâm nhất.
Mạc Hàm thầm thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải gia cảnh phức tạp làm anh phải ngụy trang thành alpha mà là một người thực bình thường, có lẽ anh sẽ suy nghĩ thử ở chung với Lạc Phi xem sao…
Từ từ, anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Mạc Hàm bị suy nghĩ kì lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng làm lạnh sống lưng, lập tức gạt nó đi.
Lạc Phi quả nhiên không tồi, dáng vẻ suất, xử sự quyết đoán, thân là đại hoàng tử nhưng có thể chịu được gian khổ, hơn nữa đối với anh cũng đặc biệt chân thành.
Nhưng không có nghĩa là anh sẽ tiếp nhận Lạc Phi.
Anh không muốn làm vương tử phi gì cả, cho nên anh không thể suy nghĩ miên man, anh phải bảo trì thanh tỉnh cùng lý trí tuyệt đối.
Mạc Hàm hít sâu một hơi, xem nhẹ suy nghĩ trong đầu, thản nhiên nói: “Cám ơn cậu đã để anh kiến thức trường hợp thực chiến mạo hiểm kích thích như vậy, thời gian không còn sớm, tôi phải quay về trường rồi.”
Lạc Phi lưu luyến không rời nhìn Mạc Hàm: “Không thể lưu lại thêm một chút sao? Em có thể chỉ anh làm thế nào điều khiển cơ giáp chiến đấu.”
Mạc Hàm có chút tâm loạn, lập tức cự tuyệt: “Không cần, tôi cùng Phất Lan Khắc về trước, Y Mạn nói muốn ở lại đây, nhờ cậu chăm sóc cậu ấy một chút.”
Lạc Phi không còn cách nào, mỉm cười nói: “Vậy được rồi, nếu anh muốn học điều khiển cơ giáp thì có thể tìm em bất cứ lúc nào.”
****
Trên đường trở về, đầu óc Mạc Hàm vẫn có chút loạn.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện làm ấn tượng của Lạc Phi trong lòng anh hoàn toàn phá vỡ, đột nhien anh có chút không biết làm thế nào ở chung với đối phương, vì thế mới vội vàng rời đi như vậy.
Đúng vậy, là vội vàng rời đi.
Điều này hoàn toàn bất đồng với cách xử sự vẫn luôn bình tĩnh lý trí của anh.
Đại khái là bị tạo hình quân trang của Lạc Phi che mờ mắt, hơn nữa trường hợp thực chiến quá mức hung hiểm, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết nên tâm mới loạn như vậy.
Mạc Hàm siết nhẹ nắm tay, cố làm chính mình tỉnh táo lại.
Anh kiên định tin tưởng, mặc kệ Lạc Phi nói gì, làm gì, anh cũng sẽ không dao động!