Lạc Phi cùng Mạc Hàm ở trên đỉnh núi đợi thật lâu vẫn không thấy Lộ Đức Duy Hi cùng Y Mạn xuất hiện, Lạc Phi nghi hoặc gọi thông tấn khí cho xá hữu: “Hai người sao thế?”
Trong màn hình, sắc mặt Lộ Đức Duy Hi cứng ngắc, nhàn nhạt nói: “Đoạn vực thẳm Y Mạn không dám đi qua, chúng tôi đang nghĩ biện pháp.”
Y Mạn cũng sáp đầu qua, nhìn Lạc Phi nói: “Một mình anh không dám đi, nhìn vực sâu trước mắt, chân anh mềm nhũn a!”
Lạc Phi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Vậy anh dứt khoát ngồi cơ giáp lên đây đi.”
Y Mạn gãi gãi đầu: “Năm ngoái cũng ngồi cơ giáp, lần này cũng vậy, cảm giác không tốt lắm đi? Cứ như gian lận khi thi cử ấy.”
“Không sao đâu, dù sao ban giám khảo tụi em cũng không bắt thí sinh gian lận đâu, anh cứ yên tâm mà ngồi cơ giáp trực tiếp bay lên đỉnh núi đi.”
Y Mạn quay đầu nhìn Lộ Đức Duy Hi: “Vậy em cũng đi chung với anh hả?”
Lộ Đức Duy Hi không chút biến sắc quay người tránh đi: “Tôi là quân nhân, tôi sẽ tự mình đi lên.”
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Y Mạn triệu hồi cơ giáp, đài cơ giáp đỏ rực nhanh chóng biến thành tạo hình xe huyền phù, Y Mạn ngồi vào khoang điều khiển, mở cửa sổ mạn tàu, cười tủm tỉm nói với Lộ Đức Duy Hi: “Anh không đi luôn đi, anh sẽ đi theo phía sau em, bảo hộ em.”
Lộ Đức Duy Hi nhíu mày: “Không cần anh bảo hộ.”
“Nhưng đường đi rất nguy hiểm, anh lo lắng, dù sao thì anh cũng sẽ bảo hộ em.”
“…”
Omega này sao cứ đặt câu ‘anh sẽ bảo hộ em’ bên miệng vậy?
Lộ Đức Duy Hi mặc kệ Y Mạn, nhìn vực sâu trước mắt, thực bình tĩnh tựa lưng vào vách núi di chuyển ngang tới trước.
Y Mạn điều khiển xe huyền phù đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhắc nhở ‘chú ý an toàn’, ‘cẩn thận dưới chân’.
Toàn bộ hành trình được xe huyền phù đi theo bảo hộ, cả người Lộ Đức Duy Hi có chút mất tự nhiên, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi, chỉ hận không thể dùng băng keo dán miệng omega này lại.
Thật vất vả lên đến đỉnh núi đã là sáu giờ tối.
Thấy Y Mạn vẫn ngồi trên xe lên đến đỉnh, Lạc Phi nhịn không được bật cười: “Anh như vậy mà cũng gọi là leo núi à?”
Y Mạn mặt dày nói: “Thể lực của anh làm sao so được với các cậu, lá gan cũng nhỏ, chỉ có thể sử dụng công cụ công nghệ cao thôi.”
Thấy Lộ Đức Duy Hi vượt qua đường núi vẫn không chút biến sắc, bình tĩnh hệt như Lạc Phi. Trong lòng Mạc Hàm không khỏi có chút bội phục, học viên được trường quân đội tốt nhất đế quốc bồi dưỡng quả nhiên không giống, hai quân nhân vừa trải qua huấn luyện đặc biệt, thể năng quả nhiên tốt hơn người bình thường rất nhiều, đối mặt với địa thế hiểm trở vẫn không chút khiếp đảm.
Đang nghĩ ngợi thì chỉ thấy Y Mạn từ trong xe huyền phù bước ra, cười tủm tỉm từ trong khoang điều khiển lôi ra một cái túi lớn.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, Y Mạn mở bàn gấp đặt xuống đất, trên bàn phủ miếng lót đun nóng điện tử, sau đó lại từ trong túi lôi ra từng dĩa từng dĩa mỹ thực, nháy mắt đã đầy một bàn, tám món ăn một món canh cùng một dĩa hoa quả, có thể so với bữa tiệc lớn ở nhà hàng.
Lạc Phi bất đắc dĩ đỡ trán: “Anh thật sự đi leo núi à? Tham ăn tới mức trực tiếp đóng gói cả một bàn ăn theo à?”
Y Mạn cười nói: “Lần trước lên đến đỉnh núi anh liền cảm thấy cảnh sắc ở đây đặc biệt đẹp, thực muốn ở đây ăn bữa cơm, vì thế lần này đã chuẩn bị một chút. Cơm tối mấy cậu không cần ăn bánh khô với thịt hộp đâu, ăn đồ ăn nóng hầm hập với anh này.”
Dưới tác dụng của miếng lót đun nóng, thức ăn nhanh chóng bốc lên nhiệt khí nhè nhẹ, mùi hương cũng phản phất bên mũi, ba người quả thực cũng có chút đói bụng.
Lộ Đức Duy Hi thật sự không hiểu được suy nghĩ của omega này, người bình thường khi đi leo núi sẽ tận lực mang đồ càng ít càng tốt, thức ăn cũng là những món tiện lợi. Y Mạn thì làm ngược lại, cả bộ ba lô đồ ăn thật to, cư nhiên bày ra một bàn đồ ăn nóng sốt…
Cũng may bên cạnh không còn du khách khác, bằng không bốn bọn họ ngồi trên đỉnh núi ăn cơm thế này chắc chắn sẽ bị người ta nghĩ là đầu óc có bệnh.
Nhìn sắc mặt cứng ngắc của xá hữu, Lạc Phi mỉm cười đi qua vỗ vỗ vai đối phương, nhẹ giọng nói: “Suy nghĩ của Y Mạn không giống người bình thường, bất quá tôi cảm thấy anh ta rất đáng yêu a, cậu cứ nghĩ theo phương diện tốt đi, anh ấy tri kỷ mang theo một bàn mỹ thực như vậy, chúng ta không nên cô phụ tâm ý của anh ấy, hảo hảo ăn bữa cơm rồi xuống núi.”
Mạc Hàm khá đói bụng, ngồi xuống bàn thực tự nhiên ăn cơm.
Lộ Đức Duy Hi chỉ đành kiên trì ngồi xuống.
Ngồi trên đỉnh núi ở giữa biển mây vàng ươm bày ra một bàn cơm nóng hôi hổi, bốn người bọn họ có thể xem là ngoại lệ đầu tiên của đế quốc a.
Một lần nữa may mắn chung quanh không có ai, bằng không ảnh chụp chọn họ có thể đưa lên trang đầu.
****
Quá trình xuống núi so với lên núi lại càng khó khăn hơn, bởi vì lúc đi lên chỉ cần chú ý tầm nhìn phía trước, nguy hiểm phía sau tự nhiên xem nhẹ. Thế nhưng lúc xuống núi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vực sâu, rất dễ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Y Mạn một lần nữa gian lận, ngồi xe huyền phù xuống núi.
Ba người còn lại làm tốt thi thố an toàn, từng bước từng bước đi xuống.
Trời đã sắp tối, ánh sáng dần dần u ám cộng thêm đường núi gập ghềnh, Lạc Phi sợ Mạc Hàm bị ngã nên tự giác đi trước, sau đó vươn tay: “Cẩn thận dưới chân, em dẫn anh đi.”
Chống lại ánh mắt mỉm cười của Lạc Phi, Mạc Hàm vô thức đưa tay qua, thế nhưng vừa đưa qua anh liền hối hận, bởi vì ngay sau đó, Lạc Phi lập tức nắm chặt tay Mạc Hàm, vốn tưởng Lạc Phi chỉ đỡ một chút, kết quả đối phương cư nhiêm nắm chặt không buông.
Mạc Hàm muốn rút tay nhưng lại bị đối phương nắm thật chặt.
Bên tai truyền tới âm thanh nghiêm túc của Lạc Phi: “Đường xuống núi so với lên núi càng nguy hiểm hơn, anh đừng cậy mạnh, để em dẫn anh xuống.”
“….” Không có lý do nào phản bác, Mạc Hàm chỉ đành không giãy dụa nữa, mất tự nhiên bị đối phương nắm tay dẫn đi.
Trên mặt Mạc Hàm tuy vẫn duy trì bình tĩnh nhưng nhịp tim đập lại càng lúc càng nhanh.
Đây là lần đầu tiên anh nắm tay người khác. Ngón tay Lạc Phi thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo ấm áp làm người ta có cảm giác thực an tâm. Từ đầu ngón tay truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, nó lần theo từng dây thần kinh truyền tới trái tim.
Lộ Đức Duy Hi đi tít phía trước mở đường, Y Mạn lái xe huyền phù theo sát Lộ Đức Duy Hi, Lạc Phi chuyên tâm chú ý đường dưới chân, không ai phát hiện trong không gian u ám này, gò má Mạc Hàm có chút đỏ ửng, nhịp tim từ lâu đã mất đi tiết tấu vốn có.
****
Lúc xuống tới chân núi thì trời đã hoàn toàn đen kịt. Mạc Hàm cùng Y Mạn vốn tính toán đi về trong ngày, nhìn thời gian, Lạc Phi nói: “Nếu bây giờ trở về, tới trường các anh cũng đã là rạng sáng, không bằng đêm nay ở lại đây đi, sáng mai quay về cũng không muộn.”
Y Mạn lập tức gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Khuya lơ khuya lắc như vậy đi đường hàng không nếu gặp nguy hiểm thì phiền lắm, Mạc Hàm, tụi mình ở lại một đêm đi, mai rồi về.”
Mạc Hàm nhíu mày: “Thế nhưng tôi không đặt phòng khách sạn để ở lại.”
Anh là người làm việc theo kế hoạch, mà kế hoặc được đặt ra là sau khi leo núi xong sẽ trực tiếp quay về.
Lạc Phi đề nghị: “Hai người có thể tới trường quân đội nghỉ một đêm, trong trường có khách dành riêng cho khách, hiện giờ em nộp đơn xin phép, rất nhanh sẽ được phê duyệt thôi.”
Y Mạn hưng phất sáng bừng mắt: “Anh chưa từng được ở trường quân đội a. Mạc Hàm, chúng ta ở lại một đêm đi, trời tối lắm rồi, cậu cũng không có việc gấp, ngày mai về cũng không muộn mà!”
Mạc Hàm không lay chuyển được Y Mạn, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”
Lạc Phi nhanh lên mạng nộp đơn xin phép dẫn Mạc Hàm cùng Y Mạn vào trường.
Khách sạn trong trường quân đội không giống với những khách sạn năm sao bên ngoài, phong cách kiến trúc rất nghiêm trang, trang trí bên trong cũng đơn giản mộc mạc.
Tiếp tân khách sạn nói hai ngày gần đây trường có hoạt động, khách sạn tạm thời kín chỗ, không có hai phòng trống nào kế nhau. Mạc Hàm cảm thấy không sao cả, tiếp tân nhanh chóng đưa thẻ phòng, Y Mạn ở lầu sáu, Mạc Hàm ở lầu mười bảy.
Lạc Phi quay đầu lại hỏi: “Lộ Đức Duy Hi, cậu đưa Y Mạn lên phòng được không?”
Khách sạn trong trường quân đội có quy định khi khách muốn vào ở khách sạn thì nhất định phải có học viên trường đi cùng để tránh trường hợp có phần tử xấu trà trộn vào trường gây rối. Nghe vậy, Lộ Đức Duy Hi liếc nhìn Y Mạn một cái, thần sắc lạnh nhạt xoay người đi: “Đi thôi.”
Y Mạn lập tức mỉm cười đi theo.
Lạc Phi tự mình đưa Mạc Hàm lên phòng, ở trong thang máy, Lạc Phi quan tâm nói: “Điều kiện khách sạn trường quân đội không sang trọng lắm, bố trí cũng dựa theo yêu thích của quân nhân, rất đơn giản, không biết anh có ở được không, nếu cần gì cứ nói với em, em sẽ qua siêu thị đưa cho anh.”
“Không sao, tôi cũng không yêu cầu quá cao, phòng ở chỉ cần sạch sẽ là được.”
Thang máy đinh một tiếng dừng lại ở lầu mười bảy.
Lạc Phi cùng Mạc Hàm vừa mới đi ra khỏi thang máy thì ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Nam nhân mặc một thân quân trang màu đen, trên vai có đeo ngôi sao quân hàm thiếu tướng, mày kiếm mắt lãng, anh tuấn phi phàm.
—— thiếu tướng Lăng An của quân đoàn Vinh Quang, em ruột của Lâm Viễn.
Thấy đối phương, Lạc Phi lập tức đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội: “Thiếu tướng!”
Lăng An cũng chào lại.
Đây là cậu ruột của Lạc Phi, thế nhưng hiện giờ đang ở trường, đối phương lại mặc quân trang, dựa theo chế độ cấp bậc của quân bộ, Lạc Phi là hạ cấp phải hành quân lễ với tướng quân thượng cấp.
Lăng An thấy Lạc Phi cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn nhanh chóng mỉm cười hỏi: “Con vừa đi đâu về đấy?”
Hiển nhiên là vì nhìn thấy ba lô trên người mình mới hỏi như vậy, chuyện này cũng không cần giấu diếm, vì thế Lạc Phi gật đầu: “Tụi con tới núi Mông Tư thám hiểm, vừa trở về.”
Lăng An quét mắt nhìn Mạc Hàm ở phía sau, thản nhiên hỏi: “Mạc Hàm cũng đi chung à?”
Bị ánh mắt sắc bén của vị tướng quân này nhìn chằm chằm, trong lòng Mạc Hàm có chút mất tự nhiên, chỉ hận không thể lập tức rời đi.
Trước đó ở tiệc sinh nhật Lạc Phi, thiếu tướng Lăng An từng đi tới trước mặt Mạc Hàm cùng Mạc Khải Minh nói một câu: “Tuổi trẻ rất có sáng tạo, nghe nói là thiên tài hacker? Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.” Mới nghe có vẻ chỉ là lời khen ngợi khách sáo, thế nhưng chống lại ánh mắt đối phương, Mạc Hàm vẫn nhịn không được chột dạ, cứ cảm thấy đối phương nhìn ra gì đó, những lời kia tựa hồ cũng có ý nghĩa sâu xa.
Hôm nay một lần nữa gặp gỡ trong khách sạn trường quân đội, ánh mắt vị tướng quân này vẫn làm Mạc Hàm lạnh người.
Người này rốt cuộc biết gì?
Lạc Phi không cảm nhận được dị thường của Mạc Hàm, thực thân thiết nói chuyện với cậu mình: “Vừa nãy con nghe tiếp tân nói gần nhất trường có hoạt động, cậu tới tham gia à?”
“Đúng vậy.” Lăng An thiếu tướng cười nói: “Mỗi năm quân bộ đều tổ chức giải cơ giáp đại tái, năm nay do cậu phụ trách, vì thế cậu mới dẫn theo vài bộ hạ tới đây trước.”
Lạc Phi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hỏi: “Chỉ có cậu tới thôi à? Nhóm ngoại công không tới sao?”
“Ngoại công con gần nhất dẫn quân đoàn Ám Dạ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chắc phải vài tháng nữa mới quay lại.”
Lạc Phi nhịn không được cảm thán: “Ngoại công đúng là không chịu ngồi yên ngày nào.” Nói xong thì nhớ ra vừa nãy Lăng An cùng Mạc Hàm chào hỏi, có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu biết Mạc Hàm à?”
Lăng An mỉm cười liếc nhìn Mạc Hàm: “Gặp qua trong tiệc sinh nhật của con, con trai kiêu ngạo của Mạc tổng, cậu có ấn tượng rất sâu a.”
Mạc Hàm bị nhìn tới run rẩy da đầu, ho khẽ một tiếng nói: “Lạc Phi, cậu nói chuyện với tướng quân đi, tôi về phóng nghỉ ngơi trước.”
Lạc Phi lập tức nói: “Để em đưa anh đi. Cậu bận rộn công vụ, em cũng ngại quấy rấy…”
Kết quả Lăng An lại nói: “Không sao, hôm nay cậu rảnh, con đưa Mạc Hàm về phòng rồi qua phòng 1701 tìm cậu, cậu có chút chuyện muốn hỏi.”
Lạc Phi giật mình, chống lại ánh mắt mỉm cười của cậu, chỉ đành gật gật đầu: “Xíu nữa con qua.”
****
Sau khi đưa Mạc Hàm tới phòng, Lạc Phi lập tức quay lại tìm Lăng An.
Sau khi trở lại phòng, Lăng An cởi bỏ áo khoác quân trang, chỉ mặc quần dài áo sơ mi, cả người thoạt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều.
Lạc Phi cùng Lăng An vốn rất thân thiết, lúc còn nhỏ vẫn luôn chạy theo sau anh kêu cậu, cũng từ anh học được kỹ thuật chiến đấu cùng tri thức súng ống, sau khi Lăng An tốt nghiệp thì lưu lại quân đoàn Vinh Quang, số lần gặp mặt của hai người mới giảm đi hẳn, bất quá quan hệ cũng không vì thế mà xa lạ.
Không có người ngoài ở, cũng không cần chú ý lễ tiết, Lăng An chủ động rót nước cho Lạc Phi, bảo cậu ngồi xuống rồi thấp giọng hỏi: “Ở trường quân đội có quen không?”
Lạc Phi gật đầu: “Tốt lắm.”
“Nghe nói con đạt trọn điểm trong kỳ khảo hạch đặc huấn tân sinh, ba ba con rất cao hứng, bảo cậu chuyển lời, ở trường hảo hảo biểu hiện, nếu khảo hạch cuối năm có thể bảo trì thành tích, lúc trở về anh ấy sẽ tặng con một món quà thật to.”
Lạc Phi cười nói: “Yên tâm, con sẽ cố gắng. Nếu con không biểu hiện tốt, con sợ ba ba sẽ đập con a.”
Lăng An bật cười, vỗ vỗ vai cháu trai: “Ba ba con từ nhỏ đã đánh con tới lớn, như vậy cũng có chút ưu đãi, ít nhất đối với bất kỳ công kích đánh lén nào con cũng phản xạ cực nhanh.”
“…”
Nói ra cũng đúng, bị ba ba đánh tới da dày thịt béo, khả năng chống chịu cực cao, cũng nhờ vậy trong khoảng thời gian đặc huấn ở trường cho dù bị thương cũng không cảm thấy đau.
Lăng An đột nhiên chuyển đề tài: “Trán con bị thương, còn vết thương trên cánh tay nữa, do chuyến leo núi hôm nay tạo thành à?”
“Không có gì đáng lo, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Lăng An có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, với năng lực phản ứng cùng thân thủ mạnh mẽ của Lạc Phi, xác xuất tự mình bị thương rất thấp, rất có thể là vì bảo hộ Mạc Hàm mới bị thương đi? Nghĩ đến đây, Lăng An nói: “Quan hệ của con với Mạc Hàm tốt lắm à?”
Trái tim Lạc Phi giật thót, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Tụi con chỉ là bạn.”
Lăng An mỉm cười nhìn Lạc Phi: “Phải không? Thế nhưng cậu nghe nói con thất thần trong tiệc sinh nhật là vì cậu ta.”
“… …”
Sự tích vinh quang này sao ngay cả cậu cũng biết rồi? Xem ra là ngoại công nói.
Lạc Phi chỉ đành kiên trì giải thích: “Trước đó con gặp Mạc Hàm ở chòm sao Thiên Cầm, khi ấy con giả làm học trưởng cùng trường để kết giao, kết quả Mạc Hàm đột nhiên xuất hiện trong tiệc sinh nhật, lời nói dối bị vạch trần. Bởi vì quá xấu hổ nên con mới thất thần.”
“Ngoại công con cũng nói vậy, bất quá Lạc Phi, cậu hiểu con rõ hơn ngoại công, cậu cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.”
Bị ánh mắt sắc bén của Lăng An nhìn chằm chằm, Lạc Phi có chút chột dạ dời tầm mắt, sờ sờ mũi nói: “Thật là vậy mà, con cùng Mạc Hàm chỉ là bạn bè thôi.”
Lăng An cười cười: “Rõ ràng con đang nói dối, mỗi lần con nói dối trước mặt cậu đều tự sờ mũi mình.”
“…” Lạc Phi vội vàng giật cái tay đặt trên mũi xuống, xấu hổ nhìn cậu.
Lăng An vươn tay vỗ vỗ vai Lạc Phi: “Cậu với con không chênh lệch bao nhiêu tuổi, trên danh nghĩa là cậu nhưng kỳ thực lại càng như anh trai. Con yên tâm, suy nghĩ của cậu rất thoáng, nếu con thích Mạc Hàm, cậu sẽ không phản đối.”
Lạc Phi kinh hỉ trừng mắt: “Thật sao?”
Lăng An tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Phi: “Vậy là con thật sự thích Mạc Hàm?”
“… …”
Thực sự là không đấu lại vị quân nhân tiền bối đã trải nghiệm sa trường này, muốn từ miệng Lạc Phi hỏi ra chân tướng là chuyện vô cùng dễ dàng. Phải biết, ngay cả tinh đạo không cần mạng mà vẫn bị cậu bức cung khai thật, nói chi là học viên đơn thuần như Lạc Phi.
Thấy không thể giấu được cậu, Lạc Phi chỉ đành thành thật khai báo: “Con quả thật thích Mạc Hàm, thế nhưng hiện giờ vẫn chưa nắm chắc có thể theo đuổi anh ấy nên không dám nói với nhóm phụ vương.”
Lăng An sâu xa nói: “Lạc Phi, con thích alpha hay omega cậu không để ý, thế nhưng cậu phải nhắc nhở con, Mạc Hàm không phải người bình thường, cậu ấy phức tạp hơn con nghĩ rất nhiều, trải nghiệm cuộc sống của con rất ít ỏi, lại không có tâm cơ, đừng để bị đối phương lừa.”
“Anh ấy gạt con?” Lạc Phi giật mình: “Nhà anh ấy làm kinh doanh, hoàn toàn không có gút mắt với hoàng thất chúng ta. Anh ấy có lý do gì để gạt con chứ?”
“…” Lăng An đau đầu xoa xoa mi tâm: “Vụ bắt cóc năm đó của Mạc gia, con không hề nghi ngờ gì cả à? Thân phận của Mạc Hàm, con cũng chưa bao giờ hoài nghi sao?”
“Con quả thật có hoài nghi nhưng không tra được chứng cớ gì, năm đó không có nhiều cảnh sát tham gia, những điều Mạc gia công bố với công chúng cũng rất đáng ngờ.” Lạc Phi cúi đầu cẩn thận suy ngẫm: “Kỳ thực con có một suy đoán, con cảm thấy ba ba Mạc Hàm, vị omega Phương Tử Khiêm kia rất có thể vẫn không chết. Em trai Mạc Lâm của Mạc Hàm cũng không bị bệnh tâm thần.”
“Không tính là quá ngốc.” Lăng An cười khẽ, hạ giọng nói: “Lạc Phi, nhắc nhở con một chút, năm đó dưới sự giám thị của vô số người Phương gia, Mạc gia nhưng Phương Tử Khiêm vẫn có thể chạy trốn khỏi hôn lễ, lại còn không hề tìm được tung tích, hai nhà liên thủ tìm kiếm suốt một năm mới tìm được. Tất cả phương tiện giao thông của đế quốc đều áp dụng chế độ sử dụng danh tín thật, mua đồ, nghỉ ngơi đều phải sử dụng thân phận, thế nhưng Phương Tử Khiêm cư nhiên có thể biến mất suốt một năm, con có biết vì sao không?”
“….” Trái tim Lạc Phi giật thót.
Đúng vậy, cậu cư nhiên đã xem nhẹ chuyện này. Một omega sống sờ sờ bị hai đại gia tộc liên hợp truy tìm cư nhiên có thể hoàn toàn biến mất suốt một năm? Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ sau lưng có thế lực lợi hại nào đó?
Lạc Phi đang nghĩ ngợi thì nghe Lăng An cười nói: “Bởi vì ba ba Phương Tử Khiêm của Mạc Hàm mới là hacker lợi hại nhất đế quốc.”
“… … …” Cho nên câu hổ phụ sinh hổ tử mà cậu đã nói trong tiệc sinh nhật không phải ám chỉ Mạc Khải Minh mà là Phương Tử Khiêm?
Kỹ thuật hacker của Mạc Hàm là do ba ba dạy? Khó trách chỉ cần hai năm đã hoàn thành chương trình học bốn năm của đại học Hách Nhĩ Mạn, thoải mái phá giải virus locker, thông qua cuộc thi lấy giấy chứng nhận tư cách tốt nghiệp sớm, tuổi còn trẻ đã tham gia nghiên cứu chế tạo phi thuyền trí năng thế hệ mới, học bá được vô số người ngưỡng mộ, sùng bái…
Có một ba ba lợi hại như vậy, hết thảy đều có thể giải thích.
Lăng An nói tiếp: “Năm đó Phương Tử Khiêm sở dĩ có thể thuận chạy trốn vì ông ấy đã trực tiếp hack mạng internet, làm Phương gia cùng Mạc gia căn bản không có cách nào tra được thân phận của mình. Cuối cùng có thể tìm ra Phương Tử Khiêm có chút liên quan với quân đoàn Vinh Quang. Khi ấy Phương Tử Khiêm đang trốn ở tinh cầu hẻo lánh Thụy Ân, không biết vì sao mà bị thương nặng, được quân nhân đi ngang qua cứu giúp đưa tới bệnh viện, kết quả khi ấy tin tức bị lộ ra ngoài, người Mạc gia cùng Phương gia nhanh chóng đuổi tới, đón Phương Tử Khiêm đi.”
Lạc Phi bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy…”
“Chuyện này Mạc gia yêu cầu giữ bí mật, người biết cũng không nhiều. Cậu nói ra là để con chuẩn bị tốt tâm lý, sau lưng Mạc Hàm còn có Phương Tử Khiêm, vụ bắt cóc năm đó không tra được bất cứ tư liệu nào hẳn là vì Phương Tử Khiêm đã xử lý, Mạc gia lén lút làm gì cậu không rõ, nhưng cậu có thể khẳng định có một thế lực nào đó muốn gây bất lợi cho Mạc Hàm, con thân thiết với cậu ta như vậy nhất định phải cẩn thận một chút.”
Lạc Phi dùng sức gật đầu: “Cám ơn cậu, con sẽ chú ý.”
Mạc Hàm quả thực không đơn giản, thế nhưng không có cách nào, nếu đã thích một người có bối cảnh phức tạp như vậy, mặc kệ sau này phát chuyện gì, Lạc Phi đều nguyện ý cùng anh gánh vác.
…(cont)…
Tác giả: Phương Tử Khiêm chưa từng xuất hiện trong các bộ trước, mọi người không cần liên tưởng. Lăng An lớn hơn Lạc Phi tám tuổi, năm Lăng An học tiểu học, Tây Trạch cùng Lâm Viễn kết hôn, BUG đã chỉnh.