Có quân đoàn Ám Dạ hộ tống, Lạc Phi cùng Mạc Lâm phi hành ba ngày ba đêm qua khu vũ trụ không người, cuối cùng bình an quay trở lại biên cảnh đế quốc, trên đường không gặp phải bất cứ nhóm tinh đạo nào quấy rầy.
Sau khi về tới đế quốc, Mạc Lâm lập tức gọi thông tấn khí nói chuyện với cha mình, anh mất tích gần mười ngày, Mạc Khải Minh không liên lạc được, lòng nóng như lửa đốt, hiện giờ cuối cùng cũng nhận được tin của con trai, Mạc Khải Minh tràn đầy lo lắng thấp giọng hỏi: “Mấy hôm nay con đi đâu vậy? Sao gửi tin mà con không hồi âm?”
Mạc Lâm đơn giản kể lại sự tình, Mạc Khải Minh nhíu chặt mày: “Con nói là Mạc Khải Phong vẫn chưa chết?!”
“Đúng vậy, năm đó ông ta được tinh đạo cứu, lần này đột nhiên xuất hiện vì muốn trả thù Mạc gia nên mới bắt con đi.” Sắc mặt Mạc Lâm đã khôi phục bình tĩnh, giấu đi chuyện mình bị dấu hiệu cùng bệnh độc NR trong cơ thể, chỉ nói cho cha biết, Mạc Khải Phong đã bị Lăng An thiếu tướng áp giải về thủ đô.
“Con có bị thương không?” Mạc Khải Minh quan tâm hỏi.
“Không có, con tốt lắm.” Mạc Lâm bình tĩnh nói: “Chuyện này con sẽ gửi mail báo cho ba ba, để ông ấy không lo lắng.”
“Ừm.” Lúc này Mạc Khải Minh mới yên lòng, gật đầu nói: “Vừa vặn cha đang ở thủ đô, con về tới thì lập tức tới tìm cha.”
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Mạc Lâm lại viết sự tình thành một bức mail mật mã gửi tới hòm thư của ba ba.
Phương Tử Khiêm nhanh chóng hồi đáp: “Ba ba sẽ tới thủ đô tìm con, con bảo cha con an bài trước một chút.”
Hiển nhiên ông rất lo lắng cho con trai, muốn tận mắt nhìn thấy Mạc Lâm. Mạc Lâm biết với trí thông minh của ba ba, rất nhiều chuyện không thể giấu được, thế nhưng anh cũng không có lý do cự tuyệt, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
*****
Trong cảnh nội đế quốc có thể tiến hành chuyển tiếp không gian, chỉ cần tốn một ngày, mọi người đã từ biên cảnh về tới thủ đô tinh.
Mạc Lâm nói muốn đi gặp cha mình, Lạc Phi lo lắng nên tự mình đưa anh tới tổng bộ tập đoàn Phong Dương.
Đây là lần đầu tiên Lạc Phi tới tập đoàn Phong Dương, giữa một đống tòa nhà cao tầng chọc trời, trong khoang điều khiển Trọng Minh ở xa xa có thể nhìn thấy tòa nhà có tạo hình độc đáo kia, hình dạng giống như một chiếc lá phong, màu sắc cũng đỏ rực, một tòa nhà đỏ rực có hình chiếc lá như vậy nằm giữa những tòa cao tầng ở thủ đô đặc biệt bắt mắt.
Đây cũng là khu phồn sầm uất nhất thủ đô, không ít tổng bộ của các tập đoàn lớn được đặt ở đây, tập đoàn Phong Dương là công ty khoa học kỹ thuật trí năng có quy mô lớn nhất đế quốc, địa vị trong thương giới không cần nói cũng biết, diện tích tòa lầu thậm chí còn to hơn hoàng cung đế quốc.
Lạc Phi bảo Trọng Minh đáp xuống bãi đậu, sau đó cùng Mạc Lâm sóng vai đi lên đại sảnh lầu hai mươi.
Trong đại sảnh chỉ có mười nhân viên công tác, nam mặc tây trang giày da, nữ mặc áo sơ mi váy ngắn giày cao gót, bọn họ thoạt nhìn rất bận rộn, chung quanh còn có không ít người máy trí năng đang hỗ trợ.
Lạc Phi nhịn không được cảm thán: “Không hổ là công ty khoa học kỹ thuật trí năng, có nhiều người máy viên chức như vậy.”
Mạc Lâm cười: “Trong số lượng công việc hằng ngày ở tập đoàn Phong Dương, nhiệm vụ của người máy vượt hơn 50%, chúng nó có thể hỗ trợ xử lý rất nhiều chuyện, là đồng bạn trung thành nhất của nhân loại.”
Lạc Phi đánh giá xung quanh một lần, đại sảnh được quét dọn gọn gàng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, cửa sổ sát đất chiếm cả một mặt tường, bên cạnh trồng một loại cây xanh cùng hoa tươi, trên bàn làm việc của nhân viên cũng có rất nhiều chậu câu cảnh, có thực vật tồn tại, không khí cũng trở nên tươi mát không ít.
Sau này Mạc Lâm làm việc ở đây, hoàn cảnh cũng không tệ, Lạc Phi cũng yên lòng.
“Anh lên lầu gặp cha, em muốn đi cùng không?”
Lạc Phi mỉm cười gật đầu: “Ừm, em cũng muốn gặp cha vợ, giải thích một chút.”
Nghe vậy, Mạc Lâm lập tức nghiêm túc nói: “Đừng đổi xưng hô, đặc biệt không được để ông ấy biết chuyện em đã dấu hiệu anh.”
Lạc Phi nghi hoặc: “Vì sao vậy?”
“Nếu cha biết, rất có thể sẽ không thèm để ý tới thân phận đại hoàng tử, hung hăng đập em một trận.”
“…” Nghe có vẻ đáng sợ.
Lạc Phi lập tức đứng thẳng, nghiêm trang nói: “Em hiểu, em không biết anh là Mạc Lâm, em chỉ là bạn tốt của Mạc Hàm.”
Mạc Lâm vừa lòng gật đầu: “Như vậy với ngoan.”
Hai người đi thang máy tới phòng làm việc của tồng tài trên tầng cao nhất, Mạc Khải Minh quả nhiên ở trong phòng làm việc chờ bọn họ.
Bình thường hình tượng của Mạc Khải Minh trước mặt công chúng rất nghiêm túc trầm ổn, thế nhưng lúc nhìn thấy con yêu, ánh mắt ông lập tức ôn nhu hẳn, từ bàn làm việc đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Mạc Lâm, nắm nhẹ vai con trai, ôn nhu hỏi: “Con không sao chứ? Mấy ngày nay cha thực lo lắng, vẫn luôn truy tìm tung tích của con.”
“Không có việc gì, tụi con gặp phải bão cát vũ trụ, bị cuồn vào cảnh nội liên bang, không có cách nào gửi tin về đế quốc.”
Mạc Khải Minh ôn nhu xoa tóc con trai: “Mạc Khải Phong có làm gì con không?”
Mạc Lâm tỏ ra bình tĩnh nói: “Ông ta định bắt con tới liên bang, dùng con làm con tin đe dọa cha, may mắn bão cát làm ông ta trở tay không kịp, bỏ con lại chạy trốn, con được Lạc Phi cùng Lăng An tướng quân cứu.”
Nghe đến đó, Mạc Khải Minh liền chuyển tầm mắt về phía Lạc Phi.
Lạc Phi đi tới, lễ phép giải thích: “Bác Mạc, lần này Mạc Hàm bị bắt con cũng có trách nghiệm rất lớn, hai tụi con ở chung phòng khách sạn, lúc con đi tắm không để ý, không bảo vệ tốt anh ấy mới để anh ấy bị phục vụ giả trang mang đi. Thật xin lỗi, đã làm ngài lo lắng.”
Đại hoàng tử lễ phép như vậy, Mạc Khải Minh tự nhiên không có khả năng phát hỏa với đối phương, cười cười nói: “Điện hạ không cần khách khí, chuyện này vốn là chuyện nhà Mạc gia, làm liên lụy tới cậu tôi mới là người nên nói xin lỗi. Như vầy đi, hôm nay cùng ăn bữa cơm, tôi mời khách, cám ơn điện hạ đã cứu Mạc Hàm nhà tôi.”
Lạc Phi vừa mừng vừa lo: “Không cần đâu bác, Mạc Hàm cũng vì cùng con ra ngoài du lịch mới gặp chuyện, con cứu anh ấy là việc nên làm…”
“Cha, Lạc Phi còn phải quay về hoàng cung báo bình an với bệ hạ, ăn cơm không cần đâu, con sẽ cám ơn em ấy sau.”
Mạc Khải Minh gật đầu: “Ừm, vậy để tôi phái người đưa điện hạ trở về.”
Lạc Phi đột nhiên có chút may mắn Mạc Hàm nhắc nhở trước đừng nói ra chuyện dấu hiệu, bằng không với trình độ yêu thương con trai của Mạc tổng, nếu biết mình lén dấu hiệu Mạc Lâm, thái độ của ông khẳng định sẽ không khách khí như vậy, đừng nói mời cơm, có lẽ Mạc tổng sẽ phẩn nộ đá cậu văng ra ngoài cửa sổ tập đoàn Phong Dương mất…
Bị ánh mắt sắc bén của Mạc Khải Minh lia tới, Lạc Phi liền cảm thấy da đầu run lên, may mà Mạc Lâm hỗ trợ giảng hòa, cậu lập tức chạy như bay khỏi tập đoàn Phong Dương.
*****
Năm giờ chiều, Lạc Phi trở lại hoàng cung báo bình an với phụ vương.
Tây Trạch sớm đã nghe Lăng An báo tình huống, thấy đại hoàng tử trở về liền hoàn toàn thả lỏng, bảo Lạc Phi hảo hảo nghỉ ngơi.
Bất quá Lâm Viễn thì thở phì phì trừng mắt: “Con có phải đồ ngốc không hả? Cùng Mạc Hàm đi du lịch mà không biết cẩn thận một chút, con xem Trọng Minh là đồ trang sức à? Con không biết bảo nó bảo hộ hai đứa à?”
Lạc Phi lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Con sai rồi, lần này quả thực con đã quá sơ ý…”
Lâm Viễn kỳ thực cũng có chút lo sợ, hai đứa nhỏ bị bão cát cuốn tới liên bang, nếu không phải Lăng An hành động nhanh chóng cứu về, lỡ như xảy ra chuyện không may thì làm sao bây giờ?
Thấy con trai cúi đầu ngoan ngoãn chịu dạy bảo, Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai Lạc Phi: “Trải qua lần này con cũng học được chút kinh nghiệm! Lần này con mất tích, ba ba với phụ vương con đều rất lo lắng, ngay cả ngoại công cũng kinh động… Cũng may cuối cùng hữu kinh vô hiểm, sau này nên chú ý an toàn một chút, biết chưa?”
Lạc Phi dùng sức gật đầu: “Con biết rồi ba ba, sau này con tuyệt đối sẽ cần thận gấp bội.”
Lăng An áp giải đám tinh đạo tới trại giam lâm thời ở thủ đô, những kẻ này cần phải cẩn thận thẩm vấn, dựa theo pháp luật đế quốc, hành vi giết người cướp của bọn họ đủ để phán chung thân, chẳng qua chuyện này không thuộc trách nhiệm của Lăng An, sau khi bắt tinh tạo trở về thì anh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi dàn xếp xong đám tinh đạo, Lăng An cũng tiến vào hoàng cung, bệ hạ Tây Trạch mở một buổi tiệc gia đình, mời Lăng An, Lăng Vũ tới dùng cơm, nhóm hoàng tử đều có mặt, coi như thuận tiện an ủi đại hoàng tử một chút.”
Đương nhiên, Lạc Phi thoạt nhìn rất bình tĩnh, tựa hồ không hề bị kinh hách.
Sau khi dùng cơm tối xong, ngoại công cùng ba ba có chuyện cần thương lượng, Lạc Phi liền mời cậu Lăng An tới cung điện của mình hỏi vài vấn đề về súng ống, Tây Trạch cũng không nghĩ nhiều để hai cậu cháu đi.
Trở về tới cung điện đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Lạc Phi lập tức biến mất, ngược lại nghiêm túc hỏi Lăng An: “Cậu, cậu cùng Mạc Lâm có chuyện giấu con đúng không?”
Lăng An tỏ ra thoải mái cười nói: “Mạc Lâm là omega của con, cậu với Mạc Lâm có chuyện gì mà giấu con chứ?”
Lạc Phi nhíu mày: “Lúc ấy ở Áo Nhĩ Đang, sau khi nói chuyện riêng với Mạc Khải Phong, sắc mặt Mạc Lâm không thích hợp. Cậu bảo con đi bổ sung nguồn năng lượng cho Trọng Minh để có thời gian nói chuyện riêng với Mạc Lâm. Khi ấy con chỉ giả vờ phối hợp mà thôi, hai người thực sự nghĩ con ngốc như vậy à? Lúc ở trong rừng Mạc Khải Phong đã nói sẽ kéo Mạc Lâm chôn cùng, rốt cuộc có ý gì?”
“…” Xem ra Lạc Phi ngoài mặt giả ngu nhưng trong lòng không ngốc chút nào. Hơn nữa chuyện này liên quan tới an nguy Mạc Lâm, Lạc Phi tự nhiên sẽ đặc biệt để tâm.
Bất quá, Lạc Phi thực nhẫn nhịn, suốt quãng đường vẫn luôn mỉm cười bồi bên cạnh Mạc Lâm, giả vờ như không hay biết gì cả, không để Mạc Lâm có chút áp lực tâm lý nào, tới lúc này hết thảy đều yên ổn mới lén hỏi cậu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lăng An khẽ thở dài: “Cậu đã đáp ứng Mạc Lâm không nói cho con biết, chuyện này không thể từ miệng cậu nói ra.”
“Vậy con chỉ có thể tự mình hỏi Mạc Khải Phong.”
Lăng An ngừng một chút mới nói: “Trước khi chính thức tuyên án, Mạc Khải Phong sẽ bị nhốt ở trại giam lâm thời, nếu con muốn gặp ông ta, cậu có thể giúp con an bài thời gian.”
Lạc Phi cảm kích nói: “Cám ơn cậu.”
Lăng An vỗ nhẹ bả vai Lạc Phi: “Mạc Lâm rất yêu con, con đã không nhìn lầm người.”
Trái tim Lạc Phi khẽ run lên, dùng sức gật đầu: “Con biết, cho nên con tuyệt đối sẽ không để anh ấy gặp chuyện không may.”
******
Sáng hôm sau, Mạc Khải Phong vừa mới tỉnh lại đã bị dẫn ra ngoài, nói là có người tới gặp.
Cách song sắt, Mạc Khải Phong nhìn thấy một thiếu niên cao lớn anh tuấn, tuy mặc thường phục nhưng khí thế bức người, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Mạc Khải Phong cười khẽ: “Hoàng tự điện hạ tự mình đến thăm, đúng là thụ sủng nhược kinh.”
Lạc Phi lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, tôi chỉ muốn biết ông đã làm gì Mạc Lâm?”
Mạc Khải Phong nhướng mày: “Mạc Lâm không nói sao?”
Thấy Lạc Phi cau mày, Mạc Khải Phong đột nhiên phát ra một trận cười quỷ dị: “Xem ra nó rất để ý đến mày, không muốn mày vì nó mà khổ sở. Vậy để tao nói cho mày biết, dù sao tao cũng không để ý hoàng tử điện hạ có khổ sở hay không. Kỳ thực Mạc Lâm chỉ còn sống được ba tháng nữa mà thôi, trong cơ thể nó bị ta tiêm vào mầm bệnh NR, mày có thể tìm hiểu về bệnh độc này, trước mắt vẫn chưa có giải dược, ba tháng căn bản không kịp nghiên cứu thuốc giải đâu.”
“… …”
Nắm tay siết chặt, lòng bàn tay cơ hồ bị bấu tới rướm máu!
Cách song sắt, trên gương mặt tái nhợt của Mạc Khải Phong hiện lên một nụ cười quỷ dị, Lạc Phi hận không thế bẻ gãy song sắt, đấm một quyền lên gương mặt đáng giận kia!
Trên thế giới này sao lại có một tên biến thái vặn vẹo đến như vậy?
Mạc Lâm có một thân nhân như vậy thực sự là xúi quẩy cùng cực!
Nghĩ tới Mạc Lâm cố nén khổ sở tỏ ra bình tĩnh giấu diếm mình, Lạc Phi đau lòng đến muốn phát điên!
Bị chú ruột tiêm thuốc giải trừ tin tức tố, bất đắc dĩ bị dấu hiệu trong vũ trụ, lại còn bị tiêm bệnh độc, chỉ còn sống được ba tháng?
Mạc Lâm tốt như vậy, vì sao lại đụng phải một tên chú cặn bã như vậy?!
Lạc Phi dùng sức hít sâu, cố làm chính mình bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn Mạc Khải Phong, gần từng tiếng: “Mạc Phải Phong, ông nghe rõ đây, tôi tuyệt đối sẽ không để những năm cuối đời của ông sống thoải mái đâu.”
Chỉ để lại một câu này, Lạc Phi quyết đoán xoay người rời đi, không hề liếc nhìn Mạc Khải Phong một cái.
Trong đại sảnh, Lăng An đang chờ cậu.
Thấy sắc mặt Lạc Phi khó coi vô cùng, Lăng An tiến tới đè nhẹ bả vai Lạc Phi: “Con biết hết rồi à?”
Lạc Phi gật đầu: “Cậu có quen người xử lý vụ này không?”
“Có.”
Ánh mắt Lạc Phi vô cùng bình tĩnh, sắc mặt lạnh như băng: “Ngục giam đế quốc vẫn còn vài chỗ, con hi vọng có thể đưa Mạc Khải Phong tới nhà lao ngầm ở tinh vực Dao Quang, để ông ta ở nơi ẩm ướt âm u đó vượt qua nửa đời còn lại.”
Lần đầu tiên Lăng An thấy Lạc Phi lạnh lùng nghiêm nghị như vậy. Trong ấn tượng của Lăng An, đại hoàng tử là một thiếu niên nhiệt tình đáng yêu, thế nhưng bất tri bất giác Lạc Phi đã trưởng thành, trở thành một nam nhân có đảm đương, Mạc Khải Phong vừa vặn lại chạm vào vảy ngược của Lạc Phi—- tổn thương người Lạc Phi yêu thương nhất, Lạc Phi tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhà lao ngầm ở tinh vực Dao Quang là nhà lao đáng sợ nhất đế quốc, bị giam ở nơi đó đều là trọng phạm, ở đó hệt như địa ngục nhân gian, phạm nhân chẳng những phải sinh hoạt trong hoàn cảnh tăm tối ẩm ướt mà còn phải làm việc khổ sai, chịu đủ tàn phá thể xác lẫn tinh thần.
Nơi đó quả thực là nơi quy túc tốt nhất cho loại người biến thái như Mạc Khải Phong.
Lăng An rất đồng ý với ý tưởng của Lạc Phi, thấp giọng nói: “Yên tâm, cậu sẽ xử lý. Hiện giờ chuyện cấp bách nhất là cẩn thận nghiên cứu bệnh độc NR, xem xem có thể nhanh chóng tìm ra kháng thể hay không.”
“Chúng ta tới tìm chú Tư Nặc đi, có lẽ chú ấy có biện pháp.”
Lăng An vừa lúc cũng có ý này, hai chú cháu liền chạy tới bệnh viện trung ương.
*****
Trong phòng nghiên cứu bệnh viện trung ương đế quốc.
Tư Nặc áo blu trắng, đang điều chế thuốc.
Ngồi bên cạnh là một nam nhân dung mạo tuấn tú, trên người mặc đồ hưu nhàn, một tay chống cằm nhìn Tư Nặc làm thí nghiệm, tư thái thoạt nhìn có chút phân tâm, thế nhưng ánh mắt lại rất chuyên chú.
Một lát sau, kết quả thực nghiệm có, Tư Nặc lắc đầu: “Từ mẫu bệnh độc em cung cấp muốn nghiên cứu chế tạo kháng thể rất khó khăn. Loại bệnh độc này sẽ phá hư hệ thống tạo máu trong cơ thể, làm hồng cầu được sinh ra ngày càng ít, đồng thời còn tấn công hệ thống miễn dịch, làm hệ thống hoàn toàn hỏng mất, một lượng lớn tế bào tử vong sẽ làm các cơ quan trong cơ thể suy kiệt, giống như dòng sông bị rút cạn nước vậy, muốn người cảm nhiễm khôi phục sức sống thì phải nghĩ cách trị liệu từ cốt lõi.”
Tư Nặc cởi bao tay, quay đầu nhìn thanh niên hỏi: “Bố Lai Đắc, sao em đột nhiên lại muốn anh tìm cách giải loại bệnh độc này?”
“Tình huống cụ thể thế nào em cũng không rõ, là Lăng An gửi tin bảo em tới tìm anh, hỏi xem có cách nào nghiên cứu chế tạo kháng thể bệnh độc NR hay không.”
Tư Nặc khẽ nhíu mày: “Lăng An?”
Bố Lai Đắc gật đầu: “Ừm, anh ấy nói là một người bạn bị nhiễm, chờ anh ấy tới sẽ biết rõ hơn.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thông qua thiết bị giám sát nhìn thấy Lăng An cùng Lạc Phi đứng ngoài hành lang, Tư Nặc liền mở cửa phòng nghiên cứu.
Lăng An tiến vào, thấy Bố Lai Đắc thì lập tức đi qua ôm vai đối phương, ôn nhu nói: “Vất vả em chạy một chuyến.”
Bố Lai Đắc cười khẽ: “Không cần khách khí với em như vậy. Bất quá, bệnh độc NR mà anh nói, em tìm trong kho bệnh độc công ty rất lâu mới tìm được một loại hàng mẫu, là ngẫu nhiên phát hiện trên người động vật một năm trước, em đã đem qua cho anh Tư Nặc nghiên cứu, đáng tiếc thực nghiệm thất bại, theo kết cấu của bệnh độc thì rất khó tìm ra phương pháp giải quyết.”
Nghe đến đó, Lạc Phi lập tức khẩn trương tiến tới hỏi: “Chú, loại bệnh độc này rất phức tạp sao? Có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra kháng thể không?”
Tư Nặc có chút nghi hoặc: “Lạc Phi? Sao con cũng tới đây?”
Lạc Phi trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Người bị cảm nhiễm rất quan trọng, đặc biệt quan trọng đối với con. Con không muốn anh ấy gặp chuyện không may, vì thế, con nhờ hai người, nhất định phải cứu anh ấy!”
Dứt lời, Lạc Phi liền khom người với Tư Nặc cùng Bố Lai Đắc.
Xét theo thân phận, Lạc Phi dù sao cũng là đại hoàng tử đế quốc, cho dù là đối với trưởng bối thì cũng không cần làm đại lễ như vậy.
Nhìn Lạc Phi khom người cúi đầu khẩn cầu mình, Tư Nặc cùng Bố Lai Đắc quay đầu nhìn nhau.
Lăng An tiến tới bên tai Bố Lai Đắc, nhẹ giọng nói: “Người kia đối với Lạc Phi quan trọng giống như em đối với anh vậy. Lạc Phi rất thương người đó, chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách.”
Bố Lai Đắc lập tức hiểu được, quay đầu nhìn Tư Nặc: “Anh, bên công ty em có rất nhiều kháng thể bệnh độc kiểu mới, còn có đủ phối phương kháng sinh, để em mang hết qua đây cho anh tham khảo. Với lại mẫu bệnh độc NR em đưa cho anh dù sao cũng được phát hiện từ một năm trước, rất có thể bệnh độc đã sinh biến chủng, tốt nhất vẫn nên lấy mẫu mới nhất.”
Tư Nặc gật đầu, nhìn Lạc Phi nói: “Hôm nào con dẫn người bệnh đến đi, chú cần lấy mẫu bệnh độc để nghiên cứu chế tạo kháng thể. Bất quá chú không thể cam đoan nhất định sẽ thành công, Lạc Phi, con phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”
Tư Nặc xoa nhẹ đầu Lạc Phi, ôn nhu nói: “Chúng ta nhìn con từ nhỏ tới lớn, không cần khách khí như vậy, chúng ta sẽ cố hết sức.”
Tuy Lạc Phi không nói rõ người nọ là ai, thế nhưng Tư Nặc đã đoán được—- khẳng định là Mạc Hàm.
Trong kỳ nghỉ, suốt khoảng thời gian ở nhà Y Mạn thường xuyên nhắc tới chuyện Mạc Hàm cùng Lạc Phi, nghe nói Lạc Phi còn vì Mạc Hàm mà đặc biệt đăng ký nick nhỏ vào trò chơi tìm Mạc Hàm, tin tức Lạc Phi tới tham gia buổi biện hộ tốt nghiệp của Mạc Hàm cũng có đăng trên mạng, không cần phải nói cũng biết Lạc Phi khẳng định rất thích Mạc Hàm.
Tư Nặc có chút đau đầu, loại bệnh độc này trước đây chưa từng thấy, muốn nghiên cứu chế tạo kháng thể không phải chuyện dễ.
Ba tháng, nếu không thể nghiên cứu chế tạo thành công, chẳng lẽ lại phải dùng biện pháp đặc biệt?
Đó là tính toán xấu nhất. Ông hi vọng sự tình không đến mức đó.