Diêu Tư nhớ rõ lúc chính mình vừa mới đến Hồng Tinh cùng Mộ Huyền nhận nhau, đích xác nghe được người khác nói, Mộ Huyền là cẩu độc thân hàng tỉ năm, rốt cuộc thoát ế gì đó. Ngay từ đầu cô cho rằng cái gọi là cẩu độc thân chỉ là từ hình dung phổ biến cho Huyết tộc không có con nối dõi mà thôi. Hóa ra... Cái gọi là cẩu độc thân, thật sự là cùng một nghĩa với Lam Tinh sao?
Vậy cô cùng Mộ Huyền.....
Nhất thời cảm thấy tim đập càng nhanh.
Không không không, cô nhất định là đã bỏ sót chỗ nào. Cô rõ ràng đem Mộ Huyền trở thành phụ thân mà kính trọng.
Không hề kém hơn ruột thịt... Hẳn là thế?
Hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, tận lực tĩnh tâm nhớ lại lời của đối phương, nhất thời phát hiện điểm đáng ngờ. “Không đúng! Chiếu theo lời cậu nói, vậy nhân số của Huyết tộc chẳng phải là cố định, không bao giờ tăng trưởng.” Cô rõ ràng nhớ rõ Diêm Hiên đã nói qua, hiện tại Huyết tộc có trêи trăm vạn người, mà mỗi một thế hệ dân cư chỉ có trêи dưới ba ngàn, “Nếu con nối dõi đều sẽ cùng Người dẫn đường ở bên nhau mà nói, vậy con nối dõi có con nối dõi mới thì làm sao bây giờ?”
Lấy một ví dụ đơn giản, thế hệ đầu và đời thứ hai ở cùng nhau, vậy đời thứ ba đâu? Đời thứ hai và thứ ba ở cùng nhau hay là cùng thế hệ đầu?
“Ơ? Điện hạ cả cái này cũng không biết sao?” Vẻ mặt Bách Nhất ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cô từ trêи xuống một cái, khóe miệng giật giật, dường như cực lực muốn khống chế vẻ mặt không lộ ra biểu tình nhìn trẻ em não tàn, mới tiếp tục phổ cập khoa học, “Đây là bởi vì con nối dõi Huyết tộc chia ra làm truyền máu cùng truyền thừa. Ta cùng Thư Thành đều chỉ là người thừa kế mà thôi!”
“Ý gì?”
Bách Nhất khụ hai tiếng, lúc này mới đem thường thức của Huyết tộc mà cơ hồ mỗi người đều biết, ở nhà trẻ đã được dạy qua, lại vừa lúc bị cô bỏ sót, kỹ càng tỉ mỉ phổ cập khoa học cho cô một lượt.
Giữa Huyết tộc và con nối dõi có liên hệ đặc thù, cho nên độ trung thành của bọn họ đối với bạn lữ cao đến dọa người. Cũng chính là cả đời Huyết tộc chỉ biết động tâm đối với người đã biến đổi mình hoặc người mà mình biến đổi. Huyết tộc đã có bạn lữ là tuyệt đối sẽ không truyền máu cho người Lam Tinh khác. Loại hành vi này nói thế nào cũng là một sự phản bội đối với bạn lữ, trừ phi Người dẫn đường ngoài ý muốn mất đi.
Trước kia khi còn sinh hoạt ở Địa cầu, Huyết tộc vẫn luôn không muốn bại lộ thân phận chính là bởi vì nguyên nhân này. Cho đến khi dưới tình huống đặc thù như tận thế mới có chút chuyển biến.
Chỉ là sau khi tiến vào thời đại tinh tế, không có sự uy hϊế͙p͙ của virus, rất nhiều Huyết tộc đã có bạn lữ cũng không muốn biến đổi con nối dõi mới. Dân cư Huyết tộc trong một lần ít đến mức cơ hồ sắp phải diệt tộc, trong một thời gian rất dài không hề tăng trưởng.
Thẳng đến khi phương thức truyền thừa xuất hiện....
Nếu Huyết tộc không muốn cùng con nối dõi có dính líu gì, có thể lựa chọn phương thức truyền thừa để biến đổi, đem một nửa huyết dịch của chính mình rót vào trong cơ thể người Lam Tinh, là có thể biến đổi đối phương, cùng truyền máu không kém bao nhiêu.
Như vậy người thừa kế sẽ không sinh ra cảm giác ỷ lại đối với người biến đổi chính mình, giữa hai người cũng không có liên hệ huyết mạch. Hơn nữa như vậy người thừa kế sẽ giữ lại một bộ phận ký ức của của đối phương. Loại ký ức này khác với gen ký ức mà trước kia Diêm Hiên đã nói, đây là tồn tại vĩnh cửu. Đúng là bởi vì loại ký ức này, người thừa kế sẽ không có kỳ con non, trực tiếp chính là Huyết tộc thành niên, biết hết thảy những tri thức của tinh tế. Chẳng qua dị năng vẫn cần rèn luyện.
Giữa người thừa kế và Huyết tộc đời trước không có nhiều trao đổi, giữa cả hai càng giống như bạn bè hơn, cho nên nghiêm khắc mà nói, người thừa kế là không có Người dẫn đường. Đối phương chỉ có thể trước khi người thừa kế thích ứng xã hội, chiếu cố thêm một chút. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Cổ Thư Thành không rời Lạc Anh, mà Bách Nhất vĩnh viễn độc thân.
Bởi vì Cổ Thư Thành cùng Bách Nhất là Huyết tộc cùng thế hệ, đều thuộc về người thừa kế. Mà Lạc Anh so với bọn họ thấp hơn một thế hệ, cô ấy là con nối dõi được cháu trai lớn đã truyền máu. Mà người thừa kế bình thường sẽ rất nhanh quyết định người mà mình truyền máu. Cho nên Cổ Thư Thành và Lạc Anh mới có thể cùng học ở một học viện.
Tóm lại một câu!
Từ sau khi tỉnh lại, không đúng! Hẳn là từ sau khi cô được biến đổi tới nay, đều lý giải sai hai từ.
Một, cẩu độc thân, thì ra cái từ này thật là chỉ loại người không có đối tượng.
Hai, phụ thân, hóa ra cái từ này không phải chỉ người thân, mà là cùng với: Học trưởng, lão đại, honey... Cùng một ý tứ.
Mộ Huyền thế nhưng là... cô.
○| ̄|_| ̄|○
Cái xưng hô hố cha này rốt cuộc là tên trứng thối nào phát minh? Rất dễ dàng hủy tam quan biết không?
Cô ẩn ẩn có cảm giác thế giới quan ở trước mắt đang ‘răng rắc răng rắc’ vỡ thành cặn bã, cả người đều không khỏe.
Nói quan hệ cha con thuần khiết đâu?
Tuy rằng Mộ Huyền thật là một người đàn ông tốt, lớn lên lại soái, thân phận cao vô cùng, dị năng còn mạnh đến hù chết người, còn là nam thần của toàn tinh tế, đối với cô tốt đến quá mức, quả thực muốn sao trêи trời cũng sẽ hái xuống cho cô, mặc quần áo trông gầy lúc thoát y thì... Ừm, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng khẳng định cũng rất đẹp mắt. Nghĩ tới về sau cô sẽ rất hạnh....
Phi phi phi! Dừng lại dừng lại, cô đang miên man suy nghĩ cái hình ảnh cay đôi mắt gì a? Vô luận là truyền thống của Huyết tộc như thế nào? Cô chính là vẫn luôn đem hắn thành lão ba mà tôn trọng.
Làm một thiếu nữ tốt đáy lòng đong đầy tiết tháo, tên của cô đã kêu rất thuần khiết. Mau dừng lại loại bổ não này!
Đậu, vì cái gì mặt cô lại nóng như đốt như thế.
Còn có tim đột nhiên đập nhanh như vậy làm gì a?
Cô chỉ muốn lẳng lặng mà thôi!
○| ̄|_| ̄|○
“Vì sao ngồi ở đây?” Đột nhiên một bàn tay dừng ở đỉnh đầu cô.
Diêu Tư cả kinh, nhất thời nhảy bắn lên giống như châu chấu, trong nháy mắt liền ngồi xổm tựa lưng lên trêи ghế sô pha, run bần bật, “Mộ... Mộ Mộ... Mộ Huyền.” Đệch nga, hắn trở về khi nào, vì sao cô không phát hiện?
“Cô làm sao vậy?” Thấy cô phản ứng lớn như vậy, sắc mặt Mộ Huyền trầm xuống, vẻ mặt lo lắng duỗi tay kéo cô lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không... Không không... Chuyện gì?” Cô phản xạ có điều kiện rụt rụt về sau.
“Lại đây.” Biểu tình của hắn càng thêm lo lắng, mày nhăn càng sâu, trực tiếp bắt lấy tay cô, kéo đến trước người.
“Chờ đã, đừng...” Cô còn chưa nói xong, thân thể đã bay thẳng đến trước, đầu liền đâm vào trong lòng ngực hắn. Bên hông bị tay hắn vòng qua, rất chặt, cô theo bản năng muốn lui, hắn lại đột nhiên cúi người hướng về phía cô dựa qua. Trực tiếp đem cô vây lại giữa hắn và sô pha.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn trầm giọng dặn dò một câu, cúi đầu liền hướng về phía mặt cô.
Mắt thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng gần, đáy lòng Diêu Tư vốn dĩ đã rối như tơ, nhất thời càng thêm rối hơn. Trong đầu nổ vang một tiếng, tất cả đều là tiếng vọng ong ong.
Hắn trực tiếp đem đầu đặt ở trán cô, hai người tới gần chỉ còn lại hơi thở của nhau, dường như ngay sau đó sẽ hòa thành một thể.
Nhịp tim Diêu Tư vốn như là chạy tám trăm mét, nháy mắt liền tiến lên một vạn mét.
“Không có việc gì?” Mộ Huyền dán một hồi, mang theo chút nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô một lượt từ trêи xuống, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“A?” Diêu Tư sửng sốt, theo hắn rời đi, trong cơ thể dường như cũng có cái gì đó bị rút ra, ngây người một lát nhịp tim đập như muốn thoát ra khỏi lòng ngực cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thì ra hắn vừa mới kiểm tra thân thể cô.
Đúng là lúc trước Mộ Huyền cũng thường xuyên dùng dị năng giúp cô kiểm tra như vậy. Nhưng lúc ấy cô cảm thấy động tác này rất bình thường, cùng người khác đưa cho mình một cái nhiệt kế cũng không có gì khác nhau. Lúc này mới mơ hồ nhìn ra có chút không thích hợp.
Dường như... có chút quá gần gũi.
“Hôm nay có ai đã tới sao?” Thấy cô phát ngốc, Mộ Huyền tiếp tục hỏi, cảm thấy con non cứ là lạ nơi nào, dường như... có chút quá mức ngoan ngoãn.
“Có... Có!” Diêu Tư nhanh chóng ngồi thẳng, đẩy người phía trước ra, cầm lấy thiệp cưới màu đỏ bên cạnh đưa cho hắn, khẩn trương xê dịch về phía sau, “Lạc... Lạc Anh đã tới.” Ổn định tiết tháo, chúng ta có thể thắng!
Nhìn cô đột nhiên kéo ra khoảng cách, Mộ Huyền theo bản năng nhíu nhíu mày, có chút không thoải mái. Nhưng vẫn tiếp nhận thiệp cưới mở ra, tùy ý nhìn lướt qua.
“Cuối tuần sau?” Hắn nhìn thoáng qua ngày, “Đã biết, ta bồi cô đi.”
Diêu Tư thật cẩn thận xem xét sắc mặt hắn, so với lúc này cô khϊế͙p͙ sợ, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, phảng phất như đã sớm đoán được. Cô nhịn không được hỏi, “Người... Người không kinh ngạc sao?”
Hắn có chút kỳ lạ nhìn cô một cái, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Hai người này... Cũng đến lúc.” Rất sớm trước khi cô nhập học, hắn liền đem tất cả tư liệu của Huyết tộc trong Đệ nhất Học viện nhìn qua một lượt, đem so sánh với các thành viện khác của Huyết tộc, hai người này không tính là nhanh nhất. Có lẽ là bởi vì chuyện lần trước đi? Loại sợ hãi thiếu chút nữa mất đi con nối dõi của chính mình này, không phải ai cũng có thể trải nghiệm đến.
Hắn nhéo nhéo thiệp cưới trong tay, trong mắt khó được có chút ý cười, thuận miệng nói, “Thiệp cưới đều dùng giấy truyền thống của Lam Tinh thượng cổ, xem ra đến lúc đó nhất định sẽ phi thường náo nhiệt.” Dân cư Huyết tộc ít ỏi, cho nên đối với mỗi một đôi bạn lữ kết thành, đều bảo trì thái độ chúc phúc. Trừ bỏ... Cẩu độc thân. Dĩ vãng hắn xác thật rất ghét tham dự trường hợp này, nhưng nay đã khác xưa, hắn đã thoát ly đoàn FFF ( bầy FA =))) )
Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn thoáng qua con non có chút ngốc ngốc bên cạnh, đáy lòng lướt qua một tia mềm mại quen thuộc, đây là cảm giác mà trong hàng tỉ năm qua hắn mới cảm nhận được ở hai năm gần đây. Theo bản năng duỗi tay sờ sờ đầu cô, “Yên tâm, ta sẽ cho cô một cái càng long trọng hơn.”
Lời của Mộ Huyền mềm mại đến không thể hiểu được, Diêu Tư chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, trong đầu lại bắt đầu nổi lên pháo hoa. Rõ ràng không phải lời nói gì đặc biệt, cô lại cảm thấy đại não trống rỗng, thẫn thờ.
Lời này nếu như đặt ở trước kia, cô tuyệt đối sẽ nghĩ là lão ba đối với cuộc sống tương lai của con gái mà chúc phúc, sẽ nghĩ trọng điểm đặt ở hai từ ‘long trọng’. Sau khi trải qua Bách Nhất phổ cập khoa học, cô đã biết những lời này kỳ thật trọng điểm nằm ở bốn chữ___ ‘Ta sẽ cho cô’.
Hắn.... Là nghiêm túc.
Không biết vì sao, lòng của cô thế nhưng bình tĩnh kì lạ.
“Mộ Huyền...”
“Ưm.”
“Ta thật là con nối dõi mà người đã truyền máu sao?”
“Đương nhiên.”
“Có thể nhận lầm hay không?” Cô nhịn không được hỏi, truyền máu cần phải trao đổi máu, cô xác định chính mình trước khi ngủ say, chưa từng gặp qua Mộ Huyền, chứ đừng nói là cùng hắn trao đổi máu, “Người không phải nói đã quên truyền máu cho ta như thế nào rồi sao? Ta cũng không nhớ nổi. Có thể hay không không phải là truyền máu, mà là truyền thừa thì sao, ta có thể hay không....” Không phải người mà người đã nhận định.
“Sẽ không!” Hắn kiên định nói, “Giữa chúng ta có liên hệ huyết mạch, ta xác định cô là con nối dõi duy nhất của ta.”
***************************
Lại một chương ^^
Thăng hoa thăng hoa ~ cuối cùng cũng thoát xác ba ba rồi, gớm khổ...
Về sau Mộ ba sẽ càng ngày càng đáng yêu... Hắc hắc...