Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 132: Giang hồ Cứu nguy



Không biết có phải vì việc lần trước chết qua một lần đã dọa tới Mộ Huyền rồi hay không. Từ sau ngày đó, hắn cơ hồ không hề rời đi chính mình nửa bước, ngay cả nấu cơm cũng không quên quay đầu lại nhìn xem cô có ở đó không, khẩn trương đến mức dọa người. Từ lão ba trước kia nhiều lắm chỉ ôm một cái rồi sờ sờ đầu, hiện giờ hoàn toàn thăng cấp thành thỉnh thoảng kéo tay cô, thơm thơm cái trán của cô, như là muốn xác nhận cái gì đó. Diêu Tư từ lúc bắt đầu có chút không được tự nhiên, thơm thơm mãi đến bây giờ... Đã thành thói quen.

Thậm chí dâng lên một ý tưởng, tiếp tục trôi qua như vậy cũng không tệ. Dù sao có giá trị nhan sắc ở đó, cũng không mất mát gì.

╮(╯▽╰)╭

Đợt này Diêu Tư vẫn luôn không có đi Học viện báo danh, ngay cả chuyện Lý Chính nhập học cũng là Bách Nhất đi làm. Một là bởi vì lúc này Hồng Tinh tổn thất có chút nghiêm trọng, tiếp theo có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, tuy rằng mọi chuyện đều giao cho Hội trưởng lão, nhưng thường thường sẽ có một hai cái văn kiện truyền tới, cần gấp hỏi ý của Mộ Huyền. Mà những lão nhân tinh đó của Hội trưởng lão sớm biết Mộ Huyền không nhất định phản ứng đến bọn họ, vì vậy rất có ăn ý toàn bộ gửi đến trêи tin của cô.

Vì thế cô thành cái ống loa chuyên nghiệp. Những lúc nhàn rỗi lướt lướt Tinh Võng linh tinh, nhìn thấy, tất cả đều là tin bát quái của Khuất Trạch ở bên ngoài. Gia hỏa này xem như hoàn toàn phóng túng bản thân, lại đem tất cả mọi chuyện đều công bố ở trêи Tinh Võng. Chợt hiểu ra, vì sao lúc trước hắn muốn mượn Cầu Cầu của cô.

Cô đã thật lâu không có ra cửa, nháy mắt có cảm giác về lại cuộc sống trạch nữ trước kia, đến khi phản ứng lại, Học viện chỉ còn mấy ngày nữa là phải nghỉ, dứt khoát tiếp tục trạch ở nhà.

Huống chi trong nhà thật sự rất tốt, ở nhà có cái gia trưởng toàn năng, ăn cơm có người làm, uống nước có người bưng, ngay cả không muốn đi học cũng sẽ giơ hai tay tán đồng, mấu chốt là vừa đẹp mắt vừa bao che khuyết điểm, còn là nam thần của toàn tinh tế. Loại sinh hoạt áo tới thì đưa tay, cơm tới thì há mồm thế này, còn đòi gì hơn?

Vừa vào cánh cửa ‘trạch’ sâu như biển, từ nay học tập chỉ là người đi đường. Diêu Tư mơ hồ cảm thấy tấm lòng chăm chỉ cầu học trước kia đã bắt đầu vỡ thành mảnh vụn, thời điểm hồi thần lại mới nhận ra đã trôi qua hai tháng.

Cô cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, không được! Phải tỉnh lại, phải nổ lực!

Diêu Tư trực tiếp từ chối truyền tin của các Trưởng lão, quyết định lợi dụng thời gian nghỉ này, đem chương trình học đã chậm trễ học bù. Làm gia trưởng không có nguyên tắc nhất trong lịch sử, học bá Mộ Huyền trực tiếp hoán đổi sang hình thức giáo ɖu͙ƈ, phân loại môn học cùng sửa sang lại một đống tư liệu học tập cho cô. Lại còn có một vài ví dụ thực tế đơn giản dễ hiểu.

Diêu Tư cảm thấy những tư liệu này so với Học viện càng thêm toàn diện, tỉ mỉ và thực dụng, hơn nữa rất dễ hiểu. Ngay cả một vài cái lúc trước cô xem không hiểu, nhìn tư liệu của Mộ Huyền một cái liền có thể hiểu.

Diêu Tư cùng tiểu đồng bạn của cô đều sợ ngây người, dị năng, cơ giáp, khoa học, học thức… Thật không biết rốt cuộc có cái gì mà hắn không biết? Quả thực chính là bách khoa toàn thư biết đi. Trong chớp mắt cô có cảm giác: có sách trong tay, ta có tinh tế.

Nhìn vẻ mặt tự nhiên của lão ba đang giảng bài cho cô, nhất thời trong lòng có cảm giác đong đầy, người toàn năng như vậy, là Người dẫn đường của cô. Của một mình cô! Cô cảm thấy đời trước nhất định là mỗi ngày đều cứu vớt tinh tế.

Chờ đã!

Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu Mộ Huyền cái gì cũng biết, lúc trước vì sao cô một hai phải đi học đây?

“.....”

- _-|||

Được rồi, vấn đề này không quan trọng. Quan trọng là bằng vào những tư liêu đó, cô đã đem tất cả môn học bù lại hoàn toàn. Có cảm giác kỳ thi cuối kỳ cũng có thể lấy max điểm.

Sau khi học bổ túc xong, Diêu Tư thuận tay đem tư liệu đưa cho Lý Chính và Bách Nhất một phần.

Sau khi Lý Chính tỉnh lại, được an bài đến chỗ của Bách Nhất.

Đem Lý Chính giao cho Bách Nhất, Diêu Tư vẫn yên tâm. Bách Nhất tuy rằng có chút lảm nhảm, nhưng tốt xấu gì cũng là kỹ thuật đế. Tư liệu Lý Chính học tập, người khác phỏng chừng thu thập không đồng đều, nhưng Bách Nhất tuyệt đối có thể.

Cho nên Diêu Tư rất yên tâm, đem tất cả tài liệu đều thuận tay cho hắn một phần, cũng lặp đi lặp lại giao phó, có chỗ nào xem không hiểu tùy thời có thể tới hỏi cô. Nhưng không biết có phải là nhìn ra Mộ Huyền cũng không thích Lý Chính hay không, hay là bởi vì tư liệu mà cô đưa xác thật rất hữu dụng, sau lần bọn họ rời đi đó, hai người rất hiểu chuyện, cũng không tới Huyền Anh điện tìm cô một lần nào.

Diêu Tư dứt khoát cũng hoàn toàn yên tâm, lấy năng lực của Bách Nhất, nhất định sẽ đem Lý Chính trở thành một người tam quan đoan chính, tích cực hướng về phía trước hảo thiếu... Ách, đại thúc. Cô có tin tưởng tuyệt đối, thẳng đến khi... Cô nhận được cái thông tin ấy.

Bách Nhất: Điện hạ, hết sức khẩn cấp, mau tới Ngự Tiên khu 10! Cứu mạng a a a a a a……

Phía sau chính là một cái nút mời.

Trong lòng Diêu Tư trầm xuống, phản ứng đầu tiên chính là, Lý Chính đã xảy ra chuyện.

“Mộ Huyền!” Cô theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, “Cái này…… Hình như đã xảy ra chuyện.”

“Đi xem.” Sắc mặt Mộ Huyền trầm xuống gật gật đầu, đồng thời mở ra quang não của mình.

Diêu Tư lúc này mới nhấn nút đồng ý, cơ hồ là trong giây lát, ý thức cô lắng xuống, bên tai truyền tới một thanh âm nhắc nhở quen thuộc: Hoan nghênh tiến vào thế giới Ngự Tiên ký!

Ngự Tiên, tên này sao lại quen như vậy?

Ánh sáng trắng chợt lóe, cô liền xuất hiện trêи một quảng trường cổ xưa, cực kỳ giống ở tinh vực của Tiên tộc. Phía trước có hai bóng dáng vội vã chạy về phía cô, người trước còn vừa chạy tới vừa lớn tiếng nói, “Điện hạ, ngài cuối cùng cũng tới... Ý?” Hắn nói đến một nửa liền dừng lại, đột nhiên mở to hai mắt, “Ngài như thế nào chỉ mới cấp mười?”

“Bách Nhất?” Diêu Tư sửng sốt, còn không có phản ứng kịp.

Đột nhiên chỉ thấy sau lưng hắn ầm ầm chạy tới một đống người, đang hướng bên này ném gì đó, ngay sau đó chỉ thấy trêи không một mảnh muôn hồng nghìn tía, vũ khí đầy trời như là trời mưa, đồng loạt hạ xuống.

“Xong rồi!” Sắc mặt Bách Nhất trắng nhợt.

Bên tai cô chỉ nghe được một tiếng “Đinh!”, ngay sau đó cả người cô liền trong suốt rồi đến một địa giới chỉ có hai màu trắng đen, bên cạnh đứng hai người cũng nửa trong suốt như cô. Trước mắt nhảy ra một hàng chữ nhắc nhở màu xám.

【 Thắng bại là chuyện thường của binh gia, đạo hữu mời làm lại từ đầu! 】

Cô đây là... Treo?

Tình huống như thế nào?

————————

Năm phút đồng hồ sau……

Diêu Tư một bên gặm đan dược hồi máu mà Bách Nhất đưa, một bên nhìn hai gương mặt hoàn toàn xa lạ, hơn nữa một người trong đó còn là em gái ngực bự quyến rũ.

“Rốt cuộc sao lại thế này? Đây là địa phương quỷ quái gì?”

“Võng du Ngự Tiên á!” Bách Nhất đeo một thanh kiếm lớn sáng lấp lánh, vừa nhét đan dược vừa nói, “Điện hạ không phải là chơi trò chơi này rồi sao?”

Trò chơi? Diêu Tư sửng sốt, cuối cùng cũng nhận ra cái tên Ngự Tiên này vì sao lại quen thuộc như vậy? Cẩn thận nghĩ lại, đây không phải lúc trước khi còn ở nhà trẻ, cô đã đánh thỏ ba tháng đó sao? Cô mở ra giao diện nhân vật nhìn, chỉ thấy cái cột tên xác thật viết: Tổ tông 38.

Vẫn là giản thể chữ Hán giản thể, đây thật là trò chơi kia!

********************

Hết chương 132.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.