Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 156: Huyết tộc chủng thuần huyết



“Hẳn là ở hướng đó.” Luyến Vũ chỉ về phía cái cột nước ngay trung tâm, “Ta có thể cảm giác được, Thụ Tâm của Tích Mộc hẳn là ở ngay kia.”

“Đi! Lội qua đi! ” Diêu Tư trực tiếp chui vào cột nước, theo bản năng nín thở, lại phát hiện nước trực tiếp từ bên người cô trượt qua, hình thành hình dạng bong bóng, bao lấy cô ở bên trong.

Thiếu chút nữa đã quên, lúc trước tiểu nhân ngư cứng rắn nhét Tị Thủy Châu cho cô, cô trực tiếp đem Luyến Vũ cũng kéo vào bong bóng. Có Tị Thủy Châu, rất nhanh các cô liền phát hiện cách đó không xa lơ lửng một cây non màu xanh lục.

“Ở nơi đó! Tích Mộc……” Luyến Vũ vui vẻ, liền muốn bơi qua.

“Từ từ!” Diêu Tư trong lòng căng thẳng, giữ cô ấy lại, “Bên kia có người!”

Luyến Vũ sững sốt, vừa nhìn lại, quả nhiên bên cạnh cây non đứng một người, mặc một thân quần áo màu lam nhạt, cơ hồ hòa làm một thể với nước, cho nên nhất thời không phát hiện.

Người kia giống như cũng phát hiện bọn họ, quay đầu lại, rõ ràng khoảng cách không xa, không biết tại sao, cô lại thấy không rõ dáng vẻ của hắn, tinh thần lực?

“Chính là các ngươi đem thứ này ném vào?” Người nọ mở miệng, rõ ràng là ở trong nước, thanh âm lại trực tiếp truyền tới lỗ tai các cô, thâm trầm mà lại âm lãnh. Đột nhiên hắn duỗi tay đem cây non bắt vào trong tay.

“Muốn làm gì?” Luyến Vũ quýnh lên, trực tiếp liền chạy ra khỏi bong bóng, “Đem em trai…… Phốc ộc.”

Cô ấy còn chưa dứt lời, lập tức liền sặc một miệng nước, Diêu Tư run rẩy khóe miệng, vội vàng đem người lôi trở lại bóng nước, có biết ở đây là trong nước hay không a?!

“Em trai?” Người nọ hừ lạnh một tiếng, “Loại chủng tộc thấp kém này, dám làm dơ Dưỡng Thực thủy của ta, nên trả giá đại giới.” Nói rồi, lòng bàn tay hắn đột nhiên căng chặt, dùng sức siết chặt cây non trong tay.

Cây non lập tức vặn vẹo, ngay cả đại thụ phía trêи, cũng phát ra âm thanh thống khổ bén nhọn.

Hắn là thật sự muốn giết Vương Thụ!

“Tiểu Mộc!” Luyến Vũ đột nhiên mở to hai mắt nhìn, cũng bất chấp toàn thân ướt đẫm, cánh phía sau mở ra, gọi ra muôn vàn dây leo, liền muốn liều mạng vọt tới.

Diêu Tư quýnh lên, cũng chỉ đành thả ra hỏa hệ dị năng hỗ trợ.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, quanh thân người nọ giống như có lá chắn gì đó nhìn không thấy, dị năng của các cô còn chưa có tới gần, liền tự động biến mất.

“Cô là Huyết Tộc?” Người nọ thần sắc lạnh lùng, buông cây giống trong tay ra, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

Không biết có phải ảo giác hay không, khoảnh khắc ánh mắt của đối phương dừng ở trêи người cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngay cả từng ngóc ngách xương cốt cũng lộ ra một tia hàn khí. Cô theo bản năng lui một bước. Đáy lòng không ngọn nguồn nổi lên một cái ý tưởng, người này…… Rất nguy hiểm.

“So với tạp chủng khác mà nói, huyết thống của cô dày đặc hơn chút.” Âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên ở bên tai, người nọ không biết khi nào đã tới phía sau cô, “Bất quá tạp chủng chính là tạp chủng, căn bản không xứng tự xưng Huyết Tộc.”

“Tư Tư!” Luyến Vũ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.

Diêu Tư còn không có kịp xoay người, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh cường đại ép về phía cô, dư quang khóe mắt, nhìn thấy một luồng ánh sáng màu trắng, thẳng tắp quét tới sau lưng cô. Loại ánh sáng này cũng không xa lạ, cô gặp qua rất nhiều lần, ở trêи người Mộ Huyền. Chính là loại ánh sáng lúc trước khi anh ấy cùng Lý Chính đánh nhau, hủy diệt vài cái tinh cầu.

Mà hiện tại luồng sáng ấy đang quét tới, nháy mắt trong đầu cô trống rỗng. Mắt thấy luồng sáng ấy liền sắp quét đến trêи người cô.

Đột nhiên ánh sáng đỏ chợt lóe, một  bức tường sáng màu đỏ xuất hiện ở chung quanh cô, trực tiếp chặn ánh sáng trắng ấy, bên hông căng thẳng, trực tiếp bị kéo vào trong lòng ngực, hơi thở quen thuộc truyền tới.

“Tư Tư?” Đôi tay mang theo hoảng loạn mơn trớn sườn mặt cô, khẩn trương đánh giá trêи dưới, “Nghe lời, mau hô hấp!”

“Mộ…… Huyền?” Diêu Tư lúc này mới phản ứng lại, hít vào một hơi thật dài, dồn dập thở hổn hển, thân thể ức chế không được run rẩy lên, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tử vong sâu sắc như vậy, dù là lần đó Lý Chính đem Huyết Nhận cắm vào ngực cô, cũng không có khủng bố cùng chân thật tới như bây giờ. Luồng sáng ấy phảng phất là một luồng lực lượng cô hoàn toàn vô pháp chống lại.

Cô theo bản năng nắm chặt quần áo trước ngực anh, “Mộ Huyền, Mộ Huyền……”

“Đừng sợ, anh ở chỗ này. Không sợ!” Anh càng ôm chặt hơn, một lần lại một lần an ủi, Diêu Tư đáy lòng sợ hãi lúc này mới đè ép xuống.

“Hừ, lại tới một cái.” Người nọ thấy một kϊƈɦ không trúng, cũng không có gấp, phảng phất căn bản không có đem bọn họ để vào mắt, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm khinh miệt, “Quả nhiên thế giới này ghét nhất, chính là đám tự xưng Huyết Tộc các ngươi……”

Hắn còn chưa nói xong, Mộ Huyền ấn đường căng thẳng, nhất thời năng lượng ngập trời liền đè ép về phía đối phương, ngay cả nước trong Hồng Trì cũng sôi trào lên.

“Khoan đã!” Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, vừa muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Trêи trăm luồng ánh sáng, nháy mắt xuất hiện, hình thành một cái lưới tinh mịn, quét thẳng về phía đối phương.

“Đây là……” Biểu tình vốn dĩ khinh miệt của người nọ chợt cứng đờ, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Mộ Huyền, “Cậu là chủng thuần huyết!”

Hắn vừa dứt lời, ánh sáng ấy cũng đã quét tới trước mặt, nhất thời toàn bộ tinh cầu đều lắc lư, bên tai là một trận tiếng ‘ầm ầm ầm’ sụp xuống. Mộ Huyền ôm lấy cô vừa chuyển, đảo mắt một cái đã từ Hồng Trì lên tới trêи vũ trụ.

Quả nhiên, bởi vì ánh sáng vừa rồi, toàn bộ Thiên Đường tinh như là cắt đậu hủ, bị cắt thành mấy chục khối, đang tản ra bốn phương tám hướng. Cô cũng biết, lực sát thương quần công của Mộ Huyền……

Diêu Tư có chút khóc không ra nước mắt, đã nói sẽ không lại tức giận cũng không trả thù xã hội đâu?

“Trêи tinh cầu có người?”

“Không có việc gì.” Dường như nghĩ đến cô muốn hỏi cái gì, Mộ Huyền trực tiếp trả lời.

Diêu Tư sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đám bong bóng, từ mặt ngoài tinh cầu bay lên, bên trong tất cả đều là người bị lạc trong sương mù. Có thể nguyên nhân bởi vì trước đó Luyến Vũ đi ngang qua sân khấu, người trêи Thiên Đường tinh cũng không phải rất nhiều, Mộ Huyền trực tiếp mở ra không gian truyền tống, đem người đưa đến tinh cầu phụ cận.

Đột nhiên từ tinh cầu bay ra một người toàn thân đều là máu.

Đệch, tên biến thái này cư nhiên không chết!

“Chủng thuần huyết, thế giới này cư nhiên có chủng thuần huyết.” So với vẻ âm lãnh vừa rồi, hiện tại hắn có vẻ phá lệ hưng phấn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía Mộ Huyền, “Đi cùng tôi, tôi sẽ làm cho cậu biết cái gì là Huyết Tộc chân chính.”

Huyết Tộc chân chính?

Lời này của hắn có ý gì? Chẳng lẽ còn có Huyết Tộc giả hay sao?

Mộ Huyền nhíu mày càng sâu, hoàn toàn không có quan tâm lời của hắn, “Dám đả thương con nối dõi của ta, ngươi đâu cũng không đi được!” Nói xong, giơ tay lại lần nữa gọi ra ánh sáng.

“Con nối dõi? Khoan đã……” Người nọ sửng sốt, còn chưa nói xong, luồng sáng từ Mộ Huyền đã quét qua. Hắn đành phải tránh ra, hiểm hiểm tránh thoát công kϊƈɦ của Mộ Huyền, “Cậu……” Người nọ dường như có chút nổi giận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nhất thời sáng tỏ cái gì, cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới thế giới này chủng thuần huyết đã sa đọa thành như vậy, cư nhiên cùng tạp chủng làm bạn?”

“……” Mắng ai tạp chủng đấy?

“Thôi, không vội.” Hắn cười lạnh lùng, lại lần nữa ý vị không rõ nhìn cô một cái, thân hình lại đột nhiên bắt đầu từ từ nhạt dần, “Một ngày nào đó, cậu sẽ đến cầu tôi.”

Mộ Huyền lật tay, lại lần nữa phát ra ánh sáng, đối phương đã hoàn toàn biến mất.

Diêu Tư nhất thời có loại dự cảm không lành.

“Mộ Huyền, hắn chẳng lẽ là……”

“Huyết Tộc.” Hắn khẳng định đáp lời, một lát lại bỏ thêm một câu, “Thế hệ một.”

“……”

***********************

Chương sau: Chia rẽ tình yêu khác phái.

Hết chương 156.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.