Thân vương tỉnh, Lận Lung nói mấu chốt để ngăn cản Thuỷ tổ khác đến thế giới này, có khả năng ở trêи người hắn. Diêu Tư quyết định vẫn nên nhanh chóng qua nhìn xem, tuy rằng có chút đáng tiếc, thật vất vả người rụt rè như Mộ Huyền chủ động lái xe lên đường, lại bị ‘thằng con bất hiếu’ Lý Chính ngắt ngang. Chẳng qua Mộ Huyền ngủ một giấc, dường như thật sự thông suốt, nhất thời cũng không vội, giải quyết nguy cơ của vũ trụ này về sau vẫn còn có cơ hội, ừm…… Có lẽ?
Cái vị gọi là Thân vương đó bị nhốt ở trong ngục giam có phòng thủ nghiêm mật nhất Huyết tộc, kiến trúc nơi đó đều sử dụng tài liệu đặc thù có thể hạn chế dị năng, dị năng dù mạnh cũng không thoát được. Hơn nữa trận chiến lần trước, tinh thần lực của hắn đã bị cô vỗ đến nát vụn, muốn khôi phục không mất mấy trăm năm là không có khả năng, không tinh thần lực lại không dùng được dị năng, cho nên căn bản không cần lo lắng hắn chạy trốn. Mà Lý Chính cùng Bách Nhất sau khi thông qua kiểm tra trưởng thành, vừa vặn được phái đến nơi này. Ngày thường có tin tức gì cũng là bọn họ thông báo cho cô.
Diêu Tư còn chưa tới điểm giam giữ, xa xa đã nghe được giọng điệu lạnh lùng, trào phúng xen lẫn khinh thường của Thân vương kia rồi, “Hừ, chỉ bằng chủng tộc đê tiện các ngươi cũng dám cùng ta nói điều kiện. Đừng nói vốn dĩ đã không có biện pháp, cho dù là có, dựa vào cái gì ta phải nói cho các ngươi. Thế giới này sớm hay muộn cũng là của tộc ta.”
Nghe giọng thôi cũng có thể cảm giác ra dáng vẻ không ai bì nổi kia của hắn, sắc mặt Diêu Tư trầm trầm, cùng Mộ Huyền trao đổi một ánh mắt, lúc này mới trực tiếp mở cửa đi vào.
Đây là một gian phòng được chia thành hai, ở giữa ngăn cách một bức tường phòng hộ trong suốt, Thân vương bị nhốt ở bên trong. Bên ngoài là Lý Chính cùng Bách Nhất đang đứng, còn có Lận Lung ngồi ở bên cạnh.
Thời điểm các cô tiến vào, người ngồi ở bên trong vừa vặn ngẩng đầu nhìn qua, khi nhìn thấy cô rõ ràng hơi kinh ngạc, hai chân giật giật, dường như phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, rồi lại cứng rắn nhịn xuống, biểu tình trào phúng trêи mặt đã mất đi, thêm vài phần cẩn trọng, “Là cô! Cô…… Lại muốn làm gì?”
Ảo giác sao? Như thế nào cảm thấy người này có chút sợ cô? Bất quá ngẫm lại ‘bãi cháo’ lúc trước…… Ừ thì, hắn đúng là nên sợ cô.
“Phụ thân, ngài đã đến rồi!” Nét mặt Lý Chính kinh ngạc nhìn cô một cái, “Nhanh như vậy!” Nói rồi ánh mắt nhìn về phía Mộ Huyền, nhất thời có chút ý vị thâm trường.
“Cút!” Cô nhấc chân liền đạp qua hắn, “Chúng ta lúc ấy liền chạy tới.” Thằng con bất hiếu, còn có mặt mũi nói à.
Cô lười quản hắn, trực tiếp đi về phía Lận Lung đang ngồi đối diện Thân vương, “Thế nào Nhị Cẩu?”
Lận Lung lắc lắc đầu, rất hiển nhiên đối phương cũng không phối hợp.
“Hết hy vọng đi!” Thân vương cười lạnh một tiếng, “Tộc ta dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ thế giới này, cho dù các người bắt ta lại thì thế nào? Ta không quay về, trong tộc tự nhiên đoán được ta đã xảy ra chuyện, đến lúc đó vẫn sẽ sang đây.” Hắn mang chút khiêu khích cùng không cam lòng nhìn về phía cô, “Tinh thần lực của cô dù lợi hại thì thế nào. Có thể ngăn cản một mình ta, ngăn cản được muôn vàn Huyết tộc sao?”
“……” Hắn nói không hề sai, đây cũng chính là điều cô lo lắng nhất, nếu bọn họ thật sự cử người trong tộc xuất động, người ở vũ trụ này phỏng chừng ngay cả thời gian chạy trốn cũng không có.
“Nếu ta không đoán sai, người có tinh thần lực giống như cô, thế giới này chỉ sợ không có mấy!” Thái độ của hắn càng thêm kiêu ngạo, nhìn người ở bốn phía, dường như đang nhìn người chết. “Cho dù các người huỷ hoại cái thông đạo đó, tộc ta vẫn có thể từ cái tinh cầu kia mở ra mười cái, thậm chí trăm cái thông đạo. Không ai có thể ngăn cản tộc ta.”
“Tinh cầu!” Lòng Diêu Tư run lên, đột nhiên chú ý tới lỗ hổng trong lời của hắn, “Là Lam Tinh, thông đạo chỉ có thể mở ra từ Lam Tinh?!”
Thân vương sửng sốt, sắc mặt nhất thời hơi cứng lại.
Lại làm Diêu Tư càng thêm chứng thực suy đoán của mình, cô nhớ rõ lúc trước Lận Lung từng nói, hắn sở dĩ muốn chữa trị Lam Tinh, cũng là vì chế tạo một cái kỳ điểm, xuyên qua trở về, “Hóa ra Lam Tinh mới là mấu chốt để bọn họ đến được đây!” Cô quay đầu nhìn về phía Mộ Huyền sau lưng, “Cần phải nhanh chóng huỷ hoại tinh cầu chữa trị ấy.”
Nét mặt Lận Lung cũng vui vẻ, đứng dậy định cùng các cô cùng nhau rời đi.
“Từ từ! Dù các người huỷ hoại cái tinh cầu kia, lại có thể kiên trì bao lâu?” Thân vương có chút không cam lòng lạnh giọng mở miệng, so sánh với vẻ hoảng loạn trong chớp mắt vừa rồi, hắn đã trấn định hơn, dường như không chịu được bọn họ vui vẻ, tràn đầy trào phúng mở miệng nói, “Các người ngăn cản được nhất thời, có thể vĩnh viễn ngăn cản tộc ta tới sao?” Nói rồi hắn quay đầu nhìn Lận Lung một cái, “Ngay cả một Huyết tộc bình thường cũng có thể chữa trị tinh cầu, cô cho rằng tộc ta không có những người khác có thể làm được? Hừ! Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mà chúng ta không thiếu nhất, chính là thời gian!”
“……”
“Các người làm như vậy, ngoại trừ việc càng thêm chọc giận tộc ta, không có bất luận hiệu quả gì.” Hắn chỉnh chỉnh quần áo, vẻ mặt chế giễu, “Ta và các người đánh cuộc, đánh cuộc tộc ta sang đây chuyện đầu tiên……” Hắn nhìn lướt qua mọi người ở đây một vòng, đặc biệt là Lý Chính cùng Bách Nhất, “Chính là san bằng tinh cầu này, giết hết đám chủng tạp huyết không biết tự lượng sức mình tự xưng là Huyết tộc các người.”
Mẹ nó! Người này sao mà thiếu đòn như vậy đây? Cố tình sự thật đúng là như hắn nói.
“Đặc biệt là cô!” Hắn đột nhiên quay đầu hung hăng nhìn về phía cô, sát ý trong mắt cơ hồ sắp phải ngưng tụ thành thật thể, nở một nụ cười quỷ dị, “Sự chiếu cố lần trước, ta nhất định sẽ đòi lại. Là khế ước giả thì thế nào? Tội phản bội tộc, cô và tên Huyết tộc kia một người cũng trốn không thoát.”
Hắn vừa dứt lời, người ở đây đồng thời đen mặt, hắn lại càng nói càng đắc ý, một vẻ nắm chắc thắng lợi, nhìn ánh mắt hắn lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt, “Cho đến lúc này, ta sẽ để cô tận mắt nhìn thấy, mọi người bên cạnh cô một đám chết ở trong tay ta!”
Mạ đấu! Diêu Tư nháy mắt liền bùng nổ, đừng cản ta, lão nương muốn làm thịt tên kỹ nữ này!
Nắm tay cô căng chặt, đang muốn tiến lên, lại phát hiện có người nhanh hơn cô một bước.
“Câm miệng!” Cách gần nhất là Lý Chính đột nhiên vọt vào, nâng tay một quyền liền đánh vào trêи gương mặt thiếu đòn đó của hắn, “Mẹ nhà mi, tiểu tử ngươi tôn trọng chút cho ta! Một tù nhân như ngươi còn dám uy hϊế͙p͙ Điện hạ chúng ta, trước hỏi Huyết tộc có đáp ứng hay không?”
Hắn...
Một quyền này của hắn một chút cũng không khách khí, trực tiếp đem người từ trêи ghế đánh bay ra ngoài, ‘uỳnh’ một tiếng đụng vào trêи tường.
Bởi vì không có phòng bị, nửa bên mặt Thân vương lệch cả đi, vừa bò dậy vừa không dám tin quay đầu lại nhìn về phía Lý Chính đang nổi giận đùng đùng, mơ hồ cảm thấy có cái gì trong chớp mắt từ trêи người hắn nổ tung.
“Lý Chính!” Diêu Tư căng thẳng trong lòng, đậu xanh, gia hỏa này không muốn sống nữa rồi, trước kia không thấy hắn hiếu thuận như vậy a! Đây chính là Thuỷ tổ Thân vương, cho dù hiện tại không thể dùng dị năng, ai biết còn có thủ đoạn gì khác hay không.
Cố tình là Lý Chính còn không sợ chết giơ nắm đấm đuổi theo, một phen xách lên cổ áo hắn, định tiếp tục đánh, “Gia gia ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi làm người!”
“Ngươi……” Thân vương nâng tay liền bắt được nắm đấm của Lý Chính đang muốn huơ sang hắn, đột nhiên kéo về trước người, nháy mắt chế trụ động tác của hắn, “Cậu…… Là cậu!”
“Mau trở lại.”
Đệch!
Diêu Tư quýnh lên, đang muốn tiến lên cứu người, lại nghe thấy Thân vương kia đột nhiên dùng giọng nói vô cùng kϊƈɦ động nói.
“Cậu gọi là Lý Chính! Bao lớn rồi? Kết hôn hay chưa? Có bạn gái không? Tôi kêu Vũ Triết, cậu cảm thấy tìm một bạn trai thế nào?”