Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 20



Michelson rốt cuộc mở miệng: "Vừa nãy lúc hai đứa ký tên đã xem nội dung hiệp nghị bảo mật chưa? Tất cả mọi chuyện phát sinh ở đây sau khi ra khỏi cửa phòng liền không thể tiết lộ một chữ, bất kỳ người nào cũng không được. Hiểu không?"

Lỗ Chính Hàm bị hù bởi một đường súng ống: "Giáo sư, con từng nói có có tật xấu lúc ngủ mà..."

Michelson lườm hắn một cái: "Bắn chết!"

Mặt Lỗ Chính Hàm lập tức chuyển thành màu trắng bệch, Chu Cẩn an ủi hắn: "Giáo sư doạ anh thôi mà!"

Lỗ Chính Hàm cẩn thận từng li từng tí xác nhận: "Nói đúng là sẽ không chết?"

"Nhiều lắm thì chung thân thôi, kiểu như bị đày đến quặng mỏ tinh để khai mỏ vậy."

Lỗ Chính Hàm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Cẩn, bưng ngực chậm rãi dịch đến góc tường.

Tổ hai thầy trò ác liệt không hề có một tiếng động trao đổi một ánh mắt khà khà khà với nhau.

Michelson đem dữ liệu chia làm hai phần, phân biệt giao cho hai người: "Không cần lo lắng sẽ mắc lỗi, đem kết quả phân tích đưa cho ta là được."

Chu Cẩn nhanh chóng lật xem: "Chúng ta có bao nhiêu thời gian?"

"Càng nhanh càng tốt." Michelson đem kính mắt đẩy lên, chiếm một cái bàn rồi lẳng lặng bắt đầu phân tích dữ liệu.

Chu Cẩn cũng ngồi xuống, Lỗ Chính Hàm kề sát bên cậu: "Đây là..."

Đôi mắt Chu Cẩn nhìn chằm chằm màn hình, nhẹ giọng đánh gãy lời Lỗ Chính Hàm: "Đừng hỏi, biết càng ít càng tốt."

Mặt nghiêng của Chu Cẩn có một độ cong phi thường hoàn mỹ, thần sắc chăm chú mang theo vài phần lạnh lẽo. Lỗ Chính Hàm bị vẻ nghiêm túc của đối phương cảm hoá, nhẹ nhàng thở phào, cưỡng bách chính mình đem hai cụm từ "bắn chết" và "chung thân" bỏ ra khỏi đầu, bắt đầu phân tích dữ liệu.

Bộ số liệu này chỉ là một đoạn tích, số lượng cũng chẳng nhiều. Thế nhưng nếu như chỉ dựa vào não người để phân tích thì cũng không thể tính là ít được, thiết bị giới hạn cá nhân và quang não cũng không thể sử dụng. Trong phòng vốn chỉ có giấy và bút, ba người nhìn màn hình viết viết vẽ vời, nhất thời trong phòng nghe được cả tiếng kim đồng hồ.

Thời gian phảng phất như dừng lại, mãi đến lúc truyền đến một tràng tiếng gõ cửa mới đánh gãy được bầu không gian yên tĩnh của ba người. Lỗ Chính Hàm để bút xuống, nhìn sang hai người còn đang múa bút thành văn kia, nhận mệnh đi mở cửa. Ngoài cửa là thủ vệ, mục đích là đến đưa cơm cho ba người. Toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng, thả cơm nước xuống liền rời đi. Dáng dấp quá nghiêm túc này khiến thần kinh thật vất vả mới thả lỏng được của Lỗ Chính Hàm liền căng thẳng lên. Hắn đi tới, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn của hai người, ra hiệu nói: "Ăn cơm."

Chu Cẩn lúc này mới phát hiện đã năm tiếng trôi qua, cậu đứng dậy chậm rãi xoay người mới phát hiện cái cổ cực kỳ đau đớn và mệt mỏi. Michelson cũng không tốt gì, ông lão này phỏng chừng cần phải đi làm trị liệu, xoay chiếc cổ mà xoay đến xương cốt kèn kẹt vang lên. Chu Cẩn và Lỗ Chính Hàm lo lắng nhìn ông, chỉ sợ rằng một giây sau đầu của ông liền không cử động được nữa.

Michelson vừa quay đầu lại nhìn hai tên học sinh mặt đầy sợ hãi nhìn mình, giải thích: "Lần trước làm trị liệu gien, nhìn thấy một bệnh viện tư nhân đang có khuyến mãi, quả nhiên tiện nghi vậy chứ không hề đáng tin chút nào cả."

Chu Cẩn: "..."

Lỗ Chính Hàm: "..."

Cũng không biết ông lão này để dành tiền như vậy, rốt cuộc là để làm gì.

Michelson ngồi xuống cầm chén đũa lên: "Ăn cơm đi, nhìn ta cũng không thể no được."

Chu Cẩn nhìn thời gian: "Giáo sư, buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?"

Michelson nhìn xuống, duỗi dài chân đá nút lệnh bên góc tường, một tấm giường xếp bắn ra: "Ở đây."

Chu Cẩn nhìn một chút, một bên khác cũng có một nút lệnh như thế, nhưng lại không có cái thứ ba.

"Hai chiếc giường?"

"Ừm, hai đứa cậu chen nhau đi."

Lỗ Chính Hàm liếc nhìn Chu Cẩn, mặc dù hắn là một Beta không hề có sức cạnh tranh với các Alpha ngoài kia, nhưng nếu bị người ta biết hắn và Chu Cẩn đã từng nằm chung giường... Hắn không tự chủ được rùng mình một cái: "Không, cứ để con ngủ trên đất đi."

Chu Cẩn không hề có một tiếng động dùng ánh mắt lên án Michelson, lão đầu cư nhiên ngạo kiều xoay mặt đi chỗ khác.

"Không thôi anh với tôi cứ chen chúc tí là được mà?"

Lỗ Chính Hàm vội vàng lắc đầu: "Không không." Hắn sợ Chu Cẩn nghĩ rằng hắn ghét bỏ cậu, ngay sau đó giải thích, "Nếu để người ta biết, tôi sẽ bị đánh chết."

Chu Cẩn: "... Vậy được. Chúng ta mau chóng làm xong, làm xong liền có thể đi được không giáo sư?"

Michelson gật gật đầu: "Nhanh lên đi."

Dữ liệu được tính bằng tay, tốc độ thật sự so với máy phân tích dữ liệu vẫn chậm hơn rất nhiều. Lỗ Chính Hàm nhìn thành quả cả một buổi trưa của mình, coi như toàn bộ phép tính đều chính xác, tốc độ cũng chậm đến đáng thương.

"Giáo sư, tại sao không dùng máy phân tích dữ liệu ạ?" Lỗ Chính Hàm xuất thân từ gia đình bình thường, cha mẹ đều là cán bộ kỹ thuật cao cấp, có hơi hậu tri hậu giác đối với một số chuyện.

Chu Cẩn và Michelson đối diện vài giây, Chu Cẩn lại một lần nữa suy tàn. Cậu suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là bịa chuyện: "Thiên Lang tinh bị nổ thành như vậy, máy phân tích dữ liệu cỡ lớn phỏng chừng cũng không thể hoàn toàn khôi phục liền vội vàng trùng kiến, có vài thứ cũng chỉ có thể phân tích bằng tay thôi."

Kẻ già đời như Aldrich vậy còn không phải đối thủ của Chu Cẩn, con cừu đơn thuần như Lỗ Chính Hàm này càng chắc chắn không phải. Hắn hơi nghĩ một hồi, tựa hồ cũng chẳng có chuyện gì không đúng, trên mặt lộ ra thần sắc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Chu Cẩn thở dài một hơi nhẹ lòng, ánh mắt nhìn sang Michelson, đối phương rõ ràng đang chỉ trích, cậu cư nhiên cũng có thể lừa một người bạn học đơn thuần như vậy tới tay. Trong lòng Chu Cẩn thoáng chốc hiện lên mười mấy hoạt động tâm lý, quy nạp tổng kết một chút phải gọi là khi sư diệt tổ.

Ba người ở trong căn phòng nhỏ kia đợi hơn mười ngày, cuối cùng cũng coi như phân tích xong hết dữ liệu, là đoạn phản ứng năng lượng cực kỳ cao. Chu Cẩn đối với thứ này lại không thể quen thuộc hơn nữa. Bất quá nếu được thiết kế một cách đàng hoàng mà nói, thứ làm nổ hạt nhân năng lượng cao chủ yếu chính là một đoạn công thức này. Cậu xoa xoa lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi của mình, phi thường hi vọng Michelson nói còn có dữ liệu cần phải xử lý, nhưng sau Michelson đem hết thảy bản thảo giấy viết giao đi xong, vô cùng phấn khởi nói: "Đi thôi, chúng ta xuất ngục."

Chu Cẩn không hề có tinh thần cùng hai người đồng thời đi ra ngoài, sau khi bị an ninh kiểm tra xong liền được một đường binh lính đưa đến cửa.

"Chu Cẩn."

Thời điểm đang muốn lên xe, người dẫn dầu đám binh lính đang xông tới kia gọi cậu lại.

"Oa!" Lỗ Chính Hàm ở phía sau nhỏ giọng cảm thán, "Là Vạn đội trưởng!"

Chu Cẩn không hề lãnh đạm dừng lại, động tác nhìn về phía Vạn Nghiệp Vi.

Vạn Nghiệp Vi đối với chuyện Chu Cẩn xuất hiện ở đây rõ ràng rất kinh ngạc: "Tại sao em lại ở chỗ này?"

Chu Cẩn cơ hồ có thể cảm nhận được đằng sau chính là ánh mắt phấn khởi bát quái của Michelson, cậu hàm hồ trả lời: "Cùng giáo sư đến làm hạng mục."

Vạn Nghiệp Vi suy tư ngẩng đầu nhìn phía sau Chu Cẩn một chút: "Hạng mục à, tôi biết rồi. Sớm về nghỉ ngơi đi, tôi thấy bộ dáng của em rất mệt rồi."

Chu Cẩn vội vội vã vã tiến vào trong xe.

"Thanh xuân nha..." Âm thanh của Michelson xa xôi truyền đến.

"Giáo sư!"

Michelson quay đầu, nghiêm túc nói: "Ta chính là chỉ cảm khái một chút thôi, dù sao cậu xem ta đều đã lớn tuổi như vậy."

"Lần sau người cứ đi tìm bệnh viện để hoạt hóa tế bào và thực hiện chữa trị gien, ngay lập tức liền có thể cảm nhận được thanh xuân." Chu Cẩn bất đắc dĩ kiến nghị.

"Quá phí tiền."

Bây giờ trị liệu đó chẳng hề phí tiền, giai cấp phổ thông cũng có thể gồng gánh nổi, huống chi Michelson còn là một giáo sư đại học. Không nói lão đầu này làm nhiều việc tư như vậy, không biết tại sao lúc tiêu tiền lại keo đến thế.

Chu Cẩn trở về nhà, hiếm thấy Chu Quyết ở lại đây mà không trở về nhà của mình, lần trước hai người gặp mặt vẫn là trong hội nghị gia tộc.

"Thẩm thẩm đâu?"

"Nàng và bạn bè đi du lịch rồi, hai ngày nữa mới trở về, em liền về đây ở." Chu Quyết do dự một chút, sau đó hỏi, "Chu Cẩn, gần đây anh thế nào?"

Chu Cẩn lập tức hiểu rõ Chu Quyết là đang hỏi chuyện Aldrich, cậu động viên cười cười: "Hoàn hảo, so với tưởng tượng tốt hơn rất nhiều."

Người của Chu gia ngoại trừ Chu Cẩn và Chu Hạ, EQ đại khái đều có chút vấn đề. Chu Quyết nhìn hồi lâu, cũng không hiểu rõ Chu Cẩn rốt cuộc là thật sự cảm thấy mọi chuyện hoàn hảo hay chỉ đang thuần túy an ủi hắn.

"Chu Cẩn, anh có biết bạn học em đều nói..."

"Nói gì?"

"Bọn họ đều cảm thấy anh quá ủy khuất. Em cảm thấy rất có lỗi, em không giúp được gì cho anh hết." Thời điểm Chu Quyết nói ra những lời này, bản mặt vẫn không hề có cảm xúc như trước, phảng phất là trời sinh thiếu hụt biểu tình trên khuôn mặt.

Tay Chu Cẩn liền ngứa lên, hận không thể xuống bếp làm chút điểm tâm ngọt mang đến đút chết Chu Quyết. Chu Quyết không ăn đồ ngọt, chuyện này cả nhà đều biết, bất quá Chu Cẩn vẫn luôn không ý thức về chuyện này. Chỉ cần tâm tình không tốt hoặc là tâm huyết dâng trào muốn nhìn một chút xem Chu Quyết có lộ ra vẻ mặt nào khác không, cậu sẽ làm một đống đồ ngọt dỗ Chu Quyết ăn. Đáng thương cho Chu Quyết một thiếu niên ưu tú, mỗi lần vì không muốn khiến Chu Cẩn thất vọng, đều phải nhịn xuống cảm giác buồn nôn mà nuốt xuống một lượng lớn đồ ngọt mà hắn không hề yêu thích, còn phải biểu hiện không hề chống cự —— bản tính ác liệt này của Chu Cẩn hẳn là đã mang theo ngay từ lúc mới chào đời.

Cũng may bây giờ tình anh em không phải vô cùng đạm bạc, đặc biệt là Chu Quyết mới vừa vặn chưa đem hết trách nhiệm hắn nói mình cần gánh chịu ôm đồm lên người, Chu Cẩn vội vàng nói: "Thật sự không hỏng bét như vậy đâu, huống chi dưới cái nhìn của anh, Aldrich càng ngu xuẩn càng tốt."

Chu Quyết tựa hồ vẫn lo lắng: "Bất quá, mặc dù quan hệ không rõ ràng, nhưng sau này anh vẫn sẽ bị hắn ta..."

Chu Cẩn không thể nói anh đã hãm hại hắn ta rồi, anh cho hắn mượn lá gan hắn cũng không dám làm. Việc này thật sự quá phá hoại hình tượng, cậu không thể làm gì khác hơn là tìm cớ, trốn về phòng.

Chu Cẩn thở dài, lục tung tùng phèo rốt cuộc tìm được giấy bút, cậu đem thành quả mấy ngày nay hoàn toàn viết ra. Đây là một phản ứng khá phức tạp, chỉ với sức lực của một mình cậu liền chẳng thể nào tập hợp được đủ loại vật liệu cần thiết. Chu Cẩn nhìn nhiều lần, chợt phát hiện trong đó có một đoạn hoàn toàn có thể tiến hành phản ứng đơn độc.

So với phản ứng nguyên bản thì uy lực nhỏ hơn rất nhiều, dùng kim loại đang có cũng không thành vấn đề, phi thường thích hợp dành cho những cơ giáp cấp A trở xuống.

Vật liệu...

Thiết bị giới hạn cá nhân của Chu Cẩn vang lên, cậu ấn xuống nút tiếp nhận, hình chiếu ba chiều của Aldrich xuất hiện trước mặt cậu.

"Này, Chu Cẩn!"

Một bàn tay vỗ lên đầu anh, vì dùng sức lớn nên mặt của anh trực tiếp làm lệch ống kính, âm thanh chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà giáo dục: "Gọi Tiểu Cẩn!"

Aldrich liền đem ống kính nhắm ngay vào mình: "Này, Tiểu Cẩn! Đừng quên ngày mai hẹn hò."

Chu Cẩn: "..."

Mặt Aldrich xưa nay chưa từng nhìn vừa mắt như thế, cậu đổi thành một nụ cười vui vẻ: "Được. Chúng ta ra ngoài chơi sao?"

Aldrich thề, anh tuyệt đối từ trong giọng nói nhu tình như nước của đối phương nghe được nhắc nhở, nội dung chính là dám nói một chữ vô nghĩa thì tôi liền xử đẹp anh.

"..."

Lão Lorrin ở bên cạnh hận không thể một cước đem thằng ngu này đạp bay, cái bản lĩnh trong quán rượu theo đuổi Beta của mày biến đâu mất rồi! Phàm là lấy ra ba phần mười công lực mày cũng không cần gấp như vậy chứ.

Mắt Aldrich liếc phụ thân đang rục rà rục rịch bàn tay, nhìn lại dáng dấp tiếu lý tàng đao của Chu Cẩn trong hình chiếu một chút, tang quyền nhục quốc trả lời: "Vậy đi."

*tiếu lý tàng đao: nụ cười giấu dao.

tang quốc nhục quyền: mất đi quyền lực khi cống nạp đất dai cho nước lớn hơn, ý là vì nhược điểm đã nằm trong tay Tiểu Cẩn nên Aldrich bị mất quyền chống cự.

Ngày hôm sau Aldrich đúng giờ xuất hiện dưới lầu nhà Chu Cẩn, đón lấy ánh mắt cừu hận của mấy vị thủ vệ và Chu Quyết rồi mang Chu Cẩn vào trong phi thuyền.

"Em nói với bọn họ như thế nào mà bọn họ lại có thể yên tâm không theo tới như vậy?"

Chu Cẩn đã hoàn toàn đem mặt nạ cởi xuống, một tay cầm đồ uống, một tay điều chỉnh quang não: "Tôi nói với bọn hắn, anh cảm thấy thời điểm hẹn hò có người khác đi cùng liền cảm giác quá kỳ quái, muốn tôi thử đơn độc ở chung với anh một chút."

Aldrich: "..."

Chu Cẩn ngẩng đầu cho anh một vẻ mặt mỉm cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy, cần phải tin tưởng anh một lần, tốt xấu gì cũng phải cho anh thêm cơ hội chứ."

Chẳng trách vừa nãy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lên án anh lừa lấy một con cừu nhỏ thuần khiết.

"Anh nhớ phải đem tôi hoàn chỉnh không thiếu sót đưa trở về đó, bằng không lần sau hẹn hò e rằng phải tăng cường bảo vệ."

Ngược lại đây cũng không phải là lần đầu tiên ăn trúng quả đắng, Aldrich không phát hiện bản thân đã vô tình nhận mệnh, anh mở ra tinh tế đồ: "Thiên Nga tinh, N7388, còn có Mộ Dương tinh gần Đại Hùng tinh, em muốn đi đâu? N7388 không tồi, có thể nhìn thấy hoa mân côi tinh vân."

"Đi những chỗ này làm gì?"

"... Không phải em nói muốn ra ngoài chơi sao? Cha ta cho ta sổ tay du lịch này, ta thấy ba tinh cầu được điểm cao nhất."

Chu Cẩn bất đắc dĩ nhìn anh: "Chơi nhất định phải đi du lịch à? Quá hẹp hòi." Cậu uống một ngụm nước trái cây, tay chỉ một điểm, "Đi nơi này."

Aldrich vừa nhìn, ngón tay nhỏ dài của Chu Cẩn chỉ đến chính là Tinh Cầu ψ9433, người ta còn gọi là Hắc Giác tinh —— chợ đêm lớn nhất trong vũ trụ.

Dự cảm bất thường bao phủ anh: "Em xác định em biết nơi đó là đâu sao?"

"Biết a." Chu Cẩn một mặt đa quái hiếm thấy.

"Em đi vào trong đó làm gì?" Aldrich suy yếu hỏi.

"Mua ít đồ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.