Thời điểm trở ra, dược sĩ vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, sau khi thấy bọn họ ra ngoài mới lại vùi đầu chơi game một lần nữa.
Chu Cẩn cũng không quay đầu lại mà rời đi, lúc này bóng lưng rộng rãi của cậu chắc chắn là khung xương tiêu chuẩn của Alpha, quen cửa quen nẻo không hề có quy hoạch đi khắp nơi ở Hắc Giác tinh. Hắc Giác tinh là khu vực cấm đối với bất kỳ cư dân tốt nào, huống chi cậu còn là một Omega. Bất quá cậu lại dị thường quen thuộc đối với nơi này, cùng lão đầu quỷ dị kia, cũng tựa hồ như bạn bè đã quen biết rất lâu. Cậu phảng phất là một bí ẩn thật lớn, mỗi bước đi đều mang đến một nghi vấn mới.
Aldrich nhớ đến thời điểm vẻ mặt thất thố hoảng hốt tựa vào vách tường lần đầu gặp gỡ của Chu Cẩn, vậy mà cậu lại tính đúng thời cơ mở ra khoang cấp cứu, lúc đó anh liền biết vị Omega này chẳng hề vô hại như vẻ bề ngoài vậy, chuyện tiếp theo quả nhiên cũng xác nhận ý nghĩ của anh —— Nhị hoàng tử trưởng thành lớn đến như vậy, thật sự chưa từng bị hầm qua như thế này.
Thật thú vị... Aldrich sờ sờ cằm, trước kia anh chưa từng cân nhắc qua vấn đề kết hôn này, ngược lại số lượng Omega ít ỏi như thế không bằng thả người ta về với người khác thích hợp hơn đi. Nhưng, nếu thả Chu Cẩn đi cùng với những tên Alpha khác thì...
Chu Cẩn đi phía trước đột nhiên cau mày, cậu quay người dùng nhìn ánh mắt ngớ ngẩn dò hỏi Aldrich, anh đột nhiên phóng thích tin tức tố chi vậy, đầu óc hỏng rồi hả?
Aldrich bình thản lộ ra một nụ cười tươi tắn như không có chuyện gì hết, đem tin tức tố bên ngoài thu lại. Sau khi Chu Cẩn nhìn anh mấy giây mới dời tầm mắt, cảm thấy đầu óc của tên ngu xuẩn này nhất định là hỏng rồi.
Trở lại phi thuyền, Chu Cẩn kéo miệng lạp xưởng xuống, đại khái là có chút khó chịu, cậu lấy ngón tay cọ miệng một hồi lâu, Aldrich nhìn thấy liền có kích động muốn xung phong lên hỗ trợ. Nhưng Chu Cẩn chẳng hề cho anh cơ hội đã đi thẳng vào phòng riêng triệt để tháo lớp trang điểm xuống. Sau khi khôi phục nguyên dạng thì hỏi: "Anh còn nhớ quặng mỏ tinh lần trước không?"
"Muốn đến nơi đó?"
"Ừm." Chu Cẩn nhìn Aldrich, "Anh mang cơ giáp đến?"
Sau khi Aldrich gặp phải Chu Cẩn, độ chuẩn xác của giác quan thứ sáu liền tăng vọt, bây giờ nghe thấy Chu Cẩn hỏi về Ngân Dực, cảm giác dựng tóc gáy kia liền xông lên. Nhưng mà kẻ này không chút do dự nói: "Có, sửa xong rồi."
"Vậy thì tốt, cho tôi mượn dùng đi."
Aldrich rốt cuộc vẫn còn sót lại một chút lý trí, không nhịn được xác nhận: "Muốn Ngân Dực làm gì?"
"Thử giúp tôi một pháo."
Aldrich buông tay, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Bọn họ tìm thấy một căn nhà bị vứt bỏ ở quặng mỏ tinh. Lúc Aldrich còn do dự "pháo" kia từ đâu mà đến, liền thấy Chu Cẩn cầm nút không gian, đổ ra một đống thiết bị. Aldrich tra xét một vòng, tuy rằng đều có chút cũ kỹ, bất quá dùng để làm xưởng quân sự nhỏ thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Sau khi Chu Cẩn đem thiết bị bày ra liền lại không nói một câu nào với Aldrich nữa, một người hãy còn vùi đầu vào gian khổ. Aldrich nhìn cậu thành thục thao túng các loại thiết bị, thần sắc mắt điếc tai ngơ chăm chú nhìn xung quanh, có thể nói mặt nghiêng hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Đây là lần đầu tiên anh muốn cảm ơn chủ trương của lão Lorrin.
Hai ngày trôi qua, thời điểm một chiếc cơ giáp nhỏ với pháo ngắn được lắp ráp cùng xuất hiện trước mắt Aldrich, Nhị hoàng tử vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt vẫn hơi câm nín. Bạo ngược a! Nếu liên bang biết bọn họ lại đem một người như vậy gả đến đế quốc, không biết có thể sẽ vô cùng đau đớn mà phái người ám sát anh sau đó mang người trở về hay không nữa.
Aldrich mở nút không gian ra, thân hình cự đại của Ngân Dực lập tức xuất hiện trên đất trống: "Ngạt chết tui rồi! Ồ, hai ngài đây là thân..." Nó lập tức nhớ tới lần tinh thần lực mạnh mẽ kia tạo thành khoảnh khắc dữ liệu hỗn loạn với nó, phi thường đúng lúc đem một chữ cuối cùng nuốt về trong bụng, khách khí nói, "Chu Cẩn tiên sinh, chúng ta đã lâu không gặp nha."
Aldrich: "..."
Chu Cẩn chỉ tay đến pháo ngắn trên đất: "Ngươi thử cái này xem."
Ngân Dực cầm lên bỏ xuống quan sát: "Ồ, cái này chẳng phải có chút..."
"Đơn sơ, thời gian không kịp, trước tiên làm một cái hàng mẫu thí nghiệm, ngươi ghi chép lực đàn hồi và nhiệt độ, một hồi đọc dữ liệu cho ta." Chu Cẩn chỉ chỉ một ngọn núi đá cách đó mấy chục ki-lô-mét ở phía trước: "Đánh qua bên kia."
"Được rồi!" Ngân Dực quay người, đem pháo ngắn gác trên vai, bày ra dáng pose tự nhận là suất khí, "Nhìn tui nè!"
Theo tiếng nói, một tiếng pháo thật lớn nổ vang, Aldrich thình lình bị chấn động đến mức lỗ tai đau đớn, phản ứng đầu tiên của anh chính là lo lắng Chu Cẩn, kết quả phát hiện Chu Cẩn bình tĩnh đứng tại chỗ, trong tai nhét máy trợ thính.
Vậy cũng được thôi, Aldrich thắt lòng cổ vũ chính mình, con đường phía trước cứ từ từ.
Một luồng điện xông về phía núi đá. Ngân Dực cao hơn so với núi đá, lúc nã pháo thì nòng pháo hướng về phía dưới, cơ hồ trong nháy mắt lúc dòng điện tiếp xúc đến núi đá, tia lửa liền tung toé ra, khói bụi xen lẫn đá vụn hòa vào nhau giữa cơn nổ. Aldrich đem Chu Cẩn ôm vào trong ngực rồi quay người lại. Sau một lúc lâu, bầu không khí tràn ngập bụi vị rốt cuộc cũng tản đi, Chu Cẩn từ Aldrich trong lồng ngực tránh ra, mắt nhìn lại —— cũng không nhìn thấy cái gì.
"Haiz!" Ngân Dực than thở một tiếng đầy viễn vọng.
"Nhìn thấy cái gì?" Chu Cẩn ngẩng đầu hỏi nó.
Ngân Dực cúi đầu, hai mắt to lớn nhìn Chu Cẩn: "Tui cảm thấy được các ngài cần phải tự xem thôi." Nó mang theo hai người, vài bước đi tới bên núi đá khi nãy, Chu Cẩn và Aldrich cẩn thận từ trong lòng bàn tay của Ngân Dực thò đầu ra. Núi đá đã vô tung vô ảnh, trên đất chỉ có một chiếc hố lớn đen ngòm đường kính hơn nghìn mét đang đối diện với hai người.
Aldrich nhìn chiếc hố sau đó lại nhìn Chu Cẩn, quay người hỏi Ngân Dực: "Núi cao bao nhiêu?"
"64,28 mét, tui mới vừa đo độ cứng của đá là 9,8."
Aldrich lần thứ hai ló đầu, nhìn bờ hố bày ra một tầng bụi đá dày, cơ hồ muốn khẳng định sau này bản thân e rằng sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm đến tánh mạng, cuộc đời a, thật sự may mắn ghê đó.
Chu Cẩn không để ý đối phương đang quăng tới ánh mắt si hán chút nào, hỏi Ngân Dực: "Nhiệt lượng và lực đàn hồi thì sao?"
"Nhiệt độ cao nhất 2,000, lực đàn hồi tức thì lớn nhất là 15,000."
Chu Cẩn ghi nhớ, cao hứng nói: "Sau khi cải tiến, cơ giáp cấp B trở xuống cũng có thể dùng."
Aldrich nhìn Chu Cẩn vô cùng phấn khởi, cùng vinh quang mà cười chung. Chu Cẩn mang theo nụ cười như thiên sứ hỏi Aldrich: "Aldrich, còn có chuyện này có thể làm phiền anh không? Bất quá chắc chắn sẽ tạo ra một chút phiền phức nho nhỏ."
Aldrich bị nụ cười của Chu Cẩn làm cho đầu óc choáng váng, căn bản không rảnh cân nhắc cái gì gọi là "một chút phiền phức nho nhỏ", một lời đáp ứng luôn.
Anh lời còn chưa dứt Chu Cẩn liền lấy ra một ống kem, không nói hai lời liền bôi lên bàn tay của Ngân Dực. Một lát sau, giọng nói ủy khuất của Ngân Dực truyền đến: "Chu Cẩn tiên sinh, tay của tui mới sửa tốt mà..."
Aldrich: "..."
Chu Cẩn lấy ra một cây bút rồi đâm đâm lên địa phương vừa được bôi kem, đầu bút tiến vào trong tay Ngân Dực, tuy rằng tiến vào chưa đến hai mi-li-mét, Chu Cẩn vẫn thoả mãn gật đầu: "So với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, tôi vốn cho rằng chỉ có thể phá hoại mặt ngoài mà thôi."
Ngân Dực rất muốn gào thét, nhưng bị vướng phải dâm uy của Chu Cẩn nên chỉ có thể cót két: "Vậy phải làm sao bây giờ đây? Miệng vết thương nhỏ như vậy, muốn tui giải thích với Dịch Minh đại sư như thế nào đây, tui ngay cả một miếng kem cũng chống lại không nổi! Chắc chắn sẽ bị ném đi đó!"
Chu Cẩn căn bản không để ý đến nó, lấy bình thuốc thử ra rồi rửa sạch địa phương bị bôi kem, lại lấy ra một ống kem khác. Ngân Dực oan ức nhìn Aldrich, nhưng đáng tiếc vị "si hán" mới vừa ra lò này ngược lại chính là căn bản không muốn quản, "một cũng phải tu dưỡng hai cũng phải tu dưỡng, không bằng nhìn thử em ấy đang muốn làm gì".
Chu Cẩn lấy ra một lượng chất lỏng trong suốt bôi lên miệng vết thương của Ngân Dực, dùng bút vẽ thoa đều: "Đây là lớp phòng hộ, có thể kéo dài được 24 giờ." Cậu đứng lên sau đó liền cúi người liếc nhìn chiếc hố cực lớn trên đất, "Đi thôi, nên trở về rồi."
Có lẽ là thí nghiệm thành công, Chu Cẩn dọc theo đường đi đều bày ra vẻ mặt ôn hòa với Aldrich. Ái tình thực sự đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, Aldrich cơ hồ bị choáng váng, hận không thể đem chuyến đi trở về lùi lại thành mười ngày nửa tháng, có thể ở chung với Chu Cẩn nhiều hơn một chút.
Nhưng mãi đến khi trở lại hệ Kỳ Lân, lúc đã có thể nhìn thấy chủ tinh, anh mới ngửi ra điểm không đúng. Trong buồng lái dùng đầu óc bị ái tình ăn mòn suy tư một hồi, Aldrich rốt cuộc phát hiện vấn đề nằm ở chỗ nào. Xuất môn đã hơn năm ngày, cư nhiên không có một cú điện thoại liên lạc! Quá không bình thường. Cho dù lão Lorrin có lòng thay anh kéo dài thời gian đi chăng nữa, người liên bang cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Aldrich nhanh chóng kiểm tra, phát hiện hết thảy thiết bị truyền tin đều bị tắt đi, ở chỗ phi công ngồi lại có một chiếc máy chắn loại nhỏ. Anh đảo cổ một chút liền phát hiện thiết bị không to bằng lòng bàn tay này có thể chuẩn xác chắn hết mọi yêu cầu truyền tin mà không ảnh hưởng đến những tín hiệu khác. Nội tâm của anh theo bản năng run lên cho rằng có người xâm lấn, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, không ai có thể vô thanh vô tức làm chuyện đó ngay dưới mắt anh. Ngoại trừ —— Aldrich liếc nhìn Chu Cẩn đang nhàn nhã đọc sách ở một bên. Đây là vì không muốn bị người ta phát hiện chuyện cậu làm thí nghiệm sao?
Aldrich cầm thiết bị đi tới, đưa đến trước mặt Chu Cẩn, suy yếu hỏi: "Em đặt thứ này ở đây?"
Chu Cẩn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lập tức chân thành trả lời: "Đúng thế."
Vậy đi, còn có thể thừa nhận, ít nhất thẳng thắn với nhau chính là bước đầu tiên để kết thành một mối quan hệ tốt đẹp. Aldrich hỏi: "Làm sao để vô hiệu hóa?"
"Đằng sau có một nút lệnh, dùng sức ấn xuống." Chu Cẩn cơ hồ rất ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy.
Aldrich đem thiết bị xoay ngược lại, quả nhiên có một nút lệnh nhỏ. Anh ấn xuống một cái, bỗng nhiên thiết bị từ trên tay anh bắn lên giữa không trung, sau khi ong ong mấy tiếng trước mặt hai người suốt ba giây đồng hồ liền ầm một tiếng tự động giải thể, bể thành một đống, nhào thẳng xuống đất.
Hủy thi diệt tích.
Aldrich nhìn thiết bị đã không còn nguyên hình trên đất, cảm thấy bản thân mất đi năng lực ngôn ngữ. Anh kinh ngạc phát hiện mình lại còn thừa lực đi phân tích chất liệu của thiết bị, nhưng thật ra nó chính là kim loại giả —— đại khái cũng là vì kích thích quá lớn, đại não tự động dời đi lực chú ý.
Cơ hồ trong cùng một lúc, thiết bị giới hạn cá nhân của anh và máy truyền tin trong phi thuyền hét rầm lên, khàn cả giọng, khiến Aldrich cảm thấy có người muốn từ đầu dây bên kia bò sang bóp chết mình.
"Quên nói mất." Nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Chu Cẩn giảm đi một nửa, không hề có thành ý giải thích, "Lúc lắp ráp thiết bị chỉ sử dụng được một lần, nút close cũng chính là nút lệnh giải thể."
Aldrich: "..."
Chu Cẩn ra hiệu anh nhận điện thoại: "Bây giờ anh nên lo lắng xem phải giải thích chuyện tôi mất tích mấy ngày nay là vì đâu đi."
Aldrich không ôm hi vọng hỏi: "Em có ý kiến gì không?"
"Không có, dù sao tôi chỉ là một Omega bị anh giam cầm mà thôi." Chu Cẩn đứng lên vỗ vỗ Aldrich, "Tang Kỳ tiên sinh, chúc anh may mắn."
Chuyện tốt a, vốn cần phải xuyên qua bụi gai, bò qua núi cao, vượt qua sông đèo, đồng chí Aldrich phải không ngừng cố gắng nha!
Thời điểm Nhị hoàng tử Aldrich Lorrin thật oan uổng bị đầy đủ súng ống hoan nghênh ở bến, trong lòng xoắn xuýt đến quả thật không thể nói thành lời. Đám chiến sĩ phụng mệnh chờ đợi này rõ ràng đều là người hâm mộ Chu Cẩn, biểu tình đối với Aldrich chính là cùng nhau nổi giận đùng đùng. Chỉ cần được trưởng quan đồng ý, Aldrich không nghi ngờ chút nào rằng bản thân sẽ bị đạn bắn thành cái sàng.
A, các người hoàn toàn không biết bộ mặt thật của em ấy, chỉ có ta! Aldrich an ủi mình, đố kị đi, ước ao đi, các người đương nhiên không bao giờ chịu được cảm giác oan ức như ta đang phải chịu!
Tổ phụ tương lai Chu Hạ cư nhiên cũng ở đó, sau khi ông nhận được thông báo liền gọi điện thoại đến, một đôi mắt chiến sĩ trợn tròn đem tín hiệu gọi cho Aldrich, Chu Hạ nói với Aldrich: "Nhị hoàng tử điện hạ, chúng ta cần phải nói chuyện một chút."