Ngân Dực rất xoắn xuýt. Ký hiệu là một chuyện rất quan trọng, không thể bị quấy rầy; nhưng tình huống bên ngoài, Ngân Dực cảm thấy bản thân nếu lại trốn đi, e rằng kết cục sẽ rất khốc liệt...
Nó giơ dây thần kinh lén lút vây quanh khoang trị liệu, xoay chuyển năm vòng, đang định bắt đầu xoay đến vòng thứ sáu liền bị một cánh tay một phát bắt được.
Ngân Dực thở một hơi: "Chủ nhân, ngài rốt cuộc tỉnh rồi!"
Aldrich liếc nhìn Chu Cẩn đang ngủ bên người, nhẹ nhàng mở ra chút khoảng cách giữa hai người, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bên ngoài có cả trăm con Thiết Giáp độc ngao trưởng thành, quân Liên Hiệp đại khái không chịu nổi nữa."
"Làm sao như vậy được?" Cứ việc phi thường kinh ngạc, Aldrich vẫn đè lại âm thanh. Anh chậm rãi đưa tay từ dưới cổ Chu Cẩn rút ra, lập tức để dây thần kinh của Ngân Dực kết nối với mình, ngoài mấy chục ki-lô-mét tối om toàn là một mảnh Thiết Giáp độc ngao, quân Liên Hiệp chặn ở phía trước hiển nhiên đang lâm vào khổ chiến.
"Còn cái kia nữa." Ngân Dực điều chỉnh tầm mắt, cơ giáp màu đen đang triền đấu với Chu Quyết.
Từ phương hướng của Aldrich nhìn lại, đại quân Thiết Giáp độc ngao và cơ giáp màu đen trước sau như một, tư thế giáp công bao vây quân Liên Hiệp.
"Chu Quyết không ngăn được hắn." Anh gọn gàng đứng dậy, tiện tay mặc thêm quần áo, kéo chăn đắp lên người Chu Cẩn, sau đó kéo lồng kính của khoang trị liệu lên, "Chăm sóc Chu Cẩn cho tốt."
Vạn Nghiệp Vi lòng như lửa đốt, mặc dù coi như bào tử ký sinh đã bị quân Liên Hiệp tiêu diệt, nhưng hắn vẫn cứ lo lắng tung tích của Chu Cẩn. Hắn vừa phát tin tức dò hỏi Từ Dần Thần có biết Chu Cẩn từ nơi nào tiến vào bắc bán cầu hay không, vừa nỗ lực tiến hành trò chuyện với Chu Quyết, nhưng bất kể ai cũng không hề đáp lại.
Cứ việc song phương thực lực chênh lệch cách xa, nhưng Vạn Nghiệp Vi cũng không muốn chân chính giao chiến với Chu Quyết, đối mặt với Chu Quyết phát động công kích mãnh liệt, Vạn Nghiệp Vi vẫn luôn cất giữ thực lực.
Cain đem tất cả những thứ này bất động thanh sắc toàn bộ gửi qua cho Từ Dần Thần. Biểu tình của Từ Dần Thần bắt đầu thay đổi đến thẫn thờ, ông truyền đạt mệnh lệnh với Cain: "Kích thích Vạn Nghiệp Vi, để hắn giết chết bọn họ."
"Chu Quyết, dừng tay, tôi là Vạn Nghiệp Vi!" Rốt cuộc Vạn Nghiệp Vi bất đắc dĩ báo ra đại danh của mình.
Cự đao của Chu Quyết căn bản không hề dừng lại, lưỡi đao làm cho Vạn Nghiệp Vi không thể không lui về phía sau một tầm bắn.
"Cho nên?" Chu Quyết rốt cuộc đáp lại, nhưng hiển nhiên hắn chẳng hề bị lừa bởi ba chữ "Vạn Nghiệp Vi" này. Vừa lúc nói chuyện, hắn đem đao hợp kim rút về, điều ra pháo cơ giáp.
Vạn Nghiệp Vi nhìn nòng pháo đang nhắm ngay chính mình: "Tôi muốn biết Chu Cẩn thế nào rồi."
"Anh đem anh ấy trói đến loại địa phương quỷ quái này mà anh còn hỏi tôi?" Chu Quyết vừa hỏi ngược lại vừa chuẩn xác bắn ra ba pháo với Vạn Nghiệp Vi, "Anh mang theo nhiều Thiết Giáp độc ngao như vậy, là sợ chúng tôi và Chu Cẩn có thể sống sót rời khỏi Tam Giác Nam à?"
Vạn Nghiệp Vi gọn gàng tránh né đạn pháo: "Trùng thú không phải tôi mang đến! Chu Cẩn đến cùng đã thế nào rồi? Nói mau!"
"Vào địa ngục hỏi thăm tin tức đi!" Chu Quyết liên tục bắn ra đạn pháo, khi tất cả đều bị Vạn Nghiệp Vi tránh né, không chút khách khí đem pháo cơ giáp dời đi, xông lên muốn dùng quyền mạnh mẽ đánh Vạn Nghiệp Vi một chút.
Vạn Nghiệp Vi từ từ mất kiên nhẫn, hắn vươn tay trái ra ngăn cản một quyền của Chu Quyết, thuận thế nắm lấy sau đó vặn ngược, nửa cố định Chu Quyết lại: "Tôi sẽ không khách khí!"
Chu Quyết hừ lạnh một tiếng, tay trái không bị tóm lấy điều ra kiếm laser, trở tay đâm tới! Vạn Nghiệp Vi cả kinh, thân thể lập tức bay lên không tránh thoát kiếm laser, đồng thời trên tay dùng sức, dự định trước tiên tháo xuống tay phải cơ giáp của Chu Quyết rồi lại nói chuyện cẩn thận với đối phương.
Khớp tay phải cơ giáp của Chu Quyết phát ra tiếng kim loại nứt toác bất bình thường, hợp kim trong vai khớp bắt đầu xuất hiện vết nứt. Liền ngay lúc Vạn Nghiệp Vi dự định đánh một đòn cuối cùng, một chiếc đao hợp kim màu trắng bạc phá đến, lưỡi đao nhắm thẳng vào hai tay đang cầm Chu Quyết của hắn, nếu như không lùi về sau, hai tay của Cai liền sẽ bị chặt đứt luôn.
Vạn Nghiệp Vi lập tức thả Chu Quyết ra rồi lùi về sau, tay cơ giáp của Chu Quyết đã trở nên không ổn.
"Lùi về sau." Aldrich ngăn ở trước người Chu Quyết, "Đem hắn giao cho ta." Aldrich cũng không hề dừng lại lâu, đao hợp kim trong chớp mắt biến dài, nghiêng thân chém tới rồi bức lui Vạn Nghiệp Vi.
Chu Quyết nhìn thấy Aldrich biến mất đã trở về liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cơ giáp của hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Vạn Nghiệp, chứ đừng nói chi là lúc này tay phải của cơ giáp cơ bản đã báo hỏng.
"Không nên mạnh mẽ chống đỡ bọn sâu, số lượng của chúng quá nhiều." Aldrich vừa tiến công vừa dặn Chu Quyết, "Nếu thực sự không được, trước tiên tranh thủ đem người mang đi."
So với Chu Quyết thoải mái đối mặt, Vạn Nghiệp Vi lần này có chút chật vật tránh né. Trong lòng hắn còn lo lắng cho Chu Cẩn, cản lại phát động công kích của Aldrich xong liền nói: "Tôi biết Chu Cẩn đến bắc bán cầu, nơi này đều là bào tử ký sinh, tôi là tới tìm em ấy!"
"Rồi mang theo nhiều Thiết Giáp độc ngao như vậy sao? Phương pháp tìm người của ngươi rất đặc biệt nha." Aldrich căn bản không tin Vạn Nghiệp Vi, anh không ngừng phát động công kích, miễn cưỡng khiến Vạn Nghiệp Vi lui về phía sau mười mấy cây số.
"Lặp lại một lần nữa, trùng thú không phải tôi mang đến!" Vạn Nghiệp Vi cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi giải thích, hắn lúc trước đánh bại Aldrich hoàn toàn là nhờ vào ưu thế của cơ giáp. Bây giờ Ngân Dực đã được cải tiến, ưu thế của hắn đã không còn nữa, Aldrich căn bản không lưu lại chỗ trống cho hắn, huống hồ trong lòng hắn muốn đi tìm Chu Cẩn, không lâu lắm liền rơi vào thế hạ phong.
"Ngươi đến cùng có biết Chu Cẩn có khả năng gặp nguy hiểm hay không?"
"Nói nhăng gì đó!" Ngân Dực tận dụng mọi thứ xen mồm, "Chu Cẩn tiên sinh hiện tại rõ ràng rất an toàn, cậu ấy thể lực tiêu hao, còn đang nghỉ ngơi kìa."
"Thể lực tiêu hao?" Chẳng biết vì sao, Vạn Nghiệp Vi cảm thấy ngữ khí của đối phương thực sự rất vi diệu.
"Đúng vậy, về phần tại sao thể lực tiêu hao thì sao ta?" Ngân Dực cười hắc hắc, chỉ lo đối phương không hiểu.
"Ngân Dực, sau này nếu ngươi bị Chu Cẩn hủy đi, ta cũng sẽ không cứu ngươi." Aldrich tuy rằng cũng vô cùng nguyện ý chiêu cáo thiên hạ, thế nhưng Ngân Dực lại nói ra giữa lúc đang điên cuồng chiến đấu như vậy, rất khó nói được phản ứng của Chu Cẩn.
Tuy rằng bộ dáng thẹn quá hóa giận của Chu Cẩn hẳn là cũng sẽ rất dễ nhìn, bất quá... Aldrich gần đây cảm thấy tính cách này của Ngân Dực cũng khá, không còn phiền toái đến nỗi Chu Cẩn phải cách thức hóa nó nữa.
Vạn Nghiệp Vi còn đang chờ đối phương nói tiếp, nhưng mà chẳng biết vì sao đối phương lại đột nhiên câm nín. Cain bỗng nhiên mở miệng: "Hẳn là bị Aldrich đánh dấu rồi."
Vạn Nghiệp Vi cảm thấy lồng ngực tựa hồ bị trọng thương.
"Không thể, bác sĩ nói thân thể của em ấy không cho phép..."
"Thiên phú của Chu Cẩn trong phương diện chế tạo cơ giáp không cần nói cũng biết, chúng ta muốn liên bang muốn, đế quốc tự nhiên cũng muốn. Thừa dịp hỗn loạn ra tay đánh dấu, không thể nghi ngờ là phương pháp bảo đảm nhất." Giọng nói của Cain không giống với Ngân Dực, cơ hồ không có chập trùng hay tâm tình gì cả, ngữ khí đối thoại bình dị nghe tới giống như là đang thuật lại sự thật vậy, "Chu Cẩn vốn không có nhiều phản cảm đối với Aldrich, nếu là hắn ra tay thì phi thường dễ dàng thành công."
"Không!" Vạn Nghiệp Vi nhẹ giọng lẩm bẩm, không chú ý tới Cain luôn kết nối dây thần kinh với hắn đang lén lút thêm vào một dòng điện.
"Chúng ta rời đi bất quá không tới bốn ngày, cho dù Aldrich sau khi chúng ta rời đi liền bắt đầu đánh dấu Chu Cẩn, dùng chu kỳ phát tình để tính, hiện tại không thể kết thúc. Giải thích duy nhất, chính là Chu Cẩn..."
"Câm miệng!"
Cain biết nghe lời phải bảo trì trầm mặc, lúc này hai mắt của Vạn Nghiệp Vi đã đỏ lên một chút.
"Ta giết ngươi!"
Aldrich mẫn cảm phát hiện công kích của Vạn Nghiệp Vi bắt đầu thay đổi đến gần như điên cuồng. Đối phương vốn tựa hồ còn giữ lại, chỉ thủ chứ không tấn công, trong khoảnh khắc liền dùng một loại tiến công như muốn đồng quy vu tận vọt tới, nơi hai chiếc đao hợp kim chạm vào nhau trực tiếp tạo thành vết nứt.
Vạn Nghiệp Vi hoàn toàn dùng một loại đấu pháp không muốn sống xông tới, cũng may Ngân Dực bây giờ có thể tùy ý biến ảo thân hình, Aldrich xảo diệu tránh được đủ kiểu đánh chính diện của đối phương, thỉnh thoảng đánh lén một chút, thành thạo điêu luyện chiếm thế thượng phong giữa lúc giao chiến.
Cain không ngừng gia tăng dòng điện, giờ khắc này lý trí của Vạn Nghiệp Vi dưới sự kích thích của dòng điện đã không còn dư lại bao nhiêu. Trong con mắt màu đỏ đã toàn là màu đỏ tươi.
Chu Cẩn mở mắt ra, phát hiện người cùng mình quấn quýt mấy ngày nay cũng không ở bên cạnh. Trong lòng trống rỗng, cậu theo bản năng ngồi xuống, nhìn chung quanh một vòng sau đó mở lồng kính của khoang trị liệu ra.
Xung quanh cũng không có quần áo, Chu Cẩn thoáng hồi tưởng lại rồi đỏ mặt đem chăn khoác trên người. Được cái là ở bên cạnh có dịch dinh dưỡng, Chu Cẩn một hơi uống xong, đại não hỗn độn rốt cuộc thanh tỉnh một ít. Sau khi chân chính đánh dấu xong, tin tức tố của Aldrich đã cùng cậu hòa làm một thể. Thay vào đó, mùi vị không hề nồng nặc như lúc đánh dấu tạm thời, nhưng cậu sẽ mãi mãi mang theo khí vị của đối phương, vĩnh viễn cũng không cần lo lắng tin tức tố của đối phương sẽ biến mất.
Chu Cẩn cảm thấy đã bớt đói bụng cau mũi một cái, bắt đầu suy nghĩ có phải là thời kỳ phát tình đã hoàn toàn qua đi, bằng không Aldrich làm sao sẽ bỏ lại cậu không thấy đâu. Chờ đại não rốt cuộc nhớ lại toàn bộ những chuyện đã trải qua, trên mặt cậu không khỏi nóng lên: "Thật không đúng lúc."
Nếu như không phải là tình huống này, Aldrich chắc chắn sẽ không vào thời điểm này bỏ lại cậu. Chu Cẩn sờ trán mình, cũng không thấy có hơi nóng, hẳn là còn trong lúc phát tình. Cậu lập tức nhìn xuống, muốn xem một chút tình huống có thật không. Kết quả lúc chạm đất không ngờ được hai chân bủn rủn, Chu Cẩn không chuẩn bị sẵn sàng xém tí đã lảo đảo một cái.
"..."
Chu Cẩn đỡ tường chậm rãi đi mấy bước để bản thân thích ứng, sau đó mới muốn rời khỏi phòng trị liệu, một chiếc hộp nhỏ ở trên bàn chấn động lên. Chu Cẩn nhận ra, vậy hẳn máy truyền tin của lão Jerry.
Cậu lập tức trở lại nhấn xuống hộp, tiếng gõ truyền đến, mặt Chu Cẩn càng nghe càng lạnh.
Aldrich giờ khắc này đã có thể xác định Vạn Nghiệp Vi điên rồi, đối phương đã không để ý tổn thương, đối mặt với sự công kích của mình, dù bị đánh trúng một chút cũng phải đâm tới một đao làm cho Aldrich không khỏi nhíu lông mày. Đồng thời, không ngừng có Thiết Giáp độc ngao lại đây gia nhập công kích, loại đấu pháp trước bụng sau lưng điên cuồng này khiến ưu thế của Aldrich đã không còn rõ ràng như trước nữa.
"Kích thích quá lớn nên điên rồi?"
Tay Ngân Dực trực tiếp biến thành pháo lượng tử: "Toàn bộ đánh được."
Nhưng lại càng nhiều Thiết Giáp độc ngao vọt tới bao vây mọi phương hướng của anh. Nã pháo ở khoảng cách gần như vậy, thêm vào vỏ ngoài của Thiết Giáp độc ngao nhất định có phản xạ, e rằng sẽ đồng quy vu tận thật sự.
Aldrich còn một cuộc sống tốt đẹp ở phía trước đương nhiên không muốn, anh không thể không rút lại pháo lượng tử, tiếp tục cùng đối phương vật lộn. Nhưng mà Vạn Nghiệp Vi hiển nhiên chẳng hề nghĩ như vậy, hắn điều hai pháo ngắn trên cơ giáp ra.
Aldrich không khỏi mắng một tiếng: "Chặt bỏ hai tay của hắn!"
Đao hợp kim lớn hình thành lúc Aldrich giơ tay, đồng thời không ngừng lớn lên, tốc độ của Vạn Nghiệp Vi không thể nói là không nhanh, nhưng Aldrich hiển nhiên càng nhanh hơn một chút, liền nã pháo trước hắn, chặt đứt khuỷu tay của hắn.
Cảnh báo tạm thời giải trừ làm Aldrich không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chờ đã, hắn dự định tự nổ chính mình!" Ngân Dực kêu lên.
"Thằng điên!" Aldrich xem thường mắng, "Đừng để ý đến hắn, chúng ta tìm một đường đi ra."
Nhưng giờ khắc này Thiết Giáp độc ngao ở xung quanh đã lít nha lít nhít bao vây đến ba lớp, e rằng không kịp phá khỏi vòng vây thì Vạn Nghiệp Vi liền đã nổ tung, kế hoạch giết để trốn ra hiển nhiên không thể thực hiện được.
"Rút thân thể lại ở mức độ nhỏ nhất, chúng ta dùng hết khả năng trốn sau lưng bọn sâu!"
Vạn Nghiệp Vi gắt gao nhìn chằm chằm Aldrich, đầy đầu đều chỉ có ý nghĩ nhất định phải giết đối phương. Thời điểm tự nổ bắt đầu đếm ngược, một cổ tinh thần lực cường đại bạo lực xen vào, dây thần kinh kết nối giữa Cain và hắn trong khoảnh khắc toàn bộ bị đánh tan.
Vạn Nghiệp Vi đột nhiên không kịp chuẩn bị chỉ cảm thấy đại não một trận đau đớn chậm chạp, cơ hồ lập tức mất đi ý thức.
"Chu Cẩn tiên sinh!" Ngân Dực vui vẻ kêu lên, bày vẻ nịnh hót, "Quả nhiên cậu là nhất nha!"
Aldrich vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Cẩn khoác chăn đứng ở phía sau, anh cấp tốc chạy tới đem Chu Cẩn ôm vào trong ngực: "Em làm sao lại tỉnh rồi?" Lập tức sờ lên trán của cậu, sau khi phát hiện nhiệt độ đã bình thường mới yên lòng.
Chu Cẩn phát hiện bản thân chẳng hề bài xích tư thế này của hai người, an tâm vùi vào trong lồng ngực của anh: "Lão Jerry chết rồi."
Aldrich: "Làm sao em biết?"
"Từ Dần Thần và Tiền Nhã Minh đang ở trong ám đạo dưới đáy tòa nhà quốc hội." Chu Cẩn đưa chiếc hộp đen trên tay cho Aldrich, "Chúng ta phải rời đi, trên người của bọn họ có bào tử."
Aldrich lập tức rõ ràng sự tình gấp gáp, nhưng mà bên ngoài còn có Thiết Giáp độc ngạo đứng thành đàn.
"Trước tiên lao ra." Chu Cẩn nói.
Mất đi chỉ huy của Cain, Thiết Giáp độc ngao vốn bao vây bốn phía cứng cáp như thùng sắt từ từ có kẽ hở. Aldrich hai ba lần lao ra khỏi vòng vây, quân Liên Hiệp đã lùi lại, chiến tuyến đã tiếp cận nam bán cầu.
"Aldrich, anh cảm thụ đi. Hai tay của Ngân Dực mỗi cái đều có một đường dây đơn độc."
Aldrich gật đầu nói: "Anh biết, đường dây kia ẩn chứa một năng lượng đặc biệt lớn, vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để thí nghiệm."
"May mà anh chưa làm đó." Chu Cẩn cười rộ lên, "Đó là pháo proton năng lượng cao."
Khi quân Liên Hiệp nhận được mệnh lệnh của Aldrich, lập tức dời về phía nam hơn 200 ki-lô-mét, cơ hồ đã muốn tràn vào đại lục của nam bán cầu. Đồng thời Ngân Dực nhanh chóng bay lên không, dừng lại phía trên Thiết Giáp độc ngao. Quân Liên Hiệp chỉ nhìn thấy một tia năng lượng cao màu tím cự đại bắn ra từ hai tay Ngân Dực. Thiết Giáp độc ngao đang nhanh chóng di chuyển đến cơ hồ che kín bầu trời trong khoảnh khắc ngừng lại động tác, thân thể bị cháy khét rơi thành một đường pa-ra-bôn từ trên cao xuống, con Thiết Giáp độc ngao gần Ngân Dực nhất thậm chí biến thành bột mịn.
"Úc!" Ngân Dực kích động đến kêu to, "Tui thật sự không biết mình giỏi đến cỡ này luôn đó!"